「 Chẩn, em làm bữa sáng rồi.」 Đan Cư nói vọng vào trong phòng tắm.
「 Được, em xuống lầu chờ anh, anh lập tức xuống.」 Ân Chẩn nói vọng ra ngoài
「 Ừ.」 Đan Cư trả lời xong thì đi xuống lầu. Ân Chẩn cũng xuống lầu ngay sau đó.
「 Thơm quá! Cư Nhi làm món gì vậy?」 Ân Chẩn ôn nhu hỏi, ngồi xuống,
「 Chỉ là bánh hamburger bình thường với sữa thôi mà! Nguội rồi, mau ăn thôi!」 Đan Cư trả lời,
「 Vậy ta ăn đây.」
Ân Chẩn im lặng ăn sáng, Đan Cư cũng bắt đầu ăn, ân, hương vị cũng không tệ lắm, Đan Cư cảm thấy không tồi,
「 Cư Nhi làm hamburger ăn ngon nha! Lợi hại!」 Ân Chẩn khen ngợi,
「 Chẩn làm bữa sáng cũng ngon lắm!」 Đan Cư có một chút mặt đỏ trả lời,
「 Cư Nhi thật đáng yêu, chỉ vậy mà cũng thẹn thùng!」 Ân Chẩn vừa lòng sờ sờ đầu người yêu,
「 Chẩn xấu!」 Đan Cư có một chút tức giận nói,
「 Được rồi! Là anh không đúng, Cư Nhi không cần tức giận」 Ân Chẩn trấn an nói,
「……」Đan Cư phồng má không để ý tới Ân Chẩn,
「 Cư Nhi ngoan, là anh không đúng, không cần giận anh mà! Được không?」Ân Chẩn lập tức buông bữa sáng, ngồi bên người Đan Cư bắt đầu dỗ ngọt,
「…… Hừ!」 Đan Cư vẫn là không để ý tới Ân Chẩn,
Bộ dáng tức giận kia rất đáng yêu a, tuy Ân Chẩn muốn thưởng thức thêm chút nữa, nhưng hiện tại phải dỗ ngọt người yêu mới tốt!
「 Được rồi mà! Cư Nhi đừng giận anh! Nha nha? Cư Nhi ~」
Ân Chẩn quyết định sử dụng tuyệt chiêu – cọ cọ, Cư Nhi sợ nhột lắm nha! Vì thế anh cố ý chọn cái cần cổ của cậu mà cọ cọ vào.
「 Cư Nhi ~ Tha cho anh đi mà!」 Ân Chẩn liều mình cọ,
「 Ha ha ha ha! Ngừng!」 Đan Cư cười đau đến muốn sốc hông, lập tức bắt Ân Chẩn dừng lại, anh ngoan ngoãn đình chỉ mọi động tác. Ân Chẩn ghé sát vào người Đan Cư, cằm gác lên vai cậu, bộ dáng và ánh mắt kia không khác một con chó bự đang chờ mong nhìn chủ nhân.
「 Anh…… Quên đi, tha cho anh.」 Đan Cư bị Ân Chẩn làm tới không biết nói gì.
Ân Chẩn vui vẻ một tay ôm Đan Cư, một tay cầm lấy hamburger tiếp tục ăn. Thật là chiếm được tiện nghi còn đi khoe mã a!
Đan Cư lại không muốn so đo với anh, cho nên im lặng tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Ăn sáng xong, Đan Cư quyết định trở về ký túc xá lấy tập vở và sách giáo khoa. Ngày mai có một bài kiểm tra nho nhỏ, lại là môn chuyên ngành của bọn cậu, nếu chuẩn bị không tốt sẽ bị giáo viên la rầy nha!
Ân Chẩn tuy không nguyện ý lắm nhưng vẫn lái xe đưa Đan Cư trở về ký túc xá. Đan Cư lặng lẽ quay về phòng lấy tập sách bỏ vào túi liền rời đi, nhưng vẫn phải kiểm tra xung quanh phòng một chút xem có đầu cắm nào bị nhổ khỏi ổ điện hay không, bằng không lần sau trở lại phòng sẽ tối thui.
Đan Cư cầm túi xách trở về nhà Ân Chẩn. Thời tiết hôm nay khá đẹp, Đan Cư liền chọn chỗ gần cửa sổ ngồi xuống bắt đầu học, Ân Chẩn không quấy rầy người yêu, cho nên liền cùng chú Càng xuống bếp nhìn xem tủ lạnh còn có gì để làm bữa trưa không.
Đan Cư rất nhanh đã học xong. Đem đồ đạc dọn gọn gàng xong mới đứng dậy duỗi người, thấy Ân Chẩn và chú Càng đều ở trong bếp, cậu cũng vào giúp vui.
「 Chẩn, mọi người đang làm cái gì a?」 Đan Cư hỏi,
「 Chú Càng chuẩn bị bữa trưa, anh tới giúp. Em xong rồi thì chơi máy tính hoặc xem sách trong phòng anh đi! Phòng bếp không chứa nổi ba người.」 Ân Chẩn trả lời người yêu.
「 Ác, được.」 Đan Cư nghe xong ngoan ngoãn đi lên lầu. Máy tính và sách của Ân Chẩn đều để trong phòng sách hết rồi.