• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33

Lúc này Đổng Xuyên nãy giờ không lên tiếng lại bước đến nói với Sở Kinh Quốc: “Lão gia, mặc dù tôi mới quen cậu Diệp không lâu nhưng chắc cậu ấy không phải là loại người nói năng tùy tiện. Bây giờ cô chủ đang gặp nguy hiểm, hay là để cậu ấy thử xem?”

Thấy Đổng Xuyên cũng khuyên như thế, Sở Kinh Quốc im lặng một lúc rồi nhìn Diệp Phong nói: “Này, cậu giải thích rõ ràng cho tôi, tại sao lại nhắc đến cách chữa bệnh hoang đường đó?”

Thấy giọng điệu của Sở Kinh Quốc không còn gay gắt nữa, Diệp Phong mừng rỡ nói: “Ông Sở, chắc là ông không biết nguồn căn bệnh của Mai Dung không phải do hàn khí tấn công mà là vì thể chất Huyền Âm”.

“Thể chất Huyền Âm?”

Sở Kinh Quốc ngờ vực nói, rõ là cũng chưa từng nghe từ này.

Thấy thế Diệp Phong lập tức nói lại tường tận những lời ông Ngụy vừa nói lúc nãy cho Sở Kinh Quốc nghe.

Một lúc sau, Sở Kinh Quốc lại quay người nhìn Đổng Xuyên muốn xác nhận xem những gì Diệp Phong nói có phải sự thật hay không, thế nhưng Đổng Xuyên lại khẽ lắc đầu.

Sở Kinh Quốc rơi vào trầm tư.

Lão không thể đoán được thật giả trong những lời vừa rồi của Diệp Phong, nhưng lúc này trong lòng lão, Diệp Phong là người trong giới Cổ Võ.

Ngay cả Đổng Xuyên cũng chưa từng nghe chuyện liên quan đến “thể chất Huyền Âm”, vậy thì rất có thể đây là bí mật trong giới Cổ Võ, người ngoài không biết mới là bình thường.

“Phụt!”

Ngay khi Sở Kinh Quốc còn do dự không quyết, Sở Mai Dung nằm dưới đất lại nôn ra máu lần nữa, mày cau chặt lại như thể đang phải chịu đựng nỗi đau đớn, hàn khí trên người cô cũng ngày càng dày.

Đứng trong phòng khách mà Sở Kinh Quốc chỉ cảm thấy luồng khí lạnh từ lòng bàn chân, bất giác rùng mình.

Không thể kéo dài như thế được nữa.

Sở Kinh Quốc thầm nói, nếu bác sĩ nổi tiếng ở cả Hoa Hạ đều bó tay với căn bệnh quái lạ này của cháu gái mình, mà quả Chu Linh ngàn năm vẫn không tìm được, bây giờ chỉ đành hy vọng vào cách cuối cùng.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Kinh Quốc trở nên sắc bén nhìn Diệp Phong, trầm giọng nói:

“Cậu Diệp, nếu cậu có thể chữa được bệnh cho Dung Dung thì cậu là đại ân nhân của nhà họ Sở, cả nhà họ Sở chúng tôi sẽ đối đãi với cậu như khách quý. Nhưng nếu không được thì cậu đã hủy đi sự trong trắng của Dung Dung, nhà họ Sở tuyệt đối sẽ tìm cậu tính toán món nợ này”.

“Ông Sở, Mai Dung là người duy nhất từng quan tâm đến tôi trong một năm nay, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa được cho Mai Dung”.

Mặc dù giọng Diệp Phong không lớn nhưng lại rất trịnh trọng, để lộ ra vẻ quyết tuyệt.

Ngay sau đó Diệp Phong đi đến cạnh Sở Mai Dung, cẩn thận đỡ người cô dậy.

Thế nhưng nếu trước đó Sở Mai Dung giống như một khối băng ngàn năm thì bây giờ nhiệt độ trên người cô càng lạnh hơn trước mười lần.

Chỉ thoáng chốc hai tay Diệp Phong đã bị cóng đến mức xanh tím, cái lạnh thấu xương, dù là cậu đã uống Tôi Thể Đan, cũng không thể chịu được mà muốn buông tay.

Nhưng nghĩ đến tình hình nguy hiểm lúc này của Sở Mai Dung, Diệp Phong lại không dám do dự thêm phút nào, cậu cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng đào tuyệt đẹp như đóa hồng của Sở Mai Dung.

Đây là nụ hôn đầu của Diệp Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK