Dương Lâm sở dĩ nhắc tới đại ca của mình, kỳ thực chẳng phải để cùng Hoàng thượng tìm điểm chung trong câu chuyện. Hắn chỉ hy vọng Hoàng thượng nể mặt huynh trưởng của hắn mà đừng đối xử nghiêm khắc với hắn như vậy nữa.
Giờ đây cuối cùng cũng có cơ hội, tất nhiên phải nhắc đến, lại không ngờ lần này Hoàng thượng chưa kịp mở miệng, kẻ bấy lâu trầm mặc là Cố Cảnh Nguyện lại cất tiếng: "Còn nơi nào khác không?"
Ánh mắt như nước cắt đôi, mi mục như họa, khóe môi Cố Cảnh Nguyện khẽ cong nhẹ, dung mạo tuấn mỹ đượm vẻ nho nhã thư sinh, giọng nói bình thản như hỏi một điều thường tình, không chút gợn sóng...
Thế nhưng chẳng rõ vì sao, Dương Lâm khi đối diện ánh nhìn ấy lại như thấy trong mắt y ánh lên một tia khẩn cầu. ...Chẳng lẽ là ảo giác ư? Dương Lâm không sao hiểu nổi vì sao mình lại có cảm giác ấy, nghi hoặc hỏi: "Cảnh Nguyện không muốn đi sao? Ấy trước kia ta nhắc mấy lần huynh cũng chẳng đi, chẳng phải huynh thích ăn cay sao?"
Hàng mi dài của Cố Cảnh Nguyện khẽ run lên, ánh mắt cũng bắt đầu dao động. Y vội cúi đầu che giấu cảm xúc, không nói lời nào. Bàn tay dưới bàn siết chặt thành quyền, môi dưới bị y cắn mạnh, hồi lâu vẫn chưa thốt nên lời.
Lúc này, Trác Dương Thanh phe phẩy quạt xếp cười nói: "Đồ cay ấy à... chỉ sợ Hoàng... Hoàng công tử không ăn được?" "A? Vậy sao?" Dương Lâm thất thanh. Hắn đương nhiên chẳng biết khẩu vị của Hoàng thượng, nghe vậy lập tức tròn xoe mắt, vẻ mặt hoảng hốt. ...Hoàng thượng không ăn được cay mà hắn lại đề cử chốn đó, chẳng khác gì tự tìm đường chết!
Chẳng ngờ Cố Cảnh Nguyện như được khai thông, buông nhẹ môi bị cắn, khẽ gật đầu: "Quả đúng như vậy." Do lực cắn lúc trước không nhẹ, môi dưới y vẫn còn in hằn vết nhạt màu. Sắc mặt Cố Cảnh Nguyện đã khôi phục vẻ thản nhiên: "Hoàng công tử khẩu vị thanh đạm, chi bằng chọn nơi khác."
Dương Lâm giờ phút này đã hoàn toàn cuống lên, hắn cũng thấy rõ Cố Cảnh Nguyện như thở phào nhẹ nhõm, song chẳng kịp nghĩ nhiều, chỉ vội vàng phân trần: "Ta... ta thật không biết... Hoàng, Hoàng công tử ngài chớ trách."
Long Hiến Chiêu phất tay: "Chuyện nhỏ, không đáng để tâm." Khi nói câu này, ánh mắt hắn quét qua Cố Cảnh Nguyện. Ban đầu cũng không hiểu tại sao A Nguyện lại phản ứng dữ dội vì một chuyện cỏn con như vậy.
Cho nên vừa rồi hắn chỉ im lặng, nhưng khi nghe lời sau của Cố Cảnh Nguyện, cảm giác kỳ lạ kia lập tức tiêu tan.
Bình thường mình vốn không ăn cay nhiều, song cũng không đến mức ghét bỏ hay không thể ăn.
Vì vậy khi Dương Lâm đề xuất đi tửu lâu kia, hắn cũng không nghĩ đến chuyện từ chối.
Không ngờ A Nguyện lại để tâm tới khẩu vị của mình đến vậy. Cũng khó trách y phản ứng như thế.
Được người khác để tâm từng điều nhỏ nhặt, ai lại không cảm động?
Huống chi người ấy lại là vị Cố đại nhân, văn tinh của Đại Nghi quốc, phong hoa tuyệt đại.
Điều này, cho dù là chân long thiên tử cũng chẳng thể thoát khỏi trần tình.
Ngay cả chút bất mãn khi uống trà lúc trước cũng tiêu tan, Hoàng thượng tâm tình khoan khoái, nói: "Nếu các ngươi muốn ăn thì cứ đi, không cần lo lắng đến ta."
Trác Dương Thanh không biết ẩn ý bên trong, bản thân lại cũng hứng thú với tửu lâu kia, thấy Hoàng thượng không phản đối, bèn hỏi Dương Lâm: "Ngươi nói là Ngọc Lâm Lâu? Nơi ấy làm đồ Tứ Xuyên đúng là có tiếng, chi bằng tới đó đi."
Dương Lâm lúc này mới thở phào: "Đúng vậy."
Năm người mà ba người đã đồng ý, Từ Liên hôm nay là chủ tiệc, dĩ nhiên thuận theo khách, không có dị nghị.
Cố Cảnh Nguyện dẫu không muốn, cũng chẳng thể lại từ chối.
Chạng vạng, ngày đông mặt trời lặn sớm, ánh đèn rực rỡ vừa lên, đoàn người năm kẻ y phục hoa lệ, phong thái bất phàm, trên đường phố thưa thớt càng thêm nổi bật.
Tới Ngọc Lâm Lâu thì vừa lúc bữa tối, năm người chiếm một gian nhã thất, gọi đầy bàn món cay Tứ Xuyên, lại thêm hai hũ rượu ngon.
Khác với trà lâu, tửu lâu vốn có phong vị phóng khoáng hơn, Nhị công tử Dương Lâm vốn là người e dè lại trở nên hoạt bát.
Tuy văn chương chẳng có gì nổi trội, song về ẩm thực và văn hóa liên quan, e rằng ngay cả Cố Cảnh Nguyện cũng không bằng hắn.
Nói riêng về ẩm thực Tứ Xuyên, từ nguồn gốc, cách làm cho đến điểm độc đáo, mỗi món hắn đều giảng giải rõ ràng.
Ngay cả Long Hiến Chiêu cũng kinh ngạc, khen rằng: "Nhị công tử quả là bác học đa tài, khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác xưa."
"Ai..." Dương Lâm thở dài, "Chỉ tiếc là phụ thân ta lại không nghĩ như vậy..."
Thở dài mới nửa chừng, bỗng ý thức được người ngồi đối diện là ai, Dương Lâm lập tức ánh mắt sáng lên.
"Hay là Hoàng công tử có thể khuyên nhủ phụ thân ta một chút? Xin người đừng quá cố chấp nữa..."
Mặc dù trong phòng nhỏ này không có người ngoài, song Long Hiến Chiêu vẫn không muốn để Cử nhân nhận ra thân phận của mình.
Y vẫn ngờ rằng đối phương tiếp cận Cố Cảnh Nguyện là có chủ ý, tán tụng đến mức ấy, e là đang toan tính mưu đồ.
Thế nên, càng không thể để lộ thân phận. Y liền ậm ừ cho qua, không tiếp lời Dương Lâm.
May thay, Từ Liên vốn chẳng phải người giỏi quan sát sắc mặt người khác.
Nếu thực là hạng lanh lợi tinh tường, chỉ cần nhìn thái độ nửa kính nửa sợ của Dương Lâm đối với "Hoàng công tử" kia thì đã sinh nghi rồi.
Song y lại không.
Thực tế, ánh mắt Từ Liên vẫn luôn vô thức đặt nơi vị đại nhân mình ngưỡng mộ- Cố đại nhân.
Y hỏi: "Cố đại nhân không hợp khẩu vị với nơi này ư?"
Cố Cảnh Nguyện nghe vậy, thần trí chấn động, vội lắc đầu: "Tạm ổn."
Là chủ nhân buổi tiệc, Từ Liên đương nhiên phải quan tâm tới cảm nhận của khách. Y cười có chút ngượng ngùng: "Ta thấy ngài ăn không nhiều, cứ tưởng là..."
Cố Cảnh Nguyện vội đáp: "Có lẽ là trưa nay ăn hơi quá, giờ còn đầy bụng, chưa thấy đói."
Nói rồi, y liền gắp một miếng cá chua cay từ đĩa trước mặt, khẽ khàng cho vào miệng.
Chưa kịp nuốt, liền thấy trong chén mình đã có thêm một miếng đậu phụ Tứ Xuyên đỏ au bọc ớt.
Ngẩng đầu nhìn, người gắp cho y chính là Long Hiến Chiêu đang ngồi bên cạnh.
...
Ngày thường, lúc cùng ăn, đều là Cố Cảnh Nguyện hầu hạ Hoàng thượng, gắp món dâng lên.
Hôm nay vì có người ngoài không rõ chân tướng, nên ngược lại, chính Hoàng thượng lại vì y mà gắp món.
Song tâm trí Cố Cảnh Nguyện lúc này hỗn loạn, lại chẳng lấy đó làm lạ.
Trái lại, Dương Lâm và Trác Dương Thanh ở đối diện đều giật mình, hai người liếc nhau trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Long Hiến Chiêu cười sảng khoái, răng trắng đều tăm tắp: "Cố đại nhân chắc hôm nay ăn thịt nhiều rồi, nên đổi sang chút món chay vậy."
"Tạ... đa tạ Hoàng công tử." Cố Cảnh Nguyện nhẹ giọng nói.
Y lại thần trí lơ lửng, đưa miếng đậu phụ vào miệng, nhai sơ qua hai lần rồi nuốt vội.
Động tác như thế, đến Long Hiến Chiêu cũng nhận ra khác thường. Hắn hỏi: "Sao vậy? Cố đại nhân cảm thấy không khoẻ?"
Cho nên vừa rồi hắn chỉ im lặng, nhưng khi nghe lời sau của Cố Cảnh Nguyện, cảm giác kỳ lạ kia lập tức tiêu tan.
Bình thường mình vốn không ăn cay nhiều, song cũng không đến mức ghét bỏ hay không thể ăn.
Vì vậy khi Dương Lâm đề xuất đi tửu lâu kia, hắn cũng không nghĩ đến chuyện từ chối.
Không ngờ A Nguyện lại để tâm tới khẩu vị của mình đến vậy. Cũng khó trách y phản ứng như thế.
Được người khác để tâm từng điều nhỏ nhặt, ai lại không cảm động?
Huống chi người ấy lại là vị Cố đại nhân, văn tinh của Đại Nghi quốc, phong hoa tuyệt đại.
Điều này, cho dù là chân long thiên tử cũng chẳng thể thoát khỏi trần tình.
Ngay cả chút bất mãn khi uống trà lúc trước cũng tiêu tan, Hoàng thượng tâm tình khoan khoái, nói: "Nếu các ngươi muốn ăn thì cứ đi, không cần lo lắng đến ta."
Trác Dương Thanh không biết ẩn ý bên trong, bản thân lại cũng hứng thú với tửu lâu kia, thấy Hoàng thượng không phản đối, bèn hỏi Dương Lâm: "Ngươi nói là Ngọc Lâm Lâu? Nơi ấy làm đồ Tứ Xuyên đúng là có tiếng, chi bằng tới đó đi."
Dương Lâm lúc này mới thở phào: "Đúng vậy."
Năm người mà ba người đã đồng ý, Từ Liên hôm nay là chủ tiệc, dĩ nhiên thuận theo khách, không có dị nghị.
Cố Cảnh Nguyện dẫu không muốn, cũng chẳng thể lại từ chối.
Chạng vạng, ngày đông mặt trời lặn sớm, ánh đèn rực rỡ vừa lên, đoàn người năm kẻ y phục hoa lệ, phong thái bất phàm, trên đường phố thưa thớt càng thêm nổi bật.
Tới Ngọc Lâm Lâu thì vừa lúc bữa tối, năm người chiếm một gian nhã thất, gọi đầy bàn món cay Tứ Xuyên, lại thêm hai hũ rượu ngon.
Khác với trà lâu, tửu lâu vốn có phong vị phóng khoáng hơn, Nhị công tử Dương Lâm vốn là người e dè lại trở nên hoạt bát.
Tuy văn chương chẳng có gì nổi trội, song về ẩm thực và văn hóa liên quan, e rằng ngay cả Cố Cảnh Nguyện cũng không bằng hắn.
Nói riêng về ẩm thực Tứ Xuyên, từ nguồn gốc, cách làm cho đến điểm độc đáo, mỗi món hắn đều giảng giải rõ ràng.
Ngay cả Long Hiến Chiêu cũng kinh ngạc, khen rằng: "Nhị công tử quả là bác học đa tài, khiến người khác phải nhìn bằng con mắt khác xưa."
"Ai..." Dương Lâm thở dài, "Chỉ tiếc là phụ thân ta lại không nghĩ như vậy..."
Thở dài mới nửa chừng, bỗng ý thức được người ngồi đối diện là ai, Dương Lâm lập tức ánh mắt sáng lên.
"Hay là Hoàng công tử có thể khuyên nhủ phụ thân ta một chút? Xin người đừng quá cố chấp nữa..."
Mặc dù trong phòng nhỏ này không có người ngoài, song Long Hiến Chiêu vẫn không muốn để Cử nhân nhận ra thân phận của mình.
Y vẫn ngờ rằng đối phương tiếp cận Cố Cảnh Nguyện là có chủ ý, tán tụng đến mức ấy, e là đang toan tính mưu đồ.
Thế nên, càng không thể để lộ thân phận. Y liền ậm ừ cho qua, không tiếp lời Dương Lâm.
May thay, Từ Liên vốn chẳng phải người giỏi quan sát sắc mặt người khác.
Nếu thực là hạng lanh lợi tinh tường, chỉ cần nhìn thái độ nửa kính nửa sợ của Dương Lâm đối với "Hoàng công tử" kia thì đã sinh nghi rồi.
Song y lại không.
Thực tế, ánh mắt Từ Liên vẫn luôn vô thức đặt nơi vị đại nhân mình ngưỡng mộ- Cố đại nhân.
Y hỏi: "Cố đại nhân không hợp khẩu vị với nơi này ư?"
Cố Cảnh Nguyện nghe vậy, thần trí chấn động, vội lắc đầu: "Tạm ổn."
Là chủ nhân buổi tiệc, Từ Liên đương nhiên phải quan tâm tới cảm nhận của khách. Y cười có chút ngượng ngùng: "Ta thấy ngài ăn không nhiều, cứ tưởng là..."
Cố Cảnh Nguyện vội đáp: "Có lẽ là trưa nay ăn hơi quá, giờ còn đầy bụng, chưa thấy đói."
Nói rồi, y liền gắp một miếng cá chua cay từ đĩa trước mặt, khẽ khàng cho vào miệng.
Chưa kịp nuốt, liền thấy trong chén mình đã có thêm một miếng đậu phụ Tứ Xuyên đỏ au bọc ớt.
Ngẩng đầu nhìn, người gắp cho y chính là Long Hiến Chiêu đang ngồi bên cạnh.
...
Ngày thường, lúc cùng ăn, đều là Cố Cảnh Nguyện hầu hạ Hoàng thượng, gắp món dâng lên.
Hôm nay vì có người ngoài không rõ chân tướng, nên ngược lại, chính Hoàng thượng lại vì y mà gắp món.
Song tâm trí Cố Cảnh Nguyện lúc này hỗn loạn, lại chẳng lấy đó làm lạ.
Trái lại, Dương Lâm và Trác Dương Thanh ở đối diện đều giật mình, hai người liếc nhau trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Long Hiến Chiêu cười sảng khoái, răng trắng đều tăm tắp: "Cố đại nhân chắc hôm nay ăn thịt nhiều rồi, nên đổi sang chút món chay vậy."
"Tạ... đa tạ Hoàng công tử." Cố Cảnh Nguyện nhẹ giọng nói.
Y lại thần trí lơ lửng, đưa miếng đậu phụ vào miệng, nhai sơ qua hai lần rồi nuốt vội.
Động tác như thế, đến Long Hiến Chiêu cũng nhận ra khác thường. Hắn hỏi: "Sao vậy? Cố đại nhân cảm thấy không khoẻ?"
Cố Cảnh Nguyện lập tức lắc đầu. Y không muốn vì bản thân mà ảnh hưởng đến hứng thú của mọi người.
Huống hồ, y vốn không ghét các món ở đây.
Chỉ là... không dám nếm kỹ.
Vừa hay lúc này, Từ Liên đã ngà ngà say, so với thường ngày cởi mở hơn đôi phần, liền nâng chén mời rượu Cố Cảnh Nguyện.
Y vốn đã sùng bái Cố đại nhân, nay được gặp người thật, lại chứng kiến tài hoa của đối phương, sao có thể không xúc động?
Cố Cảnh Nguyện cũng chẳng hề có dáng vẻ kêu căng, mỉm cười cạn chén cùng y.
Uống được vài chén, hứng khởi dâng cao, Từ Liên lại không nhịn được hỏi: "Cố đại nhân cho rằng câu *'Quân tử trung dung, tiểu nhân phản trung dung' có thật đúng không?"
[@@ *: Quân tử là người có đạo đức, sống đúng mực, chính trực, ngược lại thì tiểu nhân thì nhỏ nhen, vụ lợi, ích kỷ]
Cố Cảnh Nguyện vốn đang rối bời, nghe có người hỏi vấn đề học vấn, lập tức đáp lại.
Hơn nữa lại nói vô cùng hăng hái, so với lúc ở trà lâu còn dài dòng hơn nhiều.
Long Hiến Chiêu ngồi bên thấy hai người lại tiếp tục luận bàn, sắc mặt lần nữa trầm xuống.
Duy có Dương Lâm và Trác Dương Thanh là vẫn đắm chìm trong cuộc trò chuyện về ẩm thực, hoàn toàn không để ý tới thần sắc Hoàng thượng.
Tiểu hầu gia tuy không sành ăn như Dương Lâm, nhưng đối với chuyện phong nguyệt thi tửu cũng hiểu biết không ít, trò chuyện với nhau cũng rất hợp gu.
Hai người vừa ăn vừa nói, không khí cũng thật náo nhiệt.
Cả bàn tiệc, chỉ còn lại một mình Long Hiến Chiêu, lặng lẽ ngồi đó, ăn món ăn chẳng rõ mùi vị ra sao...
... Quả nhiên, y vẫn là không ăn được cay.
... Quả nhiên, hễ ăn cay là chẳng có chuyện gì tốt cả.
Một bữa cơm rốt cuộc cũng trôi qua, trời đã về khuya.
Long Hiến Chiêu chủ trương sớm hồi phủ, song lúc sắp chia tay, Từ Liên vẫn cảm thấy chưa thỏa nguyện, không nhịn được kéo tay Cố Cảnh Nguyện, bày tỏ lòng ngưỡng mộ sâu sắc.
Nếu không vì bên cạnh còn ba người nữa, hẳn y đã muốn giữ chặt lấy Cố đại nhân mà đàm đạo suốt đêm, đối nguyệt luận đạo đến sáng.
Chỉ tiếc, đêm đã khuya rồi.
"Nghe ngài một lời, còn hơn học mười năm sách." Trước cửa tửu lâu, Từ Liên chắp tay cúi đầu với Cố Cảnh Nguyện, "Không giấu gì đại nhân, tại hạ xưa nay vẫn tự phụ học rộng tài cao, hôm nay được chứng kiến phong thái của ngài, mới hiểu thế nào là 'thiên ngoại hữu thiên'."
Suốt bữa cơm sau, Cố Cảnh Nguyện cùng y đối ẩm đối thoại, trò chuyện không ngớt, tâm trí cũng vì thế mà bớt nặng nề, cảm giác khó chịu trong lòng dần tiêu tan, cuối cùng cũng qua được một bữa.
Nay nghe đối phương ca ngợi như thế, y không khỏi lúng túng.
Má Cố đại nhân ửng hồng như vầng mây chiều, chắp tay đáp lễ: "Từ huynh quá lời. Mùa xuân sang năm, tại hạ nhất định chờ tin lành từ Từ huynh."
Từ Liên lại lắc đầu: "Núi cao khó mà vượt được. Hôm nay diện kiến đại nhân, mới biết học vấn của tại hạ... chỉ đủ để làm một cử nhân mà thôi."
Ba người còn lại đứng bên, lặng lẽ quan sát hai người trò chuyện chia tay.
Long Hiến Chiêu suýt nữa hừ lạnh ra tiếng, cảm thấy cả buổi nay, câu này là câu có lý nhất mà vị cử nhân kia nói được.
Biết mình biết người. Thực tế.
Nhưng Cố Cảnh Nguyện lại không nghĩ như vậy.
Nếu thực chẳng phải kẻ học rộng hiểu sâu, y đâu có hứng thú cùng người kia trò chuyện đến tận giờ?
Ấn tượng của Cố Cảnh Nguyện về Từ Liên vô cùng tốt.
Cho nên hắn vẫn ân cần khích lệ, còn hứa nếu có điều gì chưa rõ về học thuật, cứ việc đến tìm y để cùng luận bàn.
Có lẽ bởi nhận được sự cổ vũ ấy, ánh mắt Từ Liên sáng rực, đầy sinh khí, liên tục cảm tạ, ba lần tiễn biệt mới chịu chia tay.
Cố Cảnh Nguyện cùng hoàng thượng ngồi riêng trên cỗ xe ngựa trở về.
Lẽ ra họ có thể thuận đường đưa Trác Dương Thanh về phủ, nhưng Tiểu hầu gia lại nói muốn đưa Nhị công tử nhà họ Dương đi mở mang tầm mắt, không nguyện đồng hành.
Dọc đường hồi cung, hai gò má của Cố Cảnh Nguyện dù hơi ửng đỏ, song thần sắc lại nghiêm túc, ẩn hiện nỗi lo nơi chân mày.
Long Hiến Chiêu cũng trầm mặc, mặt không biểu cảm.
Hai người cùng ngồi mà chẳng ai mở lời, suốt dọc đường đều yên lặng.
Cuối cùng vẫn là hoàng thượng không chịu nổi sự tĩnh lặng, trông thấy xe ngựa đã đi qua phố dài, sắp tiến vào hoàng cung, mới cất tiếng hỏi: "A Nguyện đang nghĩ điều chi đó?"
Cố Cảnh Nguyện nhẹ giọng đáp: "Thần đang nghĩ... chỉ lo Nhị công tử đi theo tiểu hầu gia, e rằng... sẽ bị nhiễm thói xấu."
Lời vừa dứt, đôi mày thanh tú đã nhíu lại, không biết trong đầu nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt cũng theo đó mà tái đi vài phần vì lo lắng quá độ...
Mãi đến khi nghe thấy hoàng thượng gọi tên mình.
Long Hiến Chiêu khẽ gọi: "Cố Cảnh Nguyện."
Y chớp mắt nhìn sang.
Hoàng thượng xưa nay trước mặt y chưa từng nghiêm khắc như vậy, nay vẻ mặt lại mang vài phần cứng nhắc, so với thường ngày đã có khác biệt rõ ràng.
Cố Cảnh Nguyện chẳng rõ nguyên do, đành cẩn thận giải thích: "Tuy Nhị công tử có hơi hoạt bát nghịch ngợm, nhưng bản tính thẳng thắn, tâm tính cũng thuần lương. Nếu được rèn giũa, ngày sau ắt sẽ thành tài. Chỉ là dạo gần đây, Tướng gia bận rộn chính sự, không tiện quản giáo, thần mới lo lắng khi công tử đi cùng tiểu hầu gia..."
"Yên tâm đi, Trác Dương Thanh cũng chẳng có gan làm mấy chuyện kỳ quái." Long Hiến Chiêu cắt lời.
Ánh mắt người đặt nơi Cố Cảnh Nguyện, giọng nói mang chút bất mãn: "Chỗ hắn đi, trẫm đều rõ. Chẳng qua là ngâm thơ, uống trà, nhiều lắm cũng chỉ nghe khúc nhạc nhẹ, tuyệt chẳng có gì quá đáng."
"Dạ." Cố Cảnh Nguyện nhẹ đáp, lúc này mới phần nào yên tâm.
Thực ra y cũng biết, Trác Dương Thanh không giống Cố Thân Minh, không phải kẻ ăn chơi sa đọa vô độ. Nhưng lo lắng cho Nhị công tử Dương gia, y vẫn không thể nào thờ ơ được.
Tựa như một vị trưởng bối trong nhà, ngày ngày lo lắng đứa nhỏ đi lạc đường.
Nay nghe hoàng thượng bảo vậy, y mới xem như có được viên thuốc an thần.
Song khi nỗi lo về Dương Lâm lặng lẽ lùi xuống như thủy triều, nơi lòng ng.ực của Cố đại nhân, lại bắt đầu dấy lên muôn vàn suy nghĩ khác.
Chính là những đêm trường thao thức không thể chợp mắt ấy, trong tâm trí lại tự nhiên hiện lên vô vàn suy nghĩ, từng điều từng điều như tơ rối quấn lấy tâm can, khiến y chẳng được phút giây nào yên ổn.
Chỉ là ban ngày bận rộn, phàm việc thế gian quấn thân, nên những suy nghĩ ấy cũng khó lòng tự mình xuất hiện.
Hôm nay lại là một ngoại lệ.
Cố Cảnh Nguyện hơi cúi đầu, đoan chính ngồi bên cạnh Long Hiến Chiêu, trên người còn phảng phất hương thanh của rượu nhạt.
Hoàng thượng trầm mặc, y cũng không tiện mở lời.
Xe ngựa lay động, mà lưng y vẫn thẳng tắp, cổ cao mà mảnh, tựa tùng xanh cứng cáp cũng như trúc ngọc thanh cao, cả người toát ra khí chất cốt cách thanh nhã, bất phàm.
Long Hiến Chiêu nhìn y như thế, chỉ cảm thấy A Nguyện vẫn chẳng có gì khác so với thường ngày.
Thế nhưng, vừa mới rồi hắn mới được thấy một Cố Cảnh Nguyện tài hoa phong nhã, lời lẽ sắc bén, ứng đối như thần, giải đáp khúc mắc cho người, thì nay lại đột nhiên thấy người trước mặt mình... có phần quá mức trầm lặng.
Nói cho dễ nghe thì là ngoan ngoãn, nhu thuận.
Nói khó nghe... thì chính là ngoài quốc sự ra, bọn họ dường như chẳng còn chuyện gì để trò chuyện nữa.
Vì không có điều chi để nói, nên Cố Cảnh Nguyện luôn kính cẩn đứng hầu một bên, hoặc là lặng lẽ hầu hạ bên cạnh, hoặc là nhiệt tình như lửa trong chốn loan phòng...
Mà chính cái nhận thức ấy, lại khiến Long Hiến Chiêu cảm thấy phiền muộn không đâu.
Từ nhỏ đã không ai dạy bảo cặn kẽ, hắn đọc sách chẳng nhiều.
Huống hồ, Cố Cảnh Nguyện lại như sao Văn Khúc Tinh hạ phàm, luận thú vui sở thích, hai người đúng là chẳng có mấy phần chung.
...
Xe ngựa lắc lư, cuối cùng dừng lại trước cửa ngự thiện điện.
Thái giám hạ bệ, vén rèm, một hàng cung nhân quỳ rạp hai bên, đợi nghe chỉ dụ.
Nhưng Long Hiến Chiêu lại không có ý muốn bước xuống.
Hoàng thượng chưa động, Cố Cảnh Nguyện cũng không dám khinh suất.
Y hơi ngẩn người, đưa mắt dò hỏi về phía hắn.
Ánh đèn lồng lớn ngoài điện chiếu rọi lên gương mặt Cố Cảnh Nguyện, tuấn tú lại diễm lệ lạ thường, khiến vết sẹo nơi mi tâm càng trở nên yêu dị như có như không.
Long Hiến Chiêu khẽ hít sâu, rốt cuộc mới bước xuống xe.
Cố Cảnh Nguyện cũng vội bước theo sau.
Chân trước của hoàng thượng vừa vào đến điện, người phía sau cũng vừa mới bước qua ngạch cửa, liền bị một bàn tay mạnh mẽ ấn chặt eo xuống.
Bên ngoài trời đã tối đen như mực, mà bên trong điện lại chưa đốt đèn.
Long Hiến Chiêu không cho người thắp.
Hắn đem Cố Cảnh Nguyện áp vào cánh cửa, động tác thô bạo lại gấp gáp.
Trên người y là một thân bạch y mới thay, sạch sẽ nhã nhặn, vì theo hắn xuất hành mà đặc biệt chuẩn bị, lúc này bị giật tung rơi xuống đất.
Cố Cảnh Nguyện có phần mờ mịt, ban đầu còn bị hành động bất ngờ làm cho giật mình.
Trong bóng tối, y nhìn không rõ sắc mặt Long Hiến Chiêu, mà xét theo thế đứng ngược sáng, đối phương cũng chưa chắc thấy rõ được y.
Thế nên y không hỏi gì, chỉ lặng lẽ nhắm mắt tiếp nhận.
Hai người đều đã uống rượu, hơi thở giao hòa mang theo mùi rượu nhàn nhạt, như làn hơi nóng quấn lấy nhau, không thể phân ranh giới, tựa như một tấm lưới vô hình trói chặt hai thân thể lại.
Chẳng rõ có phải vì men say làm loạn lòng, mà đêm nay Cố Cảnh Nguyện lại dịu dàng hơn mọi khi rất nhiều như dòng xuân thủy, mềm mại ấm áp, triền miên dây dưa lấy Long Hiến Chiêu, vừa nhẹ nhàng vừa quyến luyến, như đang thầm thì: đừng dừng lại...
Vũ Văn Đế tuổi trẻ khí vượng, bên người lại không có ai hầu hạ thường xuyên.
Trước đây cũng từng có những lúc không kể thời gian, địa điểm mà bộc phát d.ục v.ọng.
Nhưng như hôm nay, cuồng nhiệt đến thế, vẫn là hiếm có.
...
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, trong điện tối đen tĩnh lặng, chỉ còn vọng lại tiếng thở dốc vang vọng.
Cố Cảnh Nguyện từ cánh cửa chậm rãi trượt xuống, nửa quỳ nơi mặt đất, yên lặng hồi sức.
Sự cuồng nhiệt ban nãy khiến y có phần thất thần.
Nhưng thất thần cũng là chuyện tốt, khi tâm trí đã không còn tỉnh táo thì muôn điều phiền muộn cũng chẳng còn nơi để quấn lấy.
Một lúc sau, Cố Cảnh Nguyện mới chậm rãi cố gắng đứng dậy, trong bóng tối lần tìm, muốn nhặt lại y phục rơi vãi khắp nơi. Song đúng lúc ấy, Long Hiến Chiêu đã tiện tay rút một chiếc long bào, phủ lên đầu y, choàng kín cả người.
Thiên tử sức mạnh kinh người, lập tức bế y lên bằng tư thế ngang vai, đem thẳng vào long sàng trong nội điện.
Ngay sau đó liền phân phó cung nhân châm đèn, chuẩn bị nước ấm để tẩy trần.
Suốt quá trình, hai người đều như có tâm ý tương thông, không ai nói một lời.
Chờ mọi thứ đâu vào đó, chúng cung nhân lui xuống, Long Hiến Chiêu mới ôm Cố Cảnh Nguyện thả vào thùng nước, lúc này mới phát hiện người nọ mắt như nhúng tơ, mí mắt rủ xuống, ngoan ngoãn vô cùng.
Chỉ là nụ cười thường thấy nơi khóe môi chẳng còn nữa.
Bờ môi gần như mím chặt thành một đường thẳng, Cố Cảnh Nguyện thần sắc mơ hồ, ánh mắt mông lung, chẳng giống thường ngày minh mẫn lý trí.
Long Hiến Chiêu lúc ấy mới giật mình hiểu ra, Cố đại nhân chắc hẳn là lúc trước uống quá chén, giờ men rượu bắt đầu bốc lên nên mới có dáng vẻ này.
Hoàng đế bật cười, nửa trách nửa tức:
"Không uống được thì đừng uống. Kẻ khác mời một câu là khanh uống một ngụm, trổ tài chi cho lắm?"
Nói đoạn, hắn múc một gáo nước ấm, hắt lên người Cố đại nhân như trút giận.
Hơi nước bốc lên lờ mờ, càng khiến rượu khí xông lên mặt.
Không biết có phải còn chưa tỉnh hẳn khỏi cơn thất thần, Cố Cảnh Nguyện đôi mắt mơ màng nhìn về phía Long Hiến Chiêu, khẽ nói:
"Hoàng thượng... vi thần muốn ăn một xâu kẹo hồ lô."
Thanh âm ấy nhiễm mùi rượu, so với thường nhật lại càng mềm mại, vừa ngọt ngào vừa nóng bỏng, tựa như từ đôi môi mỏng hé mở kia tuôn ra từng tia mật ngọt, khiến người nghe không khỏi cảm thấy Cố đại nhân như đang làm nũng.
Mà Cố Cảnh Nguyện, thường ngày nghe lời thì có, nhưng nũng nịu thì hiếm khi nào.
Đa phần đều là hoàng thượng nói gì, muốn gì, y liền hết sức mình mà đáp ứng, chưa từng có chuyện ngược lại.
Long Hiến Chiêu thấy lạ, lập tức đứng dậy vòng ra sau bình phong, phân phó người hầu tìm cho bằng được một xâu kẹo hồ lô.
Cố đại nhân đang tắm trong nội điện, chẳng ai dám tùy tiện bước vào.
Hồng Thái Toàn bèn đích thân đi thúc giục ngự thiện phòng một phen, cuối cùng đứng sau cánh cửa, run run thưa rằng:
"Hoàng thượng thứ tội, trong cung lúc này không còn sơn tra tươi, e rằng..."
Bởi hoàng thượng xưa nay không để tâm chuyện ăn uống, hậu cung lại vắng lặng, trừ Thái hậu và mấy vị lão thái phi an cư lặng lẽ, thì chẳng còn chủ nhân nào khác. Thành ra, ngự thiện phòng người ít, vật thiếu, đâu thể so với thời thịnh trị của tiên đế năm xưa.
Vả lại cung nội không ai thích ăn ngọt, nên những thứ nguyên liệu tương quan cũng ít được dự trữ.
Từ xưa đến nay vẫn là như vậy. Chưa từng có khi nào hoàng thượng đột nhiên nổi hứng đòi món gì.
Không ngờ hôm nay lại...
Sơn tra khô còn có thể lấy ra dùng tạm, nhưng sơn tra tươi thì quả thực không còn một quả.
Đêm đông giá rét, giờ lại đã khuya khoắt, hỏi họ đi đâu tìm cho ra thứ đó?
Long Hiến Chiêu liếc mắt nhìn về phía sau bình phong, đoạn phất tay áo:
"Vậy thì phái người ra ngoài mua. Bảo Hoắc Lâm Bình chọn vài kẻ lanh lẹ mà sai đi. Kinh thành to lớn như vậy, chẳng lẽ đến một xâu kẹo hồ lô cũng không tìm được?"
"Dạ."
Hồng Thái Toàn lĩnh mệnh lui ra, Long Hiến Chiêu mang theo sắc y vàng óng trở về phía sau bình phong, chỉ thấy Cố Cảnh Nguyện co người ngồi trong thùng nước, đầu vùi vào đầu gối, chẳng rõ đã giữ tư thế ấy bao lâu.
Làn da phía trên mặt nước đã sớm lạnh ngắt, đích thân cửu ngũ tôn quý múc nước rưới lên người y.
"Gan càng lúc càng lớn rồi, nếu trẫm không tự tay hầu hạ, chẳng lẽ ngươi định ngồi đó đến sáng mới rửa mình hay sao?" Hoàng thượng trừng mắt mắng yêu.
Cố Cảnh Nguyện lúc này mới ngẩng đầu lên. Sắc mặt y càng lúc càng hồng hào, ánh mắt như phủ một tầng sương mỏng, trong làn hơi nước lượn lờ càng thêm mờ ảo, nhưng biểu tình lúc này lại có mấy phần ấm ức, khiến người chẳng khỏi thương xót.
Y khẽ nói:
"Hoàng thượng... vi thần không muốn tới Ngọc Lâm Lâu nữa."
Long Hiến Chiêu chỉ tưởng y say rồi, khó chịu trong người mà dở tính trẻ con.
"Vậy thì không đi. Không đi là được." Thiếu niên hoàng đế bật cười, vừa cưng chiều vừa trách cứ: "Cũng tại cái tên Từ Liên kia, trẫm đã nói rồi, không nên gặp hắn làm gì."
Cố Cảnh Nguyện lại lắc đầu, cố chấp giải thích:
"Không liên quan gì đến Từ huynh cả..."
"Từ... huynh?" — Long Hiến Chiêu chau mày, sắc mặt chợt trầm xuống, cả gương mặt anh tuấn cũng bất giác tiến sát lại gần Cố Cảnh Nguyện hơn hẳn...
Hắn cười mà như không cười, trong mắt mang theo mấy phần âm hiểm, lời nói ra cũng đầy ngang ngược ngạo mạn:
"Nếu A Nguyện còn dám che chở cho hắn, còn nói giúp cho hắn một câu nữa... khanh tin không, trẫm sẽ trực tiếp giết chết hắn cho khanh xem?"
Lời của hoàng thượng, nghe mà như thật.
Nếu là khi tỉnh táo, Cố Cảnh Nguyện hẳn có thể nhận ra đây chỉ là lời nói giận dỗi nhất thời, chẳng qua cười nhạt một tiếng là qua chuyện.
Nhưng đúng lúc này, đầu óc y vẫn còn mơ màng vì men rượu, vừa nghe hoàng thượng nói như thế, không nghĩ ngợi gì, liền khẩn trương lên tiếng khuyên can:
"Làm vua, ắt phải lập tâm vì trời đất, lập mệnh cho dân sinh, nối tiếp đạo lý của thánh hiền xưa, mở ra thái bình cho muôn đời sau. Bệ hạ há có thể tuỳ tiện giết đi bậc sĩ phu học rộng hiểu sâu..."
"Cố Cảnh Nguyện." Long Hiến Chiêu mặt mày âm trầm, ngữ khí nặng nề: "Khanh là lên tinh thần rồi phải không?"
Chẳng qua có lẽ vì khẩu khí lúc đó quá mức nghiêm khắc, khiến đôi mắt mơ hồ của thiếu niên trước mặt khẽ rung lên, ánh nhìn vô tội lay động, mang theo vài phần mê mang và cầu xin...
Cơn giận của hoàng đế liền xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi.
Long Hiến Chiêu bất đắc dĩ thở dài:
"Khanh... thôi, trẫm giận khanh làm gì cho mệt."
Cố Cảnh Nguyện, dù ngày thường ngoan ngoãn đến đâu, rốt cuộc vẫn là bậc nho sinh mang cốt cách văn nhân.
Cãi nhau với một kẻ chỉ biết đọc sách suốt ngày... chẳng bằng trực tiếp đè hắn ra "giáo huấn" một trận cho xong.
Còn về sự khác thường hôm nay của Cố đại nhân, trong lòng Long Hiến Chiêu cũng mơ hồ có vài phần nghi hoặc, song hắn cũng không để tâm quá mức.
Hắn chỉ thấy đôi mày mắt của Cố Cảnh Nguyện vẫn còn đọng nước, hai gò má như phủ một lớp đào hồng, làn da trắng nõn dưới xương quai xanh lộ ra vô số dấu vết đỏ hồng, lớn có, nhỏ có tất cả đều là do chính hắn để lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vũ Văn Đế vô cùng vừa lòng, hắn lại múc một gáo nước dội lên thân thể y, cơn giận ban nãy liền tiêu tan gần hết.
Không cùng chí hướng thì đã sao?
Chí ít, bọn họ... vẫn còn có thể cùng làm.
Hắn vươn tay, chạm lên vết sẹo nơi xương mày của Cố Cảnh Nguyện, rồi lần xuống, bóp lấy chiếc cằm góc cạnh rõ ràng kia.
Vị hoàng đế thiếu niên trầm giọng trêu ghẹo:
"Nói nghe thử xem, A Nguyện là thích trẫm, hay thích cái gã thư sinh kia?"
"Ưm?" — Vấn đề này dường như vượt quá phạm vi tri thức của Cố Cảnh Nguyện hiện tại, y chớp mắt, tỏ vẻ khó hiểu, không hề đáp lời.
"Không hiểu à?" — Long Hiến Chiêu không ép, chỉ trầm thấp hỏi tiếp.
Đến cuối cùng, hoàng đế cũng bước vào trong thùng tắm.
"Giờ thì hiểu chưa?" — Hắn kìm chặt y từ phía sau, cắn nhẹ lên vành tai y:
"Là thích trẫm đối xử với khanh thế này, hay là thích cùng cái tên đọc sách kia luận đạo bàn thơ?"
Cố Cảnh Nguyện chẳng rõ là chưa hiểu hay không thể trả lời, chỉ phát ra tiếng nức nở trầm thấp, giống như dã thú nhỏ bị ép đến đường cùng.
Long Hiến Chiêu cũng không vội.
Hoàng đế tự tin đã có được đáp án, vẫn ôm y từ phía sau, thong dong nói:
"Không sao, Cố đại nhân cứ từ từ mà nghĩ."
Hắn còn tặc lưỡi tính toán một hồi, bật cười nói:
"Trẫm năm nay mới mười chín, phụ hoàng trẫm năm mươi còn nạp người vào cung đấy. Nếu lấy đó mà so, thì với cái thân thể này của trẫm, chí ít cũng có thể hầu hạ A Nguyện thêm năm mươi năm nữa."
"Thành ra... đừng vội. A Nguyện nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."
Giọng của cửu ngũ chí tôn thong thả tùy ý, nhưng động tác dưới tay thì lại chẳng chút nương tình.
Đến tận khi Cố Cảnh Nguyện thật sự chịu không nổi, khẩn thiết cầu xin tha thứ, Long hiến Chiêu mới thôi.
Hắn đã nghĩ thông rồi.
Cố Cảnh Nguyện mở rộng lòng mình, kết giao với hiền tài học sĩ, nói cho cùng... chẳng phải cũng là vì hắn hay sao?
Long Hiến Chiêu tự giễu trong lòng, cảm thấy chính mình vừa nãy có phần phản ứng quá đà. Hắn quyết định buông tha cho Cố Cảnh Nguyện trước, đem người bế ra khỏi thùng nước, đặt trở lại trên long sàng, để y một mình nghỉ ngơi.
Còn hắn thì tiếp tục xử lý quốc sự chưa giải quyết ban ngày.
Độ khoảng giờ Hợi vừa qua, Cố Cảnh Nguyện mới chợp mắt được không tới một canh giờ thì đã tỉnh lại.
Toàn thân như rã rời, đau nhức rệu rã, y chống người ngồi dậy, vòng qua bình phong, ánh mắt đầu tiên rơi vào bóng dáng Long Hiến Chiêu đang ngồi sau án, chăm chú phê duyệt tấu chương.
"Hoàng thượng..." — y cất tiếng, giọng khản đặc mang theo vài phần do dự và dò hỏi.
Có vẻ như ban nãy thực sự là do uống quá chén, men rượu lên đầu khiến y hồ đồ.
Cố Cảnh Nguyện chỉ mơ hồ nhớ được một số việc, mà nhiều chi tiết thì vẫn còn mờ mịt chưa rõ, y không chắc mình... có nói điều gì không nên nói chăng?
"Dậy rồi à?" Long Hiến Chiêu viết xong nét bút cuối cùng, ngoắc tay với y: "Lại đây bên trẫm."
Cố Cảnh Nguyện ngoan ngoãn đi tới, trên người đã được thay bộ y phục từng gửi ở đây, áo trong màu đỏ tươi, kết hợp với mái tóc đen và làn da trắng sạch, sắc màu tương phản càng khiến người trở nên rạng rỡ nổi bật.
Tựa như nhân vật bước ra từ vở kịch, thanh tú không sao tả xiết.
Ánh mắt Long Hiến Chiêu dừng lại trên người y một lúc lâu, mãn ý ra hiệu cho hắn ngồi lên đùi mình, tay khẽ siết lấy eo thon, khí thế vương giả mà hỏi: "Lần sau còn dám uống rượu nữa không?"
Cố Cảnh Nguyện lắc đầu.
Dáng vẻ trông rất ngoan.
Thật ra y cũng biết mình tửu lượng rất kém, uống nhiều dễ gây chuyện, cho nên đa phần thời gian đều cực kỳ khắc chế bản thân.
Chỉ là hôm nay...
Ngay khi y vừa lắc đầu, Long Hiến Chiêu đã vung tay ra hiệu cho Hồng công công mang đồ lên.
Chỉ thấy Hồng Thái Toàn tay bưng một cái khay, trên đó đặt một xiên kẹo hồ lô được xiên bằng que tre.
Những viên kẹo đỏ au, tròn trịa, dưới ánh nến trong tẩm điện sáng rỡ, ánh lên sắc bóng ngọt ngào, khiến đồng tử của Cố Cảnh Nguyện hơi co lại, rồi không hiểu gì ngẩng đầu nhìn Long Hiến Chiêu.
"Ái khanh muốn ăn, trẫm cũng đã nói sẽ thường xuyên mua cho khanh, thân là thiên tử phải nói lời giữ lời." Long Hiến Chiêu nở nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng sáng, hắn thích ngắm dáng vẻ Cố Cảnh Nguyện ăn kẹo hồ lô, có chút nôn nóng nói: "Ăn đi, trẫm muốn nhìn khanh ăn."
Cố Cảnh Nguyện: "..."
Thuở thiếu niên, y từng có vài bằng hữu, vì vậy cũng từng mở mang được ít nhiều kiến thức, biết rằng kinh thành Đại Nghi có rất nhiều món ngon.
Có kẹo hồ lô.
Cũng có các món ăn tinh xảo đến từ khắp các địa phương.
Về sau... trải qua bao năm tháng, bao thăng trầm, cuối cùng y cũng được ăn kẹo hồ lô của kinh thành.
Nhưng cảnh tượng từng mơ về, cùng một người ăn uống trong Ngọc Lâm Lâu, thì đã chẳng thể nào thành hiện thực nữa.
...
Những điều từng dốc sức muốn giữ lấy, cuối cùng chẳng phải cũng đều mất đi cả sao, tan thành tro bụi.
Thế nên, Cố Cảnh Nguyện đã học được cách không gượng ép bản thân nữa.
Sinh mệnh con người vốn ngắn ngủi như thế, y có thể còn tồn tại được bao lâu ở thế gian này?
Thay vì cưỡng ép bản thân đối mặt, chi bằng từ bỏ ngay từ đầu.
Ngọc Lâm Lâu kia, y sẽ không bao giờ bước chân đến nữa.
Còn những điều phải dùng toàn lực tranh giành mới có được... ánh mắt Cố Cảnh Nguyện lướt nhanh qua gương mặt tuấn tú anh khí của thiên tử ...
Y cũng chẳng thiết tha nữa.
Khi vị chua ngọt của kẹo hồ lô bùng nổ trên đầu lưỡi, lớp đường giòn tan hòa quyện với nhân bên trong, cuối cùng cũng khiến tâm trạng Cố Cảnh Nguyện khá hơn một chút.
Eo vẫn bị Long Hiến Chiêu ôm chặt, để mặc người kia khẽ chạm lên vết sẹo giữa chân mày. Y mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Ngọt lắm. Tạ ơn hoàng thượng."
Ngày hôm sau, sau khi xử lý xong công vụ trong tay, Cố Cảnh Nguyện quay trở lại ngự thư phòng, liền trông thấy bên cạnh án thư chất đống không ít tranh cuộn.
Từng cuộn tranh rơi vương vãi, trông chẳng khác nào bị người tùy tiện ném xuống đất.
Còn cửu ngũ chí tôn... thì đang ngồi nghiêm chỉnh phía sau án, tay cầm bút lông, dường như đang rất chăm chú vẽ vời thứ gì đó.
Cố Cảnh Nguyện bước vào điện hành lễ chào hỏi, thuận tay cúi xuống nhặt một bức tranh dưới đất, mở ra xem thử...
Trên đó là hình một công tử với ngũ quan thanh tú, mày mắt như họa.
Hắn lại cúi đầu nhìn những bức tranh khác, có bức chỉ được mở một nửa, lộ ra một phần gương mặt cũng là những bức họa mỹ nam.
...
Long Hiến Chiêu lúc này mới ngẩng đầu khỏi công vụ, thấy động tác của y thì vội lên tiếng: "A Nguyện nhặt mấy thứ đó làm gì... Hồng Thái Toàn! Người đâu? Trẫm chẳng phải đã bảo ngươi mau thu dọn đống này rồi sao?"
Rất nhanh sau đó có cung nhân chạy vào, khom lưng nhặt tranh.
Cố Cảnh Nguyện vẫn nhìn chăm chú bức họa trong tay, chậm rãi nói: "Công tử trong tranh, thần hình như có ấn tượng... dường như là tiểu công tử phủ Phong Hầu..."
"Ồ vậy sao? Trẫm còn chưa thèm nhìn nữa kìa." Long Hiến Chiêu vẫn đang chăm chú với mấy bức vẽ của mình, lời nói có phần hờ hững: "Đều là những thứ mẫu hậu gửi tới đấy."
Cửu ngũ chí tôn vung bút vẽ nét cuối cùng, lúc này mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với Cố Cảnh Nguyện: "Ái khanh cũng biết mẫu hậu của trẫm, cách vài ngày lại gửi mấy bức mỹ nam đồ sang đây, trẫm chẳng buồn xem."
Thái hậu đương nhiên không gửi tranh để hoàng thượng thưởng lãm, mà là muốn hoàng thượng chọn lấy vài người thuận mắt, đưa vào cung hầu hạ.
Chỉ là Long Hiến Chiêu căn bản chẳng buồn ngó qua.
Cố Cảnh Nguyện thấy tiếc, liền cẩn thận cuộn lại bức họa trong tay, giao cho cung nhân đang thu dọn, thì nghe Long Hiến Chiêu lại nói: "Đám tranh kia chẳng ra gì, trẫm vừa mới vẽ vài bức đây, A Nguyện mau tới thưởng thức thử xem."
"Hả? Bệ hạ học vẽ từ bao giờ vậy?"
Dù hỏi vậy, nhưng Cố Cảnh Nguyện vẫn nghe lời bước tới sau án thư, đứng bên cạnh hoàng thượng.
Sau đó, y liền thấy... vài bức vẽ kỳ quặc.
Không phải là tranh thủy mặc cũng chẳng phải sơn dầu, mà là vài nét vẽ... kỳ dị.
"Cái này gọi là người nét đơn giản." Long Hiến Chiêu giải thích, "Khanh xem, đây là đầu, đây là tay chân, gộp lại chính là một người. Hai người này là một bức, tổng cộng ở đây có mười tám bức."
Nghe hắn nói xong, Cố Cảnh Nguyện lập tức hiểu.
Hoàng thượng tuy chẳng giỏi thơ văn lắm, nhưng nếu nói về những thứ kỳ kỳ quái quái... thì đúng là rất có sáng tạo.
Cố Cảnh Nguyện lần đầu tiên thấy loại "tranh" này, bất giác nhìn kỹ hơn.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp mang theo từ tính khẽ vang lên bên tai, Long Hiến Chiêu ôm lấy eo hắn, hỏi: "Vậy A Nguyện có nhìn ra hai người trong tranh đang làm gì không?"
"Làm... gì?" Cố Cảnh Nguyện trầm ngâm, cẩn thận quan sát những người nhỏ trong tranh, rồi đôi mắt đào hoa đột nhiên mở to, ngay cả vành tai cũng đỏ lựng.
"Bệ hạ..."
"Ha ha ha!" Vị thiên tử trẻ tuổi bật cười sảng khoái.
Không sai, Long Hiến Chiêu vẽ chính là bản đơn giản của xuân cung đồ!
Mà điều khiến người ta càng thêm xấu hổ là Cố Cảnh Nguyện chỉ mới liếc qua, mà nhận ra trong số mười tám bức này, hình như... rất nhiều thứ hắn đã từng trải qua rồi.
"Cũng chưa thử hết đâu." Long Hiến Chiêu dùng ngón tay cái khẽ vuốt eo hắn, nghiêm túc nói: "Như bức này và bức này, đều là trẫm tưởng tượng ra thôi, có làm được thật hay không, phải thử mới biết."
"Bệ hạ..."
Cố Cảnh Nguyện không dám nhìn tranh nữa.
"Xấu hổ gì chứ?" Long Hiến Chiêu nâng cằm y lên, ép y phải nhìn: "Phần lớn đều từng thử qua rồi mà... đã làm thì làm, A Nguyện giờ còn xấu hổ cái gì?"
Gương mặt Cố Cảnh Nguyện đỏ rực đến tận mang tai.
"Ha ha ha!" Chọc y một chút, Long Hiến Chiêu liền vui vẻ ra mặt.
Hoàng thượng hôm nay tự mình tỉnh ngộ: tuy nói thơ phú từ chương không thành, nhưng trong cầm kỳ thư họa, hình như chỉ có mỗi đánh đàn là không giỏi.
Nghĩ đi nghĩ lại, mình vẽ hẳn là rất sinh động chân thực, bằng không A Nguyện sao lại đỏ mặt thế này?
Mấy bức tranh này, hắn vẽ vốn là để trêu Cố Cảnh Nguyện.
Bây giờ thấy có hiệu quả, đương nhiên tâm trạng rất tốt.
Cố Cảnh Nguyện không biết hoàng thượng đang nghĩ gì, chỉ cúi đầu không nói một lời.
May mắn lúc này, có một bản mật báo được người hối hả đưa vào cung. Là tin do mật thám phía Bắc truyền về. Thông thường ba tháng mới có một lần, mà tháng trước vừa mới nhận được, nay lại có...
Hiển nhiên phía Bắc đã xảy ra chuyện lớn.
Long Hiến Chiêu nghe vậy lập tức nghiêm túc hẳn, phất tay: "Dâng lên."
Phong thư mỏng rơi vào tay cửu ngũ chí tôn, Long Hiến Chiêu mở ra xem.
Lúc này Cố Cảnh Nguyện đang đứng bên cạnh hắn. Hai người đứng rất gần, mà đối phương cũng không định giấu hắn, nên hắn chẳng cần cố sức, liếc qua là thấy rõ hai hàng chữ lớn trên mật báo:
Vua Bắc Nhung trọng bệnh.
Cuộc tranh đoạt ngôi thái tử căng thẳng.