• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe nói bọn họ khi trước bị giam trong một sơn động u ám chẳng ra người, chẳng ra quỷ suốt mấy ngày liền, ăn chẳng no, uống chẳng đủ, Long Hiến Chiêu liền lập tức sai người chuẩn bị lương thực.
Hoàng đế trời sinh giọng lớn như chuông đồng, mỗi câu mỗi chữ đều vang dội. Đám binh sĩ dưới trướng cũng hết mực nghe lệnh, vừa được dặn dò đã nhanh chóng thi hành.
Trình Chỉ âm thầm để ý đến tất cả.
Nàng từ đầu đã để ý đến vị nam tử luôn đứng bên cạnh nhị ca mình, người có khí thế oai hùng, thân hình cao lớn, dung mạo tuấn tú hiếm thấy.
Khác với nét đẹp tinh tế tuyệt mỹ của nhị ca, vị này lại mang vẻ anh tuấn hào sảng xen lẫn hào khí sát phạt.
Lông mày như kiếm dựng, mắt như sao sáng, khí vũ hiên ngang, vóc dáng thẳng tắp như núi lạnh sừng sững, khí chất dũng mãnh, chẳng khác nào một La Hán sát thần giáng thế.
... Nàng đã bao năm chưa từng gặp ai có khí độ lẫm liệt đến thế, cũng chưa từng thấy ai có thể đem vẻ tuấn nhã và dũng mãnh hòa vào nhau đến mức hoàn hảo đến vậy.
"Nhị ca, vị này là..."
Trình Chỉ ngập ngừng nhìn về phía Long Hiến Chiêu, trong lòng còn chút do dự.
"Ngài ấy là..."
"Ta là..."
Cả hai gần như đồng thời cất lời, lại cũng đồng thời khựng lại, tiếng nói kéo dài như một đoạn lụa mỏng chưa chịu dứt.
Cuối cùng vẫn là Cố Cảnh Nguyện lên tiếng trước.
Ánh mắt vô thức liếc sang Long Hiến Chiêu, rồi quay lại nhìn muội mình:
"Vị này, chính là Hoàng đế Đại Nghi."
"Gì cơ..."
Trình Chỉ nghe xong không khỏi kinh hãi, lập tức kéo Tán nhi đứng dậy, định hành lễ.
Long Hiến Chiêu vội vàng ngăn lại, nói:
"Muội là muội muội của A Nguyện, vậy cũng là muội của trẫm, không cần đa lễ như thế."
Tuy bề ngoài nhìn qua có chút thô hào, nhưng lúc chính thức mở miệng, từng lời từng chữ đều không thiếu khí độ và phong thái của một đế vương chân chính.
Chỉ là... lúc này hắn thật sự rất không hài lòng với A Nguyện chỉ nói mình là hoàng thượng, chẳng thèm thêm lời giới thiệu nào khác. Hắn chỉ muốn trốn ra một góc vẽ vòng tròn u oán cho đỡ tủi.
Liếc A Nguyện một cái đầy ẩn ý, Long Hiến Chiêu lại quay đầu, khách khí hàn huyên với Trình Chỉ mấy câu.
Trình Chỉ chưa từng nghĩ vị nam tử lớn kia lại chính là hoàng đế Đại Nghi.
Việc Đại Nghi Vương thân chinh xuất chinh, tự mình dẫn quân đánh Bắc Dung nàng đã từng nghe đến. Đại Nghi thế như chẻ tre, lại không giết dân lành, cũng không tổn hại hàng binh, nàng cũng từng nghe nói.
Nói thật, Trình Chỉ không những không hận vị quân vương này, mà ngược lại còn cảm thấy biết ơn.
Bởi gia tộc nàng, vì cố thổ đã cam tâm đem nàng tặng người, bỏ mặc sống chết. Nàng chẳng đủ cao thượng, cũng chẳng muốn gánh lấy danh nghĩa hy sinh.
Cho nên giờ cục diện xoay chuyển, nàng chỉ thấy hả lòng hả dạ hơn bất cứ ai.
Chỉ là nàng chẳng ngờ, vị quân chủ chinh chiến như thần, bách chiến bách thắng trong truyền thuyết, lại có thể trẻ trung, tuấn tú đến thế...
Thôi thì như vậy cũng đành.
Nhưng sao nhìn thế nào... quan hệ giữa vị hoàng đế này và nhị ca nàng dường như... có phần thân thiết quá mức?
Chẳng những từ đầu đã luôn kề vai đứng cạnh nhau.
Mà vừa rồi, vị hoàng đế này còn đích thân đưa Tán nhi cho nàng?
Quan trọng hơn hết, vì sao vị hoàng đế này lại mặc cùng một kiểu, cùng một màu y phục với nhị ca nàng?!
Trình Chỉ hết nhìn Long Hiến Chiêu, lại quay sang nhìn huynh mình.
Nàng là hoàng thất xuất thân, từng làm hoàng hậu Nhai Quốc, kiến thức chẳng hề tầm thường.
Nhưng loại chuyện hoàng thượng và thần tử mặc y phục giống nhau thế này, nàng quả thực là lần đầu trông thấy...
"Khụ khụ."
Phát hiện ra ánh mắt nàng đang dừng lại nơi nào, Long Hiến Chiêu theo bản năng ưỡn thẳng lưng, đi sát lại bên cạnh Cố Cảnh Nguyện. Cánh tay tự nhiên buông xuống bên thân, khe khẽ chạm vào ống tay áo của A Nguyện, như thể cố tình để muội của y thấy được... chút gì đó.
Bộ trường sam đen này thật ra hắn chẳng cố ý chuẩn bị đồng điệu. Chẳng qua là dọc đường gấp rút, màu đen tiện lợi cho hành sự, nên cả hai tùy ý chọn đại mấy bộ võ phục từ một tiệm ven đường, từ khi về tới đây vẫn chưa kịp thay.
"Nhị ca..." Trình Chỉ càng nhìn càng cảm thấy có điều gì đó không ổn, không khỏi khẽ nhíu mày.
Tuy nàng và Cố Cảnh Nguyện không quá giống nhau về dung mạo, nhưng mỗi khi chau mày, thần thái lại cực kỳ tương tự.
Cố Cảnh Nguyện ngoảnh đầu nhìn muội, khẽ hỏi sao vậy, thì đúng lúc ấy, đồ ăn theo thánh chỉ ban ra đã được đưa tới trước trướng.
"Trước hết ăn chút gì lót dạ đã." Long Hiến Chiêu nói.
"Hay quá!"
Tán nhi lập tức vỗ tay reo lên.
Tán nhi vốn là hài tử hoạt bát hiếu động, chỉ một chốc đã hoàn toàn quên cả nỗi sợ lạ người, cũng như gạt bỏ ảnh hưởng của những ngày bị giam cầm vừa qua.
Có thể thấy, tuy cuộc sống khó khăn, nhưng Trình Chỉ nuôi dạy Tán nhi vô cùng tốt.
Cố Cảnh Nguyện khẽ xoa đầu đứa bé, nắm tay dẫn nó cùng nhau tới dùng bữa.
Đã đói cồn cào nhiều ngày, trước đó chỉ có chút lương khô lính cho, chỉ đủ lót bụng, hoàn toàn không thỏa được vị giác. Giờ đối mặt bàn ăn đầy ắp thịt cá rau canh, Tán nhi chẳng cần ai đút, liền há mồm ăn lấy ăn để, ăn đến thơm ngon vô cùng.
Thấy bộ dạng đáng thương ấy, mấy người lớn đều không khỏi đau lòng, vừa xót xa vừa yêu mến đứa nhỏ này. Cố Cảnh Nguyện đích thân gắp thức ăn cho nó, Long Hiến Chiêu thì rót nước, dặn hài tử ăn chậm một chút, nói về sau còn nhiều không cần vội.
Dùng xong bữa, Cố Cảnh Nguyện bảo:
"Muội cũng đã mệt rồi, trước tiên hãy đưa Tán nhi đi thay y phục, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Đúng vậy." Long Hiến Chiêu cũng nói:
"Trẫm đã sai người chuẩn bị phòng nghỉ cho hai mẫu tử."
Trình Chỉ nghe vậy liền đứng dậy cảm tạ.
Nàng lại quay đầu nhìn huynh mình, như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn ngập ngừng chưa cất lời.
Cố Cảnh Nguyện liền bảo: "Ta đưa muội và Tán nhi đi."
Long Hiến Chiêu: "..."
Tuy Trình Chỉ lúc ở bàn ăn đã cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng ánh mắt nàng nhìn về phía huynh mình vẫn chẳng giấu được sự nghi hoặc và lo lắng.
Long Hiến Chiêu thừa biết nàng định nói gì với A Nguyện, liền dày mặt đi theo.
Dĩ nhiên, nếu chỉ đơn thuần chen chân vào giữa huynh muội người ta, hắn còn chưa đến nỗi mặt dày như thế, chẳng qua hắn có lý do đường đường chính chính.
Dinh thự thành chủ Kinh Bình không đủ lớn để chứa hết đại quân, phần lớn binh lính đều phải dựng trại ở hậu sơn, còn trong phủ chỉ giữ lại những người bị thương và dân chúng cần cứu giúp.
Chủ soái cũng như tướng sĩ, cùng ăn cùng ở, Long Hiến Chiêu dĩ nhiên cũng đóng tại đại doanh phía sau núi.
Hiện giờ muốn đưa Trình Chỉ và Tán nhi về dinh thự an trí, phải qua một sườn dốc nhỏ, đi thêm một quãng. Long Hiến Chiêu liền thuận thế ngồi xổm xuống trước mặt Tán nhi:
"Tán nhi đi bộ cả ngày chắc đã mỏi rồi, đoạn đường phía trước vẫn còn chút nữa. Có muốn để thúc thúc bế đi nghỉ không?"
Tán nhi vốn không hiểu gì về những lo toan trong lòng người lớn, cũng chẳng rõ thân phận "Hoàng đế Đại Nghi" là cao quý đến nhường nào. Chỉ biết vừa rồi vị thúc thúc này chơi với nó rất vui, nên không chút e dè mà vòng tay ôm lấy cổ Long Hiến Chiêu, bảo: "Muốn!"
Long Hiến Chiêu bế nó lên đứng dậy, Trình Chỉ thấy thế càng luống cuống, vừa định lên tiếng can ngăn thì Cố Cảnh Nguyện đã nói:
"Không sao, đi thôi."
"Nhị ca..." Trình Chỉ vẫn hơi ngơ ngác.
Nhưng nếu huynh nàng đã nói không sao, thì hẳn là không sao thật?
Nàng quay sang nhìn Tán nhi đang ríu rít chuyện trò cùng vị quân vương Đại Nghi, nhất thời nghẹn lời, chỉ đành theo Cố Cảnh Nguyện bước ra khỏi đại trướng.
Không chỉ mình Trình Chỉ ngẩn ngơ. Trên đường đi, bất kỳ binh lính hay tướng lĩnh nào nhìn thấy cảnh tượng ấy đều bị dọa không nhẹ.
Bởi Hoàng thượng... sao lại tự mình bế một hài tử thân mặc áo quần rách rưới, người cũng lem nhem bẩn thỉu như vậy...? Hài tử ấy chẳng phải thuộc nhóm phụ nhân hài nhi vừa được Nghiêm Tướng quân cứu về đó sao?
Các tướng sĩ đưa mắt nhìn nhau, có người nhịn không được thì thầm suy đoán:
"Không lẽ đây là hoàng tử lưu lạc dân gian bấy lâu?"
"Lại nói bậy rồi! Hoàng thượng nhà ta mới bao nhiêu tuổi chứ, nếu đã có hài tử lớn như vậy, triều đình còn cần lo hậu tự khổ sở thế sao?!"
"Các ngươi chẳng hiểu gì! Không thấy bên cạnh hầu gia còn có một nữ tử sao? Hẳn là muội của hầu gia, vậy đứa nhỏ kia chính là cháu ruột, Hoàng thượng yêu mến cũng phải!"
"... Hầu gia nào?" Có không ít binh lính chưa rõ đầu đuôi, lúc này mới để ý nam tử cao gầy mặc trang phục tương tự Hoàng thượng, dung mạo tuấn tú thanh nhã, nhưng đâu nghĩ rằng người ấy lại chính là
"Còn ai nữa? Chính là Hướng Dương Hầu đó!"
Người bên cạnh đầy chắc chắn nói:
"Ngoài ngài ấy ra, còn ai xứng được Hoàng thượng yêu thương người nhà đến thế chứ!"
"......"
Khi đưa mẹ con Trình Chỉ vào trong phòng, lúc trước Long Hiến Chiêu đã sai người lo liệu mọi thứ, giờ phút này, các vật dụng cần thiết đều đã được đưa đến đầy đủ.
Cố Cảnh Nguyện dặn Trình Chỉ an tâm nghỉ ngơi, Long Hiến Chiêu liền đích thân phái mấy binh sĩ đáng tin trấn giữ bên ngoài, căn dặn:
"Bên trong có yêu cầu gì, cố gắng thỏa mãn. Ngày thường không có chuyện gì thì chớ quấy rầy, nếu có việc, lập tức bẩm báo trẫm, đã rõ chưa?"
"Rõ!" Mấy người lính đồng thanh đáp lời, Long Hiến Chiêu lúc này mới hài lòng, quay đầu bảo Cố Cảnh Nguyện:
"A Nguyện, chúng ta cũng đi thay y phục thôi."
"Được."
Cố Cảnh Nguyện không dị nghị, song dọc đường quay về, y vẫn cúi đầu, lặng thinh không nói một lời.
Sắc mặt A Nguyện giờ đây nhàn nhạt, niềm vui không giấu được nơi đầu mày lúc dùng bữa trước đó, giờ đã hoàn toàn tan biến... khiến Long Hiến Chiêu sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Hắn vội vòng tay ôm lấy thắt lưng Cố Cảnh Nguyện, khẽ gọi:
"A Nguyện? Làm sao vậy?"
Cố Cảnh Nguyện thuận thế ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong đôi mắt kia ánh lên vẻ xót xa, Long Hiến Chiêu chợt thấy tim mình như bị bóp nghẹt.
Lo có người qua lại, hắn đưa Cố Cảnh Nguyện rẽ khỏi đường đất lên núi, đi sâu vào bụi rậm rậm rạp gần đó.
Hắn khẽ vuốt má Cố Cảnh Nguyện, đưa tay vén tóc mai rủ trước trán t ra sau tai. Rồi nghe thanh âm nghẹn ngào vang lên nơi môi lưỡi Cố Cảnh Nguyện:
"Hoàng thượng, ta... ta lại tìm được người thân rồi."
"Ừm."
Nơi đây rõ ràng không có ai, nhưng giọng Long Hiến Chiêu vẫn nhẹ như gió thoảng.
Hắn ôn tồn, dịu dàng nói:
"A Nguyện đã tìm thấy rồi."
Cố Cảnh Nguyện vẫn mở to đôi mắt đen trắng phân minh ấy, thần sắc đờ đẫn, tựa như mê man:
"Nhưng mà... ta không biết A Chỉ nàng... những năm qua đã chịu khổ đến thế nào. Bệ hạ, ta... vì sao lại để A Chỉ nàng chịu khổ... nàng vốn chỉ là một tiểu cô nương..."
"A Nguyện."
Một tay siết chặt lấy thân thể đang không ngừng run rẩy kia, tay còn lại, Long Hiến Chiêu nhẹ nhàng nâng lên, lau đi giọt lệ trên má t.
Cố Cảnh Nguyện vẫn như thế.
Ngay cả khi rơi lệ, sắc mặt y cũng không chút thay đổi, dường như chỉ có những giọt nước mắt rơi thẳng tắp mới có thể tiết lộ nỗi thống khổ xé lòng trong y.
... Ngay cả khi khóc, t vẫn đẹp đến chấn động lòng người.
Long Hiến Chiêu đau lòng thay y, nhẹ tay lau đi lệ chưa khô, lau không hết, liền cúi xuống hôn.
Hắn hôn lên giọt lệ ấy, hôn cả khóe mắt đỏ ửng, dịu giọng dỗ dành:
"Người mỗi người một số, đó là số mệnh của A Chỉ. Nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, đều qua cả rồi, A Nguyện. Sau này, như khanh từng nói, A Chỉ sẽ không phải chịu thêm một chút ủy khuất nào nữa."
"Nhưng mà... nhưng ta..."
Lúc mới gặp lại, dù còn ở rất xa, A Chỉ vẫn nhận ra y ngay.
Không phải vì gương mặt giống Trình Ký, người từng thân thiết hơn y, càng không phải vì lời gọi quen thuộc kia.
Nàng gọi y từ đầu đến cuối, vẫn là "Nhị ca".
......
Chỉ cần nghĩ đến điều ấy thôi, Cố Cảnh Nguyện đã nghẹn nơi cổ họng, chẳng thốt nên lời.
Giữa bụi cây thấp rậm, cả người y như mất hết khí lực, chỉ có thể dựa vào thân thể Long Hiến Chiêu mà đứng vững.
Vì trên đời này, lại có người không phải phụ vương, không phải huynh muội cùng phụ mẫu, lại vẫn luôn nhớ thương y.
Lại vì nếu năm xưa y có thể quay về tìm A Chỉ, có lẽ mọi chuyện đã chẳng thành ra thế này...
Phụ vương vì sao lại đối xử với A Chỉ như thế, còn cả Thái tử... hắn thật sự chẳng màng đến sống chết của A Chỉ!
Xót xa, tự trách, cảm động, tất cả trộn lẫn thành một ngọn lửa giận ngút trời, nung nấu trái tim y. Bên tai lại vẫn vang lên giọng nói trầm thấp kia, là những lời an ủi lặp đi lặp lại... tâm tình Cố Cảnh Nguyện như bị xé toạc từng mảnh, khi đen, khi trắng.
Khi lạnh như băng, khi lại ấm như gió xuân.
......
Không biết qua bao lâu.
Chợt thấy Cố Cảnh Nguyện toàn thân khẽ cứng lại.
Đôi mắt đỏ hoe chuyển sang nhìn Long Hiến Chiêu, vị hoàng đế trẻ tuổi, cao lớn, rắn rỏi ấy vẫn đang tỉ mỉ ôm lấy y nhẫn nại dỗ dành:
"Những điều ấy không phải lỗi của A Nguyện. Trên đời này bất công muôn phần, A Nguyện đã làm rất tốt rồi. Nghĩ đến Lăng Hương đi, Lăng Hương giờ vẫn cảm tạ khanh kia mà. Huống chi A Nguyện đã tìm thấy A Chỉ rồi, đều đã qua cả..."
"Bệ hạ."
Cố Cảnh Nguyện lại lên tiếng, khẽ gọi hắn một tiếng.
"Ừm?"
Long Hiến Chiêu vẫn siết y thật chặt trong lòng.:
Cố Cảnh Nguyện mặc kệ bản thân, để cằm tựa lên vai người nọ, chân y đã có chút khí lực, nhưng vẫn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy Long Hiến Chiêu.
Hoàng thượng: "......"
Chỉ cảm thấy đôi tay Cố Cảnh Nguyện đang ôm lấy mình, dường như ngoài lúc trên giường ra, thì từ trước đến nay chưa từng được đãi ngộ này, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Hắn vội vàng căng thẳng mà tiếp tục an ủi:
"A Nguyện khanh yên tâm, tên Bắc Nhai Vương kia, trẫm cũng tuyệt không tha! Dám động đến muội muội và ngoại sinh của trẫm, sợ là sống chán rồi!"
Cố Cảnh Nguyện bị ngữ khí giận dữ mà không kém phần tức cười kia làm cho buông lỏng thần sắc, rốt cuộc mỉm cười qua làn nước mắt.
Trước kia y chỉ biết Long Hiến Chiêu luôn vì số phận y mà thương cảm.
Chỉ lo hắn sẽ vì mình mà làm chuyện dại dột, tự hủy tương lai.
Nhưng hôm nay, khi biết người mình luôn canh cánh trong lòng suốt bao năm qua cũng chịu đựng không ít khổ sở, y mới thấu hiểu sâu sắc... những cảm xúc mà hoàng thượng đã nếm trải suốt hơn một năm qua.
Y từng chỉ nghĩ đến việc gạt Long Hiến Chiêu ra. Muốn người đừng bận tâm đến y nữa, hãy làm một đế vương, sống tự do, thong dong.
Nhưng giờ khắc này, Cố Cảnh Nguyện mới hiểu rõ, thì ra cái gọi là đau lòng vì một người, phẫn nộ thay cho một người, cam lòng vì người mà liều mạng đều là những tình cảm chẳng thể kiềm chế nổi.
Y từng cho rằng, đẩy Long Hiến Chiêu ra là vì muốn tốt cho đối phương.
Nhưng thì ra... hoàn toàn không phải như vậy.
......
Ngón tay không khỏi khẽ run, Cố Cảnh Nguyện cất giọng:
"Thần... bệ hạ thứ lỗi. Còn nữa... thật lòng cảm tạ người."
Hoàng thượng: "???"
"...A Nguyện, trẫm đâu có làm gì sai, đúng không?"
Hoàng thượng khàn giọng hỏi.
Bị từ chối quá nhiều lần, khiến hắn hễ thấy A Nguyện dùng vẻ bình tĩnh như thế để nói chuyện, liền sợ rằng đối phương lại muốn nói lời chia ly.
Lẽ nào là vì A Chỉ không thích trẫm?
Hay là qua mấy ngày, A Nguyện lại đổi ý rồi?
Trong lúc hoang mang, Long Hiến Chiêu càng siết chặt vòng tay đang ôm người nọ.
Thế nhưng lần này, Cố Cảnh Nguyện không đẩy hắn ra.
Ngược lại còn nở một nụ cười nữa:
"Không có gì cả... chỉ là thật lòng thấy biết ơn người, cũng cảm thấy có lỗi... Long Tứ."
"......"
Giọng nói dịu dàng kia vang bên tai như sấm đánh, Long Hiến Chiêu lúc này mới sững người nhận ra, Cố Cảnh Nguyện cũng đang ôm lấy hắn.
Y... không rời khỏi mình.
Long Hiến Chiêu gần như chết lặng tại chỗ, mãi sau mới kích động bật thốt:
"A Nguyện... a.. khốn kiếp!"
Người trong lòng đã đáp lại mình như vậy rồi, Long Hiến Chiêu nghĩ, nếu còn có thể nhịn được nữa, thì e rằng hắn cũng chẳng phải là con người!
Hắn một tay nhấc bổng Cố Cảnh Nguyện lên, mặc cho ánh mắt kinh ngạc của hầu gia, lập tức phi thân trở về trướng chủ soái trong doanh trại.
...Dù sao cũng phải tắm rửa thay y phục.
Vậy thì nhân tiện làm vài chuyện "đáng yêu khả ái"... xem như tiết kiệm thời gian đi.
......
Chỉ là, không ai ngờ được, cho dù như vậy, rốt cuộc vẫn trễ mất mấy canh giờ.
Tới khi thật sự tắm xong thay đồ, thì trời đã tối mịt, Cố Cảnh Nguyện mệt đến độ một ngón tay cũng không động nổi, thiếp đi một lúc.
Y nghỉ ngơi một hồi mới chậm rãi tỉnh lại, dưới sự giúp đỡ của Long Hiến Chiêu mà khoác thêm ngoại bào.
"Bệ hạ chẳng phải còn phải đi chi viện cho Quảng Bình Vương sao..."
"Trẫm ngày mai đi cũng chưa muộn."
Long Hiến Chiêu cũng đứng dậy theo, khẽ nói:
"Đêm nay còn chuyện quan trọng hơn... A Nguyện có muốn cùng trẫm đến hoàng lăng Bắc Dung một chuyến không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK