「 Cư Nhi?」 Ân Chẩn nhịn cười, thử kêu to người yêu,
「 Cái gì?」 Đan Cư lạnh nhạt hỏi lại, không hề quay đầu nhìn.
「 Em đố kị cơ bụng của anh hả?」 Ân Chẩn đem nhóc con vây vào trong lòng, cố ý nói ngay bên tai cậu
「 Không có……」 Đan Cư yếu ớt trả lời,
「 Được rồi! Cư Nhi thật đáng yêu! Anh dạy em tập luyện cơ bụng là được mà!」 Ân Chẩn không có ý định trêu đùa nhóc thêm nữa mà đứng đắn nói.
「 Thật sao?」 Đan Cư hỏi,
「 Đương nhiên là thật, Cư Nhi phải tin tưởng anh, chỉ cần bỏ chút sức là được.」Ân Chẩn lại nhắc lại,
「 Ân!」 Đan Cư vui vẻ đáp lại,
「 Lại đây cùng nhau bơi đi!」 Ân Chẩn nói,
Hai người một trái một phải bắt đầu bơi lội. Bơi đến hơn mười một giờ rưỡi mới đứng lên tắm rửa thay đồ. Lúc này Đan Cư mới phát hiện bất tri bất giác đã có người đứng bên cạnh bể bơi! Hình như là quản gia, bởi vì ông mặc áo bành tô.
「 Thiếu gia, mời thay quần áo.」 Ông ta hiền lành nói.
Ân Chẩn thực tự nhiên tiếp nhận áo choàng tắm.
「 Mời thay quần áo.」 Ông cũng cầm áo choàng tắm đưa cho Đan Cư.
「 Cám ơn ông.」 Đan Cư rất lễ phép nói,
「 Không có gì, đây là việc tôi phải làm.」 Ông nói,
「 Đây là quản gia của nhà anh, chú Càng, Cư Nhi có thể kêu là Càng gia gia. Chú Càng, đây là người yêu của con, Đan Cư..」 Ân Chẩn thay hai người giới thiệu,
「 Xin chào Càng gia gia.」 Đan Cư nói,
「 Chào Cư thiếu gia. Hai vị thiếu gia có thể chuẩn bị dùng cơm trưa, trước tắm rửa thay quần áo đi!」 Chú Càng nói,
「 Được.」 Ân Chẩn trả lời xong liền dắt Đan Cư đi, chú Càng cũng đi theo bọn họ, nhưng bọn họ lên lầu thì chú Càng lại hướng vào phòng bếp. Hai người cùng nhau tắm xong, thay đồ rồi xuống lầu dùng cơm.
Bữa cơm trưa này cứ y như nhà hàng cấp năm sao chế biến ra a! Có chút công phu nha.
Đan Cư mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
「 Hai vị thiếu gia mời dùng.」 Chú Càng cung kính nói,
Ân Chẩn như trước thay Đan Cư kéo ghế cho cậu ngồi, sau đó bản thân mới ngồi xuống.
「 Chú Càng cùng ăn với tụi con luôn! Nhiều thức ăn quá ăn không hết.」 Ân Chẩn nói,
「 Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.」 Chú Càng thúc cũng không chối từ, tuy nếu xét về địa vị quản gia thì quả là không có phép tắc cho lắm. Nhưng Ân Chẩn vẫn ép buộc ông ngồi xuống a, huống chi chú Càng không bao giờ nói không với anh. Chỉ có Ân Chẩn bảo, ông mới có thể ngôi xuống.
Ba người ăn no xong, Đan Cư liền xung phong nhận việc rửa chén.
Nhưng Ân Chẩn và chú Càng không đồng ý, cho nên Đan Cư cuối cùng chỉ có thể giúp đem đĩa dơ vào phòng bếp, sau đó lại lấy khăn lau bàn.
「 Được rồi! Chú Càng không cho phép khách giúp đâu, em đừng có dỗi nữa, được không?」 Ân Chẩn nói với Đan Cư đang tức giận lau bàn.
「…… Nhưng mà……」 Đan Cư vẫn là thực hy vọng có thể giúp rửa chén,
「 Được rồi! Lần sau chúng ta ở đây, anh và em cùng nhau rửa chén, như vậy có được không?」 Ân Chẩn tiếp tục trấn an,
「 Ân.」 Đan Cư lúc này mới chịu, đem khăn lau nhờ chú Càng giặt lại.
Rửa chén bát xong xuôi, chú Càng lại mang hoa quả từ trong tủ lạnh ra cho hai người ăn.
「 Thiếu gia mời dùng trái cây.」 Chú càng thay hai người chuẩn bị dĩa trái cây.
「Cám ơn Càng gia gia.」 Đan Cư rất lễ phép nói,
「 Cư thiếu gia không cần khách khí.」 Chú Càng cũng đáp lại,
「 Được rồi, ăn trái cây đi.」 Ân Chẩn hợp thời đánh gãy hai người.
Ba người bắt đầu ăn trái cây, nói chuyện phiếm, xem tivi.