• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc hỗn loạn như vậy, chớp mắt cũng đã qua một tháng. Hàn Băng Băng vẫn lưu lại Huyền Lâm Viện của vương phủ. Tần Viễn Kỳ vẫn ân cần dịu dàng với nàng như trước, vẫn như cũ tùy ý trêu chọc đùa giỡn nàng. Nàng không nói, hắn cũng không hỏi. Cả hai đều hiểu được bản thân cả hai đều có chung một giao ước trong lòng. Cho đến khi nàng chui phá kén chui ra, hắn sẽ không đề cập đến một lời.

Nàng nâng lên ly trà nóng trong tay, bây giờ cử động của tay nàng đã hoàn thiện hơn một chút, cũng hoạt bát hơn. Đôi chân tuy vẫn chưa hồi phục được nhiều nhưng cố gắng vẫn đi được một quãng khoảng từ cửa giường ra dến cửa phòng.

Tuy chỉ có như vậy, nhưng so với trước đây thực sự đã tốt lên quá nhiều rồi.

Nhưng nhớ lại mọi sự việc ngày ấy nàng không khỏi có chút đăm chiêu, Tần Viễn Kỳ đem bí mật của hắn toàn bộ đều nói cho nàng biết. Hàn Băng Băng còn nhớ ngày hôm ấy khi từ rừng trúc quay về, Tần Viễn Kỳ ôm nàng ngồi trên ngưa, dọc theo bóng râm của rừng trúc mà đưa nàng quay về Bắc Thành.

Trong phút hiếu kỳ, nàng không khỏi hỏi hắn một câu.

– Hoàng thượng có biết sự việc ngươi làm không?

Việc hắn tổ chức những lần tuyển thê giả, lại đem toàn bộ những nữ nhân đó giấu đi. Thậm chí còn tung ra những tin đồn giả tạo như vậy. Hoàn thượng không lẽ là không biết?

Mà biết, chẳng lẽ để hắn làm loạn thanh danh hoàng thất như vậy?

– Biết!

Khi hắn trả lời câu ấy, đầu nàng không khỏi ong ong một chút. Nghi ngờ mình có phải là nghe nhầm hay không. Việc hôn nhân của một vương gia lại loạn đến mức này. Hoàng thượng biết, lại mắt nhắm mắt mở mặc kệ như vậy.

Tần Viễn Kỳ nhìn vẻ mặt cứng đờ của nàng cũng chỉ bật cười, đem nàng ôm vào ngực nói nhỏ bên tai nàng.

Hắn nói rằng hoàng thượng có suy nghĩ rất kỳ quái. Tính cách của người có điểm cà lơ phất phơ cái gì cũng không để ý, lại có lúc nghiêm túc uy nghiêm. Sự việc của hắn làm loạn đến như vậy, người đó thậm chí còn cười gian xảo, còn nói cái gì hắn sẽ ở vậy suốt đời, sẽ không có nữ nhân nào chịu lấy hắn. Thậm chí còn đổ dầu vào lửa giúp hắn tung tin đồn trong giới quan lại.

Hàn Băng Băng sắc mặt ngốc nghếch nghe hắn kể lại, không khỏi cảm thán trong lòng.

Còn không phải chứng minh ngươi với người nhà đều có tâm tình biến thái hay sao?

Nàng âm thâm lau mồ hôi. Cái này rõ ràng là hoàng thượng dung túng cho người nhà tùy ý làm loạn mà.

– Muội đang nghĩ cái gì thế? – Bạch Diễm Tuyết ngồi bên cạnh không để cho nàng thất thần, ánh mắt vô cũng mờ ám nhìn vào biểu tình của tiểu muội. Thân mình hơi ghé sang thì thầm ái muội – Đang nghĩ đến biểu ca có phải không?

– Tỷ đừng đoán loạn. – Nàng cười nhẹ chỉ vào trán của nghĩa tỷ đẩy ra. Dạo này Bạch Diễm Tuyết rất hay đến vương phủ chơi với nàng, nhưng tâm tư của tỷ tỷ dường như đối với chuyện của nàng và Tần Viễn Kỳ rất tò mò.

– Tỷ có đoán loạn sao? – Nữ nhân xinh đẹp đối diện hờn giận bĩu môi. Vô cùng cảm thấy không hài lòng chống cằm suy tư – Muội xem, biểu ca đối với muội rõ ràng như vậy. Đến tỷ còn nhìn ra, cứ xem biểu tình của huynh ấy khi thấy tỷ đến đi. Rõ ràng là trọng sắc khinh muội.

Đây là cái lý gì? Thân phận biểu muội của Bắc Thành Vương tìm đến vương phủ tìm nghĩa muội huynh ấy cũng cau mày. Cái nét mặt ấy rõ ràng là không tình nguyện để Băng Băng rời khỏi ánh mắt một chút. Hoàn toàn đem biểu muội như nàng ném ra đằng xa.

Hàn Băng Băng đồng tình gật đầu, dướn người rót cho nghĩa tỷ ly trà – Tỷ không cần tức giận, uống trà hạ hỏa đi đã.

Bạch Diễm Tuyết tiếp lấy ly trà – Tỷ không phải là nói quá. Nhưng mà Băng Băng này, hay là muội chuyển đến Tướng phủ đi. Để xem huynh ấy còn nói gì.

– Tỷ tỷ, tỷ cũng biết rõ hắn sẽ không đồng ý – Sau đó sẽ sử dụng mọi lý do cùng thủ đoạn khiến tỷ ấy tâm không cam tình không nguyện cũng phải buông ý định.

– Hay là muội cũng không nghĩ đi? – Bạch Diễm Tuyết hừ nhẹ một cái. Nàng chỉ đi tới kinh thành một tháng, vương phủ đã thay đổi nhiều như vậy. Nhìn nghĩa muội động tác rất ưu nhã uống ly trà thơm mới rót, không khỏi nhướn mày – Tỷ nói muội nghe. Muội và biểu ca bây giờ đã như vậy, nói thế lần sau tỷ từ kinh thành quay về, hay người không phải là sẽ chuẩn bị thành thân chứ?

– Khụ… khụ…- Quả nhiên bị sặc. Hàn Băng Băng vỗ ngực không ngừng ho. Bạch Diễm Tuyết thấy vậy cũng bị dọa, vội vã vuốt lưng giúp nàng thông khí.

– Tỷ tỷ… – Nàng vỗ ngực, ho đến chảy nước mắt dương mắt nhìn Bạch Diễm Tuyết – Tỷ đột nhiên như vậy sẽ rất dọa người.

Bạch Diễm Tuyết vô tư nhún vai, tiếp tục giúp nghĩa muội thông khí. Nàng cũng chỉ là nói sự thật. Băng Băng và biểu ca bây giờ không đơn thuần như trước đây. Biểu ca đối với muội ấy ngỏ lời liệu có thể giả sao? Hơn nữa, ánh mắt cả hai khi nhìn nhau thỉnh thoảng còn khiến thân biểu muội, tỷ tỷ như nàng còn thấy đỏ mặt. Bản thân nhiều lúc còn thấy bản thân quả thực rất dư thừa khi đứng cạnh cặp nam nữ này. Tuy rằng muội muội nhất định khẳng định hôm ấy khi trúng xuân dược cả hai không xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, xét trên sự mờ ám của hai người này… có quỷ mới tin.

Theo nàng thấy, ngoài việc biểu ca đem muội muội đưa vào sương phòng thị tẩm ra. Những việc nên làm chuyện không nên làm đều đã làm qua hết.

Phong lưu như biểu ca, làm gì có chuyện chỉ đứng một góc mà nhìn chứ?

( Bích Tuyết: Chậc!!! Viết đến đây thật không khỏi cảm thấy tội lỗi )

Đừng trách tại sao Bạch Diễm Tuyết nàng lại thông hiểu chuyện này. Đối với thân phận là con gái của tướng quân, nàng so với những cô gái cùng trang lứa đều bạo dạn hơn rất nhiều. Tính cách thích náo nhiệt cùng khả năng gây náo loạn của nàng so với nam nhân quả thực chỉ có hơn chứ không có kém.

– Tỷ tỷ! Vậy tỷ với Đoàn tướng quân như thế nào? – Nghe Tần Viễn Kỳ nói, hình như Bạch tướng quân đang gán ghép biểu tỷ gả cho người đó.

Chuyện này không nhắc đến thì thôi, nhắc tới trán Bạch Diễm Tuyết không khỏi xuất hiện vài sợi hắc tuyến. Lập tức giận dữ ngập tràn. – Đừng có nhắc tới hắn, nhắc tới tỷ lại đầy một bụng hỏa.

– Muội thấy Đoàn tướng quân rất được. – Hàn Băng Băng chớp mắt suy tư. Người này đã từng tìm đến vương phủ bàn chuyện với Tần Viễn Kỳ một lần. Khi ấy nàng cũng ở thư phòng nên đã được diện kiến qua.

Nói thế nào nhỉ? Ấn tượng đầu tiên là dung mạo của hắn rất tuấn tú, đường nét trên gương mặt cho đến từng bước đi đều mang đầy sự mạnh mẽ của nam nhân, làn da ngăm đen do thời gian dài trải hứng chịu nắng sương khắc nghiệt trong quân ngũ. Phong thái điềm đạm chân thật khiến người gặp có thiện cảm.

Nói thế không có nghĩa là nàng thực sự khẳng định rằng người đó chỉ đơn giản như vậy. Từ ánh mắt sắc bén kia, bản thân hắn lại xông pha không biết bao nhiêu trận mạc. Nàng cũng có thể đoán được hắn đã trải qua rất nhiều gian khổ, bản chất thật sự cùng khí chất âm trầm được thu liễm rất nhiều.

Nàng chỉ có thể xét trên cách nói chuyện của họ Đoàn đó, cùng sự ưu ái mỗi khi Tần Viễn Kỳ nhắc đến mà chắc rằng hắn là người tốt.

Nhưng nhìn biểu hiện của Diễm Tuyết tỷ tỷ, có lẽ nam nhân đs hoàn toàn không điềm đạm chất phác như vẻ bề ngoài.

– Cái họ Đoàn đó rõ ràng quá đáng. Hắn mà được sao? – Bạch Diễm Tuyết nộ khí ngập trời không ngừng tỏa ra, lời nói tức giận càng thêm lớn tiếng – Hắc đầu gỗ đó căn bản là một cái đầu gỗ, tỷ mới không cần gả cho hắn.

– Hắc đầu gỗ? – Hàn Băng Băng hiển nhiên không tin – Muội thấy Đoàn tướng quân không đầu gỗ chút nào.

Ánh mắt đó không phải là của một kẻ ngốc nha.

– Muội còn bênh hắn? – Bạch Diễm Tuyết giận run chỉ vào mình – Hắn khi dễ tỷ, muội còn bênh vực hắn? Muội phải đứng về phía tỷ chứ.

– Được được! Muội đứng về phía tỷ. – Nàng lấy ngón trỏ di nhẹ trán – Vậy hắn khi dễ gì tỷ?

– Hắn…. – Hai má Bạch Diễm Tuyết vô cùng đáng nghi mà đỏ bừng, lúng túng tránh đi tầm nhìn tò mò của nghĩa muội. Nàng ấp úng nửa ngày cũng khó mà nói thành câu. Chuyện này bảo nàng làm sao nói ra miệng.

– Hắn làm sao? – Hàn Băng Băng cười khẽ, vô cùng hứng thú nhìn sự kích động hiếm thấy trên gương mặt xinh đẹp vốn bình thường thông tuệ tinh ranh kia. Hóa ra hai người này cũng không phải thường cãi nhau như vẻ bề ngoài. Cũng có gian tình bên trong nha.

– Muội sao lại nhìn ta như vậy? Cũng đã muộn rồi, tỷ phải quay về tướng phủ.

– Tỷ tỷ! Tỷ tỷ định về sao?

Bạch Diễm Tuyết bực bội không đáp, đạp chân dậm bước đi thẳng. Bộ dạng tức giận quẫn hờn có điểm trẻ con khiến Hàn Băng Băng bật cười. Tâm tình không tệ đem chiếc bánh hoa quế đưa lên miệng cắn một miếng.

Về phần Bạch Diễm Tuyết tức giận đi ngang qua hoa viên thì vô tình vấp chân mà loạng choạng. Nghĩa lại bản thân mình mất mặt, càng thêm tức giận mà đem họ Đoàn mắng chửi một trận.

– Họ Đoàn chết tiệt – Nàng hậm hực dẫm lên nhành lá vàng rơi rụng dưới chân, xem đó là Đoàn Hắc Huân mà xả lên tức giận – tất cả là tại ngươi, tại ngươi…

Đang mắng chửi hả hê thì phía sau nàng xuất hiện thứ thanh âm quen thuộc khiến toàn thân Bạch Diễm Tuyết cứng đờ như khúc gỗ.

– Bạch tiểu thư sao lại ở đây?

Đoàn Hắc Huân ung dung bước lại gần. Ánh mắt hắn vô cùng hứng thú nhìn gương mặt xinh đẹp bối rối của Bạch Diễm Tuyết. Bản thân vờ như không thấy mà vô tội hỏi – Bạch tiểu thư, không hiểu nhánh lá này đắc tội gì với tiểu thư?

Bạch Diễm Tuyết xấu hổ vô cùng. Đang mắng người thì người tới. Cái này bảo nàng phải trả lời thế nào? Lại nói cái khuôn mặt đang cười như xem kịch vui của của Đoàn Hắc huân khiến nàng đã tức lại càng thêm tức. Nàng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ sẵng giọng hỏi lại – Ngươi đến đây làm gì?

– Tại hạ đến tìm vương gia – Hắn cười rất thành thật, cũng rất đáng hận – Không ngờ lại có thể gặp tiểu thư ở đây. Thật là có duyên.

Là nghiệt duyên thì có.

Nàng thầm rủa trong lòng, không khỏi lườm hắn một cái sắc lẻm – Họ Đoàn, ta hỏi ngươi. Chuyện từ hôn không phải ngươi nói sẽ đề cập với cha ta sao? Tại sao bây giờ chúng ta vẫn chưa xóa bỏ hôn ước?

– A ! – Đoàn Hắc Huân bừng tỉnh đại ngộ, bước tới trước mặt nàng rất thật thà mà nói – Chuyện này tại hạ cũng đã nói với Bạch tướng quân.

Bạch Diễm Tuyết cau mày. Nếu hắn đã nói chuyện này với cha, vậy sao hôn ước của cả hai vẫn vững yên như cũ?

Đương nhiên là ta sẽ nói thêm rằng đó toàn bộ là ý của nàng.

Đoàn Hắc Huân cười đến thập phần thành thật, không hề để lộ ra một chút sơ hở. Con mèo hoang xinh đẹp này, hắn thích nàng như vậy… làm sao có thể dễ dàng buông ra chứ?

– Không hiểu vì sao Bạch tiểu thư lại ghét tại hạ như vậy? – Hắn tỏ ra vô cùng hiếu kỳ mà hỏi nàng. Sắc mặt rất vô tội, nhưng lại như có như không mà cúi người xuống không chút dấu vết mà kề sát bên vai nàng. Tiếng nói trầm thấp mang theo sự hấp dẫn bên tai nàng hỏi nhẹ – Không lẽ là vì tại hạ hôm ấy vô tình mạo phạm tiểu thư.

– Ngươi… – Hắn cư nhiên còn dám nhắc tới?

– Thực xin lỗi. Tại hạ thực sự là không cố ý. – Đoàn Hắc Huân vô tội nàng nàng,hắn vô cùng tiếc nuối cùng hối hận hướng nàng cúi đầu – Nếu tiểu thư đã tức giận với tại hạ như vậy. Đoàn mỗ nhất định sẽ mang một chút lễ vật mang đến tướng phủ để bồi thường.

– Không cho phép ngươi tới. – Cái tên đầu gỗ này. Nếu hắn đến nhà nàng, vậy việc hắn đối với nàng xảy ra chuyện như vậy không phải là toàn thành đều biết. Sau đó hôn ước không thể bỏ được, nàng không còn cách nào là phải gả cho hắn.

Hắc đầu gỗ chết tiệt. Tại sao lúc nào hắn cũng ngu ngốc đến mức khiến nàng phát bực như vậy a….

Nếu không phải biểu hiện trên mặt của hắn vô cùng chân thực. Nhiều lúc nàng cũng thật sự hoài nghi, họ Đoàn này thực sự là một tên hồ ly gian manh tu luyện thành người.

– Hắc đầu gỗ, cho dù ngươi nói hay chưa nói. Cuộc hôn nhân này bổn tiểu thư nhất định sẽ không đồng ý. – Nàng vung tay áo kiên quyết rời đi.

Đoàn Hắc Huân nhìn theo bóng nàng rời đi, khóe môi câu lên một nụ cười đầy ẩn ý.

Không đồng ý sao? Không thành vấn đề, ta sẽ khiến cho nàng cam tâm tình nguyện bước vào kiệu hoa gả cho ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK