– Đem ngựa đến đây. – Tần Viễn Kỳ mặc nàng giãy dụa, bước chân thật dài về phía con bạch mã đang được đưa tới. Bàn tay ôm chặt lấy eo nàng áp sát vào mình, không cho nàng mảy may cựa quậy.
– Này! Bỏ ta xuống. – Nàng nói lớn tiếng, giằng kéo cổ áo hắn. Người này sao lại khỏe như vậy, chút xíu cũng không xê dịch là sao?!
– Vương gia! Người muốn ra ngoài?! – Minh Vũ giữ lấy dây cương con bạch mã lại, không chút để ý nữ nhân chủ tử đang ôm trong lòng đang gào thét. Vô cùng bình thản hỏi.
– Phải! – Tần Viễn Kỳ thản nhiên trả lời ngắn gọn, vươn tay giữ lấy dây cương. Nhanh chóng nhảy lên.
– Ối… – Bị hắn một tay bồng lên ngựa, thân thể mang theo trọng lực dường như suýt rơi xuống khiến nàng kinh hoảng ôm chặt lấy cổ hắn. Cũng chưa kịp yên bình trở lại thì hắn đã siết chặt lấy dây cương kéo nhẹ một cái, thúc bạch mã phi thẳng ra khỏi vương phủ.
– Ngươi đưa ta đi đâu?! Ối…- Suýt nữa thì té xuống, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn cảnh sắc dưới đất vút qua như chớp giật. Tốc độ thần tốc của bảo mã đem mái tóc của nàng thổi rối tung, vạt áo cũng tung lên toán loạn. – Này! Ngươi…
– Đừng nói chuyện! Sẽ cắn phải lưỡi đấy. – Hắn thấp giọng nói bên cạnh, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như thường, một tay ôm chặt lấy eo nàng, một tay giữ chặt dây cương. Tốc độ không tới một ly trà đã đến gần cửa thành. Tần Viễn Kỳ thẳng đường cho ngựa lao đến cổng thành ra lệnh – Mở cổng thành.
– Vương gia! Là vương gia… – Thị vệ gác cổng nhìn thấy hắn từ xa liền gấp rút mở cổng sắt, toàn bộ tề tề chỉnh chỉnh tách ra thành lối cho hắn giục ngựa vút qua.
Hàn Băng Băng lần đầu nhìn thấy cổng thành có điểm ngốc không biết làm sao, trong lòng dâng lên sợ hãi. Nhưng nộ khí trên người hắn càng khiến nàng sợ hãi hơn, tốc độ nước đại của con ngựa càng làm nàng kinh hoảng. Mắt thấy hắn lao đi như tên bắn, phía trước là rừng trúc bạt ngàn âm u, hắn vẫn không chút chần chừ mà phi thẳng vào…
– Viễn Kỳ! Chậm một chút – Bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy ngực áo hắn e sợ bị rơi xuống, giọng nói vì kích động mà run lên – Ta sợ. Viễn Kỳ, ngươi như vậy ta sẽ sợ.
Tiếng nàng run run vọng đến, Tần Viễn Kỳ không còn cách nào đành kiềm ngựa lại đem nàng ngồi lên ngựa ôm vào ngực, cẩn thận xoa xoa gò má trắng nhợt nhạt của nàng. Nhìn đôi mắt nàng ngập nước, biểu tình vì hoảng sợ mà toàn thân run rẩy. Hắn đành cúi đầu xuống áp trán mình lên trán nàng, bất lực thở dài.
– Băng Nhi! Nàng muốn ta phải làm gì bây giờ?
– Đây là nơi nào?! Chúng ta quay về có được không? – Nàng đáng thương nhìn hắn. Xung quanh đây đều là rừng trúc âm u, ánh nắng mặt trời cũng le lói khó khăn chiếu lên một chút ánh sáng yếu ớt. Không khí ẩm thấp hoang vu này khiến nàng thấy bất an.
– Không được – Hắn lắc đầu ôm lấy nàng, vén mái tóc dài của nàng ra sau. Bạch mã theo dẫn dắt của hắn mà chậm bước đi càng sâu vào rừng trúc.
– Nhưng mà…
– Ngoan! Đừng sợ. – Hắn ôn nhu hôn nhẹ lên trán nàng – Ta có một thứ cho nàng xem.
– Đó là cái gì?!
– Sắp đến rồi. – Hắn cưỡi ngựa đi càng thêm sâu, xung quanh yên ắng đến kỳ dị. Một nhành lá rơi thôi cũng phát ra thanh âm cũng khiến nữ nhân trong ngực hắn giật mình, thân thể nhỏ bé càng thêm nép sát vào ngực hắn.
Cho đến khi nghe được tiếng động lạ.
Bàn tay trắng nõn siết chặt lấy tay áo Tần Viễn Kỳ, thần kinh của nàng căng thẳng, run giọng hỏi – Tiếng gì vậy?!
Khác với nàng, hắn vô cùng tự nhiên ôm lấy nàng cúi đầu xuống – Nàng nghĩ xem.
Tiếng này, giống như tiếng nước chảy, còn có tiếng đàn cầm. Thậm chí… còn có tiếng cười đùa của nữ nhân. Hơn nữa còn không phải là chỉ một người.
Nơi hoang vu này có nữ nhân sao?!
Hàn Băng Băng sửng sốt nhìn hắn, thấy hắn vẫn dáng vẻ thoải mái tự nhiên mà dẫn ngựa đi về phía trước. Nàng cố gắng nhìn về phía xa, mảng sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, giấu đi căn nhà trúc xinh đẹp như ẩn như hiện. Hình ảnh dần dần hiện lên khiến nàng sửng sốt.
Nữ nhân, tất cả đều là nữ nhân.
– Vương gia?! – Một mỹ nhân áo tím nhìn thấy hai người, liền gọi tất cả lại đồng loạt uyển chuyển quỳ xuống – Bái kiến vương gia.
Hàn Băng Băng ngốc lăng nhìn hàng hàng mỹ nhân hướng họ quỳ xuống, lại thấy Tần Viễn Kỳ cao quý vung tay cho các nữ nhân kia đứng lên, gọn gàng nhảy xuống ngựa.
– Các ngươi sống có gì bất tiện không?!
– Tạ vương gia quan tâm, tất cả chúng nô tì đều sống rất tốt.
– Ừm! Các ngươi cũng sắp được trở về rồi. – Hắn cười nhẹ, giọng điệu nói chuyện mang đầy sắc thái hoàng thất – Vài ngày nữa bổn vương sẽ phái gia binh đón các ngươi quay về,
Nhắc đến có thể trở về nhà, sắc mặt của tất cả đều tươi tắn như hoa. Đồng loạt dập đầu xuống, giọng nói đồng thanh ngọt ngào khiến người ta rung động – Đa tạ vương gia.
Hàn Băng Băng ngốc lăng không hiểu, nàng ngồi trên yên ngựa nhìn vào nữ nhân tử y xinh đẹp uyển chuyển đứng đầu cùng hàng hàng mỹ nhân kia, rồi nhìn Tần Viễn Kỳ. Sắc mặt tái nhợt của nàng mỗi lúc càng thêm trắng bệch, bàn tay nhổ nhắn cầm dây cương cũng không tự chủ được mà siết chặt, khiến con bạch mã theo sự ghìm hãm của nàng mà hừ nhẹ một cái, vó ngựa gõ xuống cộp cộp như kháng nghị.
– Thưa vương gia! Không biết vị tiểu thư xinh đẹp này là… – Tử y áo tím ngước mắt lên nhìn Hàn Băng Băng, trong cặp mắt xinh đẹp mang đầy ý tứ.
Ánh mắt ấy không thể nhận ra là tốt hay xấu, nhưng lúc này lại khiến Hàn Băng Băng từng đợt rét lạnh.
– A! – Tần Viễn Kỳ nhếch môi – Nàng là…
– Ta không là gì của hắn cả.
Hắn sững sờ quay người lại, liền bị nét mặt lạnh nhạt của nàng làm cho chột dạ bất an. Ánh mắt của nàng, đã bao lâu nàng không dùng ánh mắt này nhìn hắn? Kể từ khi tỉnh lại sau ba tháng, nàng chưa hề nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng tràn ngập khoảng cách như vậy.
Giống như ngày đầu tiên họ gặp nhau.
– Băng Nhi…
– Vương gia! Tiểu nữ bao lâu nay thực làm phiền người – Nàng cúi đầu xuống chậm rãi nói, bàn tay nhỏ bé kéo lấy dây cương. Con bạch mã theo ý muốn của nàng mà dần dần lùi về sau – Tiểu nữ sẽ lập tức quay về vương phủ cùng Liễu Nhi, sẽ không gây chuyện ở Bắc Thành nữa.
– Nàng nói cái gì?!
Hàn Băng Băng cười nhẹ, đôi tay siết chặt lấy dây cương điều chỉnh con ngựa quay ngược lại phi thẳng vào rừng.
– Băng Nhi – Tần Viễn Kỳ kinh hoảng gọi lớn ở phía sau – Nàng đi đâu?
Nữ nhân này đôi chân như vậy còn muốn chạy loạn. Lại còn cưỡi ngựa phi nhanh như thế kia, nàng không muốn sống nữa sao?
– Vương gia! Mau… – Tử y nữ tử vội giục hắn – Ở kia có một con ngựa, vương gia mau đuổi theo tiểu thư đó đi, phòng cho có chuyện.
Hắn không nói hai lời liền nhảy lên lưng ngựa đuổi theo. Hắn không sợ nàng sẽ đi xa, thể lực của nàng cùng địa hình nơi này không cho phép nàng làm được điều đó. Ngựa của hắn lại là bảo mã huấn luyện hà khắc từ lâu, chỉ cần gọi là có thể quay về. Duy chỉ có một việc khiến hắn bất an như kiến bò chảo nóng, chân của nàng như vậy, liệu có thể cầm cự được bao lâu? Liệu có ngã xuống ngựa mà bị thương không?
Nếu như thế hắn biết làm thế nào bây giờ?!
.
.
Nước suối mát lạnh chảy qua khe đá, trong vắt như gương soi dọc qua đường mòn của sỏi đá mà chảy xuống. Hoa cỏ xanh mướt ôm lấy hai bên bờ nước mang theo hương thơm tươi mới thanh khiết. Bạch mã vui vẻ khom người thưởng thức những ngọn cỏ xanh mượt, dường như cảm thấy vô cùng hài lòng mà lắc nhẹ cái đuôi trắng toát.
Ngón tay của nàng chìm xuống làn nước dịu dàng, tâm tình chưa yên cũng dần thanh tĩnh trở lại. Hớt lên dòng nước mát rửa lấy vết thương trên cánh tay vẫn còn đang chảy máu, y phục trên người đã rách rưới bùn đất giờ lại thêm vài vết đỏ dọa người. Rủa mãi cho đến khi dòng máu hồng đã ngưng chảy, để lại miệng vết thương vẫn còn lưu huyết đỏ dọa người trên cánh tay trắng nõn vì va chạm mà sưng lên. Hàn Băng Băng bỏ cuộc dựa người vào mỏm đá, nhìn mảng trời xanh ri ở trên cao từ lúc nào đã chập chờn sắc hồng huyền ảo…
– Ngươi thì tốt rồi. – Nàng liếc mắt sang con bạch mã đang ung dung ăn uống kia, toàn thân mệt mỏi rã rời – Ta đêm nay có lẽ sẽ phải nhịn đói ở nơi này, sáng mai tìm cách rời khỏi khu rừng này…
Nó cũng không biết là hiểu hay không hiểu, cặp mắt to đen như thạch anh hướng nàng chớp một cái, rồi xoay người đưa mông về phía nàng tiếp tục cúi đầu nhai nuốt.
– Ngươi không muốn nghe thì thôi, ta cũng mệt rồi. – Hàn Băng Băng thở dài dựa người về sau. Phiền muộn nhặt lên một viên đá cuội ném xuống nước, chấn động mặt nước êm ả. Đàn cá nhỏ đang thoải mái bơi lội cũng bị dọa đến mức hỗn loạn trốn đi.
Tần Viễn Kỳ sao lại đưa nàng đến nơi này? Đến nhìn hàng hàng mỹ nhân của hắn sao?!
Quả nhiên là một nam nhân cao quý đầy sức quyến rũ, nữ nhân đi theo hắn có ai không xinh đẹp như hoa, khí chất dịu dàng yểu điệu của danh môn khuê tú. Nào như nàng một thân bụi bẩn, lấm lem đất bùn. Đặc biệt là nữ nhân tử y kia, ánh mắt thông tuệ của nàng ta cho thấy chủ nhân sở hữu nó cũng là nữ nhân sắc sảo ứng biến.
Nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp. Một vương gia như hắn đã có được nhiều nữ nhân như thế. Không những vậy, theo nàng nhận thấy ở nơi đó mới chỉ là thiếp thất, chính thất vẫn còn chưa nhập gia… nói vậy hắn là hắn sẽ vẫn còn tiếp tục hỏi cưới thành thân.
Nếu thế, câu ” hậu cung ba ngàn mỹ nhân” thực không ngoa chút nào.
Nàng miết nhẹ vạt áo rách nát. Nữ nhân của hắn. thê thiếp cũng là của hắn. Nàng còn ở đây tức giận cái gì? Sẽ không phải là bản thân mình nảy sinh ghen tị đi.
Ghen?!
Hàn Băng Băng ngẩn người trong phút chốc, hốc mắt bỗng nhiên dâng lệ.
Ghen?! Nàng đối với hắn không thể có điều này.
Đó là thê thiếp của hắn thì sao? Cho dù đó không phải thê thiếp của hắn, hay là không quan hệ gì cùng hắn. Nàng cũng không thể nào vì hắn mà ghen tị, lại càng không thể động lòng vì người đó.
Hắn không thể cho nàng điều nàng muốn, nàng cũng không thể cho hắn thứ mà hắn cần.
Khoảng cách của hai người quá xa. Nàng không thể động lòng với hắn. Dù có, họ cũng không thể đến với nhau.
Nơi cổ đại quy củ hà khắc này, một tấm chân tình trọn đời khó tìm như vậy. Nàng không có dũng khí để tin tưởng, đem toàn bộ khí lực cùng tình cảm ra đặt cược vào tình yêu. Nhất là với một nam nhân như hắn.
Nam nhân như Tần Viễn Kỳ giống như một ly thuốc độc. Nếu chạm vào, sẽ liền trở nên vạn kiếp bất phục.
Lý trí của nàng không cho phép bản thân mình giống như một nữ tử cổ đại. Xem nam nhân là trời, ngày ngày ngồi trong khuê phòng đợi phu quân trở về, năm tháng trôi qua nhìn người ấy lấy thêm một người lại thêm một người, đêm đêm gánh chịu sự cô quạnh bi thương nhìn nam nhân của mình đến một căn phòng của một thê thiếp khác, cùng nàng ta ân ái. Cũng không thể chấp nhận việc một nam nhân ấy đã cùng nữ nhân khác, lâu lâu lại đến phòng nàng dùng lời đường mật nhằm đồng giường cộng chẩm.
Tần Viễn Kỳ… không thể được.
Tâm trí của nàng đối với tình yêu rất chấp nhất. Nếu không thể trở thành riêng một mình nàng, thà rằng nàng từ bỏ.
– Băng Nhi.
Hàn Băng Băng quay người trở lại. Tần Viễn Kỳ thần sắc lo lắng nhìn nàng. Bước chân do dự chậm đến, giống như e ngại chỉ làm loạn một chút sẽ dọa nàng hoảng sợ.
– Vương gia. – Nàng cúi đầu thực thấp.
Một câu nói của nàng, sức công kích cực mạnh. Khiến thân mình cao lớn của Tần Viễn Kỳ chấn động, nét mặt tuấn tú cũng trở nên cứng ngắc.
– Nàng… gọi ta là gì?
Nàng không trả lời hắn, ngược lại còn nói – Tiểu nữ bao lâu nay làm phiền vương gia không ít, khiến người không thoải mái. Là lỗi của tiểu nữ.
Lại là những lời này.
– Nàng nói loạn cái gì vậy? – Hắn kích động xông đến định nắm lấy vai nàng lay động, hỏi xem nữ nhân này có phải thần trí không tỏ hay không. Nhưng một màu đỏ trước mặt lập tức khiến hắn im bặt, sắc mặt so với vừa nãy lại càng thêm tái nhợt, cũng trở nên càng khó coi.
– Nàng bị thương.
Hàn Băng Băng hơi nhích động cánh tay không để hắn chạm vào, nàng nhìn khoảng không bao la phía xa xăm, thấp giọng – Vương gia! Tiểu nữ có một thỉnh cầu.
– Thỉnh cầu gì? Trước hết để ta băng bó vết thương của nàng.
– Tiểu nữ muốn đến kinh thành.
– Kinh Thành? – Hắn khó tin ngước mặt lên, lập tức muốn từ chối. Nhưngvết đỏ trên vạt áo mong manh kia khiến hắn không thể không thỏa hiệp – Chờ khi nào nàng khỏi bệnh…
– Không cần. – Nàng lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn thật sự nói – Tiểu nữ muốn tự mình đi.
– Nàng đi? – Hắn đau đớn đập nhẹ vào ngực mình, khó khăn hỏi – Còn ta?
– Vương gia! trước đây người giữ lại tiểu nữ cũng chỉ là giả làm hôn thê của vương gia.
– Rồi sao?
– Bây giờ, tiểu nữ nghĩ mình có thể…
– Nàng câm miệng. – Tần Viễn Kỳ gầm lớn tiếng, chấn động đến mức con bảo mã của hắn cũng kinh sợ mà lui bước chân chạy trốn ra chỗ khác. Bàn tay to lớn của hắn nắm lấy bờ vai nàng, một tay che đi cái miệng nhỏ nhắn. Cặp mắt hắn đỏ lên, xoáy thẳng vào biểu tình bình thản trên gương mặt xinh đẹp kia. Cổ gắng tìm kiếp sự gợn sóng trong làn thủy mâu bình yên đến đáng hận.
– Nàng dám… nàng cư nhiên dám…
Hàn Băng Băng nắm lấy bàn tay hắn trên môi nàng hạ xuống – Không phải ngươi cũng đã biết sao? Ngay ngày đầu tiên gặp ta.
– Nàng sao có thể như vậy? – Hắn không tài nào lý giải nổi nguyên nhân – Nếu là vì những nữ nhân kia, ta có thể giải thích. Ta cùng các nàng một chút liên quan cũng không có. Nàng không cần…
– Viễn Kỳ – Nàng chậm rãi áp lòng bàn tay mình lên má hắn nhẹ vuốt, cặp mắt trong như làn nước mùa thu dịu dàng không dao động – Để cho ta đi đi.