– Vương gia…
Người đó gạt nhẹ tay ngăn lại – Không cần! Đừng làm ồn đến nàng.
Ánh mắt hắn nhìn về ánh nến nhẹ nhàng phía trong phòng như đang tỏa ra nhiệt độ ấm áp, hắn thấp giọng hỏi – Nàng đã ngủ rồi?
Huyền Ảnh, ám vệ thân tín của hắn cúi đầu bẩm báo nhanh chóng- Vâng! Tiểu thư có vẻ khá mệt mỏi nên đã nghỉ từ sớm.
– Bổn vương đã biết! Các ngươi cứ tiếp tục làm việc của mình đi.
Hàng ám vệ nghe lệnh lập tức cúi đầu, bóng đen chớp nhoáng rất nhanh chóng chìm vào bóng đêm không còn lưu lại. Tần Viễn Kỳ đi đến cửa phòng không tiếng động mở ra, mắt nhìn về chiếc giường lớn phủ một lớp màn sa mỏng như cánh ve màu tím nhạt ẩn hiện không rõ một bóng người đang say ngủ, ánh mắt của hắn cũng từ từ mềm đi.
Cũng đã muộn nhưng hắn không tài nào ngủ được, trong lòng nghĩ muốn đi dạo một lát cho khuây khỏa. Nhưng đến khi bản thân ý thức được, bước chân đã vô thức đi đến chỗ ở của nàng từ khi nào.
.
Khi cảm nhận được không gian có nàng, sự bồn chồn này của hắn cư nhiên không dấu hiệu dần lắng xuống.
Bước chân trên thảm lông thú mềm mại không hề mang lại một tiếng động nhỏ nào, bàn tay hắn nhẹ nhàng đem màn sa giường của nàng vén lên, dáng người dịu dàng mà hắn thương nhớ dần dần hiện rõ. Tần Viễn Kỳ phút chốc cảm nhận được một sự thỏa mãn không rõ từ đâu dần dần căng tràn trong ngực. càng lúc càng nóng lên.
Hắn tham lam nhìn lướt theo thân hình của nàng. Gần như ngay lập tức sửng sốt hấp thu một ngụm khí lạnh.
.
Nàng nằm trong ổ chăn ôm lấy một vật thật lớn hình thù ngộ nghĩnh bằng vải lụa, khuôn mặt xinh đẹp vùi vào thân mình nó khẽ dụi lên lớp vải trơn mịn. Dường như cảm thấy rất thoải mái mà ưm nhẹ một iếng.
Nhưng vấn đề không phải là cái này.
Vấn đề chính là y phục trên người nàng.
Suối tóc mềm mại của nàng xõa tung trên giường, vương lên làn da trắng ngọc cùng lớp vải áo trắng như tuyết tạo nên sự đối lập rõ rệt và kính thích. Chất liệu vải lụa thật mỏng ở trên người nàng không thể che hết những đường nét mê người, vô tình khiến nó trở nên càng lung linh mờ ảo, Vạt áo lỏng lẻo chảy xuống lộ ra bờ vai trắng ngần, lấp ló chiếc yếm trắng. Thân áo buộc lỏng theo đường cong trên eo nàng, xuôi xuống phần chân áo chỉ ngắn đến nửa đùi có hơi chút vén lên. Hoàn hảo khiến đôi chân trắng ngần của nàng không chút tì vết lộ ra trước mắt hắn không hề che giấu.
Tần Viễn Kỳ cảm giác nhịp tim của mình mau chóng tăng lên, lồng ngực cũng nóng lên một cách vô cùng khả nghi.
Cái này cũng không thể hoàn toàn trách Hàn Băng Băng. Nàng dù sao cũng lớn lên ở một thế giới tư tưởng phóng khoáng, việc mặc áo ngủ mỏng manh càng khiến giấc ngủ trở nên thoải mái cũng đã trở thành một thói quen vô hình.
Nhưng sự vô ý ấy hiện giờ lại trở thành một vấn đề lớn đối với nam nhân ở đầu giường kia.
Tần Viễn Kỳ không thể rời mắt khỏi nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng. Tiểu nữ nhân này không ý thức như vậy, nàng thực sự tin tưởng hắn như vậy? Thật sự là không sợ hắn nửa đêm xông vào phòng nàng giở trò xằng bậy sao? Mặc thứ y phục mỏng manh như vậy, rốt cuộc là có biết thế nào là nguy hiểm không?
Chết tiệt! Hắn nhất định phải đem nàng dạy dỗ lại.
Cho dù hắn thực sự đã hứa. Nhưng hắn cũng là nam nhân, mắt nhìn thấy nữ nhân trong lòng bày ra bộ dạng mê hoặc lòng người thế này, cho dù có quyết tâm không động đến nàng thì cũng không thể nào khống chế được việc thân thể hắn nảy sinh phản ứng của dục vọng.
Lại nghĩ, Tần Viễn Kỳ vô tình nhớ đến một chuyện vô cùng hệ trọng. Ngày mai, hắn nhất định phải ra lệnh cho Minh Vũ phân phó Huyền Ảnh thay đổi toàn bộ hộ vệ ở Huyền Lâm Viện thành nữ tử. Dáng vẻ này của nàng, tuyệt đối không được cho bất cứ nam nhân nào nhìn thấy.
Mắt nhìn nàng ôm cái thứ kỳ quái ngủ vô lo vô nghĩ như vậy, nghĩ đến bản thân mình vì nàng mà lo lắng không yên. Hắn bỗng dưng cảm thấy tâm tình của mình vô cùng không tốt.
Vì thế nhẹ nhàng thoát ra ngoại bào trên người xuống trèo lên giường, cẩn trọng đỡ lấy thân mình kiều nhuyễn của nàng, dứt khoát đem vật to lớn mềm mềm nàng đang ôm trong tay ném xuống giường. Bản thân cẩn thận ôm thân thể của nàng vào ngực nằm xuống chiếc giường mềm mại.
Dường như ở góc độ mới khiến Hàn Băng Băng có chút không quen, nàng vô thức ghé sát thân mình của hắn khẽ cọ, đôi chân ngọc ngà hơi ép lại gác lên chân hắn, bàn tay nhỏ nhắn cũng không yên phận hơi níu lấy ngực áo hắn, yên bình thở nhẹ.
Một loạt động tác của nàng khiến thân thể của Tần Viễn Kỳ cứng đờ, đến thở mạnh cũng không dám. Không khí xung quanh đều lan tỏa mùi hương thơm nhẹ nhàng của nàng, dáng người của nàng dán sát lên người hắn, nhiệt độ cùng sự mềm mại dễ dàng cảm nhận được qua lớp y phục mỏng manh. Tất thảy khiến dòng máu chảy trong cơ thể hắn nhanh chóng sục sôi.
– Tiểu yêu tinh. – Hắn than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ cười khổ – Ý thức một chút đi.
Thật không hiểu thế nào là nguy hiểm sao?
Hắn cũng chưa bao giờ nhận mình là quân tử. Hơn nữa đối với nàng sớm đã nảy sinh ham muốn chiếm đoạt. Nếu nàng cứ tiếp tục ở trên người hắn làm loạn như vậy, chính hắn cũng không dám khẳng định bản thân mình có thể gây ra chuyện gì ngoài kiểm soát hay không.
Nhưng hắn cũng đã hứa với nàng…
Tần Viễn Kỳ ảo não thở dài.
.
.
Cúi đầu nhìn nét mặt yên ổn không chút phòng bị của nàng, trong lòng hắn dâng lên yêu thương vô hạn. Nhẹ nhàng cúi đầu hướng cánh môi mềm mại của nàng khẽ hôn lên.
– Bảo bối! Nàng tốt nhất là nhanh một chút gả cho ta đi.
.
Hắn chỉ sợ bản thân mình chờ không được mà nóng vội đem nàng ăn sạch vào bụng mất.
.
Nhưng không thể không nói, cảm giác khi ngủ cũng có thể ôm nàng trong ngực thực sự quá tốt đẹp. Tần Viễn Kỳ thỏa mãn hấp thu lấy thứ hương thơm mà hắn mê say không thôi, chậm rãi nhắm mắt lại. Cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, rất mau dẫn dắt hắn chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
Ánh bình minh dần chiếu sáng, nam nhân trên giường vẫn theo thói quen tỉnh dậy. Chân mày của hắn hơi nhíu lại, lười biếng hé mở cặp mắt phượng. Hiện vào trước mắt là màn giường màu tím nhạt, trong ngực còn có một nguồn nhiệt độ cùng sự miềm mại khiến khóe môi của hắn không khỏi cong lên.
Nếu như sáng nào cũng được như vậy thì thật tốt.
Mỹ nhân trong ngực hắn dường như cũng muốn tỉnh lại, bàn tay nàng trên ngực hắn hơi co lại một chút, mơ màng lẩm bẩm một tiếng.
– Tiểu Lạc Lạc.
Tiểu Lạc Lạc?
Tần Viễn Kỳ lập tức cau mày. Nàng gọi Tiểu Lạc Lạc? Ai là Tiểu Lạc Lạc?
Chợt trong đầu hắn ánh lên một tia sáng, đáy mắt quét qua một vật mềm mềm ngộ nghĩnh trên tấm thảm lông thú dưới sàn nhà mà đêm qua hắn đã nhẫn tâm hắt hủi.
Nó là Tiểu Lạc Lạc?
– Tiểu Lạc Lạc! Bây giờ là lúc nào rồi? – Còn mèo nhỏ trong ngực hắn tiếp tục mơ mơ hồ hồ hỏi.
Oa! Tiểu Lạc Lạc của nàng hôm nay thật là ấm, ôm thực thích.
Cánh tay của nàng yêu thích vòng qua người “ Tiểu Lạc Lạc” siết một cái, khuôn mặt nhỏ nhắt dụi nhẹ lên lớp vải mềm mại.
Tần Viễn Kỳ hứng thú thưởng thức bộ dạng tỉnh dậy của nàng, dường như là thói quen mỗi sáng.
Thực là đáng yêu!!!!
Đang nghĩ cất tiếng nói gì đó thì chợt môi hắn cảm nhận được một độ ấm mê hoặc quen thuộc, Tần Viễn Kỳ trừng mắt ngạc nhiên nhìn nữ nhân trước mặt nửa mê nửa tỉnh, hai mắt vẫn nhắm nghiền áp môi lên môi hắn nói nhỏ một câu.
– Dậy thôi.
Hắn có phần ngây ngốc. Tiểu nữ nhân này… sáng nào cũng như vậy sao?
Hàn Băng Băng chống tay lên ngực hắn nhổm dậy, vô ý không nhận thức được cổ áo lỏng lẻo sớm đã mở bung chảy xuống bờ vai đến cánh tay nàng. Nàng đưa tay lên dụi nhẹ mắt, trong cơn mơ hồ dường như cảm nhận được cái gì đó không đúng.
Vô lý! Tiểu Lạc Lạc của nàng hôm nay sao lại ấm như vậy? Độ đàn hồi cũng không giống.
Từ từ mở mắt ra, gương mặt tuấn tú trước mặt lập tức dọa nàng choáng váng.
– Chàng…. – Hàn Băng Băng hoảng hốt lùi người lại – Sao chàng lại ở đây?
Chợt nghĩ đến một việc kinh người hơn, nàng không khỏi trở nên túng quẫn – Sao chàng lại ngủ trên giường em?
Tần Viễn Kỳ cười nhẹ, đối với dáng người của nàng vô cùng yêu thích mà nhìn ngắm – Nàng muốn ta trả lời cái gì trước?
– Chàng… – Nàng cắn môi, vừa giận vừa ngượng khiến làn da mau chóng trở nên đỏ hồng. Sao sáng sớm ngủ dậy lại là ngủ bên cạnh hắn? Tối qua rõ ràng là nàng ngủ cùng Tiểu Lạc Lạc.
Đúng rồi! tiểu Lạc Lạc,
– Tiểu Lạc Lạc của em đâu?
– Ở kia! – Hắn rất có lòng tốt chỉ chỗ cho nàng,
Tiểu Lạc Lạc của nàng nằm đáng thương dưới sàn nhà, khuôn mặt ngộ nghĩnh lúc này dường như rất đáng thương, trách móc ai đó nhẫn tâm ném nó xuống sàn nhà cả đêm không thèm nhòm ngó tới. Hàn Băng Băng trong lòng hơi cảm thấy an tâm, tối qua nàng quả thực là ngủ ở trong phòng mình. Nhưng nam nhân này….
– Sao chàng lại ở trên giường em?
– Có gì không được?
– Chàng…đáng ghét – Nàng quàng tay nắm lấy cái gối ném về phía hắn. Nam nhân này nửa đêm nhân lúc nàng đang ngủ liền trèo lên giường nàng. Còn ôm lấy nàng cả đêm như vậy…
Nói vậy đêm qua bộ dạng lúc ngủ của bản thân cư nhiên bị hắn nhìn thấy hết.
Hàn Băng Băng thực muốn tìm một cái lỗ nào để chui xuống dưới đất cho rồi.
Tần Viễn Kỳ chỉ cười nhẹ tránh đi công kích yếu ớt của nàng. Ánh mắt hắn tham luyến đem dáng vẻ mê người của nàng thu vào trong mắt, bạc môi không khỏi bật ra tiếng than nhẹ.
– Băng Nhi! Nàng hiện tại là đang hấp dẫn ta sao?