Chương 31
Nghĩ đến năm đó khi tôi vừa xuất đạo, anh tuấn hào kiệt, không biết bao nhiêu tiên nữ đều bằng lòng trở thành bạn gái của tôi, gió thu sương nắng gặp nhau thì sẽ thuận lợi, nhưng người trong thiên hạ thì vô số kể. Ha ha ha…”
Nói đến cuối, ông Ngụy bật cười thật lớn như thể nhớ đến năm tháng phong lưu năm xưa.
Diệp Phong không ngờ ông Ngụy lại không đứng đắn như thế.
Nhưng lúc này mặc dù đã có cách, Diệp Phong lại càng thêm khó xử. Cậu không thể nói với Sở Mai Dung và người nhà họ Sở, chỉ cần “hê hê hê” với mình thì bệnh của Sở Mai Dung có thể được chữa khỏi.
Nếu như vậy thật e là cậu sẽ bị xem là kẻ háo sắc, bị đánh đuổi ra ngoài.
“Ông Ngụy, ngoài âm dương hài hòa thì còn cách nào có thể giúp Sở Mai Dung giảm bớt chứng bệnh không?”, Diệp Phong hỏi.
“Haizz… Tiểu Phong, cách tôi nói cho cậu là cách đơn giản và trực tiếp nhất, nhưng cậu lại không dùng. Thôi vậy, muốn giảm bớt chứng bệnh của cô gái này, cậu chỉ cần…”
…
“Cậu Diệp! Cậu Diệp!”
Sở Kinh Quốc bỗng gọi Diệp Phong.
Lúc nãy Diệp Phong chỉ lo nói chuyện với ông Ngụy nhưng cảnh tượng này rơi vào trong mắt người khác lại nhưng đang ngây ngốc đứng đó.
Lúc này cuối cùng Diệp Phong cũng đã hoàn hồ, nở nụ cười tỏ ý xin lỗi với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, thật xin lỗi, vừa rồi tôi thất thần”.
“Không sao”.
Sở Kinh Quốc lạnh nhạt nói, thế nhưng trong mắt lại là vẻ ưu phiền, rõ là đang lo lắng cho bệnh cho Sở Mai Dung.
Phụt!
Đúng lúc này, cả người Sở Mai Dung ngã xuống đất trước đó giật mạnh, nôn ra ngụm máu.
Máu văng lên quần áo cô như những quả mận nhỏ màu đỏ nở rộ một cách quyến rũ, khiến người ta giật mình.
Thấy thế Sở Kinh Quốc biến sắc, hoảng hốt nói: “Chuyện này là sao? Mấy lần trước đó Mai Dung chỉ hôn mê một ngày rồi tỉnh lại, cũng chưa từng có tình trạng nôn ra máu. Lẽ nào… bệnh tình của nó trở nên xấu đi rồi ư?”
Diệp Phong biết rõ theo những gì ông Ngụy nói, đây chắc là do khí Huyền Âm trong người Sở Mai Dung không được tiết ra ngoài nên đá bắt đầu phản phệ lên cơ thể của cô.
Nếu cứ tiếp tục như thế, thậm chí cô sẽ mất mạng.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng không nghĩ nhiều đến những cái khác nữa mà nói với Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, tôi có thể chữa được bệnh của Mai Dung”.
Mặc dù giọng Diệp Phong không lớn nhưng lại nổ vang bên tai Sở Kinh Quốc như sấm chớp.
“Gì cơ?”
Cả người Sở Kinh Quốc run lên, ngạc nhiên nói, ánh mắt lão nhìn Diệp Phong như người đuối nước nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi:
“Cậu Diệp, có phải cậu đang đùa với tôi không đấy? Ngay cả đệ tử giỏi của thần y Sở Vân Phi đã nói không có thuốc chữa, chỉ có thể dùng quả Chu Linh ngàn năm làm giảm chứng bệnh thì cậu chữa được bằng cách nào?”