Chương 32
Nghe thế mặt Diệp Phong hiện lên vẻ kỳ quái, do dự một chốc vẫn hít sâu một hơi, nói: “Muốn chữa được bệnh cho Mai Dung thì rất đơn giản, chỉ cần hôn môi trị bệnh, hợp thể trị gốc”.
Nghe Diệp Phong nói thế, phòng khách trở nên tĩnh lặng không một tiếng động, thậm chí có thể nghe thấy được tiếng kim rơi.
Cho dù là Sở Kinh Quốc hay Đổng Xuyên thì đều lộ ra vẻ khó tin như thể không dám tin vào tai mình.
Một lúc sau, khi Sở Kinh Quốc phản ứng lại, sắc mặt đã u ám đến cực điểm, khóe mắt khẽ giật, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Diệp Phong như thể chim ưng trong bầu trời đêm.
Là gia chủ nhà họ Sở, Sở Kinh Quốc không phải là ông lão hiền lành gì, quanh năm lão thường ở địa vị cao, nắm quyền hạn trong tay, chỉ một câu ra lệnh thậm chí có thể thay đổi số phận của mấy ngàn người.
Trong những năm qua đã tích tụ khí tức của “một người ở địa vị cao”, lúc này ép Diệp Phong khiến cậu có cảm giác nghẹt thở.
“Hừ… cậu Diệp, mặc dù nhà họ Sở tôi không phải gia tộc danh tiếng gì nhưng ở thành phố Tô Hành, thậm chí là cả tỉnh Giang Nam cũng có chút mặt mũi. Dù lai lịch của cậu có lớn nhưng cũng không thể sỉ nhục Dung Dung như thế, sỉ nhục nhà họ Sở bọn tôi, nơi này không chào đón cậu, cậu đi đi”.
Sở Kinh Quốc kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi ra “lệnh đuổi khách”.
Cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Sở Kinh Quốc, Diệp Phong biết ngay là lão hiểu lầm ý của mình.
Cậu vừa định giải thích, Sở Kinh Quốc lại nói: “Sao nào… còn muốn dây dưa không đi hả? Lẽ nào muốn tôi bảo người ném cậu ra ngoài?”
“Ông Sở, vừa rồi tôi không hề có ý làm nhục Mai Dung, tôi thật sự có cách có thể chữa được cho cô ấy”.
Diệp Phong nói rất chân thành, thế nhưng ánh mắt của Sở Kinh Quốc lại là vẻ không tin, lạnh lùng nói:
“Hừ… cậu Diệp, lẽ nào cậu nghĩ y thuật và kiến thức của mình có thể giỏi hơn đệ tử giỏi của Sở Vân Phi sao? Vậy cậu nói thử xem, sư phụ của cậu là bậc thầy nào, có những vụ việc thành công nào?”
“Chuyện này…”
Nghe thế Diệp Phong nói không nên lời.
Thấy thế Sở Kinh Quốc nhíu chặt mày.
Lão nghĩ Diệp Phong chẳng qua là ăn nói lung tung, muốn đạt được lợi ích từ cháu gái mình.
Nào có dùng cách “gì đó” để chữa trị.
Bác sĩ là cái nghề khác hoàn toàn với những nghề khác, cần thời gian và kinh nghiệm phong phú, dù là thiên tài muốn trở thành một chuyên giả trong lĩnh vực y học, ít nhất cũng phải vất vả rèn luyện hai, ba mươi năm.
Những người trẻ tuổi giống Diệp Phong e là còn chưa biết rõ những dược lý cơ bản nhất, chứ đừng nói là khám bệnh, chẩn đoán.
Nếu không phải trước đó Đổng Xuyên đã nói thực lực của Diệp Phàm rất siêu, có khả năng đển từ gia tộc nào đó ở giới Cổ Võ, e là Sở Kinh Quốc đã bảo người đuổi Diệp Phong ra ngoài rồi.
…
Cảm nhận được sự thù địch từ Sở Kinh Quốc, Diệp Phong lại không biết nên giải thích rõ ràng thế nào, chỉ đành trầm giọng nói:
“Ông Sở, xin ông hãy tin tôi, tôi có cách chữa bệnh cho Mai Dung thật, thậm chí làm cho cô ấy tỉnh lại ngay tại đây. Dù là vì an nguy của Mai Dung cũng hãy cho tôi một cơ hội chứ”.