「 Đem bữa sáng đặt lên bàn.」 Ân Chẩn không quay đầu nói, ngữ khí không hề nghe ra chút gì gọi là lạnh lùng hay tức giận, chỉ có cảm giác bình thản.
Đan Cư liền ngoan ngoãn đem hai phần bữa sáng đặt lên, tự mình ngồi xuống chờ Ân Chẩn đến ăn. Hai người im lặng ăn bữa sáng.
「 Chẩn thực xin lỗi……」 Đan Cư ăn đến một nửa liền nhịn không được xin lỗi Ân Chẩn.
「 Chính là bởi vì như vậy cho nên anh mới không cho em nuôi thú. Anh sẽ ghen! Có biết không?」 Ân Chẩn trực tiếp nói,
「 Ác……」 Đan Cư thẹn thùng cúi đầu,
「 Được rồi, mau ăn đi! Coi chừng muộn giờ làm.」 Ân Chẩn nói,
Đan Cư tiếp tục ăn sáng. Ăn xong dọn dẹp xong, Ân Chẩn tiễn người yêu đến huyền quan mang giày ra khỏi nhà. Anh tuy rằng vẫn còn khó chịu với con chó trắng này, nhưng vẫn cho nó đồ ăn. Con Harry không dám lỗ mãng, ngoan ngoan ăn đồ của mình. Người này thực khủng bố, không thể gây sự!
Ân Chân thấy nó coi như thức thời, liền không để tâm lên lầu làm việc. Hôm nay phải đem truyện mới giao cho biên tập mạng, có hơi phải chạy bản thảo chút, bất quá đến gần giữa trưa Ân Chẩn vẫn có thể giao ra, sau đó xuống lầu ăn trưa. Ăn no xong, anh đến phòng khách xem truyền hình mới phát hiện con Harry đang chờ mong nhìn mình, nhất định là muốn anh mở cửa lồng cho nó chạy chơi! Ân Chẩn không muốn lắm, liền cùng con Harry mắt to trừng mắt nhỏ. Nhìn một hồi, Ân Chẩn quyết định tích chút đức – thả nó ra, nhưng mà….. Ân Chẩn vừa mở lồng sắt ra…..
「 Mày có thể ở trong nhà chạy chơi, nhưng không thể chạy vào phòng bếp, phòng của tao và Cư Nhi. Không thể tùy tiện bạ đâu đại tiểu tiện ở đó! Bằng không tao lập tức đem mày đặt trở lại cửa nhà mà chờ chủ nhân của mày trở về!」
Ân Chẩn cũng không quản con Harry có nghe hiểu được tiếng người không. Nhưng con Harry là một con chó thông minh, đương nhiên biết việc gì không nên làm. Ân Chẩn nói với con chó xong cũng không muốn xem truyền hình nữa, trực tiếp lên lầu trả lời thư độc giả, tiếp tục sáng tác, như vậy sẽ đủ thời gian bồi Cư Nhi mấy ngày nghỉ.
Con Harry chờ Ân Chẩn đi khỏi mới vui vẻ ra khỏi chuồng, bắt đầu mạo hiểm!!
Buổi chiều, Đan Cư tan sở liền trực tiếp về nhà. Cậu vừa vào cửa liền phát hiện con Harry vui vẻ ngồi ở huyền quan đón mình.
「 Harry!」 Đan Cư tâm tình tốt sờ sờ đầu nó, lúc này Ân Chẩn cũng vừa mới xuống lầu.
「 Chẩn, em về rồi.」 Đan Cư nói,
「 Cư Nhi vất vả, bữa tối muốn ăn cái gì?」Ân Chẩn sáng tác vượt tiến độ nên tâm tình cũng rất tốt.
「 Gì cũng được! Chẩn nấu gì em cũng ăn.」Đan Cư vừa thay giày vừa trả lời người yêu.
「 Anh lập tức đi nấu! Em lên lầu cất đồ trước đi」
Ân Chẩn nói xong liền tiến phòng bếp chuẩn bị nấu bữa tối. Đan Cư vuốt ve con Harry một chút rồi lên lầu cất cặp. Harry yên lặng tiêu sái quay lại phòng khách tiếp tục dạo quanh, cuối cùng quay về lồng uống nước nghỉ ngơi. Buổi chiều đi chơi mệt mỏi quá.
Hai người ăn tối xong thì Đan Cư bị Ân Chẩn trực tiếp mang lên lầu, nhưng Đan Cư vẫn đổ thức ăn cho Harry ăn, cẩn thận đóng lại lồng dưới sự giám sát của Ân Chẩn.
Con Harry phi thường an phận ăn bữa tối. Hai người yên tâm lên lầu.
Tối nay có một bộ phim Đan Cư muốn xem. Cậu muốn ở trên giường xem! Còn muốn Ân Chẩn ôm mình, như vậy thật ấm áp! Tuy rất muốn có cún con, nhưng Chẩn sẽ tức giận, vẫn là thôi thì tốt hơn.