• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, Long Hiến Chiêu dừng một chút, rồi đưa tay, mạnh mẽ ấn lên trái tim đang đập dữ dội của mình: "Trẫm thích người từ đầu đến cuối đều là khanh. Trước đây không thay đổi, giờ không thay đổi, sau này cũng không thay đổi."
"Vậy Cố Cảnh Nguyện, khanh muốn trẫm đi đâu?"
Long Hiến Chiêu nhẹ cười, "Trẫm thực sự không thể tưởng tượng ra một ngày không có khanh..."
"Hoàng thượng."Cố Cảnh Nguyện đột nhiên quay đi, mắt chưa kịp nhìn xong những lời này đã cúi xuống.
Lông mi dài run rẩy.
Mà sắc mặt Cố Cảnh Nguyện dần mất đi sắc đỏ, y nói: "Ta... nhưng ta chưa bao giờ thích người."
"Khanh không thích trẫm cũng không sao."
So với trước đây không thể chấp nhận Cố Cảnh Nguyện không yêu hắn, giờ hoàng thượng đã khoan dung hơn rất nhiều.
Hắn đột nhiên tiến lại gần, tạo ra một bóng râm nhỏ trên đầu người đang cúi mặt."A Nguyện chẳng phải cũng không thích ai sao?"
Một tiếng cười nhẹ rơi vào tai của Hướng Dương Hầu, nghĩ đến Thịnh nhi không phải là con của A Nguyện, Cố Cảnh Nguyện lại tự miệng xác nhận.
Trong phòng của Cố Cảnh Nguyện, Vinh Dung vừa bắt mạch cho Long Hiến Chiêu vừa miệng chửi bới. Hắn trị bệnh vốn cực kỳ có nguyên tắc, dù không ưa cũng vẫn chữa, nhưng đừng mong Vinh Thần y có thể có thái độ tốt đẹp gì....Chữa thì chữa khỏi được, nhưng quá trình thì chắc chắn không dễ chịu.
Vinh Dung vốn không quen biết Long Hiến Chiêu, nhưng từ những lời đồn truyền miệng cùng với vài mô tả về Vũ Văn Đế, cũng có thể đoán ra được thân phận của hắn.
Chủ yếu là từ lúc bước vào cửa, ánh mắt của người kia cứ dính chặt lấy Diêu Dương, lại còn cười ngây ngô...Với dáng vẻ này, biểu cảm này, đoán thế nào cũng đoán được tám, chín phần là hắn.
Dù có đoán sai, chỉ riêng ánh mắt kia nhìn Diêu Dương, không phải là một tên công tử ăn chơi thì cũng là thứ ong bướm vãng lai, chung quy chẳng phải người đàng hoàng, có trách oan cũng chẳng oan.
Vậy nên Vinh Dung vẫn giữ bộ mặt khó coi từ đầu tới cuối. Long Hiến Chiêu thì không để bụng, chỉ ngồi yên mặc cho Thần y bắt mạch, bảo gì làm nấy, thái độ thành thật như một tấm gỗ. Chỉ bởi vì tất cả đều là do Cố Cảnh Nguyện sắp đặt.
Quả thật, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối chỉ dừng trên người Cố Cảnh Nguyện,  chưa từng rời đi, Khoé môi cũng cong lên càng lúc càng sâu, hận không thể cười đến tận mang tai. Cố Cảnh Nguyện chỉ ngồi một bên, im lặng chờ Vinh Dung bắt mạch xong, dẫu bị ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt kia nhìn chằm chằm cũng coi như không hay biết.
Ngược lại, Vinh Dung không chịu nổi, rốt cuộc nhịn không được mà cất tiếng:"Chẳng lẽ bị ngu mất rồi?"
"Vinh huynh..." Cố Cảnh Nguyện lên tiếng, "Thế nào rồi?"
Vinh Dung buông tay, đã xem xong mạch."Ta đây lần đầu tiên thấy có người tự mình tức đến hộc máu đấy."
Vinh Dung trừng mắt nhìn Long Hiến Chiêu, "Hơn nữa, hình như không phải lần đầu rồi nhỉ?"
Long Hiến Chiêu: "..."
Hắn giật mình quay sang nhìn Vinh thần y, vô thức đưa mắt ra hiệu, mong đối phương đừng đem chuyện mất mặt này vạch trần trước mặt A Nguyện.
Huống chi, bệnh tình của mình hắn cũng rõ, trong cung có bao nhiêu ngự y, cũng chẳng phải chưa từng xem qua. Nếu không phải Cố Cảnh Nguyện nhất định yêu cầu để Thần y xem cho, hắn tuyệt không muốn nhắc lại chuyện này.
Tiếc là, Vinh thần y không phải đám ngự y một lòng lấy lòng chủ tử trong cung. Hắn căn bản không thèm nể mặt, coi như không biết thân phận của đối phương, chỉ thẳng: "Vị công tử này tính khí rất lớn nha. Mà tức giận hại thân, ngũ tạng lục phủ đều chịu tổn thương, vận công dễ làm đứt kinh mạch, cực kỳ dễ tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa, khí huyết đã uất kết lâu ngày, nếu còn không kịp thời điều dưỡng, lần tới e rằng sẽ không được may mắn như lần này đâu."
"Vậy, Vinh huynh, giờ nên làm thế nào?" Cố Cảnh Nguyện ở bên hỏi.
"Chứng bệnh này ta trị được, lát nữa ta kê phương thuốc, người đi sai người lấy thuốc rồi sắc uống trước. Nhưng điều quan trọng nhất là phải tự điều tâm dưỡng tính, không được nổi giận nữa".
Cố Cảnh Nguyện gật đầu: "Được".
Nói rồi đứng dậy, lấy bút mực giấy nghiên đưa cho Vinh Dung mời hắn kê đơn. Khi y đứng dậy, thân hình gầy gò trong lớp áo đen tuyền lộ rõ, vạt áo thấp thoáng hoa văn hoa sen ẩn hiện dưới ánh sáng.
Vinh Dung nhìn Cố Cảnh Nguyện, lại liếc sang Long Hiến Chiêu đối diện, chỉ cảm thấy nghẹn họng.
Hắn không tin Diêu Dương lại tự nguyện cùng người khác mặc đồ đôi. Vậy thì chỉ có thể là tên to xác kia...
Cố Cảnh Nguyện quay người đưa bút mực giấy nghiên cho Vinh Dung. Vinh Dung cầm bút, suy nghĩ một lát, rồi bắt đầu vung bút như gió.
Ừm, cho thêm vài tiền hoàng liên đi, thứ này thanh nhiệt giải độc, tả hỏa, rất hợp với người tâm phiền mất ngủ, mắt đỏ khô nóng.
Viết xong phương thuốc, Cố Cảnh Nguyện cầm lấy, giao cho thị vệ mang đi phòng thuốc bốc thuốc sắc thuốc.
Long Hiến Chiêu lại bị Vinh thần y giữ lại trong phòng. Với tình trạng bệnh nghiêm trọng như hắn, chỉ uống thuốc đơn giản đã không thể khỏi, còn phải châm cứu, khai thông huyệt đạo, dùng ngoại lực để lưu thông khí huyết mới được.
Hoàng thượng vốn định nói rằng mình không có chuyện gì, chỉ là bệnh cũ tái phát, cơ thể hắn vẫn chịu được.
Nhưng không ngờ Cố Cảnh Nguyện trước khi ra cửa còn liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt rõ ràng không cần nói cũng hiểu...
Dù còn nhiều câu hỏi muốn hỏi Cố Cảnh Nguyện, nhưng Long Hiến Chiêu không dám thốt ra một chữ "không". Hắn chỉ đành nghe theo, nằm xuống, chờ Thần y trị bệnh.
Quá trình chữa trị đương nhiên không dễ chịu, Cố Cảnh Nguyện cũng phải rất lâu sau mới trở lại. Sau khi trở lại, Cố Cảnh Nguyện cầm theo một bát thuốc.
"Uống đi." Cố Cảnh Nguyện nói.
"Ồ." Vừa mới châm cứu xong, Long Hiến Chiêu nhận lấy bát thuốc, chẳng thèm để ý nóng hay lạnh, lập tức ngửa cổ uống sạch, đến cả một giọt cuối cùng cũng không sót, ngay cả phần bã dưới đáy bát cũng không bỏ lại.
"..." Vinh Dung ở bên hỏi: "Không đắng à?"
Hoàng thượng nhai nhai vài cái, "Cũng tạm."
A Nguyện tự tay đưa thuốc cho hắn uống, sao có thể cảm thấy đắng.
Ngọt còn không kịp.
Long Hiến Chiêu nhìn Cố Cảnh Nguyện, mặt đầy vẻ nghẹn ngào.
Vinh Dung: "..."
Vinh Dung thu dọn đồ đạc, không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa.
Cố Cảnh Nguyện tiễn hắn ra cửa, lúc này Long Hiến Chiêu mới cảm thấy sâu sắc sự lạnh nhạt của mình, lo sợ rằng A Nguyện sẽ bị Vinh Dung bên tai nói ra những lời không hay, hắn cũng đứng dậy tiễn theo.
Mọi chuyện rối ren, trời đã hoàn toàn tối. Đêm xuống, hai bên sông Thanh Hoài sáng rực đèn đuốc, ngay cả trong viện của Mộc chưởng quầy cũng có thêm phần ấm áp.
"A... A Nguyện." Khi chỉ còn lại hai người, Long Hiến Chiêu lại cảm thấy hơi căng thẳng. Lúc nãy trong rừng, sau khi Cố Cảnh Nguyện nói xong câu đó, thấy hắn đã tỉnh táo lại, liền không chịu nói thêm gì nữa. Chỉ bảo hắn đi theo về phủ để trị bệnh.
Long Hiến Chiêu cảm kích vì A Nguyện quan tâm đến mình, nhưng cũng không từ chối.
Chỉ là giờ đây, hắn đã không thể kiềm chế được nữa, liền nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của Cố Cảnh Nguyện, vội vã hỏi: ". ..Khanh nói rằng Thịnh nhi không phải hài nhi của khanh, vậy... sao khanh lại lừa ta?"
Trong viện của Cố Cảnh Nguyện, bốn góc và bốn bức tường đều treo đèn lồng
Dưới ánh sáng của những ngọn đèn dầu, Cố Cảnh Nguyện vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt.
Y chưa kịp lên tiếng, Long Hiến Chiêu lại nói: "Không, chuyện này không quan trọng... A Nguyện, trẫm muốn nói... trẫm muốn biết, vậy khanh... khanh có phải là thích phụ thân Thịnh nhi... khanh... không phải là thích hắn chứ?"
Mất một hồi lâu mới nói ra câu này. Thời gian gần đây tâm trạng của hắn thay đổi liên tục, dù là hoàng thượng cũng không dám quá lạc quan hay bi quan.
Quá lạc quan sẽ thất vọng.
Quá bi quan... thì sẽ giống như lúc trong rừng.
Cố Cảnh Nguyện nói: "Thịnh nhi quả thật không có quan hệ huyết thống với ta, ta với tông chủ Tống sơn trang cũng không như người nghĩ."
Hắn nói rất thẳng thắn. Ban đầu nghĩ rằng dùng Thịnh nhi làm lá chắn thì Long Hiến Chiêu sẽ từ bỏ, nhưng kết quả lại không như y mong muốn.
Vậy thì, tiếp tục nói dối cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cố Cảnh Nguyện xoay cổ tay, rút tay mình khỏi bàn tay của Long Hiến Chiêu, rồi từ trong ngực lấy ra chiếc ngọc bội: "Ngọc bội này người cầm đi. Thịnh nhi chỉ vì Tống sơn trang gặp nạn, tạm thời được ta nhận nuôi. Ngọc bội này quý giá..."
"Vậy thì ngọc bội này càng phải để A Nguyện giữ cho Thịnh nhi." Long Hiến Chiêu nói.
Kiên quyết không nhận lại chiếc ngọc bội. Trước đây khi nghĩ rằng Thịnh nhi là hài nhi của A Nguyện, hắn vẫn còn có thể yêu nhà yêu cửa, đem những thứ tốt nhất gửi đi.
Giờ tuy biết Thịnh nhi không phải là hài nhi của A Nguyện, nhưng Long Hiến Chiêu cũng không phải là người keo kiệt. Hơn nữa, hắn có thể nhìn ra dù không có quan hệ huyết thống, nhưng A Nguyện thật sự đối xử rất tốt với Thịnh nhi. Lúc này mà không nịnh nọt thì Long Hiến Chiêu chẳng phải quá ngu ngốc sao?
Long Hiến Chiêu không những không nhận chiếc ngọc bội mà còn chủ động hỏi: "Vậy A Nguyện nói Tống sơn trang xảy ra chuyện gì? Có gì trẫm có thể làm được không?"
"......"
"Hoàng thượng." Cố Cảnh Nguyện khẽ nhếch môi, cau mày suy nghĩ. Dù y ngày thường đọc sách rộng rãi, hiểu biết người đời, nhưng lúc này thật sự không biết phải từ chối hoàng thượng thế nào.
Nói những lời khó nghe thì không được, Long Hiến Chiêu lúc này sẽ không chịu nổi.
Không nói cũng không xong.
Không nói thì hắn sẽ không chịu rời khỏi đây.
Cố Cảnh Nguyện thẳng thắn hỏi: "Hoàng thượng muốn thế nào mới chịu rời đi?"
Y hỏi thẳng như vậy, Long Hiến Chiêu trước kia có lẽ còn sẽ cảm thấy đau lòng.
Nhưng hiện giờ, Vũ Văn Đế dường như đã quen với việc này, không những không cảm thấy buồn bã khi bị Cố Cảnh Nguyện đẩy ra, mà thậm chí còn có chút vui mừng kỳ quái...Ít nhất, hôm nay A Nguyện cũng không thể đẩy hắn đi.
Long Hiến Chiêu nói: "Trừ phi khanh đi với trẫm."
Cố Cảnh Nguyện ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, gọi: "Hoàng thượng."
"Thế nào, Cố Cảnh Nguyện, trẫm từ mười một tuổi đã quen biết khanh rồi." Hoàng thượng nói: "Tính ra, khanh đã xuất hiện trong cuộc đời trẫm mười năm rồi."
Long Hiến Chiêu đôi mắt đen như mực nhìn thẳng vào y: "Mười năm, Cố Cảnh Nguyện."
"Trẫm trước đây thích là A Khởi, giờ lại thích là A Nguyện. Trẫm không quan tâm khanh là A Khởi hay A Nguyện... khanh không hiểu sao?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, Long Hiến Chiêu dừng một chút, rồi đưa tay, mạnh mẽ ấn lên trái tim đang đập dữ dội của mình: "Trẫm thích người từ đầu đến cuối đều là khanh. Trước đây không thay đổi, giờ không thay đổi, sau này cũng không thay đổi."
"Vậy Cố Cảnh Nguyện, khanh muốn trẫm đi đâu?"
Long Hiến Chiêu nhẹ cười, "Trẫm thực sự không thể tưởng tượng ra một ngày không có khanh..."
"Hoàng thượng."Cố Cảnh Nguyện đột nhiên quay đi, mắt chưa kịp nhìn xong những lời này đã cúi xuống. Lông mi dài run rẩy. Mà sắc mặt Cố Cảnh Nguyện dần mất đi sắc đỏ, y nói: "Ta... nhưng ta chưa bao giờ thích người."
"Khanh không thích trẫm cũng không sao."
So với trước đây không thể chấp nhận Cố Cảnh Nguyện không yêu hắn, giờ hoàng thượng đã khoan dung hơn rất nhiều.
Hắn đột nhiên tiến lại gần, tạo ra một bóng râm nhỏ trên đầu người đang cúi mặt."A Nguyện chẳng phải cũng không thích ai sao?"
Một tiếng cười nhẹ rơi vào tai của Hướng Dương Hầu, nghĩ đến Thịnh nhi không phải là con của A Nguyện, Cố Cảnh Nguyện lại tự miệng xác nhận không thích cái tên tông chủ sơn trang...
Nếu suy luận một cách gián tiếp, thậm chí có thể cho rằng A Nguyện suốt một năm rưỡi qua vẫn là người cô độc...
Thiếu niên hoàng đế trong lòng vui mừng khôn xiết. Không phải là hả hê, cũng không phải là quá mong muốn A Nguyện mãi mãi cô đơn. Mà chỉ là...
Long Hiến Chiêu hơi lôi thôi nói: "Trẫm đã cho khanh cơ hội, là A Nguyện tự không nhìn ai."
Giọng nói trầm ấm như rót mật vào tai, đồng thời hơi ẩm ướt phả vào vành tai, khiến Cố Cảnh Nguyện không thể kiểm soát cơ thể mà run lên một cái. Y đột ngột lùi lại một bước thật lớn.
Cố Cảnh Nguyện lại ngẩng đầu nhìn Long Hiến Chiêu, miệng không thể thốt nên lời, hoàn toàn không biết phải nói gì thêm.
Không phải là không biết nói gì. Mà là tất cả lời lẽ, lý do trước mặt Long Hiến Chiêu đều trở nên vô nghĩa.
Y sâu sắc hiểu rõ, nói gì cũng chỉ là phí lời mà thôi. Cố Cảnh Nguyện không thích những cuộc tranh luận vô nghĩa. Nói một cách không phóng đại, y chưa từng gặp phải tình huống này.Không thể không cảm thấy một chút bất lực.
Đang không biết phải từ chối thế nào thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên giọng nói khá vội vã của Vệ Trác Minh: "Chưởng quầy... Tống đại hiệp cầu kiến."
Cố Cảnh Nguyện bỗng mở to mắt.
Tống đại hiệp chính là Tống Tân Duệ. Trước đó trong rừng, Cố Cảnh Nguyện đã giải thích qua với hắn, nói Long Hiến Chiêu chỉ là cố nhân, hiểu lầm quan hệ giữa hai người, vì vậy vội vã dẫn Long Hiến Chiêu về đây để thăm bệnh.
Cố Cảnh Nguyện không lo lắng gì về Tống Tân Duệ. Mặc dù người của Tống sơn trang hiện giờ vẫn bị kẻ thù truy đuổi, nhưng Tống Tân Duệ đã ẩn nấp ngoài kia từ lâu, tự có chỗ trú, không cần y phải lo lắng.
Cũng chính vì tình hình bên ngoài căng thẳng, Tống Tân Duệ dù muốn gặp y cũng sẽ chọn nơi ít người, như trong khu rừng vậy. Thịnh nhi ở đây đã vài tháng, hắn còn chưa từng gặp qua, chỉ vì sợ sẽ gây phiền phức cho Minh Nguyệt Lâu.
Nhưng giờ đây... Tống Tân Duệ lại tự tìm đến cửa? Vậy chỉ có một lý do, sự việc Thịnh nhi ở đây đã bại lộ. Tống Tân Duệ không cần phải giấu giếm nữa, ngược lại, hắn phải tới đây để thông báo gấp...
Cố Cảnh Nguyện không thể tiếp tục nói nhiều với Long Hiến Chiêu, y mở cửa bước ra ngoài. Bên ngoài, Tống Tân Duệ đang đứng ở cửa, vẻ mặt tỏ ra rất bối rối. Trước khi nhận nuôi Thịnh nhi, Cố Cảnh Nguyện vốn chẳng quen biết người trong võ lâm.
Chỉ nghe nói qua, có tiếp đãi vài lần khi mở cửa hàng. Y chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị cuốn vào những tranh đấu trong võ lâm.
Mãi cho đến đêm ba tháng trước, khi y không thể ngủ, ra ngoài đi dạo, vô tình nhìn thấy một nam tử lực lưỡng ôm theo oa nhi trong một ngõ hẻm sâu. Nam tử ấy mặt đầy thương tích, ánh mắt dữ tợn, khí tức lộ ra ngoài, khi nhìn thấy Cố Cảnh Nguyện thì vẻ mặt đầy cảnh giác.
Nhưng oa nhi trong lòng lại phát ra tiếng khóc lớn. Nam tử đó có vẻ không phải là người hay bế hài nhi, không biết dỗ dành, lại không dám bịt miệng tiểu oa nhi, đành phải đưa nó trốn vào nơi sâu thẳm nhất, hy vọng tiếng khóc của đứa trẻ không bị người khác nghe thấy.
Oa nhi mới sinh ra, thân thể mỏng manh, lại bị thương, đâu biết được lòng người lớn đau khổ và lo âu, chỉ biết khóc vang. Cố Cảnh Nguyện không cảm thấy tiếng khóc đó làm phiền, ngược lại, y rất đau lòng và cảm động. Dường như chính sự khao khát sống của hài tử đã làm y động lòng, cuối cùng y vẫn quyết định mạo hiểm, đưa họ trở về Minh Nguyệt Lâu.
Sau đó y mới biết người nam tử đó là người của Tống sơn trang. Trang chủ  Tống Tân Duệ, vì vô tình có được một bảo vật mà bị cả giang hồ ghen ghét, dẫn đến cảnh sơn trang bị huyết tẩy, bị tàn sát.
Tống Tân Duệ đưa thê nhi bỏ trốn, nhưng bị mười mấy cao thủ vây giết. Không còn cách nào, hắn đành phải giao thê nhi cho những thuộc hạ đáng tin cậy bảo vệ trước, còn mình ở lại chiến đấu với kẻ địch, dụ bọn chúng đi.
Nhưng mẫu thân của Thịnh nhi vẫn không may qua đời trong cuộc trốn chạy. Người giang hồ ra tay, để tránh sau này đứa trẻ trả thù, họ thường làm đến tận cùng, không chút nhân nhượng. Hơn nữa, Tống Tân Duệ bị trọng thương nhảy xuống vách núi, sống chết không rõ. Bảo vật đó còn mang theo người, sau khi gây náo loạn mà không thu được gì, bọn người giang hồ càng không chịu bỏ qua. Chúng đều đang chờ đợi tìm được Thịnh nhi, để dùng hài tử uy hiếp Tống Tân Duệ giao ra bảo vật.
Nam hán tử đó cũng chỉ vì tuyệt vọng mới nói ra những điều này với Cố Cảnh Nguyện. Tiểu thiếu gia lúc đó đã thoi thóp, nam tử tuyệt vọng chỉ mong sao sự việc của sơn trang có thể được thế nhân biết đến, không muốn cho cả sự nghiệp mấy chục năm của Tống sơn trang cứ thế mà biến mất, không dấu vết.
Nhưng không ngờ, sau khi biết rõ sự tình, Cố Cảnh Nguyện không những không đuổi họ đi, mà còn tiếp nhận họ. Với những mối quan hệ mà y đã xây dựng trong hơn một năm qua ở Thanh Hoài, y đã che giấu được thân phận của hai người họ. Hơn nữa, còn mời một thần y có danh tiếng đến chữa trị vết thương cho họ...

Cố Cảnh Nguyện công khai tuyên bố rằng Thịnh nhi là hài tử của y. Để Thịnh nhi có đủ sữa, y đã mời ba nhũ nương đáng tin cậy. Trước đây Minh Nguyệt Lâu chưa bao giờ có nữ nhân, nhưng vì Thịnh nhi, y cũng đã mời vài nha hoàn tỉ mỉ đến chăm sóc.

Cố Cảnh Nguyện còn gấp rút gửi thư cho Vinh thần y để mời hắn đến chữa trị vết thương cho Thịnh nhi.... Nam hán tử đã ở lại dưỡng thương tại đây một tháng, sau khi tin tưởng vào lòng tốt của Cố Cảnh Nguyện, hắn mới bắt đầu lén lút ra ngoài tìm kiếm tung tích của Trang chủ. 

Sau đó là quãng thời gian Cố Cảnh Nguyện một mình nuôi dưỡng Thịnh nhi. Khoảng thời gian đó, y gần như ngày đêm không nghỉ, vắt kiệt sức lực chăm sóc, ở bên Thịnh nhi. Mặc dù cũng cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt đôi khi lo lắng rằng kẻ thù của Thịnh nhi sẽ đến cửa, lo sợ và không thể ngủ yên. Nhưng mỗi lần ôm lấy thân thể mềm mại của Thịnh nhi, nhìn tiểu oa nhi vui vẻ đạp chân tay trong lòng, Cố Cảnh Nguyện cảm thấy mọi khó khăn đều xứng đáng. 

Y cũng không biết đó là lý do gì. Như thể trong quãng thời gian này, y rốt cuộc đã thực sự tồn tại.Như thể y lại có sự kết nối với thế gian này. Như thể y cuối cùng đã cảm nhận được một chút sự sống... một sự sống khác biệt hẳn so với trước đây. Lần này là nhìn tiểu oa nhi, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của mình, từng chút một khỏe lại và trưởng thành. Từng chút một, từ tiếng khóc xé lòng biến thành những nụ cười vui vẻ....

Người của Sơn Trang đều cho rằng chính Cố Cảnh Nguyện đã cứu sống Thịnh nhi. Nhưng chỉ có Cố Cảnh Nguyện biết, thực ra chính Thịnh nhi đã cứu y. Sau khi gặp Tống Tân Duệ, Cố Cảnh Nguyện hiểu rõ tình hình hiện tại.

"Họ có thể sẽ tấn công nơi này vào đêm nay." Cuộc đại họa ba tháng trước, Tống Tân Duệ cũng nhờ có cơ duyên mới khó khăn lắm mới bảo toàn được mạng sống. Khi được nam hán tử tìm thấy, hắn mới biết hài nhi duy nhất của mình đã được cứu, Tống Tân Duệ không nỡ rời xa Thịnh nhi, vì thế cứ lẩn quẩn quanh đây, đồng thời quan sát động tĩnh của những người giang hồ.

Giang hồ có những thủ đoạn tìm người rất hiệu quả, trừ khi mang Thịnh nhi rời khỏi đây, đến nơi xa xôi hẻo lánh ẩn cư, nếu không bị phát hiện cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tống Tân Duệ tức giận nói: "Bây giờ đã liên lụy đến ngài rồi... khi chúng đến, e rằng sẽ không kể chuyện gì, chỉ trực tiếp tàn sát mà thôi. Giải pháp duy nhất là ta mang Thịnh nhi đi trước, rời khỏi nơi này để không liên lụy đến mọi người. Chưởng quầy, ta vô cùng cảm kích vì ngài đã chăm sóc Thịnh nhi suốt thời gian qua. Nếu có cơ hội báo đáp, ta nhất định sẽ xông pha nguy hiểm, chết không hối tiếc!"

Nói đến đây, Tống Tân Duệ chân thành cúi mình chào Cố Cảnh Nguyện. Thịnh nhi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nằm trong lòng Cố Cảnh Nguyện mà khóc. Cố Cảnh Nguyện cúi đầu vỗ về bé, không đồng ý với đề nghị của Trang chủ. Y nói với Tống Tân Duệ: "Nơi này của ta nằm bên bờ sông Thanh Hoài, người qua lại đông đúc, lại có không ít học sinh trú ngụ trong tiền viện. Những người giang hồ dù có gan lớn, nghĩ cũng không dám đến đây bắt người."

Tống Tân Duệ lại vẫy tay, tức giận nói: "Những con súc sinh khi xưa đã huyết tẩy Tống sơn trang của ta, giết hại đến năm mươi tám mạng người, nhưng không ai nghĩ rằng trong số đó có những người chỉ là đám tạp dịch không biết võ!"

Nhắc đến thảm án diệt môn lúc trước, người đàn ông lực lưỡng đứng sau Tống Tân Duệ cũng mặt đầy đau buồn. Tống Tân Duệ nói: "Ta chỉ sợ ngay cả khách bình thường của ngài cũng bị liên lụy... Ta biết chưởng quầy rất quan tâm đến Thịnh nhi, nhưng trong lúc hoạn nạn, hài tử nhà ta tuyệt đối không thể liên lụy đến người khác, mong chưởng quầy hiểu cho."

Cố Cảnh Nguyện vẫn không muốn Tống Tân Duệ mang đứa trẻ đi, đưa tiểu oa nhi vào nguy hiểm. Y vỗ về Thịnh nhi trong lòng, nói: "Dù vậy, nói ra cũng xấu hổ, ta cũng đã có sự chuẩn bị."

Hôm nay, ban ngày Cố Cảnh Nguyện chính là đi lo liệu việc này. Thời gian gần đây, Cố Cảnh Nguyện cũng cảm thấy có điều bất thường, vì vậy y đã bắt đầu chuẩn bị phòng bị từ trước. Việc sử dụng những hộ vệ trẻ tuổi chỉ là bước đầu. Ngoài ra, y còn nhờ người tìm một số bằng hữu đáng tin trong giang hồ, trả một số tiền lớn, thuê những người đó canh giữ quanh Minh Nguyệt Lâu, bảo vệ Thịnh nhi.

Hôm nay, y bận rộn ra vào chính là để gặp những người bằng hữu đó.

"Hiện giờ đã có hai cao thủ ẩn nấp trước sau Minh Nguyệt Lâu." Cố Cảnh Nguyện vừa báo tên hai người, vừa lấy ra một chiếc sáo nhỏ, nói: "Ngoài ra còn có một số người đang ẩn nấp gần đây, nếu thực sự có chuyện gì, dùng chiếc sáo này liên lạc là được."

"Chưởng quầy..." Tống trang chủ và nam hán tử bên cạnh đều kinh ngạc. Chỉ nghe tên của hai cao thủ mà Cố Cảnh Nguyện đã nhắc đến, đã đủ khiến người ta choáng váng, huống chi y còn mời thêm một số người!

Cố Cảnh Nguyện không hiểu vì sao họ lại ngạc nhiên như vậy, chỉ giải thích: "Giang hồ có quy tắc, ta đã điều tra trước rồi, mặc dù có một số người là kẻ sát nhân không từ thủ đoạn, nhưng đạo lý thì vẫn phải tuân theo. Nhận tiền của ta thì sẽ làm việc cho ta, đúng không, Tống trang chủ?"

"Đúng thế thật..." Tống Tân Duệ li.ếm môi khô. Nhưng điều khiến họ kinh ngạc chính là...

Chỉ riêng hai cao thủ đó đã là những cao thủ đứng trong hạng mười của bảng giang hồ, có họ ở đây, một số môn phái nhỏ hay những kẻ tiểu nhân có lẽ ngay cả dũng khí ra tay cũng không có. Quả thật có sức uy hiếp rất lớn. Chỉ có điều...

Muốn mời họ xuất hiện, ít nhất cũng phải trả hơn vạn lượng vàng mới được...? Huống chi những người khác, giá cả cũng không hề rẻ. Mộc chưởng quầy... hóa ra lại... giàu có như vậy?!

Cố Cảnh Nguyện dáng người mảnh khảnh, lại bỗng dưng trở nên cao lớn hơn rất nhiều, trước đây chỉ là người có tấm lòng tốt, dũng cảm, có nghĩa khí. Giờ đây lại bị Tống Tân Duệ và những người khác gắn cho một cái mác "đại phú hộ."

Nhưng Cố Cảnh Nguyện không để tâm. Tiền bạc đối với y mà nói là thứ hoàn toàn không đáng kể, không cần phải tích lũy. Tất nhiên, việc mời cao thủ đến đây cũng chỉ là biện pháp tạm thời, mười cao thủ đứng đầu bảng giang hồ làm sao có thể ở lại trong một dịch quán nhỏ như thế này lâu dài. Vì vậy, hôm qua khi thân phận của y bị lộ, Cố Cảnh Nguyện không cảm thấy phiền toái, ngược lại, hắn còn thấy đó là một sự bảo vệ thêm cho mình.

Hôm nay, trong số những việc bận rộn, còn có một việc nữa là công khai tuyên truyền khắp nơi rằng Chưởng quầy Minh Nguyệt Lâu chính là Hướng Dương Hầu. Dù có gây chú ý, nhưng trong tình huống khó khăn, đó cũng chẳng phải là một cách bảo vệ Thịnh nhi sao?...

Khi Cố Cảnh Nguyện nói đến "lớp bảo vệ thứ ba," Tống Tân Duệ và những người đi cùng hoàn toàn ngây ra. Họ luôn theo dõi động tĩnh của giang hồ xung quanh, lúc này là thời điểm đặc biệt, sao có thời gian để nghe những chuyện đồn đại về triều đình! Vì vậy, toàn bộ hai bờ Thanh Hoài, những người dân bình thường đều biết rằng Chưởng quầy Minh Nguyệt Lâu chính là Hướng Dương Hầu, nhưng họ lại là những người cuối cùng biết tin này!

Mà nói giang hồ dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể chống lại triều đình, họ rốt cuộc vẫn chỉ là những dân thường, mãi mãi là những người dân tầm thường. Vì vậy, lúc này gặp Cố Cảnh Nguyện... không, là Hướng Dương Hầu, họ không biết mình nên ngạc nhiên trước chuyện này hay nên hành lễ.

"Vậy thì, nguyên nhân mà những kẻ gian ác đó tụ tập ngày càng đông mà vẫn không ra tay là..." Lần này là nam hán tử lên tiếng. Hắn nhìn Cố Cảnh Nguyện với vẻ mặt không thể tin nổi, trong lòng chỉ còn lại một suy nghĩ:... Rốt cuộc mình đã gặp phải vị thần tiên nào vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK