Chương 20
“Diệp Phong, tôi không biết Lâm Phá Thiên làm thế nào mà có thể đột phá được ảnh giới Ngũ Phẩm, thực lực tăng mạnh, cậu không phải đối thủ của anh ta, chúng ta nhận thua thôi!”
“Nhận thua?”
Diệp Phong nghe xong, con ngươi đen kịt đột nhiên bừng bừng lửa giận, cậu bất giác cuộn tròn hai nắm đấm, gằn từng chữ một:
“Mai Dung, trong từ điển của tôi không có hai từ nhận thua!”
Giọng nói của cậu không vang dội, nhưng rất có khí phách, hữu lực, khiến cho người ta cảm thấy không được phép nghi ngờ.
Trên võ đài, sau khi nghe thấy mấy lời nói của Diệp Phong, sắc mặt Lâm Phá Thiên lộ ra vẻ khinh thường, hắn cười khẩy nói:
“Hừ… không biết trời cao đất dày là gì, chết đến đít rồi mà còn dám ra vẻ? Không có thực lực mà vẫn ra vẻ thì gọi là ngu đó, có thực lực mà ra vẻ thì mới là ngầu! Hôm nay tao sẽ cho mày biết ai mới là kẻ mạnh!”
Nói xong Lâm Phá Thiên hung hăng tung nắm đấm, trong không trung vang lên tiếng nổ, khí thế của hắn vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này Sở Mai Dung đứng bên, trong mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, cô giải thích với Diệp Phong:
“Diệp Phong, anh có biết võ giả Ngũ Phẩm là trình độ gì, tư chất như nào không, chắc có những người cả đời cũng không đạt được đến cảnh giới Tứ Phẩm đâu”.
“Nhưng một khi vượt qua được cửa ải khó khăn này, thực lực sẽ tăng cao, gân cốt toàn thân lay động, hơn nữa Lâm Phá Thiên luyện Bát Cực Quyền, Chí Cương Chí Cường, một đòn toàn lực thậm chí có thể xuyên qua sắt thép, phá tan đất đá, đây là một trong những người trẻ tuổi mạnh nhất tỉnh Giang Nam này, cũng được coi là một nhân tài nổi bật!”
Sở Mai Dung cho rằng nghe xong lời mình nói, Diệp Phong sẽ sợ.
Ai ngờ cậu lại nhìn chằm chằm vào Sở Mai Dung, trầm giọng nói: “Sở Mai Dung, đàn ông chỉ một lời nói đáng giá ngàn vàng! Nếu anh đã đồng ý với em thì anh sẽ không bỏ cuộc!”
Nói xong, cậu bước lên. Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Sau khi dùng Tôi Thể Đan xong, Diệp Phong bây giờ như thay da đổi thịt.
Đi đến trước võ đài ba mét, cậu đột nhiên đứng đó, chân trái đạp xuống đất, mượn phản lực dễ dàng nhảy lên võ đài, nơi đây rung lên, khiến cho mắt Sở Mai Dung sáng lên.
Ở bên kia, Lâm Phá Thiên vẫn tỏ ra xem thường, trong con ngươi hiện lên vẻ rét lạnh, như rắn độc nhìn Diệp Phong, lạnh lùng nói.
“Thằng nhãi, tao dám bảo đảm, lên đánh trận này là quyết định sai lầm nhất đời này của mày! Mày biết tại sao tao tên là Lâm Phá Thiên không? Vì nắm đấm của tao có thể phá hủy bầu trời!”
Nói xong mấy chữ này, giọng nói của Lâm Phá Thiên như sấm sét, nổ vang nơi này, khí thế mạnh mẽ bao lấy người hắn.
Tuy nhiên, Diệp Phong không bị hắn dọa, vẫn hiên ngang nói: “Lâm Phá Thiên, trước khi chúng ta so tài, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, anh biết tại sao có bò bay trên trời không?”
“Tại sao?”, Lâm Phá Thiên nghe xong liền sững sờ, bất giác hỏi lại.
“Bởi vì anh chém gió bay cả con bò lên trời đó! Nắm đấm phá trời á? Ha ha… theo như tôi thấy anh chém gió bay trời thì có!”, Diệp Phong cười đùa nói, trong giọng điệu đầy vẻ chế giễu.
“Thằng nhãi, mày muốn chết hả!”
Lâm Phá Thiên trợn trắng mắt, toàn thân run rẩy.
Tên hắn vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của hắn, bây giờ bị Diệp Phong lấy ra đùa, điều này khiến hắn tức không chịu nổi.