Chương 4
“Cậu nhóc, nói một cách đơn giản, bản tôn đã rơi vào cạm bẫy của kẻ địch một cách ngoài ý muốn, bị Cửu Đại Tiên Tôn liên thủ tập kích, nguyên thần bị buộc phải thoát ra khỏi cơ thể, phiêu bạt tới trái đất, đúng lúc nhập vào người ngươi! Vì vậy… trước khi bản tôn hồi phục lại thực lực chỉ có thể tạm thời sống trong cơ thể ngươi thôi!”, Ngụy Thiên Sơn nói.
Nghe thấy vậy, Diệp Phong cả kinh, vô thức nghĩ tới một từ.
Đoạt xác tái sinh!
Nếu cơ thể của mình đã bị cái người gọi là Bắc Thần Tiên Tôn nay chiếm giữ, vậy chẳng phải là chết rồi sao?
Tuy nhiên Ngụy Thiên Sơn dường như nhận ra suy nghĩ của Diệp Phong, lại lên tiếng:
“Cậu nhóc, ngươi yên tâm, đoạt xác tái sinh là thủ đoạn xảo quyệt của tà ma, bản tôn cũng không thèm làm! Để bản tôn ở trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ được lợi rất nhiều, hơn nữa còn có thể dễ dàng giải quyết bệnh tật của ngươi, khiến ngươi trở lại làm thiên tài!”
“Sao… sao ông biết chuyện của ta?”, Diệp Phong lại sửng sốt.
“Ha ha… Quên mất không nói cho ngươi biết, vừa rồi nguyên thần của ta tiến vào giữa hai lông mày của ngươi, nhân tiện đọc được trí nhớ của ngươi!”, Ngụy Thiên Sơn nói.
…….
Chuyện này thực quá phi thực tế, Diệp Phong vẫn còn hoài nghi, định hỏi gì đó, xa xa truyền đến một tiếng cười lạnh:
“Hừ… Diệp Phong, thằng nhãi chết dẫm, thì ra trốn ở đây, ông phải xử lý mày mới được!”
Theo tiếng âm thanh, Diệp Phong phát hiện một tên lưu manh thân hình cao mét chín, cơ bắp cuồn cuộc, khuôn mặt hung tợn đang bừng bừng khí thế tiến về phía cậu, người này chính là đầu gấu của trường Tô Hành.
Anh Hào!
Anh Hào này là thành viên chủ lực của đội Sanda tỉnh Giang Nam, ngày thường dũng cảm hiếu thắng, có tiếng tăm lừng lẫy trong trường, dưới trướng có hàng trăm tên đàn em, học sinh bình thường nhìn thấy đều phải vội tránh xa.
Diệp Phong không biết vì sao anh Hào lại hung dữ tới tìm mình như vậy.
Lúc này, anh Hào và mấy tên đàn em đã bao vây Diệp Phong lại, hung hãn nhìn cậu nói:
“Hừ… Diệp Phong, Hoa Anh Kiệt là anh em của tao, tao nghe nói trong tiết học hôm nay mày lại dám trêu chọc người yêu của cậu ấy, có phải chán sống rồi không?”
Anh Hào vừa uy hiếp vừa vặn người, khắp người phát ra tiếng kêu răng rắc.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Phong tối sầm lại, cậu không ngờ đồ xấu xa Tô My đó đã tố cáo với Hoa Anh Kiệt nhanh như vậy.
“Thằng nhãi, biết điều, ngoan ngoãn để bọn này đánh cho một trận, nếu như dám phản kháng thì không đơn giản như vậy đâu”, anh Hào vừa nói vừa áp sát Diệp Phong.
Nếu như là Diệp Phong trước đây, đối mặt với tình huống này, cậu chỉ có thể nuốt giận chịu đựng đủ loại ức hiếp.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Ngụy Thiên Sơn lại vang lên bên tai: “Tiểu Phong, không phải cậu vẫn còn nghi ngờ về thân phận của ta sao? Bây giờ đúng lúc, ta sẽ mượn một chút sức lực của cậu, giúp cậu giải quyết thứ rắc rối này!”
“Một chút sức lực? Đủ không?”
Diệp Phong thở dài một tiếng, nhưng giây tiếp theo, cậu cảm nhận được một luồng nhiệt lưu từ bụng dưới trào lên, toàn thân mỗi một bắp thịt đều tràn ngập năng lượng bùng nổ.