• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Cảnh Nguyện cũng không ở lại trong cung lâu. Sau khi trò chuyện thêm đôi ba câu với quận chúa, y liền theo thái giám dẫn đường rời khỏi hoàng cung trở về phủ riêng của mình.

Từ trước đến nay, y không thích có người hầu cận bên cạnh, bởi vậy ngoài vài kẻ quét dọn ra, không ai được bước vào viện này.

Trời về đêm, trong ngoài đều vắng lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió.

Chỉ là, Cố Cảnh Nguyện thực ra không thích cái tĩnh mịch này lắm.

Thông thường, nếu không thức trắng đêm để đọc sách, thì cũng tắm rửa rồi sớm nằm xuống nghỉ ngơi.

Hôm nay bôn ba mệt nhọc cả ngày, hiếm hoi thay, y lại thấy buồn ngủ sớm.

Sau khi rửa mặt thay y phục, Cố Cảnh Nguyện lên giường nằm. Y có thói quen, khi ngủ phải để lại một ngọn đèn, bởi vậy trên bàn vẫn luôn có một cây nến nhỏ.

Ánh lửa nhảy nhót, trong vùng sáng yếu ớt ấy, Cố Cảnh Nguyện chậm rãi khép mắt lại.

Không biết bao lâu trôi qua, ngọn lửa chợt lay động. Mi mắt của Cố Cảnh Nguyện cũng khẽ run lên hai cái, rồi đột nhiên mở bừng mắt!

Gần như ngay khoảnh khắc mở mắt ra, y đã bật dậy khỏi giường, toàn thân lập tức vào tư thế phòng ngự. Nhưng ngay lúc định lật người tung đòn, một thanh âm quen thuộc lại vang lên giữa bóng tối như một tiếng sét đánh ngang tai.

"Suỵt, đừng lên tiếng."

Thanh âm trầm thấp khàn khàn ấy nói: "Là trẫm."

Cố Cảnh Nguyện động tác như điện, khí thế như gió, song tất cả đều dịu xuống chỉ sau một lời ấy.

Y bị người kia nhẹ nhàng khoá lấy cổ tay.

Long Hiến Chiêu chỉ nghĩ đó là phản ứng theo bản năng khi y bị giật mình tỉnh giấc. Hắn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh kia, thuận thế ngồi xuống mép giường, nhẹ giọng nói:

"Dọa đến khanh rồi sao? Trẫm xin lỗi, không biết khanh đã ngủ."

Ánh lửa leo lét lập loè, Cố Cảnh Nguyện khẽ lắc đầu, đáp nhỏ: "Thần, bái kiến hoàng thượng."

Long Hiến Chiêu đã thay bỏ long bào, khoác trên người một bộ dạ hành y màu đen.

Nhưng dẫu hắn có đổi y phục, chính khí ngạo nghễ và khí độ vương giả vẫn khiến hắn chẳng giống một kẻ đêm hôm lén lút đột nhập gì cho cam.

Cố Cảnh Nguyện không giấu được nghi hoặc, lên tiếng hỏi: "Đêm đã khuya, chẳng hay vì sao... hoàng thượng lại đột nhiên giá lâm?"

Long Hiến Chiêu đã thuận tay kéo chăn bọc chặt lấy y, rồi tựa lưng vào đầu giường, vòng tay từ bên hông ôm lấy y, lại đáp một câu chẳng liên quan:

"Tấm chăn này... Ừm, phòng của A Nguyện đúng là chẳng ấm gì cả."

Cố Cảnh Nguyện mặc kệ hắn ôm, cả tay chân đều bị quấn chặt trong lớp chăn, không thể nhúc nhích, chỉ yên lặng tựa sát vào thân thể ấm áp của Hoàng đế.

"Tự nhiên không bằng trong cung, nhưng thần thấy cũng tạm được."

Thanh âm Long Hiến Chiêu từ đỉnh đầu y khẽ khàng vọng xuống:

"Đã biết bên trẫm ấm, thế sao A Nguyện sau khi xong việc, lại chẳng đến tẩm cung tìm trẫm?"

Cố Cảnh Nguyện nói: "Thần nghe nói hoàng thượng triệu Tiểu Hầu gia đến dùng bữa, hơn nữa..."

"Hơn nữa, Cố đại nhân còn ở ngự hoa viên gặp mặt với quận chúa."

Câu nói phía sau, Long Hiến Chiêu tự mình tiếp lời.

Tuy rằng... đây không phải điều Cố Cảnh Nguyện định nói.

Nhưng y tâm tư tinh tế, hoàng thượng chỉ nói đến đó, y đã lập tức đoán ra việc y cùng quận chúa gặp mặt tại ngự hoa viên tối nay, đã bị người ta mật báo lên long nhan.

Lại nhớ đến ánh mắt theo dõi y lúc đầu buổi tối...

"Là Đổng công tử đi tố cáo?"

Cố Cảnh Nguyện hỏi, giọng bình tĩnh như nước thu.

Long Hiến Chiêu khẽ cười, chẳng hề giấu giếm, ngược lại còn mang theo mấy phần khen ngợi:

"A Nguyện quả nhiên thông minh."

Cố Cảnh Nguyện nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ im lặng trầm ngâm.

Y biết người theo dõi hắn chính là Đổng Thần.

Nhưng đối phương không có ý làm gì quá phận, y vốn định không để tâm.

Chỉ là không ngờ, Đổng công tử lại chọn cách lợi dụng chuyện y gặp quận chúa để mưu tính...

Một hành động hồ đồ như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của Cố Cảnh Nguyện.

Chuyện đã đến nước này, thì kết cục của Đổng Thần... y không cần hỏi, cũng đoán được.

Bây giờ, duy chỉ còn một điều y chưa hiểu rõ...

Lông mi Cố Cảnh Nguyện khẽ run, y ngẩng mắt nhìn về phía hoàng thượng, hỏi:

"Hoàng thượng nếu đã nghe được chuyện thần cùng quận chúa gặp nhau lúc đêm khuya trong ngự hoa viên, vậy sao... lại không đến đó nhìn một phen?"

Dù sao, trước khi y và quận chúa rời khỏi cũng không thấy hoàng thượng xuất hiện.

Cố Cảnh Nguyện có thể đoán được, Đổng Thần chắc chắn đã đem tất cả những điều có thể thêu dệt ra bẩm báo lên trên.

Song, y... không phải người của hậu cung, y là thần tử.

Việc gặp mặt riêng với quận chúa không phải là điều có thể chạm đến thể diện quân vương.

Vậy nên nếu hoàng thượng không đến, chẳng phải là vì... không để tâm đó sao?

Trong ánh sáng mờ mịt của ngọn nến, đôi mắt của Cố Cảnh Nguyện trong suốt như mặt hồ tĩnh lặng, sáng rõ và không hề gợn đục.

Y cứ thế chuyên chú nhìn vị cửu ngũ chí tôn, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ người kia, trong đáy mắt thậm chí lộ ra một tia mong chờ mơ hồ.

Y cần chính là sự thờ ơ từ hoàng thượng.

Chỉ khi đối phương không bận lòng, y mới có thể an ổn ở lại chốn kinh thành cho đến ngày phải rời đi.

Bằng không...

Lời hoàng thượng từng nói trước đây, rằng muốn ban cho y danh phận, đã khiến y phải lo lắng mấy ngày liền, không sao an giấc.

Thế nhưng rõ ràng, trong mắt Long Hiến Chiêu, ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt Cố Cảnh Nguyện kia lại quá mức rõ rệt, hắn nhìn đến không sót một phần.

Điều ấy ngược lại khiến hắn hiểu lầm.

Hoàng đế siết chặt một tay ôm lấy người trong lòng, giam chặt y trong lồng ng.ực.

Tay còn lại nâng cằm y lên, ép y phải quay đầu lại đối diện, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng, thậm chí còn mang theo vài phần tức giận:

"Trẫm thật sự rất muốn đến nhìn một phen... Nhưng Cố Cảnh Nguyện, nếu trẫm thực sự đến đó, lại đúng lúc bắt gặp khanh và Vĩnh Hinh đơn độc trò chuyện..."

"Khanh có biết trong cung tư hội là tội nặng thế nào không? Bao nhiêu ánh mắt dõi theo, một khi tội danh đã định, khanh bảo... lúc ấy trẫm nên xử trí khanh ra sao?"

"Trẫm cũng muốn quan tâm khanh... nhưng có đôi khi, trẫm cũng chẳng thể tự quyết, khanh hiểu chăng?"

Bị người kia ép phải quay mặt lại, cổ trắng ngần của Cố đại nhân càng lộ ra vẻ dài và thẳng, tôn thêm nét mảnh mai thanh tú.

Chịu đựng sự thô bạo từ đầu ngón tay của quân thượng, y chỉ nhẹ giọng đáp bằng một sự thật lòng: "Hoàng thượng mưu lược hơn người, suy xét chu toàn, lần này... người đã làm đúng."

"Đừng nịnh bợ."
Cửu ngũ chí tôn khẽ nhếch môi nở nụ cười xấu xa, đoạn lại nói tiếp: "Trẫm chưa bao giờ là kẻ tốt lành gì... Máu lạnh vô tình, chẳng ngại để khanh mang danh kẻ làm trò cười, cũng chẳng ngại lợi dụng khanh hết lần này đến lần khác..."

"Hoàng thượng..."

Cố Cảnh Nguyện rốt cuộc không thể ngồi yên nữa.

Y muốn vùng người ngồi dậy, nhưng lại bị người kia giam giữ quá chặt, căn bản không thể nhúc nhích.

Y đành lên tiếng bằng giọng thành khẩn, trong mắt hàm chứa sự bất đắc dĩ: "Quận chúa còn nhỏ, suy nghĩ chưa thấu đáo... xin hoàng thượng thứ tội cho nàng."

Long Hiến Chiêu vẫn không buông y ra.

Ngự hoa viên, y vốn dĩ không cần tự mình đến.

Nơi đó vốn đã có ảnh vệ mai phục khắp nơi, dù là chuyện lớn chuyện nhỏ, đều không thể lọt qua tai mắt của hắn. Chỉ cần cho gọi ảnh vệ đang trực đêm hôm đó đến, mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Hơn nữa, người trực ban hôm nay là Ảnh Bát. Ảnh Bát từ nhỏ đã học thuật mô phỏng âm thanh, giỏi bắt chước lời người, lại có trí nhớ phi phàm. Vì vậy, quận chúa và A Nguyện khi ấy đã nói những gì, làm những gì không có chuyện nào giấu được hắn.

Hoàng đế tự nhiên cũng biết, mặc cho quận chúa có tâm tư, thì Cố đại nhân lại chỉ coi nàng như muội muội.

Đã xem như muội muội, thì giờ khắc này y căng thẳng, cũng không có gì lạ.

Long Hiến Chiêu không muốn tranh cãi với y, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Vậy ra... A Nguyện còn có một muội muội? Trẫm trước nay chưa từng biết... khanh vẫn còn thân thích nào."

"Có." Cố Cảnh Nguyện đáp.

Rồi... im lặng.

Không rõ có phải vì ngọn nến kia sắp tàn hay không, mà sáp chảy đầy trên đế, ngọn lửa lay động dữ dội, ánh sáng mờ tối hơn trước rất nhiều.

Khiến Long Hiến Chiêu không còn thấy rõ thần sắc nơi đôi mi rủ thấp của người trong lòng nữa.

Chỉ nghe thấy y chậm rãi nói: "Phụ thân thần có rất nhiều con cái... Thần còn có một ca ca, một đệ đệ... một muội muội hoạt bát khả ái, ngoài ra... hình như còn vài đệ muội khác... chẳng nhớ rõ nữa."

Nói đến đây, Cố Cảnh Nguyện gắng gượng cong môi, như muốn làm ra một nụ cười nhẹ tênh.

"Đều là chuyện... của rất lâu rất lâu về trước rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK