「 Ba ba anh thật vất vả a! Có một đứa nhỏ ngỗ nghịch như vậy quả là mệt chết ngươi!」
Vài bà nội trợ cũng thông cảm nói. Ân Chẩn chỉ mỉm cười. Tình tình của Đan Cư xét ra thì cũng giống như đứa con nít to xác đi!
「 Cám ơn mọi người nhường. Tôi thay mặt bảo bối cám ơn mọi người.」Ân Chẩn lấy miếng thịt xong, lễ phép nói cám ơn.
「 Không có gì, mau nhanh về nhà nấu cho đứa nhỏ của anh ăn đi!」 Nhóm bà nội trợ cảm động nói.
「 Cám ơn mọi người.」 Ân Chẩn tính tiền, nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ Cư Nhi tan sở rồi, phải về nhà nhanh nấu cho cậu ăn!
Sau đó, mỗi khi có đợt giảm giá, Ân Chẩn liền lập tức chạy tới, dần dà, nhóm bà nội trợ khẳng định chắc chắc Ẩn Chẩn là ba ba có con nhỏ, là người cha độc thân a!! Người mẹ có thể là một đại tiểu thư thiên kim, sanh ra đứa con liền bỏ mặt, để cho một người Đài Loan như Ân Chẩn ở nước ngoài dốc sức nuôi nấng đứa nhỏ! Thật là làm cho người ta phải cảm động mà!
Ân Chẩn thấy lời đồn này không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng lười đi giải thích. Dù sao mua được mấy thứ này là được rồi, cái khác nói sau đi!
Đan Cư xài được thì ổn! Nhưng vẫn là chọn ngày nào đó cùng người yêu nói ra đi thì hơn.
「 Cho nên em liền biến thành “đứa con ngỗ nghịch” của Chẩn á? Em có tính con nít sao?」 Đan Cư ngây ngốc hỏi tới cái vấn đề căn bản chả phải là vấn đề.
「 Cư Nhi cũng thật là, sao lại quan tâm tới mấy cái vấn đề không chủ yếu vậy?」 Ân Chẩn sủng nịch hỏi,
「 Em chỉ là tò mò thôi! Chẩn mau trả lời em đi.」 Đan Cư vẫn là cố chấp.
「 Xem như là vậy đi! Chúng ta đâu có nói dối! Có đúng không a?」 Ân Chẩn sờ sờ đầu người yêu nói.
Hai người bây giờ vẫn còn là độc thân, chưa có đi đăng ký kết hôn.
「 Ân ân!」 Đan Cư gật gật đầu,
「 Được rồi, ăn tối thôi.」 Ân Chẩn mang bữa tối ra, nếu không ăn sẽ nguội.
「 Được. Em cũng đói bụng lắm rồi!」 Đan Cư ngoan ngoãn theo Ân Chẩn đến bàn ăn bên kia ăn cơm.
Hai người ở trong cùng một thành phố với ba mẹ, cho nên ngày nghỉ thường cùng nhau về nhà trưởng bối ăn cơm.
Hôm nay hai người lại cùng nhau trở về thăm cha mẹ.
「 Cư Nhi, A Chẩn, lúc nào muốn đi đăng ký kết hôn a?」Đan phu nhân và Ân phu nhân đột nhiên hỏi,
「 Ân…… Hỏi Chẩn đi!」 Đan Cư thẹn thùng muốn chạy trốn, nhưng Ân Chẩn giữ chặt người yêu, để cậu chui vào lòng mình mà trốn.
「 Chuyện này cũng phải cho một cái kết quả chứ. Vậy chọn cuối tháng này luôn đi! Đợi thêm mấy ngày nữa rồi đi đăng ký.」 Ân Chẩn nói.
Đan Cư kỳ thật cũng đang vểnh tai lên mà nghe trộm. Mấy ngày a, còn chưa tới hai mươi ngày đâu! Đan Cư khẩn trương, thân thể theo bản năng trở nên cứng ngắc. Ân Chẩn cảm nhận được người yêu khác thường, quyết định chút nữa phải quan tâm thêm chút.
Đến buổi tối, hai người ăn cơm no về phòng tắm giặt.
「 Chiều nay Cư Nhi sao vậy? Sao thân thể lại đột nhiên cứng ngắc thế?」 Ân Chẩn vừa giúp người yêu lau khô tóc vừa hỏi.
「 Còn không phải bởi vì anh đột nhiên nói muốn đi đăng ký sao, hại em khẩn trương muốn chết……」 Đan Cư thành thực oán giận,
「 Nguyên lai là như vậy a! Cư Nhi không cần khẩn trương, chỉ là thủ tục thôi mà. Hay là Đan Nhi muốn có lễ cưới mời khách đàng hoàng?」 Ân Chẩn cười cố hỏi, tuy anh đã biết trước đáp án rồi.
「 Không cần! Có phải con gái đâu mà cần mấy cái hôn lễ lãng mạng rồi lễ phục này nọ chứ……」 Đan Cư nhỏ giọng nói,
「 Cho nên Cư Nhi không cần lo lắng, chỉ là thêm một cái danh phận thôi mà.」 Ân Chẩn tiếp tục khai thông người yêu,
「 Ân.」 Đan Cư thế này mới buông xuống cảm xúc khẩn trương, thả lỏng để Ân Chẩn thay mình lau tóc.