Đan Cư và Trang Cao Ưng được nhóm đàn anh đàn chị Ôn Văn rủ đi nướng thịt, chúc mừng vở diễn thành công. Cả hai cũng chẳng có việc gì làm cho nên đương nhiên là đi chung vui.
Căn nhà đúng là bự thiệt!
Đan Cư và Trang Cao Ưng thấy cũng không nói cái gì, bọn họ sớm biết nhà Ôn Văn học trưởng rất giàu, cho nên miễn dịch rồi.
「Đan thiếu gia, Trang thiếu gia, hoan nghênh đến Ôn gia, Văn thiếu gia đã ở sân trong chờ hai vị, mời theo tôi ạ.」
Ôn gia tổng quản cung kính nói với hai người, lại mang cả hai đi vào sân trong. Nhìn thấy Nho Nhã học trưởng cùng hai vị Uyên gia học tỷ đã đến, đang ngồi dùng bữa nói chuyện phiếm ở bên kia rồi.
「 Thiếu gia, có khách đến.」Ôn gia tổng quản nói.
「 Chú vất vả rồi, cứ đi xuống trước đi!」Ôn Văn nói,
Tổng quản liền lập tức rời khỏi,
「 A Cư, A Ưng, hoan nghênh!」Ôn Văn mỉm cười nói.
「 Cám ơn đàn anh đã mời tụi em đến tham gia buổi nướng thịt.」 Hai người cũng rất lễ phép đáp lại,
「Được rồi, bắt đầu nướng thịt đi thôi!」 Nho Nhã mở miệng,
Mọi người bắt đầu nướng thịt, lò than đã cháy rất hồng rồi, nguyên liệu thức ăn cũng đã ướp sẵn gia vị đặt ở một bên, chỉ cần xiên vào que ngồi nướng là xong.
Mọi người bắt đầu lấy đồ mình muốn ăn đi nướng. Tuy bốn vị đàn anh đàn chị này đều là con nhà giàu, nhưng đối với phương diện nấu nướng này không tệ chút nào. Đan Cư và Trang Cao Ưng bình thường cũng rất hay cùng các bạn học tụ tập nướng thịt ăn chơi, đương nhiên biết rõ đám đồ ăn này khi nào thì chín, nướng đến mức nào thì thịt ngon nhất, cho nên cũng không quá lo lắng.
Bọn họ ăn đến khi trời tối mịt mới trở về ký túc xá, giữa trưa nướng thịt xong còn bị giữ lại uống trà chiều, ngay cả bữa tối cũng là cùng nhau ăn! Đan Cư và Trang Cao Ưng không phải là không biết xấu hổ, nhưng là do Ôn Văn kiên trì giữ lại, cho nên hai người cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
Qua ngày hôm sau, hai người cùng nhau đi đến phòng học, tan học thì ngồi nán lại tám chuyện với nhau, đột nhiên có bạn học nói có giáo viên muốn tìm Đan Cư.
Đan Cư chào tạm biệt Trang Cao Ưng xong liền đi đến văn phòng, gõ vài cái rồi tự mở cửa bước vào.
Bên trong văn phòng to đùng này không hề có một vị giáo viên nào dạy hệ Trung văn cả, chỉ có duy nhất một vị giáo viên cậu chưa bao giờ gặp. Đan Cư cũng không muốn cứ như vậy mà rời đi, đành phải mở miệng hỏi giáo viên duy nhất ở ngồi trong văn phòng.
「 Em chào thầy, xin hồi thầy biết thầy XXX [là tên của giáo viên hệ Trung văn] có đây không?」Đan Cư lễ phép hỏi vị giáo viên kia.
「Ác ~ Thầy ấy đi dạy rồi, giữa trưa mới quay lại.」
Thầy giáo kia ôn hòa trả lời Đan Cư, nhưng Đan Cư vẫn cảm thấy ánh mắt của ông thầy này nhìn cậu có vẻ là lạ. Bất quá Đan Cư cũng không nghĩ nhiều.
「 Vậy em về trước, giữa trưa sẽ quay lại.」 Đan Cư nói xong liền chuẩn bị rời đi.
「Đừng gấp! Một lát nữa thầy ấy sẽ quay lại đây thôi!」 Thầy giáo kia nói.
「Ác.」 Đan Cư không nghi ngờ, liền ở lại.
Vị giáo viên kia đột nhiên đứng dậy, đi đến bình nước rót ra hai ly đưa một ly cho Đan Cư.
「 Ngồi uống nước chờ chút đi!」 Thầy giáo nói,
「Ác, cám ơn thầy.」
Đan Cư nhận ly nước uống một ngụm, nhưng cho dù cậu lâu tới cỡ nào cũng không thấy thầy giáo đang dạy học kia quay trở lại. Đan Cư cảm thấy rất kỳ quái, có phải thầy giáo đột xuất có việc cho nên không quay lại đây nữa không? Hoàn toàn không hề nghi ngờ đến khả năng thầy giáo đang ngồi cùng với cậu trong văn phòng đang giở trò lừa đảo.
「 Thầy ơi, em về phòng học trước ạ, cám ơn thầy đã lấy nước cho em uống.」
Đan Cư lại chuẩn bị trở về học tiếp, liền nghe được một câu.
「 Kỳ thật a…… Là tôi gọi em đến đây……」 Thầy giáo kia nói, kỳ thật anh chính là Ân Chẩn.
「Hả?……Vậy thầy tìm em có việc gì sao?」 Đan Cư nghe xong, tuy cảm thấy rất nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép hỏi lại.
「 Bởi vì…… Tôi rất thích em, cho nên mới gọi em tới.」 Ân Chẩn không chút giấu diếm huỵch tẹt ra hết.