– Tiểu thư! Muộn như vậy sao bà bà vẫn chưa về? – Liễu Nhi mím môi ngóng ra cửa. Nóng vội bấm ngón tay lo lắng. Từ ngày nàng và tiểu thư đến đây, chưa bao giờ thấy bà bà đi muộn như vậy cả.
– Ta cũng không biết! – Hàn Băng Băng lắc đầu, trong lòng không rõ từ đâu dâng lên một nỗi bất an khiến nàng bồn chồn không yên.
Từ sáng ngày hôm nay bà bà đã rất lạ, cả ngày bà bà đều yên lặng không mở lời mắng hai người một câu nào. Trước khi ra khỏi nhà còn xoa nhẹ đầu nàng và Liễu Nhi, nói rằng hôm nay đừng chờ bà ăn cơm.
Tuy mọi lần khi ra ngoài bà đều nói câu này. Nhưng không hiểu vì sao cùng một câu nói, nàng lại có cảm giác giống như… giống như không còn cơ hội để gặp lại nữa.
Con chim nhỏ trong ổ rơm dường như cũng thấy được trong nhà có chút bất thường. Nó ngóc cái đầu dậy nhìn nàng chăm chú. Hàn Băng Băng thở dài vuốt nhẹ lớp lông vũ mềm mại trên người nó, mệt mỏi nhắm lại đôi mắt che giấu tâm trạng nặng nề.
Tại sao nàng lại cảm thấy có một linh cảm rất xấu chứ.
Bên ngoài dường như vang lên tiếng động. Cả hai người đều lập tức ngửng đầu lên, Hàn Băng Băng đứng dậy nhanh chóng chạy ra mở cửa
“ Cạch”
– Bà bà?
Cánh cửa gỗ mở toang, thanh gậy đào xơ xác đã bị gãy đôi từ bao giờ đổ xuống sàn nhà. Thân hình gầy gõ từ bên ngoài ngã xuống trước mặt nàng.
Toàn thân đầy máu.
– Bà bà! – Hàn Băng Băng hoảng hốt lật người bà bà trở lại, kinh sợ nhìn cơ thể của bà trong vòng tay mình. Đôi mắt đau đớn của bà nhắm chặt lại, khóe miệng vẫn còn lưu lại việt máu chưa khô. Trên tấm thân gầy yếu của bà chi chít những vết thường trên người, đó bao gồm những vết chém sắc nhọn xuyên qua da thịt, vết bầm dập tím tái… thậm chí còn có vết cào cắn của mãnh thú ?
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
– Bà bà? – Liễu Nhi bị cảnh tượng trước mặt dọa đến phát run, sợ hãi quỳxuống muốn lay bà, nhưng đôi tay run run không dám chạm vào. Trên người bà đâu đâu cũng là vết thương rớm máu, nàng sợ hãi gọi lớn.
– Hai… hai nha đầu các ngươi… thật… ồn ào…
Tiếng nói thều thào không mấy sức lực của bà khiến Hàn Băng Băng rơi nước mắt. Nàng run tay chạm tới bộ y phục bị chém đến rách bươm thấm đẫm máu tươi trên người bà, một sự tức giận cháy lên dồn nén trong ngực khiến nàng không kiềm chế được mà gào lên.
– Bà bà, là ai làm? Là kẻ nào làm?
Rốt cuộc là loại cầm thú nào lại ra tay tàn độc như thế này?
Khóe miệng rớm máu của Âu bà bà nâng lên, bà nở nụ cười cay đắng – Ta… ta vẫn là… vẫn là… không giết được chúng…
– Là kẻ nào? – Nàng kích động nắm chặt lấy tay áo của bà khóc nức nở.
– Âm Sơn… Âm Sơn Đạo…Bọn chúng… bọn chúng… – Tiếng nói của bà mang đầy tự trách, trong đôi mắt già nua mang theo sự bất lực đến đau thương – Bọn chúng giết… giết…cháu gái ta… cháu ta… Nguyệt Nhi.
– Âm Sơn Đạo… – Hàn Băng Băng nhẩm lại ba chữ. Đôi mắt nàng nhuốm đậm hận thù, nước mắt rơi xuống thấm ướt khuôn mặt mỹ lệ. Nàng đem cái tên ấy khắc đi khắc lại nhiều lần trong lòng, mỗi lần lại hạ xuống một lời thề.
Nàng sẽ giết chúng. Nếu bà bà xảy ra chuyện gì, chính tay nàng sẽ khiến bọn chúng sống chết không yên.
– Bà bà… – Liễu Nhi khóc nấc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn luống cuống không biết phải làm sao mới tốt – Bà bà gắng gượng lên, để cháu đi lấy thuốc…
-Không cần… – Bà nắm lại tay áo của Liễu Nhi, yếu ớt lắc đầu.
Không lẽ nàng lại bất lực nhìn bà bà chết dần như thế này hay sao?
– Nguyệt Nhi…
Ánh mắt của bà xa xôi nhung nhớ, đôi tay thẫm máu nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Băng Băng. Nàng vội vã nắm chặt lấy bàn tay của bà, đau đớn nhìn nụ cười hiền từ trên khuôn mặt già nua kia.
– Cháu… cháu rất giống nó…
Ngày ấy khi bà nhìn thấy đứa trẻ này mình đầy vết thương bất tỉnh bên hồ. Dáng bộ thê lương của con bé, vết thương trên người nó… khiến bà nhớ tới đứa cháu nhỏ bé của bà.
– Dạ… – Hàn Băng Băng run run gật đầu. Rốt cuộc là nàng nên làm thế nào bây giờ?
– Hai đứa đều rất ngoan. – Bà nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Nhi, vươn tay nắm lấy bàn tay đang lo lắng của nàng – Ta rất mãn nguyện, đến cuối đời có thể có được hai đứa cháu ngoan như vậy…
Liễu Nhi nắm lấy tay bà khóc không thành tiếng.
– Liễu Nhi – Bà thấp tiếng nói – cháu lấy … lấy cho …bà cái áo đó … lại đây…
– Vâng! Vâng… – Liễu Nhi lau ngang hàng nước mắt, chống người đứng dậy lảo đảo đi vào phòng trong.
Hàn Băng Băng ôm lấy thân thể của bà trong tay, không ngừng rơi nước mắt. Âu bà bà mỉm cười nắm lấy bàn tay nàng.
– Đừng có khóc… bà bà… bà bà có cái này cho cháu… – Ngón tay run rẩy của bà lấy xuống chiếc vải đỏ máu trên người đưa cho nàng trăn trối – Đây là… đây là chìa khóa thư các. Cháu… hãy học hết… những thứ trong đó. Rồi đưa theo Liễu Nhi… mang theo Liễu Nhi… rời khỏi… Cốc Đào Hoa…
– Vâng… – Hàn Băng Băng nắm chặt lấy chiếc túi trong tay, không ngừng gật đầu – Cháu sẽ làm.
– Tất cả những gì trong căn phòng đó… – Âu bà bà thều thào – Bà bà… bà bà cho cháu…
Đến giọng nói của nàng lúc này cũng vỡ vụn đáp – Dạ…
– Tốt lắm… – Bà vươn tay lên cầm lấy bàn tay của nàng. Dùng tấy thảy sức lực còn sót lại, đem nguồn nội lực cả đời mình truyền sang thân thể của nàng.
Hàn Băng Băng kêu lên một tiếng, một nguồn nhiệt lưu nóng bỏng chuyển lưu mạnh mẽ trong huyết mạch khiến nàng cảm thấy thét lên, toàn thân cuồn cuộn lửa nóng, một luồng chân khí lưu thông chảy xiết trong mao mạch khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.
– Băng Băng… – Tiếng nói của bà khàn khàn, mơ hồ như có như không. Bà buông thõng tay xuống, sức tàn lực kiệt – Tất cả của bà bà…cho cháu…
Có một tiếng động nhỏ đến gần, con chim nhỏ từ trong tổ cũng nhảy xuống đi đến bên cạnh bà. Nó ngước khuôn mặt vô tội không hiểu chuyện nhìn bà, cái mỏ nhỏ kêu lên những thanh âm rỉ rích đáng thương giống như thắc mắc tại sao bà lại suy yếu như vậy.
– Bà bà… – Liễu Nhi ôm theo cái áo từ trong phòng chạy ra. Nàng vội quỳ xuống bên bà gọi lớn – Bà bà xem, áo của bà bà đây…
– Tốt lắm… – Bà mỉm cười – Ta cũng muốn… thay áo mới…
Con chim nhỏ xích lại gần rúc mình trong bàn tay đầy máu quả bà, màu máu trên tay bà dường như hiến nó hoảng sợ kêu lên từng tiếng run rẩy.
– À… – Bà quay mặt sang nhìn nó, đôi mắt tràn đầy ấm áp– Ngươi cũng ngoan lắm…
Nó kéo nhẹ ngón tay của bà, đôi mắt hổ phách đáng thương giống như muốn níu kéo bà trở lại.
– Bây giờ… ta mới nhớ… ngươi chưa có tên… – Ngón tay bà vươn tới xoa nhẹ lên cái đầu trắng toát của nó – Phi nhi… tên con là Phi nhi nhé…
Nó kêu nhẹ một tiếng, con ngươi trở nên hoảng hốt. Dường như nó cảm nhận rõ ràng được hơi thở trên người bà càng lúc càng suy yếu, giống như gia đình của nó trước đây cũng từng như vậy mà chết đi.
– Con sẽ bay được… tiếc là ta… ta không có được may mắn… – Bà thì thào – Được nhìn thấy…
Hàn Băng Băng gục mặt xuống vai bà, nước mắt rơi xuống từng giọt trên tấm áo của bà, thẫm cùng với máu nhỏ xuống sàn nhà lạnh băng.
– Hãy bảo hộ… tốt chủ nhân của con.. – Bà suy yếu nói lời cuối cùng với nó, đôi mắt nhìn về phía mặt trăng tròn vành vạnh sau những ngọn hoa đào phía xa.. – Minh Nguyệt… Nguyệt nhi… bà bà… bà bà đến với cháu…
Cảm giác được sinh mệnh của bà đang trôi đi trong tay, Hàn Băng Băng kinh hoảng hét lên – Bà bà… Đừng…
Nhưng không kịp nữa.
Trên khuôn mặt già nua ấy lịm đi, giống như một con người đã chìm sâu trong giấc ngủ. Thần thái của bà yên bình chìm vào hư vô, trên nét mặt già nua dường như còn đọng lại một nét cười mãn nguyện.
Trong căn nhà trúc vang lên tiếng kêu khóc thê lương, xiết lấy lòng người. Sự đau khổ của những còn người còn sót lại đối với sinh mệnh vừa rời xa dương thế. Bên ngoài kia, gió lạnh vẫn thổi trong đêm đen, cánh hoa đào cuốn tung trong cơn bão tố, xao xác đến đau lòng,
.
.
Dưới gốc cây hoa đào, cánh đào rơi xuống đáp trên một gò đất đang nhô cao. Thiếu nữ lam y quỳ ở trước bia mộ khóc nức nở, đốt cháy bộ y phục màu nâu trên tay. Ngọn lửa màu đỏ ôm lấy vải vóc mềm mại, cháy bùng lên, đem tất cả mọi thứ đốt thành tro bụi.
– Bà bà. – Bạch y nữ nhân quỳ xuống trước bia mộ, rót xuống trước mộ một ly rượu thơm nồng – Cháu và Liễu Nhi không thể đốt cho bà bà tiền vàng, chỉ có thể gửi xuống cho bà bà những vật dụng mà bà bà thường dùng. Sau này chúng cháu sẽ đem thật nhiều tiền vàng đốt sau cho bà có được không?
Liễu Nhi khịt mũi lau nhanh hàng nước mắt, đem chiếc bình trúc ném vào trong ngọn lửa đang cháy kia.
Hàn Băng Băng khẽ mỉm cười. – Bà biết không, cháu hôm nay có gửi cho bà một bình rượu hoa đào. Bà bà đừng uống nhiều quá nhé.
Nàng lại rót xuống mặt đất mềm thêm một ly.
– Bà bà! Cháu sẽ làm những gì bà bà dặn. Sẽ học tất cả những thứ trong thư các, rồi rời khỏi Cốc Đào Hoa.
Trong làn nước hồ thu ấy chiếu qua một tia giá rét – Bà bà yên tâm, mối thù của bà bà, cháu sẽ thay bà bà tìm đủ.
Âm Sơn Đạo, nàng sẽ không bỏ qua cho bất cứ tên nào.
Liễu Nhi lau nước mắt đứng dậy, nàng đỡ tiểu thư đứng lên, đôi mắt to đong đầy nước mắt nhìn gò đất cao kia sụt sịt – Bà bà! Mai chúng cháu lại đến. Bà bà đừng giận cháu lắm điều được không?
Hàn Băng Băng vỗ nhẹ vai Liễu Nhi, cúi xuống bế Phi Nhi dường như đang ngẩn người trước mộ của bà, thấp giọng – Chúng ta về thôi.
– Vâng! – Liễu Nhi gật đầu đi theo chủ tử đi về phía nhà trúc, trên đường đi nàng vẫn không nhịn được mà xoay người trở lại trên gò đất cao. Nàng và tiểu thư bây giờ không còn cách nào khác, chỉ có thể đơn giản mai táng bà bà ở trong cốc. Không có vàng mã, cũng không có khăn tang.
Phi Nhi ngoan ngoãn im lặng đậu ở trên vai Hàn Băng Băng, không náo không nghịch. Hàn Băng Băng nắm chặt chiếc túi gấm ở trong tay áo. Mắt nhìn về phía thư các rất lâu, nàng tĩnh lặng đứng trước cánh cửa bị khóa kín kia, chậm rãi rút chiếc chìa khóa nhỏ trong túi gấm ra, tra vào ổ khóa đã cũ kĩ.
Cửa phòng mở ra, bên trong căn phòng nhỏ chất đầy sách vở. Từng chồng sách được xếp gọn gàng trên những kệ sách cao đến trần nhà, thậm chí mỗi kệ sách lớn đều được chú thích rất đầy đủ. Liễu Nhi choáng ngợp nhìn mọi thứ xung quanh, nghĩ đến việc tiểu thư phải đem tất cả mọi thứ trong thư các này học cả, nàng phút chốc cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
– Tiểu thư. – Nàng ngập ngừng mở miệng – Thật sự là phải học hết tất cả những thứ trong này rồi mới ra ngoài sao?
Cả một phòng sách lớn như vậy, rốt cuộc là phải đọc đến khi nào? Còn nữa, chỗ này nếu nàng không hiểu sai, hơn nửa là sách dạy võ công. Còn nửa còn lại một phần là sách dạy về dược liệu nha.
– Ừ.
Tất cả.
Nơi này chứa đầy các võ công tuyệt học. Bên góc phòng bên phải còn có một kệ lớn chứa vô số chai lọ bằng sứ được chú thích cẩn thận, còn có vài tầng sách viết về cách sử dụng dược diệu nữa. Tất cả đều được chú thích rất rõ, tất cả đều rât chu toàn. Giống như…
… Giống như bà bà đã sớm đem mọi thứ an bày hết thảy.
Sâu bên trong phòng còn có một bàn linh vị. Hàn Băng Băng nhìn bài vị hiện hữu hàng chữ ngay ngắn, tâm tư liền trở nên thoang thoáng bi thương.
Âu Minh Nguyệt.
” Nếu chết đi, ta thức mong có thể được cùng cháu gái ta chôn cất cùng một chỗ.”
Ngón tay nàng vuốt nhẹ lên hàng chữ trên tấm bài vị, phủi đi lớp bụi mỏng phủ trên hàng chữ trên đó.
Nguyệt Nhi, ta sẽ đưa nàng tới gần nơi của bà bà. Khi đó, cả hai sẽ được đoàn tụ rồi.
– Tiểu thư. – Liễu Nhi vẫn lo lắng nhìn đống sách vở chất chồng kia – Chừng này liệu có thể học hết không?
– Có thể!
Hàn Băng Băng đặt tấm bài vị về chỗ cũ thấp giọng trấn an. Cả hai đi sâu thêm vào gian trong của căn phòng, bóng tối trong phòng khiến cả hai không thể nhìn rõ, liền thắp sáng ngọn đèn ở bên cạnh. Lập tức, ánh kim quang phản chiếu trở lại khiến cả hai kinh ngạc nhìn quanh.
Trên tường được đặt vô số bảo khí quý hiếm, thậm chí còn có vật dụng của ám khí. Vô số những thanh trường kiếm, thậm chí còn có loan đao được xếp cẩn thận treo trên mặt tường.
Ở Đào Hoa Cốc này, hóa ra còn có một phòng chứa binh khí thế này hay sao?
Phía góc phòng còn có một tấm rèm che, Liễu Nhi đi lại vén tấm rèm che lên liền gọi – Tiểu thư, ở đây còn có một căn phòng nữa.
– Chúng ta vào xem. – Hàn Băng Băng kéo tay Liễu Nhi, cùng nhau mở căn phòng cuối cùng.
Bên trong, cảnh vật khó tin khiến Liễu Nhi há hốc miệng. Hàn Băng Băng có phần hốt hoảng nhìn những rương châu báu trước mặt mình, nhìn ánh hào quang tỏa ra từ những thỏi vàng hay những viên dạ minh châu trước mặt, trong giây lát thật sự không nói được lời nào.
Cốc Đào Hoa.
Hay cho Cốc Đào Hoa.
Không chỉ học thuật vô vàn, binh khí chất đầy gian, thậm chí bảo châu cũng chứa đầy một phòng lớn.
Ngón tay thon mịn của nàng mơn trớn từng thỏi vàng đến những viên dạ minh châu. Có cả mấy hòm gỗ chứa những tấm vải lụa quý giá. Chỗ này, nếu đem ra tính bằng giá cả, có lẽ đủ để cả hai nàng sống đến mấy đời. Đến Liễu Nhi cũng ngốc lăng nhìn khắp căn phòng, không dám tin vào mắt mình cầm một thỏi vàng lên cắn thử một cái.
Đều là đồ thật cả.
Trên tưởng của căn phòng này treo một tấm vải bằng da dê. bên cạnh nó còn được dắt một mảnh vải tự màu trắng được cuốn gọn gàng. Bề mặt màu vàng nâu của tấm vải da dê được họa một bức bản đồ thật lớn. Hàn Băng Băng nhìn kỹ tấm bản đồ, bên góc phải của tấm vải da dê còn được tựa ba chữ rõ ràng.
Đây là bản đồ của Đào Hoa Cốc.
Nàng đưa tay lấy tấm vải tự ở bên cạnh đó mở ra, bên trong đó viết chừng 20 cái tên xa lạ. Những cái tên được viết thành từng hàng một, trong số đó một vài dòng đã bị gạch chéo bằng mực đỏ xóa sổ khỏi danh sách trên giấy. Ngón tay trắng bệch của nàng siết chặt tấm vải tự trong tay, khóe môi bất giác cười lạnh.
Rất tốt, danh sách của chúng đều ở đây cả.
– Tiểu thư, chỗ này….
“AAAAAAA………………………….”
– Tiếng gì vậy?
Hình như là có tiếng người phát ra từ chân núi phía Đông.
Hàn Băng Băng gập lại mảnh vải để về chỗ cũ. – Chúng ta đi xem.
Cả hai chạy đi trong rừng trúc, xiên qua những con đường quen thuộc đi về phía chân núi phía Đông. Phi Nhi nhìn thấy lập tức khỏi động thân thể bay từng quãng ngắn đuổi theo hai người.
Dưới vách núi phía Đông đều là cỏ dại cùng những lùm cây cao, căn bản là không nhìn thấy gì cả.
– Tiểu thư…
– Có người rớt xuống! – Hơn nữa chắc chắn là nữ nhân – Em sang bên kia tìm, chắc chắn chỉ ở quanh đây thôi. Phi nhi! Em cũng đi tìm đi.
Con chim nhỏ giống như hiểu mệnh lệnh của nàng, lập tức nghe theo tung cánh bay lên những nhánh cây cao hơn để nhìn. Hàn Băng Băng cùng Liễu Nhi cố gắng tìm kiếm ở những lùm cây và kẽ đá, nhưng dù có thế nào cũng không thể tìm ra.
Chẳng lẽ các nàng nghe nhầm?
Có tiếng kêu nhỏ báo hiệu gần đó, Hàn Băng Băng nhíu mày kéo theo Liễu Nhi đi về hướng phát ra tiếng động. Ở phía sau bụi cây, Phi Nhi đang đậu bên cạnh một thân người nằm yên bất động, giương đôi mắt hổ phách nhìn nàng chằm chằm.
Người con gái ấy rất trẻ, lớp trang điểm trên gương mặt điểm xuyến ngũ quan nuột nà mỹ lên, đường nét hoàn mỹ trên gương mặt dường như thấm đẫm phong trần. Trên người nàng ấy mặc một bộ xiêm y sang trọng rực rỡ nhưng đã bị kéo rách vài nơi, trên làn da trắng mịn như lụa kia còn vương lại vài vết xước nho nhỏ.
– Tiểu thư! Nàng ta còn sống không?
Hàn Băng Băng đăm chiêu quỳ xuống bên cạnh nàng ta, kiểm tra qua một chút – Còn sống, đưa nàng ta về đi.
-Vâng!.
.
– Liễu Nhi, em thay cho nàng ấy một bộ y phục sạch sẽ, cũng rửa sạch vết thương trên người nàng ta. Để ta đi xem có gì để cho nàng ta uống không.
Hàn Băng Băng mở miệng giao phó, sau đó liền đi vào thư các. Nàng tiến thẳng về phía bàn dược liệu chất đầy chai lọ kỳ quái, vội vã cầm lấy quyền sách lớn trên chiếc bàn ngay đó mở ra tìm kiếm.
Phi Nhi không rời nàng nửa bước cũng bay vào trong phòng, hiểu chuyện đáp xuống bên cạnh.
Nàng gấp đến rối lên – Trong này, hẳn phải có thuốc trị thương hay phục hồi huyết khí chứ.
Con chim trắng đứng bên cạnh nàng ngốc nghếch hồi lâu, tự dưng lại nhảy người lên. Nó nhìn chằm chằm vào đống chai lọ chất đống, cái mỏ tiến lại gần từng kệ một dường như đang tùy ý hít hít ngửi ngửi. Đột nhiên quắp lấy một cái hộp màu cam nhạt thả xuống quyển sách trước mặt nàng.
Cửu Hoàn Đan?
– Em chắc không? – Nghe cái tên thì có vẻ đúng đấy.
Tra lại một lần trong sách nữa. Công hiệu trị thương, phục hồi nguyên khí… Quả nhiên không sai rồi.
– Giỏi lắm.
Nàng không nhịn được mà xoa đầu Phi Nhi khen thưởng, không dám chần chờ chạy về phòng. Nữ nhân đó sớm đã được Liễu Nhi thay lại một bộ y phục sạch sẽ, những vết thương cùng lớp son phấn mỹ lệ cũng đã được rửa sạch. Hàn Băng Băng đưa hộp thuốc cho Liễu Nhi.
– Lấy thuốc này cho nàng ta uống đi.
Nàng ấy bị rơi xuống từ trên vách núi, bà bà cũng đã không còn, cứu được hay không chính nàng cũng không dám khẳng định chắc chắn.
Thôi thì tùy theo ý trời.