• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45

Nghĩ đến đây, Diệp Phong lập tức hành động.

Cậu cố gắng kiểm soát luồng khí trong đan điền của mình, tập trung dồn khí từ dưới bụng lên tay và truyền vào mắt cá chân bị thương của Đường Đường thông qua tiếp xúc với da của cô ấy.

“Ư a…”

Bỗng nhiên, từ trong khoang mũi của Đường Đường phát ra một tiếng thút thít, nhưng tiếng kêu đau hoàn toàn khác với lúc trước, dường như có chút sảng khoái hơn.

“Cô thấy thế nào?”, Diệp Phong quan tâm hỏi, muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ Đường Đường.

“Rất ấm áp, hình như hiệu quả hơn nhiều so với việc dùng dầu hoa hồng bình thường, tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi!”, Đường Đường nói.

Diệp Phong nghe vậy, trong lòng vui mừng, biết phán đoán của mình là đúng, nên cố dùng lực mạnh hơn đẩy luồng khí còn lại truyền vào mắt cá chân của Đường Đường.

Trong vô thức, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Đường ửng đỏ, đầy vẻ ngượng ngùng.

Từ xa xưa, bàn chân ngọc ngà của phụ nữ là bộ phận rất riêng tư, thậm chí thời cổ đại, ngay cả chồng của mình cũng không thể dễ dàng ngắm nghía hay đùa cợt được.

Hơn nữa, trên bàn chân có rất nhiều kinh mạch, cực kỳ nhạy cảm.

Lúc đầu, khi Diệp Phong xoa bóp cho cô ấy để loại bỏ máu bầm, cô ấy chỉ cảm thấy đau đớn.

Mà bây giờ, dưới tác dụng của luồng “khí” kia, cơn đau đã dịu đi, nhưng bàn tay của Diệp Phong lại thỉnh thoảng lướt qua làn da mỏng manh trên bàn chân ngọc ngà của cô ấy, khiến cô ấy nảy sinh ra cảm giác như bị điện giật. Dường như có một dòng điện chạy qua chân, cơ thể cô ấy cứ rạo rực nóng ran, phút chốc mềm nhũn ra.

Đây là lần đầu tiên Đường Đường trải qua cảm giác kỳ lạ này trong đời!

Một lúc sau, cô ấy chỉ cảm thấy cơn đau do bong gân đã hoàn toàn biến mất, nhưng cảm giác thoải mái khó tả lại dâng lên mãnh liệt, khiến đôi mắt hạnh phúc của cô ấy khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, một giọng nói mê hoặc từ sâu trong cổ họng cô phát ra: “Ư! A…”

“Này? Đường Đường, còn đau không?”

Diệp Phong theo bản năng ngẩng đầu lên hỏi, lại phát hiện ánh mắt Đường Đường mơ màng, hai gò má ửng hồng, hơi thở hơi gấp gáp, bộ dạng yêu kiều nũng nịu đó có thể được gọi là phong cảnh tuyệt đẹp, khiến người ta không nhẫn nhịn được mà muốn hóa thành yêu thú!

Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phong cắn chặt đầu lưỡi, ép bản thân mình phải bình tĩnh lại.

“Phù…” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Vài phút sau, Diệp Phong thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán mình, cơ thể run rẩy một hồi, trong lòng dâng lên một cảm giác yếu ớt mãnh liệt.

Việc sử dụng khí trong đan điền để truyền vào cơ thể người khác, đối với Diệp Phong bây giờ vẫn còn có chút miễn cưỡng.

Nhưng bên kia, Đường Đường lắc qua lắc lại chân phải, hô lên: “Ô? Diệp Phong, thần kỳ quá, sao chân tôi không còn đau chút nào rồi này?”

Đường Đường vừa nói vừa đứng dậy lau khô chân, mang tất vào, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng khách, vui mừng nhảy lên nhảy xuống mấy lần, hớn hở nói: “Diệp Phong, dầu hoa hồng của anh thần kì thật đấy!

Chỉ có trong lòng Diệp Phong biết rõ, đây không phải tác dụng của dầu hoa hồng, mà là khí trong đan điền của cậu.

“Mà này, Đường Đường, trong nhà tôi có điện thoại để bàn đấy, cô có thể gọi điện thoại cho bạn của mình!”, Diệp Phong nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK