– Tiểu thư. – Liễu Nhi ở trong nhà nhìn thấy một màn như vậy cũng hoảng hốt chạy ra, đỡ tiểu thư dậy – Tiểu thư có sao không?
Nàng kinh ngạc nhìn người đang đứng trên bậc thang bằng gỗ kia, khó tin kêu lên. – Bà bà…
Âu bà bà lúc này đứng chắn trước căn phòng trúc, từ ánh mắt cho tới nét mặt đều toát ra lửa giận nhìn xuống nữ nhân mặc áo trắng.
Âu bà bà đánh tiểu thư? Nhưng mà tại sao?
– Bà bà – Hàn Băng Băng cố nén cơn đau trên thân thể, thành thật giải thích – Cháu chỉ là muốn xem một chút sách.
– Sách cũng không được! – Âu bà bà tức giận quát lớn – Từ ngày hôm nay, cấm cả hai ngươi bước vào căn phòng này! Tuyệt đối không được.
– Bà bà! – Liễu Nhi dìu tiểu thư đứng dậy, nhìn rõ ràng bên khuỷu tay trắng nõn của tiểu thư tím bầm một mảng, không khỏi nhìn Âu bà bà can ngăn một lời. Sao bà bà lại ra tay mạnh như vậy, còn nặng lời như thế. Tiểu thư của nàng cũng đâu có làm gì sai.
– Không được phép cãi! – Ánh mắt của bà nhìn thẳng về phía Hàn Băng Băng, nghiêm khắc cảnh cáo – Hôm nay ta chỉ ra tay như vậy. Nếu sau này hai nha đầu ngươi bất cứ ai còn dám bước tới gần căn phòng này một lần nữa, chỉ cần nửa bước thôi, ta đánh người đó.
Hàn Băng Băng dựa vào người Liễu Nhi quật cường đứng lên, cụp mi gật đầu – Vâng.
Liễu Nhi muốn mở miệng nói gì đó nhưng bị Hàn Băng Băng giật lại. Nàng mím chặt môi hít thật sâu rồi đỡ tiểu thư quay về phòng. Âu bà bà nhìn theo bóng dáng hai đứa trẻ dìu nhau đi vào trong nhà, ánh mắt nhìn về phía vết thương hơi rớm máu trên tay nữ nhân mặc áo trắng không khỏi có chút xao động. Lòng bà trầm xuống, một nỗi nôn nao dần dần dâng lên trong lòng.
“ Bà hình như…
Hình như bà đã đánh nó quá tay rồi…”
.
.
Trong gian trúc hiên nho nhỏ, bao trùm một không khí ảm đạm. Con chim nhỏ nằm trong cái tổ rơm ấm áp không giống như mọi ngày nghịch đông nghịch tây làm loạn mà hiểu chuyện im phăng phắc. Hàn Băng Băng ngồi im lặng trên ghế, trên đùi nàng đặt một chiếc rổ chứa đầy hoa đào, ngón tay cẩn thận tách từng cánh hoa ra khỏi nhụy. Thỉnh thoảng nàng lại đưa bông hoa hồng phấn ấy lên mũi ngửi thử hương thơm rồi lại đặt sang bên cạnh. Liễu Nhi ngồi bên cạnh nhặt lấy nhụy hoa đào gói kỹ vào trong túi, còn đem vài bông hoa thơm ngát nhẹ nhàng bỏ vào cái túi thơm nhỏ.
Trong phòng, chỉ có tiếng sột soạt nhè nhẹ của vạt áo, tiếng tinh tang khe khẽ của chiếc chuông đồng.
Âu bà bà ngồi khoanh chân yên vị trên chiếc sạp bằng trúc, đôi mắt nhắm nghiền như đang ngủ, lặng lẽ luyện cộng. Nhưng cái không khí im lặng này lại ngoài ý muốn khiến bà cảm thấy không được thoải mái.
Dường như đã lâu lắm rồi bà không được ở trong cái không gian yên đến nhường này.
Hai nha đầu mọi ngày luôn lấy mọi chuyện để luyên thuyên, cả ngày hôm nay lại bảo trì im lặng không nói gì với bà. Cả cái tiểu gia hỏa ồn ào kia hôm nay cũng trật tự như vậy, thậm chí bà còn có cảm giác nó cũng đang âm thầm chống đối, cả ngày cũng không thèm liếc mắt nhìn bà đến một lần.
Thật không có phép tắc.
Bà chỉ đánh nha đầu có một cái, mấy đứa này lại đồng loạt phản kháng lại bà thế này có phải không? Đám con nít ranh này, đừng tưởng chỉ như thế là bà sợ.
Âu bà bà bực mình đứng dậy, trừng mắt nhìn đứa con gái mặc áo trắng đang yên lặng lách cánh hoa kia lớn tiếng – Nha đầu, đi lấy rượu cho ta.
Ở nhà chỉ tổ tức chết, bà phải ra ngoài để giải tỏa cái đống cảm xúc bực bội này đã.
– Dạ.
Hàn Băng Băng dừng ngay động tác lại, đứng dậy đi xuống dưới nhà bếp lấy lên một bình rượu bằng sứ đưa lên. Âu bà bà cáu kỉnh cầm lấy bình rượu, lập tức cảm thấy sức nặng của nó khác hẳn với mọi ngày. Lại nghĩ uống một ngụm, ánh mắt bà nhìn tiểu nha đầu kia lại đầy nghi hoặc.
Nha đầu này mọi ngày luôn lấy trăm phương ngàn ý bớt xén đi lượng rượu trong bình khi đưa cho bà, thậm chí còn pha loãng rượu đi. Một ngày không lúc nào là không lải nhải bên tai bà là uống ít đi một chút. Hôm nay sao đột nhiên lại thay đổi.
Tuy trong lòng nghi vấn nhưng bà không muốn hỏi, phẩy mạnh tay áo đi ra ngoài.
– Bà bà. – Tiếng nói của Hàn Băng Băng nhỏ nhẹ vang lên ở phía sau – Bà bà uống ít thôi nhé.
Tấm tưng già nua ấy thoáng sững lại một chút rồi phi thân rời đi, bóng dáng màu nâu mau chóng mất hút sau rừng trúc thăm thẳm.
– Tiểu thư. – Liễu Nhi đang nhặt cánh hoa ngước mặt lên – Chắc là bà bà còn giận.
– Ừ! – Hàn Băng Băng thở dài gật đầu, quay lại ngồi xuống bên rổ hoa – Là do ta tự ý.
Âu bà bà từ khi giữ cả hai người ở lại đến nay, tuy ngoài miệng luôn lớn tiếng la mắng, nhưng bà chưa bao giờ ra tay đánh nàng, lại đối xử với nàng rất tốt. Ngay cả con chim nhỏ nàng nuôi, dù ban đầu mở miệng là nói không muốn, mỗi lần nhìn thấy đều chưng ra bản mặt chán ghét. Nhưng nàng vẫn nhìn thấy bà thỉnh thoảng có lấy trong người linh đan hay túi thức ăn ngon đút cho nó ăn.
Nàng đã sớm nhìn thấy, bà bà chỉ được cái miệng mắng người, còn tâm thì vốn dĩ mềm nhũn.
Mà hôm ấy bà phải ra tay đánh nàng, chắc chắn căn phòng đó đối với Âu bà bà là rất quan trọng.
Sắc trời bên ngoài cũng đã dần tối, Hàn Băng Băng thả cánh hoa trên xuống rổ, lấy túi thức ăn bên cạnh đút cho con chim nhỏ một miếng – Liễu Nhi! Em đi nấu cơm đi, thức ăn hôm nay để ta nấu.
– Tiểu thư! Tiểu thư cứ nghỉ ngơi, việc nấu ăn này em làm là được rồi.
– Ta không sao, em nhớ nấu phần của bà bà.
Liễu Nhi chớp chớp mắt không hiểu – Tiểu thư! Mấy ngày hôm nay bà bà đều không chịu về ăn cơm.
– Em cứ nấu đi.
.
.
– Tiểu thư! – Liễu Nhi nhìn lên bàn đồ ăn, đôi mắt long lanh nhìn Hàn Băng Băng đầy ngưỡng mộ – Tiểu thư thực là giỏi nha!
Đẳng cấp so với nàng thật sự khác quá xa, quả thật là với không tới.
Hàn Băng Băng sắp lại bàn thức ăn rồi nhìn ra ngoài. Bên ngoài, xuyên qua màn đêm những cơn gió vẫn nhè nhẹ thổi, một màn trời đêm yên lặng không chút động tĩnh nào khiến lòng nàng trùng xuống.
Hôm nay bà bà lại không về rồi.
– Tiểu thư! Có lẽ đêm nay bà bà lại không về ăn đâu – Liễu Nhi chủ động ngồi xuống bàn, chống cằm mím môi – Bà bà đúng là hay để bụng
– Tiểu nha đầu ngươi nói nhảm gì đấy?
– Bà bà?
Liễu Nhi giật mình đứng dậy. Âu bà bà mặt nặng màu nhẹ nhăn nhó đi vào nhà. Trong nhà mùi thơm thức ăn phủ kín vào phòng, trên bàn ăn đầy những món ăn lạ lẫm nhưng đẹp đẽ được bày ra, ánh mắt bà dường như có chút hài lòng. Nhưng ngay lập tức lại nổi nóng, hai nha đầu này ăn cơm của bà, thức ăn của bà. Nếu bà không về chẳng lẽ để hai đứa nó đem thức ăn trong nhà ăn hết hay sao?
Hàn Băng Băng đến gần cầm giúp bà chiếc gậy, mỉm cười nhẹ nhàng – Bà bà ăn cơm nhé!
– Không ăn thì nhịn chắc? – Đặt bình rượu trên tay lên mặt bàn. Âu bà bà hung hăng ngồi xuống ghế, lúc ngồi xuống vẫn không quên lớn tiếng. – Còn hai nha đầu các ngươi muốn đứng nhìn hết hay sao?
Liễu Nhi ngây ra cũng tỉnh tao trở lại, mau lẹ múc cho bà một bát canh – Bà bà hết giận rồi sao?
– Ai nói ta hết giận? – Cái đũa vừa mới cầm lên lại bị đập xuống. Âu bà bà nổi cáu nhìn hai đứa con gái không biết điều trước mặt, hung hăng dạy dỗ – Hai nha đầu ngươi thật vô pháp vô thiên, một chút phép tắc cũng không có. To gan lớn mật còn dám cãi lời ta, rõ ràng là sai rồi còn không chịu ăn năn xin lỗi. Hai đứa các ngươi là nghĩ lão bà ta già rồi nên xem thường phải không?
Hàn Băng Băng mím môi cố nén cười, sợ rằng cười ra lại chọc đến tâm tư mắng người của Âu bà bà.
Ra là vậy!
Ở bên cái bàn, cái tổ nhỏ bằng rơm hơi động nhẹ nhàng, con chim nhỏ giống như bị tiếng la hét của Âu bà bà làm cho tỉnh giấc ngu ngốc ngửng cái đầu nhỏ lên, ngây thơ nhìn về phía người đang lớn tiếng.
– Còn cả ngươi! Nhìn cái gì mà nhìn? – Bà tức giận gắt ầm lên, lấy trong người một cái lọ nhỏ vứt cho Hàn Băng Băng – Cho nó ăn rồi bảo nó ngủ luôn đi cho ta.
Đừng có để nó ở đây khiến bà thêm chướng mắt.
– Vâng! – Hàn Băng Băng đỡ lấy lọ thuốc, tay kia cũng cầm bình rượu muốn đem đi cất. Sức nặng trên tay khiến nàng nghi ngờ, nàng lắc nhẹ cái bình kiểm tra một chút.
Vẫn còn?
Nàng mở nắp bình rượu ra nhìn vào. Bên trong vẫn còn rất nhiều, phải đến hơn nửa bình là ít.
– Bà bà! Bà bà uống ít rượu đi rồi sao? – Mọi ngày dù nàng nói thế nào cũng thấy bà lầm bầm cơ mà.
– Ai nói như vậy? – Lão bà bà có chết cũng không chịu nhận – Rượu nha đầu ngươi làm rất dở, ta không thèm uống nữa.
– A! – Thật sự là vậy không?
– A ô cái gì? Ta đói rồi! – Không muốn tiếp tục bị hỏi mãi một vấn đề. Bà xoay mình cầm lấy cái đũa, gắp lấy một miếng bỏ vào miệng. Mùi vị thơm ngon trên bàn khiến tâm tư đang căng phồng của bà xẹp đi không ít.
Hàn Băng Băng cũng ngồi xuống bản, gắp cho bà một chút thức ăn – Bà bà, sau này bà nhớ quay về dùng cơm, cháu sẽ thường xuyên xuống bếp nấu cho bà bà ăn.
Âu bà bà hừ nhẹ lườm sang – Nha đầu ngươi lại muốn dạy dỗ ta.
Hàn Băng Băng chỉ ngồi cười dịu dàng, dối với lời nói nặng nhẹ của bà không chút để ý.
Liễu Nhi ngồi bên cạnh cũng sớm quen, chỉ chuyên tâm ăn cơm trong miệng. Mùi vị của thức ăn khiến nàng híp mắt thỏa mãn, không nhịn được mà đề nghị.
– Tiểu thư, hay là tiểu thư từ hôm nay nấu ăn đi, em sẽ giúp.
Tay nghề của tiểu thư, thật sự hơn nàng rất nhiều mà.
Âu bà bà chuyên tâm dùng bữa, tiếng nói ồn ào bên tai dường như cũng không cảm thấy chán ghét như ngày đầu nữa. Bà nhai kỹ thức ăn trong miệng, dường như đã lâu lắm rồi bà không được ăn một bữa ăn có dư vị ấm áp như vậy.
.
.
– Bà bà! Bà ăn bánh đi!
Âu bà bà ngồi trên ghế mây ngửng đầu nhìn vào cái đĩa bánh nướng, hình thù kỳ quái của nó khiến bà không khỏi nhăn mặt, cầm đại lên một cái ngó nghiêng – Thứ này là cái gì?
Tròn không ra tròn, méo không ra méo.
– Là bánh. – Hàn Băng Băng có chút buồn cười.
Nàng chỉ là làm nó thành nhiều hình dạng hơn thôi mà.
Âu bà bà mặt nhăn mày nhíu cho bánh vào miệng, nhai tóp tép. Ăn vào miệng rồi lại cảm thấy không tệ lắm, cắn thêm một miếng nữa. Bà vừa ăn bánh vừa chậm chạp cử động thân người. Hàn Băng Băng tinh tế phát hiện ra. Nàng ngồi xuống bên cạnh bà, vươn đôi tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp trên đôi chân già nua.
– Tiểu nha đầu ngươi làm gì?
Hàn Băng Băng chuyên tâm đấm bóp trên đôi chân bà, thắc mắc mở miệng – Bà bà, bà đừng làm gì quá sức nữa.
Thực không thể hiểu nổi, dù gần đây số thời gian bà bà ở nhà nhiều lên, rượu bà bà uống cũng đã ít đi rất nhiều. Nhưng mà nàng vẫn thấy bà bà thường xuyên ra ngoài, mỗi lúc quay về thân mình đều rất mệt mỏi.
Âu bà bà ăn cái bánh nướng trên tay, trong lời nói thấp thoáng có tiếng thở dài- Ta đâu còn được như nha đầu ngươi, ta đã già rồi.
Già rồi, dĩ nhiên là không thể sung sức như đám trẻ này nữa.
Nhìn những ngón tay trắng nõn của nàng nhẹ nhàng xoa bóp trên đôi chận già cỗi của bà, mỗi động tác đều cẩn thận hết mực. Âu bà bà nhìn đến chăm chú tiểu nữ đang cặm cụi giúp mình bóp chân, trong lòng lại cảm thấy xao động.
– Băng Băng nha đầu.
– Dạ.
– Ngươi có nghĩ đến việc ra khỏi cốc không?
Câu hỏi vu vơ của bà khiến Hàn Băng Băng khẽ cười. Đôi tay nàng vẫn không dừng động tác đấm nhẹ trên đôi chân già nua – Cháu không có nghĩ tới.
– Tại sao?– Nha đầu này vốn đâu có ngốc, không biết ở lại đây thì không thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài sao?
– Cho dù xuất cốc, cháu cũng không có nơi nào để đi. – Nàng cúi đầu xuống chậm rãi trả lời – Hơn nữa bà bà đã cứu cháu và Liễu Nhi một mạng, cháu muốn ở lại nơi này phụng dưỡng bà bà.
Nó nói sẽ ở lại đây với bà.
Trong lòng Âu bà bà chảy qua một trận rung động. Người thân của bà sớm đã không còn, trên đời này vỗn dĩ bà nghĩ sẽ mãi mãi một mình ở cái nơi này, có cô độc cũng không sao. Nhưng thời gian từ khi hai đứa trẻ này trôi đến nơi này, bà mới phát hiện rằng không phải thế.
– Ta cách đây 20 năm, đã từ trên vách núi rơi xuống đáy cốc này – Bà dựa vào thành ghế, từ từ nhớ về quá khứ xa xôi – Gia phủ của ta vỗn dĩ là một nơi rất xa nơi này. Nhưng lại bất hạnh bị kẻ ác lập mưu giết chết.
Bà kể từ từ, chầm chậm. Trong đáy mắt dường như xuất hiện sự nhung nhớ đã trải qua biết bao nhiêu ngày đêm.
– Ta khi ấy mình đầy vết thương ôm theo một đứa bé chạy trốn, nhưng không may vẫn bị bọn chúng bắt lại.
Nguyệt Nhi của bà…
Đứa nhỏ đáng thương của bà.
Hàn Băng Băng im lặng lắng nghe, bàn tay giống như an ủi nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà.
Âu bà bà vẫn tiếp tục kể – Đứa bé không sống được, ta bị bọn chúng giữ lại không cách nào cứu nó.Chỉ có thể vô dụng trơ mắt nhìn đám cầm thú đó, xách đứa bé lên ngay trước mắt ta ném mạnh xuống đất.
Đứa cháu đáng thương của bà mới chỉ một tháng tuổi, nó chết ngay trước mặt lão, máu trên người nó thấm đẫm tấm lụa gấm bà đã cẩn thận cuốn cho, đáng thương nằm im dưới đất.
Âu bà bà nhìn lên trời cao, dường như trong tiếng nói khàn khàn cũng trở nên nghẹn ngào – Đứa bé rất ngoan, nó không khóc, không kêu. Rất yên phận…
Chỉ có đám cầm thú đó cười lớn man rợ sau khi giết chết một đứa trẻ chưa đầy tuổi. Nụ cười ấy cho dù cả đời bà cũng không thể nào quên được, nỗi hận cũng không thể nào quên đi.
– Ta muốn ôm theo đứa bé nhảy xuống vực tự sát, không ngờ ta lại không chết, mà lưu xuống nơi này suốt 20 năm – Đều đặn mỗi ngày, ngày nào cũng như ngày nào… không hề thay đổi.
Âu bà bà yên lặng không nói nhìn về phía xa. Dưới bóng râm của cây hoa đào to lớn, Hàn BĂng Băng vẫn im lặng thay bà đánh tan sự nhức mỏi của đôi chân già yếu.Nàng luôn bảo trì cúi mặt, che giấu biểu cảm bất thường trên gương mặt thanh tú.
Nàng nhớ tới một gương mặt tươi cười hoạt bát, đôi mắt sáng luôn căng tràn sự sống của một cô gái đáng yêu mà nàng đã từng gặp gỡ.
Thanh Tiểu Mỹ.
Cô ấy đã trải qua một tuổi thơ như thế nào?
Suốt 17 năm là một đứa trẻ mô côi sống sót sau vụ thảm sát, cô ấy đã vượt qua ra sao?
Trong khi nàng có thể hưởng thụ được sự ấm áp của cha mẹ thật sự suốt 100 năm. Còn cô ấy, tuổi thơ của cô ấy cho dù một chút hơi ấm của tình thương gia đình cũng không có. Vậy mà cô ấy vẫn có thể giữ lại nụ cười đáng yêu đó, cô ấy thật sự rất kiên cường.
Âu bà bà nhắm mắt lại, nét mặt im lìm giống như đang chìm vào giấc ngủ say. Giữ sân khung cảnh xinh đẹp của hoa đào chỉ có hương thơm ngan ngát của hoa tươi cùng tiếng gió dịu dàng thổi khe khẽ. Thời gian trôi qua tưởng chừng đã rất lâu, Âu bà bà chợt ngồi bật dậy hắng giọng.
– Băng Băng nha đầu, lấy bình rượu trúc tới đây cho ta.
Cái bình sứ của bà lần trước đã bị bà lỡ tay đánh bể rồi,
Hàn Băng Băng nhìn bà không hiểu.
– Bà bà lại uống ạ?!
– Nhảm nhí, hôm nay ta còn chưa uống ngụm nào!
– A! – Hàn Băng Băng hiểu chuyện gật đầu – Để cháu đi lấy.
Âu bà bà nhìn bóng lưng đang chạy vào trong nha của nàng, lầm bầm trong miệng – Cái con nha đầu này, lúc nào cũng chỉ biết lẻo mép.
“ Cháu sẽ ở lại phụng dưỡng bà bà”
Bà hừ một tiếng, mắng lên – Rõ ràng là nó định lấy lòng lão già này mà.
Đừng có mơ.
Con chim nhỏ sau hơn một tháng chăm bẵm, mới chỉ bắt đầu bay được những đoạn nhỏ. Nó hạ cánh xuống ngay cái rổ bánh của bà bà, ngóc cái đầu tròn màu trắng lên chớp mắt vài cái.
– Còn có ngươi! – Bà nhìn thấy nó lại cảm thấy bực bội –Rốt cuộc ngươi là chim hay là gà? Tại sao nuôi mãi mà chỉ được có chút lông thế kia.
Đã như vậy thì thôi đi, suốt ngày chỉ biết ăn, ngay cả bay cũng không biết.
Con chim nhỏ không hiểu chuyện gụp cái đầu, đi vài bước về phía bà ăn mảnh vụn bánh dưới đất mà bà làm rơi.
-Ăn cái đó làm gì? – Bà hầm hầm bẻ nửa cái bánhđể trước mặt nó. Mặt nhăn mày nhíu lấy trong người một viên linh đan đưa ra – Ăn đi, ngươi đúng là đồ tốn cơm. Ăn không biết đã bao nhiêu linh đan rồi mà mới được chừng này, đúng là đồ quái đảng y chang chủ nhân của ngươi.
Còn nữa, cái con nha đầu Băng Băng kia tính tình còn vô pháp vô thiên khó dạy dỗ. Lần trước nó bắt đầu pha trà hoa đào để ở trong nhà, nói rằng bà hay là bỏ rượu thành uống thứ đó.
Khó uống muốn chết.
Đã vậy nó còn nói cái gì? Người già không nên uống quá nhiều rượu, nên vừa uống trà vừa thưởng ngoại mới thư giãn đầu óc.
Uống trà? Đó rõ ràng là công việc của tu sĩ.
Thế mà nha đầu đó vẫn cứng đầu nói lại là:
“ Bà bà! Bà không thấy những tu sĩ luôn sống rất thọ sao?”
Bà tức đến hộc máu nhưng lại không bắt bẻ được gì. Cái con nha đầu đó một ngày không làm lão tức chết thì cũng không yên, không lẽ kiếp trước bà nợ nần gì nó hay sao?!
Càng nghĩ càng thấy toàn thân bốc hỏa, bà cầm lấy ấm trà trên bàn rót ra một cốc, uống vào miệng. Mùi hương hoa đào thanh đạm thấm quacổ họng, tâm tình nóng nảy của bà thoáng thấy dịu đi không ít.
“ Cũng may mà trà nó pha cũng không đến mức khó uống lắm”
– Bà bà – Hàn Băng Băng cầm bình rượu đi đến, nhìn ly trà đặt trên bàn đã vơi đi hơn nửa hiếu kỳ hỏi – Bà bà thích uống trà từ khi nào vậy?
Nếu như nàng nhớ không nhầm, lần nào nàng bưng trà lên bà bà cũng vừa uống vừa cằn nhằn, nói rằng trà nàng pha rất khó uống.
Âu bà bà bị hỏi đến toàn thân cứng ngắc, trên khuôn mặt già nua xuất hiện biểu cảm không được tự nhiên. Thẹn quá hóa giận, bà quay mặt sang quát lên– Ta tự dưng muốn uống đó, không được sao?
– Đương nhiên là được. – Hàn Băng Băng cười nhẹ nhàng, không bắt bẻ đến điểm thất thổ của bà – Vậy để cháu đi cất rượu.
– Nói một câu là cãi một câu, thật không có phép tắc – Bà bà nhìn bóng lưng của nàng không ngừng lớn tiếng, giống như cố ý để cho nàng nghe thấy – Sở thích của ta cũng muốn quản ư?
Con chim nhỏ đang mải ăn nghe thấy tiếng quát tháo cũng phải ngóc đầu lên chú ý.
– Tiểu thư! Bà bà lại giận gì ạ? – Liễu Nhi đang ngồi may áo trong nhà cũng ngó ra ngoài.
– Không sao! – Hàn Băng Băng khẽ cười – Bà bà đang ngượng.
Thật sự là đến chết vẫn còn sĩ diện.
– Ngươi còn không lo ăn mà còn nhìn? Cẩn thận ta đánh vào mông ngươi – Tiếng bà bà vẫn văng vẳng từ bên ngoài sân.
– Ôi! – Nàng đau đầu di di trán, liếc mắt sang cái áo nâu Liễu Nhi đang cầm trong tay – Em may áo cho bà bà à?
– Vâng! – Liễu Nhi cắn đứt chỉ, phẩt nhẹ cái áo ngắm nghía một hồi. Càng ngắm càng hài lòng, nàng cầm theo áo chạy ra bên ngoài gọi một tiếng. – Bà bà.
– Lại gì nữa?
Liễu Nhi không chút để ý đến thái độ hờn giận của bà, khuôn mặt đáng yêu cười rạng rỡ khoe ra chiếc áo mới may xong. – Bà bà xem có đẹp không?
– Cái thứ này có thể mặc được không?
– Bà bà! – Áo nàng may sao lại không mặc được chứ?
– Được rồi nha đầu ngươi lắm điều quá! – Thực phiền muốn chết – Cứ để đó đi.
– Dạ. – Liễu Nhi phồng má buồn rầu. Rõ ràng là bà bà không để lại cho nàng nửa phân mặt mũi gì hết. Cái áo đó nàng đã may rất lâu rồi mà.
– Cái mặt đó là sao hả? – Âu bà bà nhăn mày nhìn nàng, quát lên – Hai đứa nha đầu ngươi còn không mau đi nấu cơm?
– Hả?! Hôm nay bà bà không đi luyện công sao?
Đột nhiên tại sao lại muốn ăn sớm như vậy?
– Nhà của ta, ta muốn ăn sớm không được à?
– Dạ, bọn cháu lập tức đi nấu.
Hàn Băng Băng thở dài kéo Liễu Nhi vào trong nhà. Thật là, người nào tính tình cũng bất thường như bà bà hay sao a.