Sáng hôm sau, cả hai lại cùng nhau đi ăn sáng rồi đi học. Đương nhiên sáng nay hai người vẫn được nhận tin nhắn từ người yêu, nội dung đều là đêm qua ngủ ngon không? Có nhớ anh hay không? Ăn sáng chưa? Linh ta linh tinh! Vì thế hai quyết định tách ra một chút đi gọi điện thoại, năm phút sau, lại tiếp tục đi cùng nhau.
Sau khi khai giảng, năm người thường cùng nhau đi ăn cơm hoặc cùng nhau đi chơi. Môn học của Ân Chẩn cũng rất thú vị, khiến cả đám bạn Đan Cư đều rất vui vẻ. Hơn nữa, sau khi thi giữa kỳ xong, Ân Chẩn liền thông báo cuối kỳ không cần thi, chỉ cần nộp báo cáo là được rồi, nhưng nội dung báo cáo là gì thì phải biểu quyết một chút, mọi người muốn làm một bài báo cáo về nội dung bài học tâm đắc nhất hay là tổng kết nội dung môn học. Cuối cùng mọi người đều quyết định viết một bài báo cáo về nội dung tâm đắc nhất, như vậy có thể tùy tiện viết, cũng không sợ bị giới hạn số lượng từ. Nhưng môn học của Ân Chẩn chỉ lấy hai cột điểm chuyên cần và bài báo cáo này thôi, cho nên thành tích của mọi người đều do tự mình quyết định a! Điểm chuyên cần này sẽ phụ thuộc vào số buổi đi học, dù sao môn này cũng không nhàm chán, nhưng báo cáo tâm đắc thì vẫn phải chuyên tâm mà viết, bằng không cái khóa học đầy chất “dinh dưỡng” này sẽ đi tong a!
(dinh dưỡng ở đây là chỉ khóa học dễ nuốt, dễ vào, dễ đậu.)
Tan học, có một bạn học chạy tới hỏi Đan Cư nên viết về đề tài gì thì hợp với khẩu vị của Ân Chẩn, điểm có thể cao. Đan Cư liền nói Ân Chẩn hẳn là thích những bài báo cáo tâm đắc chân chính, không phải mấy loại bài hòa lưu thủy trướng. Ý tứ chính là cho dù cậu có viết từ chương đầu cho đến chương cuối cũng chưa chắc được điểm cao, trừ phi cậu viết có nội dung cực chất kìa. Vì thế mọi người lập tức nhớ kỹ các hạng mục công việc cần thiết, chỉ có như vậy mới có thể nhớ viết tốt!
Ân Chẩn còn nói nếu đã có nội dung tâm đắc rồi thì có thể viết, không cần chờ đến cuối kỳ, muốn viết tay hay đánh máy gì cũng được. Có một vài bạn học mấy ngày sau liền nộp bài, bởi vì sợ đợi đến cuối kỳ sẽ quên.
Ân Chẩn cũng từng trêu hỏi người yêu xem có muốn trực tiếp vừa viết vừa nộp hay không. Đan Cư liền đáp không cần, cậu muốn tự mình viết bài báo cáo này thật tốt. Ân Chẩn lập tức nói anh không có ý gì, bảo cậu đừng hiểu lầm. Đan Cư cũng nói cậu không có loạn tưởng, Ân Chẩn cứ yên tâm. Ân Chẩn lúc đó mới nhẹ nhõm thở dài một hơi. Anh không muốn Cư Nhi hiểu lầm cái gì đâu, không đáng.
Rất nhanh đã đến cuối kỳ, thi cuối kỳ xong cũng đã đến thời điểm nghỉ đông, Đan Cư thu thập hành lý chuẩn bị bay đến chỗ ba mẹ. Ẩn Chẩn đi vòng mấy vòng ký túc xá thám thính tình hình, vụng trộm leo lên lầu ký túc xá cùng người yêu dọn dẹp phòng. Ân Chẩn cứ nghĩ người yêu cần có người hỗ trợ, nhưng anh thấy Đan Cư lưu loát lôi vali, đem một ít quần áo cần mặc gấp lại bỏ vào vali, lại thêm vào một ít đồ dùng cá nhân, rất nhanh đã thu thập hành lý xong hết.
「 Cư Nhi đặt vé máy bay chưa?」 Ân Chẩn đột nhiên nghĩ đến liền hỏi,
「 Đặt rồi. Vé máy bay của ba mẹ và Chẩn mẫu thân đại nhân cũng đã đặt xong. Chẩn cũng nên bắt đầu thu dọn hành lý đi a!」Đan Cư vừa sửa sang vừa nói,
「? Em thật sự nói với ba mẹ em rồi á?」 Ân Chẩn bất khả tư nghị, anh cứ tưởng ba mẹ anh chỉ nói chơi thôi.
「 Nói rồi! Phụ thân đại nhân nói nhất định phải đem anh tới cho hai người xem, cho nên anh phải đi.」 Đan Cư thu thập hành lý xong, đem vali đặt sát tường.
「 Ác, anh biết rồi.」 Ân Chẩn lơ đễnh nói,
「Không được! Thứ sáu này đi rồi! Phải lập tức thu thập hành lý! Em đi lấy sách, thuận tiện giám sát anh luôn.」 Đan Cư thực còn thật sự nói, Ân Chẩn chỉ biết nghe lời.