Chương 44
“À này Đường Đường, cô là con gái, mà sao nửa đêm nửa hôm lại đến mấy chỗ đó làm gì?”, Diệp Phong đột nhiên hỏi
“Chuyện là…tôi…”
Đường Đường nghe vậy, lập tức trở nên ấp a ấp úng, ánh mắt hơi né tránh, dường như sợ Diệp Phong phát hiện ra điều gì đó.
“Không phải lúc nãy cô ở trong buổi biểu diễn đó à?” Diệp Phong hỏi.
“Hả?”
Đường Đường giật nảy mình, thầm nghĩ rằng Diệp Phong không nhận ra mình thì sao anh lại biết được, không lẽ anh biết thân phận của cô nhanh vậy sao?
“Không phải sao? Tôi nghe nói hôm nay Đường An Ni có tổ chức buổi biểu diễn tại nhà thi đấu Tô Hành? Không phải cô đến xem buổi biểu diễn của cô ấy ư?”, Diệp Phong hỏi tiếp.
Nghe đến câu này, Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt xinh đẹp gật đầu liên tục như gà mổ thóc, ngay lập tức nói tiếp:
“Đúng rồi! Chuẩn luôn!
Hôm nay, tôi có hẹn với đám bạn đi xem buổi biểu diễn của Đường An Ni, nhưng lúc ra ngoài người đi đường quá đông, nên bị tách ra khỏi đám bạn! Tôi lại là đứa mù đường nữa, nên lỡ bất cẩn đi vào con hẻm đó”.
“Ồ… thì ra là vậy”, Diệp Phong gật đầu nói, không nói gì thêm mà đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay, nhanh chóng xoa bóp.
Thấy cậu không hề nghi ngờ gì nữa, khoé miệng Đường Đường nở một nụ cười tiểu hồ ly, rồi biến mất trong nháy mắt.
Cô ấy cũng không ngờ rằng, mặc dù mình được coi là thiên tài trăm năm mới gặp một lần trong giới âm nhạc, nhưng trong lĩnh vực “nói dối”, cô ấy cũng tài ba không kém!
Một năm nay, dù cô ấy đạt được nhiều thành tựu trong sự nghiệp của mình, nhưng bạn bè xung quanh không ai là thật lòng cả, hầu hết mọi người tiếp cận cô ấy đều có nhiều mục đích khác nhau.
Dù đã là một “Tiểu thiên hậu” nổi tiếng khắp cả nước, nhưng suy cho cùng, vẫn là cô gái mười tám tuổi có tâm hồn tinh nghịch.
Vậy nên bây giờ, đối mặt với Diệp Phong người hoàn toàn không biết gì về mình, Đường Đường không muốn để lộ thân phận, như vậy lúc tiếp xúc sẽ tự nhiên hơn.
…
“Đường Đường, tôi thoa dầu hoa hồng cho cô nhé!”
Diệp Phong vừa nói vừa cẩn thận cho tay vào trong chậu nhựa, bôi lên mắt cá chân của Đường Đường.
“A! Ôi…”
Đường Đường cau mày lại, trong tiềm thức phát ra một tiếng kêu đau.
“Cô cố chịu chút đi, tôi phải để hiệu lực của thuốc ngấm vào kinh mạch cô!”, Diệp Phong nói.
Tuy vậy, từng cơn đau vẫn thấu tim gan, Đường Đường cắn chặt răng, rùng mình, đôi mắt ngấn lệ tựa như đang muốn khóc.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong cũng không kiềm lòng được.
Đột nhiên, cậu nhớ ra lúc sáng khi chữa bệnh cho Sở Mai Dung tại nhà họ Sở, cậu đã truyền khí từ đan điền vào cơ thể Sở Mai Dung, cuối cùng đã trấn áp được khí Huyền Âm trong cơ thể cô.
Vậy bây giờ, mình có thể làm lại lần nữa để xoa dịu vết thương của Đường Đường không nhỉ?