「 Chẩn ~ chở em về đi!」 Đan Cư bắt đầu cầu xin,
「 Không! Chết cũng không chịu! Sáng mai anh đưa em về!」Ân Chẩn phi thường ngây thơ nói,
「 Chẩn ~ cầu xin mà!」 Đan Cư tiếp tục cầu xin.
Hai người tiếp tục đoạn đối thoại cực ngây thơ, thẳng đến khi Đan Cư đâm ra chán ghét.
「 Vậy anh lên lầu với em! Buổi tối cùng đi ăn chung.」 Đan Cư khôi phục bình thường nói,
「 Thật sao? Được! Đi thôi!」 Ân Chẩn lập tức cầm cái chìa khóa kéo người yêu lên xe.
Anh căn bản chỉ là đang chờ câu này thôi phải không!
Đan Cư đối với hành vi của Ân Chẩn không nói được gì, nhưng vẫn lên xe trở về ký túc xá.
Ân Chẩn đậu xe xong liền cùng Đan Cư nghênh ngang tiêu sái vào. Bởi vì sinh viên vẫn còn chưa có trở về, cho nên Đan Cư mới yên tâm để cho Ân Chẩn đi cùng mình. Đan Cư mở cửa phòng, để cho Ân Chẩn vào trước.
「 Oa! Phòng Cư Nhi gọn gàng ghê! Vậy cần dọn cái gì?」 Ân Chẩn không khỏi thảng thốt nhìn căn phòng gọn gàng của Đan Cư, đồng thời cũng rất nghi hoặc
「 Cần phải giặt drap chăn màn áo gối, bề bộn nhiều việc lắm.」 Đan Cư giải thích, cứ một tháng cậu sẽ đem những thứ này đi giặt một lần.
「 Ác ~ Đem bỏ vào máy giặt là được rồi! Giặt tay từng cái một rất mệt nha!」Ân Chẩn đương nhiên nói,
「 Em giặt máy mà! Nếu không thì không đủ thời gian!」
Đan Cư lột sạch drap giường áo gối chăn màn, toàn bộ đem xuống phòng giặt bỏ vào máy, đem mười đồng nhét vào khe, đợi máy giặt xong liền đem về phòng phơi.
「 Muốn uống gì không?」 Đan Cư làm xong mọi việc mới hỏi.
「 Có món nào ngon không?」 Ân Chẩn hỏi,
「 Ân…..Cái gì cũng có. Sữa thì nhiều hơn.」 Đan Cư trả lời,
「 Vậy em uống gì thì anh uống đó.」 Ân Chẩn nhất thời cũng không biết muốn uống cái gì, cho nên cứ tùy tiện nói với người yêu.
「 Ác, được.」
Đan Cư mở tủ lạnh nhỏ trong phòng ra, bên trong quả là có rất nhiều loại đồ uống! Ân Chẩn trợn tròn mắt.
「 Cư Nhi sao lại mua đồ uống nhiều vậy?」 Ân Chẩn nhịn không được hỏi. Anh thật nhìn không ra người yêu anh lại là người thích uống nhiều loại đồ uống khác nhau như vậy.
「 Mấy cái này là của A Ưng và các bạn học khác mượn tủ lạnh! Của em thì chỉ có sữa thôi. Bọn họ nói em muốn uống cái gì đều có thể tùy tiện lấy, chỉ cần đừng có uống hết cả cái tủ lạnh là được rồi. Cứ coi như là lấy tiền thuê tủ lạnh vậy a!」 Đan Cư trả lời,
「 Ác, làm anh cứ nghĩ toàn bộ đều là của em chứ! Vậy bọn họ bỏ cái gì vào tủ lạnh vậy?」 Ân Chẩn lại hỏi,
「 Bia, thực phẩm đông lạnh, bánh sủi cảo, chocolate, kem, nước tăng lực, đại khái là vậy.」 Đan Cư thuộc như lòng bàn tay liệt kê từng thứ,
「…… Cũng…… Rất đủ chủng loại đi……」 Ân Chẩn không nói được gì,
「 Mọi người giúp đỡ tương trợ lẫn nhau thôi! Bọn họ mỗi người đều đóng gói kỹ càng để hương vị không bị lẫn lộn linh tinh, rất chú ý! Đây là đồ uống của em.」 Đan Cư trả lời,cầm sữa đi ra, lại lấy ra hai cái ly.
「 Cư Nhi không uống đồ của người khác sao?」 Ân Chẩn tò mò hỏi,
「 Không có, sợ mình quên đồ uống mình mua, đến lúc đó lại quá hạn sử dụng.」Đan Cư thực thành thực trả lời,
「 Cư Nhi thành thực a!」 Ân Chẩn nói,
「Thì đúng vậy mà!」 Đan Cư hoàn toàn không biết ngượng ngùng,
Cậu đổ sữa vào ly mình và Ân Chẩn.
「 Sắp quá hạn rồi, mau uống thôi, không nên lãng phí.」 Đan Cư nói,
「 Cư Nhi lấy sữa sắp quá hạn cho anh uống sao?!」 Ân Chẩn cố ý làm ra bộ dáng kinh ngạc chất vấn người yêu.
「 Còn không phải là do anh không cho em về sao!」 Đan Cư trực tiếp đem vấn đề chọi lại Ân Chẩn.
Ân Chẩn liền bị trọng thương, quả thật là do anh khẩn cấp đem Đan Cư về nhà anh, cậu vốn là phải về ký túc xá một chuyến.