• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 78

Nhìn thấy cảnh tượng kinh dị thế này, mọi người chỉ cảm thấy khiếp sợ, thậm chỉ có người bụm miệng nôn ọe.

Lúc này, Sato Kojiro dùng yêu đao Muramasa kề bên miệng, thè lưỡi ra liếm máu trên lưỡi đao, trên mặt hiện lên vẻ say mê giống như đang hưởng thụ mỹ vị của nhân gian vậy.

“Ha ha ha ha…”

Đột nhiên hắn điên cuồng cười lớn nói: “Đám kiến hôi các người chẳng ai có thể đánh được tôi!”

Đúng lúc trong phòng riêng, giọng một anh thanh niên vang lên khiến nơi đây như nổ tung:

“Ai bảo người Hoa Hạ không có ai dám đánh anh?”

“Ai bảo Hoa Hạ của chúng tôi không có ai dám đánh với mày?”

Trong tiếng hét này vang lên sự tức giận, bá đạo vô song, vang tận mây xanh.

Tất cả mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói, họ nhìn về phòng riêng.

Nhưng lúc này, một bóng người thuôn dài cao ngất như ngọn giáo lao về phía võ đài, thân pháp nhẹ nhàng, giống như đang đi dạo vậy.

Nghe thấy tiếng thét kia, mọi người ở đây thầm mừng rỡ, còn tưởng rằng trong thời khắc nguy cấp, có tuyệt thế cao thủ nào xuất hiện!

Nhưng ngay giây sau, khi mọi người nhìn rõ tướng mạo của Diệp Phong, điều đầu tiên họ cảm thấy là ngạc nhiên, sau đó họ lại bất đắc dĩ lắc đầu, tràn đầy vẻ thất vọng.

Sau khi uống “Tôi Thể Đan” xong, Diệp Phong không chỉ lột xác, dung mạo cũng biến hóa vi diệu, khí chất anh tuấn bức người vô cùng hên ngang.

Nhưng dù thế nào trên mặt cậu vẫn mang nét ngây thơ, nhìn thoáng qua trông cậu cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi.

Võ giả ở tuổi này, đạt đến cảnh giới Thất Phẩm cũng chẳng có mấy, chớ nói chỉ là đánh với một võ giả Cửu Phẩm như Sato Kojiro.

Lúc này có người xem dưới võ đài tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: “Cậu nhóc, cậu lên võ đài làm gì, đừng lên chịu chết, mau xuống đi”.

“Đúng vậy! Ngay cả cường giả Cửu Phẩm Nhiếp Viễn còn chết, sao cậu có thể thắng được cậu ta chứ?”

Mà trong phòng riêng, trên mặt Sở Kinh Quốc hiện lên vẻ khiếp sợ khó có thể diễn tả thành lời.

Theo như Sở Kinh Quốc thấy, dù Diệp Phong từng đánh võ giả Thất Phẩm Lâm Báo bị thương nặng, cậu cũng có thể đến từ giới cổ võ, nhưng cho dù như vậy, cậu không thể nào là đối thủ của Sato Kojiro được.

Muốn đánh với Sato Kojiro chỉ có Tông Sư võ đạo mới có thể ra tay!

Càng khiến Sở Kinh Quốc sốt ruột là Diệp Phong là người duy nhất có thể chữa bệnh cho cháu gái lão, nếu như cậu chết ở đây, khí Huyền m trong cơ thể Sở Mai Dung sẽ chẳng có ai áp chế nổi.

Tuy nhiên bây giờ Diệp Phong đã xuất hiện trên võ đài, cho dù Sở Kinh Quốc ngăn cản cũng không kịp nữa, chỉ có thể âm thầm cầu mong kỳ tích sẽ xảy ra.

Mà Diệp Phong nghe thấy mấy âm thanh không hay dưới võ đài không kìm được nhướng mày, cậu dồn khí trong đan điền, trầm giọng nói:

“Các vị, tôi mặc dù không phải cường giả tuyệt thế gì nhưng cũng biết nơi này là lãnh thổ của Thần Thánh Hoa Hạ, là tổ quốc của tôi, là nhà của tôi, chẳng nhẽ tôi có thể để một tên người nước Oa làm xằng làm bậy sao?”

“Bây giờ, cho dù tôi chết ngay tại đây, nhưng tôi tin một khi tôi ngã xuống, sẽ có cả nghìn cả vạn người đứng lên, ý chí của Hoa Hạ năm nghìn năm chưa từng dập tắt!”

Lời Diệp Phong vang dội hữu lực, gây chấn động khắp nơi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK