Chương 42
Nếu nói về hành động thân mật nhất với phụ nữ, có lẽ là nụ hôn nồng cháy giữa cậu và Sở Mai Dung trong phòng khách nhà họ Sở hôm nay.
Nhưng vào thời điểm đó, tất cả những gì cậu nghĩ là làm thế nào để cứu Sở Mai Dung, cũng không trải nghiệm tỉ mỉ sự kiều diễm trong đó.
Bây giờ, sự mềm mại từ phía sau truyền đến khiến Diệp Phong choáng váng một hồi, vừa đi đến tầng ba, cậu không tự chủ mà thở dốc, miệng nhất thời khô khốc, bụng dưới thậm chí bốc lên một ngọn lửa.
Nghe thấy tiếng thở của Diệp Phong, cô gái hơi ngượng ngùng hỏi: “À… tôi nặng lắm phải không?”
“Khụ khụ…”
Biết cô gái hiểu lầm, Diệp Phong chỉ có thể xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Đâu có, đâu có, không có đâu!”
Cậu thầm nghĩ, nếu cô gái đó biết được lý do tại sao cậu thở dốc, e rằng sẽ bị coi là kẻ háo sắc biến thái!
Chỉ có mấy tầng nhưng đối với Diệp Phong mà nói, lại là sự giày vò “tuyệt vời” nhất!
Trong lòng cậu vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn nhanh chóng lên tầng, lại vừa muốn cảm nhận sự mềm mại kinh người này nhiều hơn nữa.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà của Diệp Phong, cậu cẩn thận dè dặt đặt cô gái xuống đất, để cô ấy đứng trên mặt đất bằng chân trái trong tư thế gà vàng độc lập, một tay vịn vách tường.
Diệp Phong lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa, sau đó dìu cô gái bước vào.
Thật ra Diệp Phong là người Yến Kinh, từ nhỏ đã theo bố đến Tô Hành, nhưng cậu chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với Yến Kinh mà thôi.
Còn căn nhà này cũng là do bố cậu thuê, rộng hơn năm mươi mét vuông với hai phòng ngủ và một phòng khách, tuy rất chật chội nhưng được quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng.
Trong phòng khách nho nhỏ, chỉ có một chiếc ghế sô pha và bàn ăn.
Diệp Phong nhẹ nhàng dìu cô gái lên ghế sô pha, đồng thời nói: “Thật xin lỗi, nhà của tôi tương đối nhỏ, cô chịu khó ngồi tạm chút nhé”.
Cô gái nhìn xung quanh một lượt, rồi mở miệng nói: “Đâu có, tôi cảm thấy rất tốt mà, rất ấm áp!”
“À, đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Diệp Phong, năm nay mười tám tuổi, là học sinh cấp ba của trường trung học phổ thông Tô Hành”, Diệp Phong nói.
“Tôi cũng mười tám tuổi, tôi tên là…”
Đúng lúc này, giọng nói của cô gái chợt dừng lại, chần chờ một hồi, tựa hồ đã đưa ra quyết định, cô ấy đột nhiên cởi mũ lưỡi trai trên đầu ra, một mớ búi tóc đen rủ xuống như thác nước.
Ngay sau đó, cô ấy tiếp tục tháo chiếc kính râm lớn ra, giây kế tiếp, một khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Diệp Phong.
Diệp Phong từng nghe một câu nói, mỹ nhân là người có khuôn mặt xinh như hoa tươi, giọng nói như chim hót, tinh thần như trăng, dáng vẻ như liễu, xương cốt như ngọc, da trắng như băng tuyết.
Mà mỹ nhân trước mặt hoàn toàn phù hợp với điểm này.
Chỉ thấy da thịt cô ấy trắng nõn, làn da như tuyết sáng long lanh tựa pha lê, tỏa ra vầng hào quang như ngọc bích, một đôi mắt đẹp như sao như trăng, phát ra ánh sáng rực rỡ, đầy khí chất nữ tính.
Dù cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông và quần jean bình thường cũng khó che lấp được vẻ tươi mát trên cơ thể, đẹp đến mức không gì sánh bằng, bất kỳ người phụ nữ nào gặp cô ấy, e rằng đều sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm!