Phía trước… đã là bờ vực rồi.
Hàn Băng Băng nhếch môi cười khổ.
Cùng đường rồi.
Thật giống với hoàn cảnh của chính nàng mà.
Tiếng nước chảy xiết ồn ào bên bờ núi cùng tiếng rít từng cơn của ngọn gió đang xuyên qua từng vách đá gồ ghề khiến địa hình càng thêm hiểm trở. Hàn Băng Băng thở dài nhìn về nơi xa xôi phía trước, trong lòng chất đầy suy nghĩ vẩn vơ.
– Liễu Nhi, chúng ta nghỉ chân một lát đi.
– Vâng.
Hàn Băng Băng bước chân về phía trước. Nàng nhìn bầu trời đỏ rực ở phía xa nhuộm hồng dòng sông lớn đang chảy xiết bên dưới. Phía chân trời xa xôi còn trôi lơ lửng những đám mây màu trắng hồng, cảnh vật cô đơn khiến nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đó ẩn hiện ở phía xa, thấp thoáng ánh mắt dịu dàng đượm buồn nhìn nàng không rời mắt.
” Viễn Kỳ.
Nếu trên đời này thật sự có kiếp sau. Hai chúng ta có thể làm lại từ đầu không?
Nếu như có kiếp sau, lúc đó chàng sẽ giống như bây giờ, chọn em một lần nữa chứ?”
– Tiểu thư. – Liễu Nhi đặt hành lý xuống bề mặt của tảng đá lớn, hiếu kỳ bước lại gần – Tiểu thư nhìn gì vậy?
– Nhìn bầu trời rộng lớn. – Nàng đưa bàn tay lên, ngọn gió thổi qua mớn trớn những ngón tay thanh mảnh của nàng, lướt qua mái tóc đen dài như lụa – Chúng ta sẽ đi khắp nơi để nhìn ngắm. Em thấy thế nào?
– Vâng. – Liễu Nhi lập tức gật đầu – Tiểu thư đi đâu, Liễu Nhi sẽ theo đó.
Hàn Băng Băng cười nhẹ, cả hai nhìn ánh hoàng hôn một hồi lâu. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu xuống dần dần bị che lấp sau khe núi, báo hiệu bây giờ cũng đã sắp tới đêm. Nếu cả hai tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ phải ngủ ở trên mặt đá lạnh lẽo, đáng lo hơn là có khả năng sẽ bị đám người truy lùng tìm tới tận nơi.
– Chúng ta đi thôi.
– Vâng. – Liễu Nhi nghe lời đứng dậy, bước chân xoay về muốn đi tới chỗ mỏm đá vừa nãy để lấy hành lý. Nhưng vừa quay lại phía sau, đập vào mắt lại là một con rắn màu xám đen đang uốn lượn trườn tới. Nàng hoảng hốt hét lên.
– Rắn…
Chân vô thức lùi về phía sau, thân thể Liễu Nhi liền chao đảo.
– Liễu Nhi. – Hàn Băng Băng theo bản năng vươn tay nắm chặt lấy tay Liễu Nhi, lực rơi xuống của Liễu Nhi liền kéo nàng theo…
Cả hai mất đà cùng rơi xuống vách núi.
– A… – Hàn Băng Băng nắm chặt lấy tay Liễu Nhi, một tay bám chặt lấy vách đá lồi ra ngoài. Bờ đá sắc nhọn xượt qua tay áo nàng, cắm vào da thịt, máu đỏ liền lan ra đỏ thẫm một vùng. Một giọt màu rơi xuống thấm vào mỏm đá cheo leo, càng thêm ghê người.
– Tiểu thư… tiểu thư… – Liễu Nhi vừa hoảng vừa sợ rơi nước mắt. Nàng nhìn cánh tay trầy xước của tiểu thư bị lộ ra ngoài, máu huyết mơ hồ. Dòng máu đỏ thẫm chảy thành dòng từ cánh tay ướt tới vải áo trắng muốt, tuyệt vọng đến đau lòng.
Hàn Băng Băng cắn chặt răng chịu đựng sức nặng của hai người. Trên vách đá, gió thổi hai thân thể đang treo lơ lửng khẽ đung đưa. Nàng nhìn sóng nước đập vào vách đá chông chênh tựa như điểm đến của địa ngục ở bên dưới, lại nhìn bờ vực xa xôi bên trên, bàn tay đang bấu lấy vách đá đau đến mức không còn cảm giác.
– Tiểu thư mau buông tay đi. – Máu trên cánh tay của tiểu thư chảy xuống, rơi qua người nàng. Liễu nhi khóc nức nở. Tiểu thư của nàng sắp không trụ được nữa, nếu còn tiếp tục cố chấp giữ lấy nàng, cả hai sẽ ngã xuống mất.
Chân mày Hàn Băng Băng nhíu chặt, mồ hôi trên trán chảy dần xuống thái dương. Nàng nhìn đứa trẻ ngốc nghếch kia đến lúc này vẫn một lòng mà lo lắng cho nàng, đáy lòng không khỏi tràn lên một nỗi thương tiếc.
Tiểu nha đầu này, chỉ mới 16 tuổi mà thôi.
– Liễu Nhi, thực xin lỗi.
Liễu Nhi lắc đầu, nước mắt thi nhau rơi xuống gò má trắng mịn, tan biến trong không trung.
– Tiểu thư, em không hối hận.
Cho dù được sống lại thêm một lần, nàng vẫn nguyện ý theo hầu tiểu thư thêm một lần nữa.
Bàn tay bám trên vách đá của Hàn Băng Băng cuối cùng cũng không thể trụ lâu thêm được nữa, ngón tay trắng bệch trượt khỏi vách đá. Vực sâu thăm thẳm, cột sóng bạc trắng giống như những con rồng dữ tợn, nuốt chửng lấy nhân ảnh nhỏ bé của hai người.
.
.
” Viễn Kỳ, vĩnh biệt.”
Lồng ngực của Tần Viễn Kỳ siết chặt, một luồng khí lạnh không rõ từ đâu quét qua toàn thân khiến hắn dâng lên một sự hoảng sợ vô hình. Ánh mắt hắn vô thức tìm kiếm xung quanh, nhưng cho dù thế nào cũng không thể tìm được dáng hình mà hắn mong muốn.
Nàng đang ở đâu?
Hắn như điên dại tìm nàng khắp nơi, nhưng tại sao dù có tìm như thế nào, hắn cũng không tìm thấy nàng.
– Vương gia, có vài người dân nói rằng hó đã nhìn thấy người có tướng mạo giống như tiểu thư đi về phía Đông Bắc.
” Đông Bắc”?
Tần Viễn Kỳ không suy nghĩa nhiều lập tức chuyển hướng đuổi theo. Huyền Ảnh cùng Minh Vũ giục ngựa phía sau không hẹn mà trao đổi một ánh mắt bất an. Bây giờ Vương gia chỉ có một suy nghĩ là tìm tiểu thư quay về, đã sớm đem tất cả mọi thứ quên đi, cũng dường như đã quên mất, Đông Bắc chính là điểm cuối của Bắc Thành.
Hướng đó, chính là nơi tiến đến vực thẳm.
Là hướng tới Vong Tình Giang.
Bờ vực đã xuất hiện ngay trước mặt, nhưng xung quanh nơi này sớm đã không còn mộ ai, trên mỏm đá chỉ chơ vơ một chiếc túi hành lý đơn độc không người cầm giữ.
– Lục soát quanh đây cho bổn vương. – Tần Viễn Kỳ lớn tiếng ra lênh, hắn nhảy xuống ngựa bước ra tìm kiếm. Hắn cố gắng phóng tầm mắt ra thật xa, tâm tư hoảng hốt. Băng Nhi của hắn, sao lại đi tới nơi này?
Minh Vũ kiểm tra những dấu vết quanh đó, sắc mặt của hắn mỗi lúc càng thêm trẵng bệch, giọng nói cũng trở nên khó khăn.
– Vương gia… đây là dấu chân của nữ nhân.
Hơn nữa, còn là của hai người.
Vực thảm chí có tiếng gió rít cùng tiếng sóng nước gầm gào. Hai mắt Tần Viễn Kỳ mờ mịt, mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của người con gái đã từng đứng ở bờ vách này yếu đuối đến mức nào, im lặng để cho ngọn gió mạnh cuốn bay mái tóc cùng vạt áo trắng của nàng.
Không thể nào…
Băng Nhi không phải là người dại dột như thế, nàng sẽ không nhảy xuống đâu. Chắc chắn hắn đã tìm lầm hướng rồi.
Chắc chắn là như vậy.
– Vương gia, ở đây có manh mối.
Một tên lính khó khăn treo lên, mình mẩy ướt sũng quỳ xuống trước mặt hắn đưa lên một mảnh vải lụa đã rách bị vấy máu đỏ. Tần Viễn Kỳ sững sờ nhìn mảnh lụa mỏng quen thuộc đó, bàn tay khó khăn vươn ra cầm lấy. Trên đây còn có hương thơm quen thuộc của người con gái ấy, mùi hương thanh khiết ngọt ngào mà hắn thích nhất.
Máu tươi vương trên vải lụa đâm vào mắt, thẳng tới tim hắn. Tần Viễn Kỳ khó khăn hô hấp, tưởng chừng như toàn bộ sinh lực đều rời khỏi thân thể hắn mà đi.
– Cái này.. ngươi thấy ở đâu?
– Thuộc hạ tìm thấy nó ở mỏm đá trên vách núi. Ở đó vẫn còn vết máu lưu lại, vẫn còn rất mới. Nhưng bên dưới vách đá lại chính là Vong Tình Giang, còn có rất nhiều mỏm đá lớn. Nước sông Vong Tình vào mùa này nổi tiếng chảy xiết, thuộc hạ e rằng…
– Câm miệng.
Tần Viễn Kỳ lớn tiếng chặn lại lời nói của tên lính. Hắn hỗn loạn lùi bước chân, ánh mắt đau đớn nhìn về phía vực thẳm.
Hắn ta nói không sai.
Nơi này vách đá nguy nan, bên dưới là Vong Tình Giang cuộn tròn chảy xiết. còn có mỏm đá sắc nhọn ẩn hiện giấu mình trong những làn sóng bọt nước trắng xóa. Từ đây rơi xuống, cơ hội sống thật sự là không có.
– Vương gia.
– Không thể nào… – Hắn không ngừng lẩm bẩm – Nàng làm sao có thể chết được.
– Vương gia. – Huyền Ảnh quỳ một chân xuống. Hắn hít vào một hơi thật sâu đem phán đoán trong lòng nói ra – Theo như hiện trường để lại thì… cả dai là do trượt chân mà ngã xuống.
– Hàm hồ.
– Vương gia.
– Tiếp tục tìm cho bổn vương. Chưa tìm ra người thì không được dừng lại.
Nhưng cho dù có tìm kiếm đến khi bầu trời đã đen kịt, hắn cũng không thể tìm thêm được một chút manh mối nào chứng minh được Băng Nhi còn sống.
Minh Vũ quỳ xuống, đôi mắt hắn thấm đượm đau thương. Bóng dáng linh hoạt khả ái trong lòng khiến ngực hắn đau đớn. Hắn cúi thấp đầu, từng lời từng chữ nói ra, đáy lòng lại đau thêm một lần.
– Con sông Vong Tình này nổi tiếng là dòng sông mạnh nhất ở phía Bắc. Địa hình nơi này lại quá hiểm trở như vậy, kể cả người có võ công thượng thừa đi nữa nếu rơi xuống cũng khó bảo toàn được tính mạng. Huống hồ họ chỉ là hai nữ nhân yếu đuối trói gà không chặt. Hàn tiểu thư và Liễu Nhi cùng rơi xuống đây, e là…
Cả hai đã không còn toàn mạng nữa rồi.
– Bổn vương không tin. – Tần Viễn Kỳ giống như con thú bị thương, sự hoảng loạn trong ánh mắt cũng không thể che giấu được nữa – Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
– Vương gia. – Minh Vũ ngửng đầu lên, đôi mắt cương nghị sớm đã mơ hồ ánh lệ. Hắn lớn tiếng nói – Người không phải không biết Vong Tình Giang vào mùa này chảy xiết đến mức nào. Hàn tiểu thư và Liễu Nhi rơi xuống đây, có lẽ bây giờ đã bị cuốn trôi đến tận phương nào rồi.
Huống hồ thời gian đã trải qua lâu như vậy. Hai người họ còn có thể sống sót hay sao?
Bước chân của Tần Viễn Kỳ trở nên lảo đảo. Hắn khụy chân quỳ xuống, nhìn những con nước chảy xiết réo gầm hung hãn bên vách đá, âm thanh ầm ĩ từng đợt từng đợt đập vào tai hắn, lấn áp đi tất cả những gì mà hắn có thể nghe thấy.
Băng Nhi…
Ta không thể nghe thấy gì cả.
Ta không nghe được tiếng nói của nàng nữa.
Dưới bầu trời u ám, ở nơi sóng gió gào thét như nơi này, người nam nhân cao quý ấy nắm chặt dài lụa trắng trong tay, hoang mang cùng thống khổ thấp giọng gọi tên một người con gái.
– Băng Nhi.
Đáp lại hắn chỉ có tiếng nước chảy ổn ào thi nhau đập vào nền đá. Bọt nước bắn lên, sóng nước cuộn trào hung hắn uống lượn, bạc màu lấp lánh dưới màn đêm bao phủ.
Đáy lòng hắn dâng lên một nỗi bi thương.
Hỡi Vong Tình Giang.
Phải chăng ngươi cũng mạnh mẽ như vậy, tàn khốc như thế.
Mà dày xéo trên thân thể người con gái mà hắn yêu thương.
Một giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, thấm vào nền đất lạnh lẽo. Bóng dáng của người con gái ấy giống như sương gió mà tan đi, trai tim hắn cũng giống như bị kẻ khác bóp chặt rồi kéo ra khỏi lồng ngực.
Yêu… chính là tự bản thân mình vẽ ra điểm chí mạng. Đem chính trái tim của mình, nơi mềm mại dễ bị tổn thương nhất đặt vào bàn tay của người con gái đó.
Băng Nhi, trái tim của ta rất đau, nàng có nhìn thấy không?
Người con gái hắn xem như châu ngọc, khi trái tim hắn đang đổ máu… nàng đang lưu lạc ở nơi nào?