• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Vương gia! Đã đến giờ uống thuốc rồi.

– Được! Ngươi để ở đó đi.

Liễu Nhi đặt bát thuốc nghi ngút khỏi tỏa lên bàn. Hai mắt nàng sưng đỏ nhìn chủ tử vẫn nằm yên lặng trên giường. Nam nhân bên giường kia cũng đã mấy ngày không màng ăn uống. Đến Minh Vũ đại ca cũng buồn phiền không kém, đêm xuống lại ngồi trên mái nhà thổi sáo. Cả vương phủ không có nơi nào không mang sắc thái u buồn, không chút khởi sắc nào.

– Vương gia…

– Nàng ấy sẽ tỉnh sớm thôi! – Hắn mở miệng cắt lời Liễu Nhi, lời nói trấn an thốt ra không rõ là trấn an Liễu Nhi hay là chính hắn – Đừng lo lắng.

Liễu Nhi cắn môi nén tiếng khóc vào trong đáp nhẹ một tiếng rồi cúi đầu lui xuống. Vương gia ngày nào cũng ở trong phòng tiểu thư, tự tay chăm sóc. Nhìn bóng dáng người ngày ngày lo lắng cho tiểu thư ai cũng có thể nhận thấy.

Nàng chắp tay nhìn lên trời cao, giọt lệ trong suốt từ khóe mắt rơi xuống.

Cầu ông trời phù hộ, tiểu thư của nàng có thể sớm tỉnh lại.

– Muội nên nghỉ ngơi đi.

Liễu Nhi ngây ngốc quay đầu lại, lắc đầu – Muội không mệt.

Minh Vũ nhìn nàng không nén được thở dài. Giúp nàng gạt đi giọt nước mắt bên khóe mi – Muội đã thức mấy đêm rồi. Nghe lời đi.

– Muội không muốn ngủ! – Nàng cúi đầu thấp giọng nói.

Minh Vũ lắc đầu bất đắc dĩ, nâng tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng. Nha đầu này đã thức trắng mấy đêm, Vương gia cũng không khác gì. Người luôn ở trong phòng Hàn tiểu thư, ngồi bên giường nàng trò truyện. Cứ tình trạng này tiếp diễn, người bên giường còn chưa tỉnh lại, Vương gia sẽ suy nhược mà có chuyện mất.

Nơi kia, ở trong căn phòng kín. Tần Viễn Kỳ nhẹ nhàng nâng Hàn Băng Băng ngồi đậy, động tác cẩn trọng nhẹ nhàng hết mực.

– Băng Nhi! Đã đến giờ uống thuốc rồi.

Nàng vẫn ngủ say như vậy. Suốt mấy ngày nay, thân thể cũng không tiếp nhận một thứ gì. Thuốc đưa vào miệng rồi lại trôi ra ngoài, một chút cũng không uống.

Hắn uống lấy một ngụm, dịu dàng nâng gáy nàng lên, chậm rãi cúi đầu xuống áp môi mình lên môi nàng, đem thứ chất lỏng đắng ngắt truyền vào miệng nàng không thiếu một giọt. Lúc này hôn nàng lại khiến hắn tưởng niệm. Trước đây khi hắn hôn nàng, nàng đều trước hết trừng mắt lườm hắn.

Còn bây giờ, lại lặng im không chút phản ứng gì.

Nâng tay vén đi sợi tóc còn vương trên gò má của nàng. Hắn ngồi bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nàng – Băng Nhi! Nàng vẫn còn muốn ngủ sao?!

Hắn dùng khăn lụa lau đi vệt thuốc còn lưu lại trên môi nàng, khẽ cười ôn nhu – Quả thực không ngoan chút nào cả. Sao lại có thể khiến người khác lo lắng như vậy?!

Ngón tay hắn lưu luyến gò má của nàng. Làn da hồn đào trước đây giờ đã tái nhợt đi không mấy sức sống, làn môi đỏ lự cũng không còn tươi tắn như trước. Toàn thân trừ nhịp tim nhẹ nhàng của nàng vẫn đang còn đập, hắn không còn tìm được bất cứ tín hiệu nào thấy được rằng nàng còn sống.

Hắn ngồi bên giường ngắm nhìn nàng, cùng nàng tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ. Nhưng sao lại buồn bã tĩnh lặng đến mức khiến người ta cảm thấy nhói lòng.

– Biểu ca!!!! – Cánh cửa phòng đột nhiên mở toang, dáng bộ vội vã của nữ nhân kiều diễm ập vào phòng. Nàng nhìn thấy hắn, lại nhìn đến nữ tử đang hôn mê bất tỉnh. Không dám tin mà thốt lên – Chuyện này là thế nào?!

– Tuyết Nhi! Muội đừng lớn tiếng.

– Chuyện này là thế nào?! Sao Băng Băng lại nằm đây?! – Bạch Diễm Tuyết không nén được kích động mà lao đến hỏi hắn – Muội chỉ mới cùng cha đến kinh thành một thời gian ngắn. Rốt cuộc là huynh để muội ấy xảy ra chuyện gì?! Huynh chăm sóc muội ấy kiểu gì vậy?!

Tần Viễn Kỳ nhớ đến hình ảnh nàng chống chọi với độc tính, nhắm lại cặp mắt mệt mỏi – Băng Nhi bị hạ độc.

– Hạ độc?! – Cặp mắt đẹp như ngàn sao trên trời kia long lanh nước mắt, Bạch Diễm Tuyết quát lên – Huynh đã làm cái gì?! Huynh chăm lo cho muội ấy kiểu gì?!

– Tuyết Nhi…

– Muội thực sai lầm vì để muội ấy lại. – Nàng lau nhanh đi nước mắt trên khóe mi, cắn môi kiên quyết – Nếu như ngày đó muội kiên quyết đưa Băng Băng đi, mặc kệ huynh có đồng ý hay không. Muội ấy đã không gặp nhiều khổ sở như vậy.

– Là lỗi của huynh.

Nàng đánh mạnh vào người hắn – Trả Băng Băng lành lặn lại cho muội.

Tại sao ngày đó nàng lại có thể tin tưởng biểu ca giao Băng Băng cho huynh ấy. Để bây giờ muội ấy nằm yên bất động sống chết không rõ.

– Muội sẽ đưa Băng Băng về tướng phủ – Bạch Diễm Tuyết kiên quyết bước lên.

Tần Viễn Kỳ ngay lập tức đứng lên chắn ngang trước mặt nàng – Chuyện này không thể được.

– Sao lại không thể được. – Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn – Muội mặc kệ.

– Nàng ấy…

– Vương gia! – Minh Vũ bước vào vừa kịp lúc, chắn ngang cuộc giằng co của hai người – Đã bắt được Loạn Độc Y!

– Loạn Độc Y?! – Tin tức này quả nhiên đáng giá. Tần Viễn Kỳ nheo mắt lại, sâu thẳm trong mâu quang ánh lên từng ngọn lửa.

– Vâng! Y đã bị thuộc hạ giải đến đại sảnh chờ Vương gia xử trí.

Kỳ thực, chính Minh Vũ muốn hạ thủ một đường giết chết y. Nhưng việc này không phải để hắn làm, so với hắn, Vương gia đối với bất kỳ ai còn muốn giết y hơn.

– Hắn là ai?! – Bạch Diễm Tuyết quên khóc mà mở miệng.

Minh Vũ liền trả lời thay – Hắn là người đã hạ độc Hàn tiểu thư.

– Hạ độc Băng Băng.

– Băng Nhi… – Tần Viễn Kỳ ngồi lại bên giường cẩn thận đắp lại chiếc chăn cho Hàn Băng Băng, dịu dàng thì thầm – Ta đi một lát rồi sẽ trở lại.

– Liễu Nhi! – Hắn gọi lớn.

– Vâng!

– Ngươi ở lại chăm sóc nàng.

Hắn đứng thẳng người dậy, bước ra khỏi phòng đi một đường đến đại sảnh. Toàn thân tỏa ra khí lạnh của sát khí càng ngày càng lan rộng. Bạch Diễm Tuyết cũng Minh Vũ cũng mau chóng đi theo. Đến đại sảnh chỉ thấy một nam nhân trung niên đang điên cuồng cười lớn, tiếng cười cuồng dại của y không khỏi khiến da đầu của Bạch Diễm Tuyết rung lên ớn lạnh.

– Bắc Thành Vương quả nhiên không tồi. Quả nhiên bắt được ta.

Tần Viễn Kỳ ngồi xuống thư án, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống kẻ đang quỳ dưới đại sảnh kia. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng từng nhịp gõ xuống mặt bàn. – Loạn Độc Y! Ngươi cũng thực tốn tâm tư của bổn vương.

Trả lời hắn là một tràng cười lớn.

– Là ngươi… – Bạch Diễm Tuyết run run chỉ vào y, giọng nói cũng không khỏi đề cao âm độ – Ngươi dám hạ độc muội muội của ta.

Loạn Độc Y để ý đến nàng, nụ cười của y lại càng thêm thâm ý – Bắc Thành Vương gia. Tiểu mỹ nhân của ngài quả nhiên không hề đơn giản. Còn là muội muội của Bạch tướng quân tiểu thư.

Y quỳ trên mặt đất, khắp thân không ít thương tích nhưng vẫn lộ ra sự khoái chí như một con thú điên – Ta nghe nói tiểu mỹ nhân của ngài sau khi trúng xuân dược của ta vẫn còn cầm cự được cho đến khi quay về bên ngài. Quả nhiên là nữ nhân không đơn giản.

Ngón tay gõ trên bàn của Tần Viễn Kỳ dừng lại. Nghĩ đến Băng Nhi ngày đó hắn không khống chế được mà nhíu chặt chân mày, kiềm chế cơn giận trong lồng ngực đáng nóng lên muốn nổ tung.

Bạch Diễm Tuyết không được điềm tĩnh như hắn. Nàng nhìn sang biểu ca, biểu tình sợ hãi hướng Loạn Độc Y đang cười lớn dưới đại sảnh – Ngươi… ngươi chuốc Băng Băng xuân dược?!

– Đúng rồi! – Y cười càng thêm đắc ý – Mỹ nhân đó lý trí thực không tồi, không hổ là nữ nhân vương gia mê luyến. AAAAAAAAA

Chỉ thấy một bóng chớp xoẹt qua, trên đùi y đã gim chặt đầu chiếc bút lông sói. Đầu gỗ gim sâu vào da thịt, máu tươi cũng lũ tượt tràn ra.

– Ngươi nên giữ lại sức lực đi. – Hắn không có nhiều kiên nhẫn đến thế.

Đau đớn dày vò nhưng y vẫn ngửng mặt lên. Nét mặt cuồng dại cùng gian xảo, khóe miệng chảy xuống những vệt máu đỏ – Vương gia! Tiểu mỹ nhân đó tiếc rằng đã trúng độc của ta. Lúc chết đi hẳn dung nhân xinh đẹp đó cũng bị biến đổi, trở thành xú nữ đứng đầu thiên hạ. Ha ha ha… AAAAA

Thêm một vết thương nữa bên đùi kia của y. Tần Viễn Kỳ đứng thẳng dậy, sự lãnh khốc cùng vô tình trên gương mặt khiến y lạnh toát sống lưng. Khóe môi hắn dần dần cong lên, chậm rãi nói ra vài chữ – E rằng ngươi phải thất vọng.

– Cái gì?!

– Nữ nhân của bổn vương không chết! – Hắn cười đến rung động lòng người, cũng khiến nhiệt độ trong đại sảnh thấp xuống đột ngột – Nàng không có vết thương, một vết sẹo cũng không có.

– Không thể nào có chuyện đó – Y kiêu ngạo phủ nhận – Đó là kịch độc do chính ta bào chế. Không hề có thuốc giải. Cao thủ trên giang hồ võ công tinh diệu đến đâu cũng không thể qua khỏi. Nói gì là một nữ nhân yếu đuối như nàng ta.

Không có tác dụng?! Đó là điều mà Độc Vương là y không thể nào chấp nhận. Hàn Tinh Đơn là độc dược mà y tâm đắc nhất, đã từng thử qua vô số người. Sao có thể thua dưới tay một nữ nhân thân không chút sức lực như thế được.

Nụ cười của Tần Viễn Kỳ càng thêm đẹp, đâm vào mắt của Loạn Độc Y khiến y càng thêm nhức nhối. Câu nói của Tần Viễn Kỳ cũng một lần nữa dìm y xuống bờ vực điên cuồng.

– Bổn vương vui lòng nỏi cho ngươi biết. Nàng rất khỏe, chỉ là có chút mệt mỏi nên ngủ một giấc thôi.

Phải! Chỉ là ngủ một giấc thực dài mà thôi.

– Không thể nào… không thể nào… – Y mê sảng nói.

Nam nhân đẹp đẽ trên bục bước xuống gần y, Tần Viễn Kỳ vung tay đem Loạn Độc Y đánh ngã xuống sàn nha, lấy chân đạp lên. Trong tuấn mâu cháy lên ánh lửa giận dữ không chút đè nén.

Chỉ tại kẻ này mà Băng Nhi không rõ sống chết ra sao. Chỉ tại kẻ này mà nàng đã phải chịu thứ cực hình tra tấn dọa người như vậy.

– Loạn Độc Y! Bổn vương không ngại nói cho ngươi biết, nữ nhân người bắt đi chính là vị hôn thê của ta. Ngươi nhìn đi, cả vương phủ của bổn vương có điểm nào là có tang lễ không?! Có chỗ nào giống như có người chết hả?!

Chữ tử phát ra từ miệng Tần Viễn Kỳ đánh thép vô cùng. Băng Nhi bất tỉnh mê man liên tục mấy ngày nay. Chết?!! Hắn không cho phép.

Loạn Độc Y mê loạn lảm nhảm những điều không rõ, thần thái bất ổn cuồng điên trên gương mặt khiến người ta sợ hãi – Không thể! Ta là đệ nhất độc… ta không thể thất bại được…

– Đệ nhất?! – Tần Viễn Kỳ cười lớn, ánh mắt sắc bén như muốn đem kẻ dưới chân băm vằm thành trăm ngàn mảnh. – Bổn vương nói cho ngươi rõ, ngươi đã thất bại rồi. Thất bại trước nữ nhân của bổn vương.

Hắn không thể để cho người này chết dễ dàng, vậy thì quá độ lượng cho y. Hắn cũng không được thỏa mãn, Băng Nhi cũng không được công bằng.

Loạn Độc Y liên tục lặp đi lặp lại một câu mà không mấy ai hiểu rõ. Tần Viễn Kỳ nhếch môi lạnh lẽo nói – Được! Ngươi cứ xuống địa ngục mà làm Vương Đọc.

Hắn xoay lưng tiêu sái, toàn thân tỏa ra thứ sát khí đậm đặc mang theo giá lạnh tựa vũ bão. thanh âm của hắn lạnh lẽo vang lên trong sảnh đường – Minh Vũ!

Minh Vũ nghiêm trang đáp một tiếng, quỳ xuống dưới chân hắn.

– Lôi hắn xuống. Đem cực hình tra tấn, nhớ tuyệt đối đừng để hắn chết. Sau đó đem hắn ném vào hầm băng cho ta.

– Tuân lệnh.

– Ngươi cứ làm thế vài lần, liên tục. Cho đến khi chính miệng hắn cầu xin được chết – Ánh mắt của Tần Viễn Kỳ ánh lên sắc máu – Đến lúc đó đem hắn đi hỏa thiêu, tro cốt tán nhỏ phát tán đến khu rừng phía Bắc, một nữa rắc xuống Vong Tình Giang cho bổn vương.

– Bổn vương muốn hắn đời đời kiếp kiếp không thể luân hồi.

Đến Minh Vũ trấn tĩnh quỳ dưới chân Tần Viễn Kỳ cũng không khỏi lạnh toát sống lưng.

Tần Viễn Kỳ siết chặt nắm tay. Băng Nhi của hắn đã phải chịu đựng điều gì, hắn phải trải qua điều gì. Tần Viễn Kỳ hắn sẽ không bao giờ quên. Loạn Độc Y tổn thương nàng, hắn sẽ cho kẻ đó biết, dám tổn thương bảo bối của hắn, hậu quả sẽ tàn khốc đến mức nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK