「 Nơi đây có một cái hồ xanh biếc rất đẹp, bên trong có rất nhiều tôm cá! Còn có thể chèo thuyền ngắm cảnh!」 Kazuko thay mọi người giới thiệu cảnh quan đầu tiên.
「 Chúng ta đi chèo thuyền đi!」 Đan Cư lập tức nói,
「 Không thành vấn đề, tôi thay mọi người sắp xếp.」
Kazuko lập tức thay hai người liên lạc với ông chủ cho thuê thuyền, tìm một con thuyền nhỏ cho hai người dạo hồ.
「 Chúng ta ra tàng cây kia nghỉ ngơi đi!」 Kazuko nói với bốn người còn lại.
「 Được! Nghỉ ngơi chút cũng tốt.」
Bốn trưởng bối vừa nãy đi dạo chung quanh cũng có chút mệt mỏi, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống chờ hai đứa con chèo thuyền về. Đan Cư vui vẻ để Ân Chẩn chèo thuyền.
「 Nhanh một chút nhanh một chút! Đến chỗ kia đi đến chỗ kia!!」 Đan Cư vui vẻ chỉ huy người yêu,
「 Được được được, em ngồi cho vững vào, cẩn thận coi chừng rớt xuống nước, sẽ bị cảm mạo đó.」 Ân Chẩn ôn nhu nhắc nhở người yêu,
Đan Cư vốn muốn đưa tay nghịch nước, nghe Ân Chẩn nói xong liền ngoan ngoãn ngồi yên. Cậu không muốn để người khác nghĩ mình là đứa nhỏ nghịch ngợm khiến cho người khác lo lắng đâu! Hai người dạo qua bên kia hồ.
「 Thật đẹp!」Đan Cư vui vẻ ồn ào như đứa nhỏ,
「Đúng vậy! Cư Nhi vui a!」 Ân Chẩn thấy người yêu vui vẻ tâm tình cũng tốt lên,
「 Chúng ta quay về đi!」 Đan Cư dạo xong liền tuyên bố, Ân Chẩn đành phải nhận mệnh chèo trở về.
Hai người rất nhanh đã trở lại bên thuyền.
「 Tụi con về rồi!」 Đan Cư vui vẻ chạy đến trước mặt trưởng bối nói,
「 Về rồi thì tốt.」 Đan phu nhân sờ sờ đầu con nói,
「 Hì hì hi.」 Đan Cư vui vẻ nở nụ cười,lúc này Ân Chẩn cũng đã đi tới,
「 Chúng ta đi thêm một chút nữa đi! Như vậy đến giữa trưa mới có chỗ dùng cơm.」Kazuko một lần nữa hô hào cổ vũ, mọi người liền đứng dậy tiếp tục đi đến điểm tham quan tiếp theo.
「 Điểm tham quan kế tiếp là cây thần, rất cao a! Có cả trăm năm lịch sử!」 Kazuko vừa đi vừa nói.
「 Cây này quả là khỏe mạnh nha! Còn phân ra rất nhiều nhánh nữa!」 Ân phu nhân cao hứng nói,
「 Phải a phải a, có thể nán lại đây một chút không.」 Đan Cư vui vẻ nói,
「 Không thành vấn đề, đằng trước là vườn hoa nhiệt đới, căn nhà gỗ nhỏ xinh kia chính là nơi dùng cơm trưa.」 Kazuko nói.
Mọi người liền đi đến tham quan cây thần. Đan Cư vui vẻ bảo Ân Chẩn chụp ảnh choi mọi người, chụp đến mấy chục tấm mới bằng lòng tiếp tục đi tới vườn hoa nhiệt đới.
「 Vườn hoa nhiệt đới quả là một vườn cây xinh đẹp a! Có thể thưởng thức hoa nở bốn mùa!」 Kazuko thay mọi người giới thiệu.
Đan Cư lại muốn Ân chẩn thay mọi người chụp ảnh, chụp xong thì Kazuko thông báo có thể ăn cơm. Đoàn người vui vẻ dùng cơm trưa xong lại uống nước trái cây nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi xong lại tiếp tục đi, cuối cùng cũng hoàn thành được một vòng tham quan trở về khách sạn.
Đan Cư vui vẻ nắm tay Ân Chẩn đi ở phía trước, kỳ thật phải nói là kéo thì đúng hơn, nhưng anh cũng vẫn vui vẻ để cho Đan Cư kéo.
「 Cư Nhi em đi chậm một chút, thời gian còn sớm, đi mau như vậy ba mẹ sẽ không đuổi kịp chúng ta.」 Ân Chẩn nói với người yêu,
Đan Cư đành phải thả chậm cước bộ, cùng Ân Chẩn sóng vai đi,
「 Cô dâu mới này quả là sức sống dư thừa a! Chơi cả một ngày cũng không biết mệt mà!」Ân phu nhân cùng Đan phu nhân đều nói,
「 Tràn đầy sức sống thì tốt chứ sao! Tuổi trẻ mà!」 Ân lão gia cũng nói.
「 Ba, mẹ, mọi người đi nhanh một chút đi.」 Đan Cư thế nhưng gọi to lên,
「 Được được được, các con về khách sạn trước đi, không cần chờ ba mẹ..」 Đan lão gia hô to,
「 Dạ!」 Đan Cư lập tức liền kéo Ân Chẩn lại chạy, rất nhanh đã mất dạng.