Liễu Nhi từ trong nhà lao ra, lo lắng kêu – Tiểu thư…
– Suỵt… – Minh Vũ chắn trước mặt nàng ra hiệu, ánh mắt ra hiệu nàng yên lặng.
Liễu Nhi ngơ ngác gật gật đầu, ánh mắt nhìn theo người nam nhân quyền lực kia cẩn trọng bế nữ nhân trong tay bước về phía Huyền Lâm Viện, còn chuyên chú giao phó xuống chuẩn bị thái y đến khám cho chủ tử nàng. Bất an nhỏ miệng hỏi.
– Tiểu thư của nô tì bị sao vậy?!
– Nàng bị thương… – Minh Vũ nhìn theo bóng dáng cao lớn kia, thở dài – Đừng lo lắng, vương gia sẽ chăm sóc cho nàng.
.
– Thái y! Rốt cuộc là ngươi muốn bắt mạch đến khi nào?!
Lão thái y lau hồ môi, cố gắng chẩn đoán thực nhanh tình trạng của nữ nhân trước mặt, cẩn trọng hết mức quay lại đối mặt với vị chủ tử đang nổi nóng kia, run run khai báo – Bẩm vương gia! Nô tài đã xem qua những vết thương ngoài da của tiểu thư, tất cả đều không có gì đáng ngại. Trong cơ thể của tiểu thư cũng không có chút biểu hiện nào của việc trúng độc cả.
– Thực sự?! – Tần Viễn Kỳ nheo mắt nhìn xuống.
Lão thái y cúi đầu càng thêm thấp, run run trả lời – Vâng! Nô tài thực sự không tìm được một chút tín hiệu của việc trúng độc trong người của tiểu thư.
Tần Viễn Kỳ đi đến bên giường Hàn Băng Băng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay băng bó gạc trắng của nàng. Nhìn nàng ngủ sâu trên giường hắn vẫn không chút yên tâm – Thái y, vậy ngươi trả lời thế nào về Hàn Tinh Đơn mà Loạn Độc Y cho nàng uống?!
– Cái này… – Lão thái y lập tức lúng túng – Lão nô… lão nô thực sự không chút phát hiện ra thưa vương gia.
– Không tìm ra không có nghĩa là không có. – Hắn dịu dàng áp tay lên gò má nhợt nhạt của nàng – Loạn Độc Y nói sau 24 canh giờ nữa độc dược sẽ phát tác, ngươi làm thái y bao nhiêu năm cũng không tìm kiếm được một chút dược tính trong người nàng. Nói vậy, ngươi không có cách nào đảm bảo tính mạng của nàng sao?!
Lão thái y sợ hãi toàn thân đều phát run. Lão hiểu rõ câu nói này của Vương gia, nếu Hàn tiểu thư không được bảo đảm về tính mạng, vậy thì cả gia đình lão e rằng từ trên xuống dưới tính mạng cũng không bảo toàn.
Trăm phương nghìn kế lão liều mạng đưa ra kế sách – Bẩm vương gia! Lão nô hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách thức, nhưng sẽ ngày đêm nghiên cứu. Lão nô hiện tại có một viên Cửu Đôc Hoàn, nó có thể giải được bách độc. Tuy lão nô không chắc chắn nó có thể giải được Hàn Tinh Đơn, nhưng nó có thể giúp tiểu thư cầm cự được ít nhiều.
– Không còn cách nào khác?!
– Xin Vương gia lượng thứ, cho tới thời điểm này, đó chính là cách tốt nhất.
– Được! – Tần Viễn Kỳ trầm mặc nói – Đưa dược cho ta.
– Vâng, vâng… – Lão thái y hai tay dâng lên viên thuốc giải, không ngừng dập đầu hứa hẹn – Lão nô ngay lập tức quay về tìm phương thức cứu chữa cho tiểu thư.
– Ngươi lui ra đi.
– Tuân mệnh.
Tần Viễn Kỳ nhìn chiếc hộp sứ trong tay, lại nhìn nữ nhân đang thiếp ngủ trên giường. Trong lòng nặng trĩu lo âu khó giấu được.
Nữ nhân trên giường dường như hiểu được mở mắt, ánh mắt nàng mông lung nhìn về phía xa. Thấp giọng nói – Ngươi không cần phải nặng lòng, nếu phải chết là cái kết khó tráng, ta cũng không trách ngươi.
– Băng Nhi! Nàng đang nói lung tung gì thế?!
Hàn Băng Băng lắc đầu, nhìn hắn thực sâu – Ta là nói thực sự, ngươi không cần tự trách mình.
Tần Viễn Kỳ nắm lấy tay nàng, chậm rãi nhẹ nhàng cố gắng không ảnh hướng đến vết thương trên tay nàng – Nàng đừng bi quan quá, thái y đã nói trong cơ thể nàng không hề có độc dược. Mà nếu như có, chắc chắn là có phương pháp để hóa giải.
– Nhưng mà…
– Không có nhưng. – Hắn ngắt lời, mở nắp hộp sứ lấy viên đan dược màu đen đưa đến môi nàng – Ta sẽ không để bất kỳ ai cướp nàng khỏi ta đâu.
Hàn Băng Băng mím môi chần chờ, tâm trạng nàng không có chút tinh thần nào mà vui vẻ – Ngươi nên giữ lại cho mình đi.
Tần Viễn Kỳ cau mày, chóng người cúi xuống dán sát vào gương mặt nàng – Nếu nàng không uống, ta sẽ hòa nước rồi mớm cho nàng đấy.
Chiêu này quả nhiên có công hiệu, Hàn Băng Băng rốt cuộc cũng mở miệng nuốt viên thuốc. Bờ môi còn không ngừng lẩm bẩm – Sao ta có thể nghĩ ngươi có thể nghiêm túc nói chuyện cơ chứ.
– A đầu khờ. – Hắn thở dài, dựa người vào thành giường thuận thế ôm nàng lên áp sát vào ngực mình – Không nên buông bỏ như vậy.
– Nhưng ta trúng độc là sự thật.
– Sẽ có cách, ta hứa đấy.
Hàn Băng Băng áp tai lên ngực hắn, im lặng lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng – Tần Viễn Kỳ! Ta chỉ có 24 canh giờ.
Hắn dụi khẽ trên mái tóc mềm của nàng, thở dài – Ta biết.
– Nếu như ta chết…
– Đừng nói gì cả, để ta ôm nàng thêm một lúc – Hắm ôm chặt lấy nàng, lưu luyến hương thơm ngan ngát trên thân thể mềm mại. Cảm giác yên tâm thỏa mãn này khiến hắn lưu luyến, nhưng cũng sợ hãi cảm xúc này sẽ vụt bay mất khỏi vòng tay…
Nàng không chút phản kháng mặc cho hắn ôm ấp, nỗi lo lắng sầu não của hắn lan truyền qua cái ôm đến nàng. Hàn Băng Băng không đành vỗ vỗ ngực hắn – Ngươi không phải phiền não như vậy.
Tần Viễn Kỳ thở dài, nhẹ nhàng ve vuốt lọng tóc dài của nàng – Nếu ta bắt được tên Loạn Độc Y đó, nàng sẽ không gặp phải phiền phức như vậy.
– Cái này không thể trách ngươi.
– Băng Nhi! Ta nhất định sẽ tìm mọi cách cứu nàng. – Chỉ cần có phương pháp, hắn sẽ làm mọi điều có thể.
Hàn Băng Băng gật đầu. – Tần Viễn Kỳ! Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?
– Được.
– Ngươi…
– Hửm?!
Nàng ngửng đầu nhìn hắn thực lâu, thực lâu sau mới mở miệng – Ngươi không được gạt ta.
– Được!
– Ngươi… đã bao giờ giết người vô tội chưa?!
Hàn Băng Băng cảm nhận rõ ràng vòng ôm của hắn hơi cứng lại, nàng cúi đầu không muốn hỏi thêm thì thấy hắn đắn đo một hồi lâu rồi mở miệng nói ra một chữ.
– Chưa.
– Thực sự?!
Lời hắn nói thực sự khó tin như vậy?! Tần Viễn Kỳ bực bội lườm nàng một cái- Thực sự.
Hàn Băng Băng ở trong vòng tay Tần Viễn Kỳ lại ngọ nguậy giựt giựt áo hắn – Vậy những nữ nhân kia…
Hắn bưc bội nhắc nhở nàng – Hàn Băng Băng! Ta nhớ lúc này việc nàng cần nghĩ nhất chính là tính mạng của nàng kìa.
Có nữ nhân nào như nàng không?! Tính mạng thì ngàn cân treo sợi tóc, nàng còn có tâm tư chất vấn hắn về những nữ nhân trước đây. Nếu nói nàng thiện lương đến mức đem tính mạng của mình xem nhẹ hơn của họ thì chắc chắn không phải, nhưng rốt cuộc là nữ nhân này quá lạc quan hay đầu óc nàng có vấn đề rồi?!
– Ta chỉ là thắc mắc, ngươi cũng không thể nhỏ nhen như vậy.
– Băng Nhi.
– Còn nữa, cái tên Băng Nhi không cho phép ngươi gọi loạn.
Tần Viễn Kỳ ngước mắt nhìn trần nhà lắc đầu, không thèm đôi co với nữ nhân nhiều thắc mắc như nàng nữa nhất quyết nằm xuống. Ôm theo nàng ngã xuống giường.
– Này, ngươi không thể…
– A đầu khờ. – Hắn vuốt nhẹ đỉnh đầu nàng, tiếng thở dài không kiềm được mà thoát ra – Có ta ở đây mà.
– … – Hàn Băng Băng cắn môi dựa trên ngực hắn – Tần Viễn Kỳ! Đã qua bao nhiêu canh giờ rồi?!
– Sáu canh giờ.
– Nếu… ta chỉ là nói nếu.
– Ừ.
– Nếu như không có thuốc giải…
Bàn tay to lớn trên đầu nàng nhẹ nhàng đè mái tóc của nàng xuống – Ngủ đi.
– Tần Viễn Kỳ.
– Ngủ đi.
Tần Viễn Kỳ mở mắt đăm chiêu suy nghĩ. Hắn biết rõ nếu không có thuốc giải, hậu quả nhất định nghiêm trọng đến mức nào. Hắn so với ai hết đối với tình trạng của nàng còn lo lắng hơn. Chỉ còn 18 canh giờ, họ chỉ còn 18 canh giờ, hắn nhất định phải tìm mọi cách cứu nàng.
Hắn không cho phép bất cứ chuyện không hay nào xảy ra với nàng, tuyệt đối không cho phép.
.
” Rầm!!!!!”
– Chưa nghĩ ra phương pháp?! Đây là câu trả lời của ngươi đối với ta?!
Lão thái y run rẩy dưới sảnh đường, lão bây giờ quả thực không khác nào ngàn cân treo sợi tóc. Đã trải qua 20 canh giờ, nhưng tình trạng của Hàn tiểu thư lão vẫn không nắm được chút gì. Sức khỏe của tiểu thư trong thời gian này hoàn toàn bình thường, lão thực sự không nắm được một chút thông tin nào về độc tố trong người tiểu thư. Phương pháp cũng hoàn toàn không nghĩ ra, vì không dám cho tiểu thư uống loạn thuốc sẽ xảy đến phản ứng phụ. Lúc đó tính mạng của lão e cũng khó giữ.
Lão run run nói – Vương gia! Lão nô nghĩ… hay là…
– Như thế nào?! – Hắn gầm lên.
Lão thái y lập tức cúi gầm mặt xuống sàn nhà, lắp bắp khai báo – Lão nô nghĩ đợi trải qua 24 canh giờ, khi đó độc dược trong người tiểu thư bắt đầu xuất hiện, lúc đó sẽ dễ dàng cho việc chẩn đoán hơn.
– Đợi 24 canh giờ?! Đến lúc đó nếu vẫn không có phương pháp?!
– Cái này… cái này…
– Tần Viễn Kỳ! Ngươi cho thái y lui đi được không?! – Hàn Băng Băng ngồi trong phòng nói vọng ra.
Tần Viễn Kỳ tức giận phất tay ra hiêu cho lão thái y, cũng không thèm nhìn đến lão một giây một khắc nào mà đẩy cửa phòng bước vào. Hắn đi đến bên giường, nhìn nữ nhân xinh đẹp kia trong lòng không khỏi nặng trĩu.
– Ngươi đừng trách ông ấy – Hàn Băng Băng nắm lấy tay áo hắn thấp giọng nói – Có lẽ số kiếp của ta chính là như vậy.
– Đừng nói loạn. – Hắn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nàng trấn an – Sẽ có cách thôi.
– Tần Viễn Kỳ! – Khuôn mặt long lanh ánh lệ của nàng chê giấu trong ngực hắn, tiếng nói cũng trở nên nghẹn ngào – Ta thực sự không trách ngươi.
– Băng Nhi…
– Nếu có chuyện gì xảy ra với ta…
Hắn cau mày ngắt lời nàng – Băng Nhi! Điều này ta đã nói bao nhiêu lần…
– Không! Ngươi phải nghe ta nói hết. Ngươi không thể nghe ta nói một lần sao?!
Bàn tay nàng níu chặt lấy áo hắn, ánh lệ trên khóe mắt nàng khiến hắn nghẹn lời không thể từ chối.
– Nếu có chuyện gì xảy ra với ta, liệu ngươi có thể thay ta chiếu cố Liễu Nhi không?!
– Được! – Hắn vùi đầu vào hõm cổ nàng, ôm siết thực chặt thân thể nhỏ bé vào lồng ngực như e sợ nàng sẽ vô cớ mà biến mất. – Băng Nhi!
– Tần Viễn Kỳ! – Nàng run run ôm chặt lấy bờ vai hắn, nước mắt trong suốt lưu giữ trên vải áo hắn, tan ra… – Hứa với ta một chuyện.
– Được.
– Chuyện của ngươi, ta sẽ không hỏi. Nhưng ngươi nhất định phải là người tốt, điều này ngươi nhất định phải hứa với ta.
Nàng thực sự thành tâm ao ước điều này. Bản thân nàng thực sự muốn chính mắt nhìn thấy, chính bản thân mình cảm nhận được. Nhưng nàng không thể.
– Ta hứa với nàng. – Hắn đau lòng đáp ứng nàng, cũng thực sự khẩn cầu – Đừng rời xa ta. Chỉ cần như vậy, bất cứ điều gì ta cũng có thể đáp ứng nàng.
Nàng không đáp lại, vòng tay chỉ ôm chặt lấy hắn. Nàng không cách nào thực hiện mong muốn của hắn. Chỉ còn hai canh giờ, nàng chỉ còn sống duy nhất hai canh giờ.
Hai canh giờ, chỉ còn hai canh giờ nữa Hàn Tinh Đơn sẽ phát độc.
– Tần Viễn Kỳ! Ta tin ngươi – Khung cảnh nàng có thể nhìn thấy nhạt nhòa trong nước mắt. Hàn Băng Băng áp sát vào ngực hắn, cố gắng ghi nhớ cảm giác ấm áp này vào sâu trong tâm trí. Hàng my cong cong khép lại mặc cho nước mắt chảy xuống, bờ môi xinh đẹp hiện lên một nụ cười mãn nguyện – Ngươi nhất định không được gạt ta.