• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"A, A, A Nguyện?!"
Long Hiến Chiêu như không thể tin nổi, bàn tay đang nắm chặt tay đối phương chợt siết lại, kéo người kia mạnh mẽ ôm vào lòng.
Hắn như rơi vào trạng thái hưng phấn cực độ, tâm tình trồi sụt lên xuống.
Vừa mừng rỡ vì Cố Cảnh Nguyện đột nhiên nói nhớ mình, lại vừa kinh ngạc đến độ chẳng dám tin là thật.
Tựa hồ như... có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hoàng thượng không dám chắc, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Hắn ôm người vào lòng, cúi đầu nhìn xuống, dịu dàng hỏi: "Hửm?"
Cố Cảnh Nguyện khẽ chớp mắt nhìn hắn.
Đuôi mắt lại vương sắc đỏ.
Tựa như tầng mây đỏ au nơi chân trời buổi chiều tà, mặt trời lặn kéo theo một dải hào quang nhuộm ráng đỏ, chói lọi rực rỡ, sáng ngời như thiêu đốt, nhưng đồng thời cũng mang theo bi ai và u sầu của ánh tà dương sắp khuất bóng.
Rất đẹp.
Đẹp đến rung động lòng người. Cũng đẹp đến đau lòng xót dạ.
"A Nguyện rốt cuộc là làm sao?"
Long Hiến Chiêu vu.ốt ve khuôn mặt y, dùng cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu, thấp giọng nói:
"Có gì, bất kể là chuyện gì, cũng phải nói với trẫm."
Cố Cảnh Nguyện khẽ nói: "Bệ hạ, tạ ơn người."
Tựa hồ, điều duy nhất y có thể nói lúc này chỉ là câu ấy.
Y đã nói câu này rất nhiều lần, nhưng thật sự đến lúc muốn mở lời, thì trong đầu chỉ còn đọng lại bấy nhiêu.
Cố Cảnh Nguyện vẫn kiên định mà nói:
"Tạ ơn người, Long Hiến Chiêu."
"......"
Long Hiến Chiêu bắt đầu luống cuống tay chân.
Hắn rất thích nghe Cố Cảnh Nguyện gọi mình như thế, nhưng điệu giọng này, ánh mắt này, phối hợp với cách xưng hô như vậy...
Hắn không hiểu được.
Không đoán ra rốt cuộc trong lòng đối phương là cảm xúc gì.
May thay, Cố Cảnh Nguyện rất nhanh lại mở miệng, thẳng thắn nói:
"Ta biết rồi. Khi còn ở phương Bắc, Dương Tấn chưa từng nói cho người biết chuyện của ta... Bệ hạ, ta đều biết cả."
"......A Nguyện?!" Long Hiến Chiêu nghe vậy thì kinh hãi.
Hắn lập tức cúi đầu nhìn y, đưa tay nâng cằm y lên, không hỏi y biết bằng cách nào, trong đầu chỉ nghĩ đến, thảo nào A Nguyện lại thương tâm, thảo nào A Nguyện lại rơi lệ...
Trái tim như bị xé nát từng mảnh, hắn ôm y chặt hơn, chặt đến mức không còn kẽ hở, không biết làm sao mới có thể ôm y gần thêm chút nữa.
Long Hiến Chiêu muốn giải thích, thậm chí là biện hộ thay cho Dương Tấn.
Nhưng trước khi hắn kịp mở miệng, Cố Cảnh Nguyện lại bất ngờ nhoẻn miệng cười với hắn.
Nụ cười rất nhẹ, nhưng nét mặt rạng rỡ. Đến cả vết sẹo nơi xương mày cũng như sống động hơn vài phần.
Đó rõ ràng là một nụ cười đã buông xuống mọi khúc mắc.
Tựa như trút bỏ được gánh nặng đè nén trong tim bao năm...

Long Hiến Chiêu chưa từng thấy y cười như thế này. Không, cũng không hẳn là chưa từng.

Rất nhiều năm trước, A Khởi cũng từng cười như vậy.
Tuy không giống bây giờ, ba hồn bảy vía đã bị năm tháng khắc lên biết bao dấu vết, đôi mày khóe mắt sớm đã không còn nét hồn nhiên vô tư thuở thiếu thời, nhưng nụ cười ấy của Cố Cảnh Nguyện... quả thực rất giống A Khởi năm xưa.
Cố Cảnh Nguyện khẽ cong môi cười:
"Hoàng thượng, ta thực sự không sao."
Niềm tin bấy lâu sụp đổ, y quả thật cần rất nhiều thời gian để xâu chuỗi mọi thứ, để tiêu hóa sự thật.
Nhưng Cố Cảnh Nguyện cũng không ngờ, dù cho phải chấp nhận một số chân tướng mới, thậm chí cả những điều từng tin tưởng đều bị đảo lộn, vậy mà khi được nam nhân ôm chặt trong lòng, người đã trưởng thành tự bao giờ mà y không hay, y lại cảm thấy...
Không sao cả.
Y không thấy khổ sở.
Một chút cũng không.
Nếu có điều gì gọi là bi thương, thì có lẽ là vì đau lòng thay cho Long Hiến Chiêu.
Hoàng thượng khi đó, yếu đuối như thế.
...Vậy mà vẫn luôn nhớ đến mình...
Cố Cảnh Nguyện khẽ lau khóe mắt.
Đó là xúc động.
Toàn thân như ngâm mình trong làn nước ấm, ấm áp vô cùng.
Không còn thấy lạnh nữa.
Tựa hồ có điều gì đó, đã thay đổi rồi.
Cuộc đời chông chênh lận đận của y... không biết từ bao giờ đã rẽ sang một ngã rẽ khác.
Y không còn là đứa trẻ cô độc không nơi nương tựa nữa.
Y có muội muội rồi.
Và còn có... Long Hiến Chiêu.
"Chuyện là như thế." Cố Cảnh Nguyện nói.
Kỳ thực y hoàn toàn có thể không đề cập đến chuyện này. Coi như chưa từng xảy ra, âm thầm ghi nhớ ân tình của Long Hiến Chiêu, rồi tìm cách báo đáp sau.
Đó vốn là cách Cố Cảnh Nguyện vẫn thường làm.
Nhưng nếu Long Hiến Chiêu đã lo lắng y sẽ không chịu nổi khi biết sự thật, vậy thì Cố Cảnh Nguyện liền dứt khoát nói rõ ra, để hoàng thượng khỏi phải thấp thỏm bất an ngày đêm.
Cảm nhận được sự biến hóa, Cố Cảnh Nguyện liền giãy giụa muốn đứng dậy.
Khi nãy tâm tình cuồn cuộn như thủy triều, đến giờ tỉnh táo lại, y không khỏi cảm thấy vô cùng bối rối.
Nhưng cánh tay siết chặt nơi thắt lưng lại nhất quyết không buông, Cố Cảnh Nguyện vất vả lắm mới miễn cưỡng ngồi dậy được một chút, liền lại bị kéo về, rơi mạnh vào vòng tay rắn chắc ấm áp kia.
Thiếu niên hoàng đế trẻ tuổi, kiếm mi tinh mục, dung nhan anh tuấn rạng ngời, tựa như phượng hoàng tái sinh từ tro tàn.
Hắn siết lấy vòng eo Cố Cảnh Nguyện, rất lâu sau mới tiêu hóa được lời của y.
Rồi hắn nói: "Vậy A Nguyện nói lại lần nữa đi, rằng khanh nhớ trẫm."
Đã nói A Nguyện không còn bị quá khứ trói buộc, vậy hắn cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ nữa.
Hoàng thượng chỉ muốn giữ lấy khoảnh khắc hiện tại.
"Không," hắn cười lớn, giọng điệu có phần tà khí, "Phải nói là, khanh nhớ Long Hiến Chiêu."
"......"
Mặt Cố Cảnh Nguyện lập tức phiếm hồng.
Ban nãy là vì xúc động dâng trào, mới buột miệng thốt nên lời.
Hiện giờ bắt y phải nói lại... tuy không phải không thể, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật... bắt y gọi hoàng thượng như vậy...
Vầng đỏ lan từ mặt lên tận vành tai.
Thế nhưng, lời mình đã nói thì phải có trách nhiệm, đã thốt ra rồi, thì tức là thật lòng.
Mà đã là thật lòng, thì sao lại không thể nói thêm một lần?
Vì thế, tuy rất lúng túng, Cố Cảnh Nguyện vẫn nghiêm túc nói:
"Ta nhớ người rồi, Long Hiến Chiêu."
Ừm... gọi là Long Hiến Chiêu, hình như dễ nói hơn một chút so với gọi "Hoàng thượng".
Nói xong, Cố Cảnh Nguyện nhẹ cắn môi, cụp mắt xuống, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào hắn.
Nhưng chỉ một câu ấy, đã đủ khiến hoàng đế như sống lại.
Hắn đột ngột bế bổng Cố Cảnh Nguyện lên, mặt mày hồng nhuận, tinh thần sảng khoái.
"A Nguyện mệt không? Chúng ta đi cưỡi ngựa nhé."
"......?"
Cố Cảnh Nguyện sững sờ.
Nói tới chuyện cưỡi ngựa, bởi vì từng có một ký ức "đặc biệt" nào đó, nên dù đã rất lâu trôi qua, chỉ cần nghe thấy từ này, thân thể đại nhân Cố vẫn sẽ vô thức rụt lại một cái.
... Hoàn toàn là do xấu hổ.
Nhưng khi Long Hiến Chiêu tự mình dắt ra hai con tuấn mã, hai người sóng vai cưỡi ngựa, giục roi phi nước đại giữa đồng cỏ bát ngát, Cố Cảnh Nguyện mới hiểu ra, mình đã nghĩ quá nhiều.
Ngồi trên lưng ngựa phi như bay, trời cao như rạp xuống trước mắt, vùn vụt trôi qua.
Trên nền trời trong vắt như nước giặt, mấy đám mây trắng lững lờ trôi, tiêu dao tự tại, lười biếng thong dong.
Hôm nay là một ngày thật đẹp.
Tựa như ngày ấy, nhiều năm về trước, hai người cùng nhau cưỡi ngựa đi ngắm hoàng hôn.
"Long Hiến Chiêu."
Gió lướt nhanh qua má, rít lên bên tai như tiếng sấm cuộn, Cố Cảnh Nguyện bất chợt gọi như thế.
Nghe tiếng, hoàng đế quay đầu nhìn lại.
Gió nhẹ thổi rối mấy sợi tóc bên thái dương của Cố Cảnh Nguyện, lòa xòa rủ xuống, càng tô đậm thêm dung mạo thanh tú tuyệt luân của thiếu niên.
Trong ánh mắt Cố Cảnh Nguyện là một tầng ôn nhu trầm tĩnh như nước.
Hoàng thượng đột nhiên không kìm được, tung người nhảy lên lưng ngựa của y, một tay siết chặt eo y, tay còn lại nắm cương ngựa, thúc ngựa phi thẳng vào vùng thảo nguyên xa hơn.
Cuối cùng, hai người cùng nhau ngã xuống giữa một vùng cỏ vắng vẻ không bóng người.
Vẫn siết chặt lấy người mình hằng tâm niệm, Long Hiến Chiêu không thể nhẫn nại thêm, cúi đầu hôn y.
Giữa đám cỏ cao tới đầu gối, hai thân ảnh dần bị che khuất.
Gió lướt qua mang theo hương vị của đất.
Lần đầu tiên nhận được hồi đáp mãnh liệt như vậy, cảm giác hòa hợp chưa từng có khiến Long Hiến Chiêu phát cuồng, tâm thần rối loạn.
Cố Cảnh Nguyện vẫn đang gọi tên hắn.
Gọi hết tiếng này đến tiếng khác, gọi hắn là Long Hiến Chiêu.
"A, ta ở đây." Long Hiến Chiêu đáp lại, giọng trầm khàn kìm nén bao nhiêu, thì động tác lại cuồng dại bấy nhiêu.
Cố Cảnh Nguyện đang gọi tên hắn.
Cả thiên hạ quỳ lạy, cũng chẳng bằng một tiếng gọi này.
Bởi vì, người trong lòng hắn niệm đến, chính là tên của y.
Tóc đen của đối phương như thác đổ tung bay, Long Hiến Chiêu vươn tay, vén mấy lọn dính trên má y ra sau tai.
Hắn bất chợt nhớ đến đôi mắt biết khóc của Cố Cảnh Nguyện.
... Không thể buông tay nữa rồi.
Nhiều năm sau, trải qua bao nhiêu chuyện, bọn họ lại lặng lẽ đối diện nhau.
Dù đầy mình xiềng xích, vết thương chằng chịt, vẫn ôm lấy nhau không buông.
Hắn cúi đầu, khẽ hôn lên đôi mắt kia.
Rồi ghé sát tai y, trong hơi thở ấm nóng và trầm lặng, trịnh trọng nói:
"Ta ở đây."
......
Đêm ấy, trên thảo nguyên tinh tú lấp lánh, họ ôm nhau ngồi tựa sát, lặng lẽ mặc lại y phục...
Trên áo bọn họ vẫn còn vương đầy bụi đất và vụn cỏ, nhưng không ai nhúc nhích.
Một phần là vì quá mệt.
Phần khác là bởi lòng ý vừa mới thấu tỏ, cảm giác kỳ diệu ấy khiến cả hai đều không biết nên mở miệng thế nào cho phải.
Một người đỏ mặt.
Một người ngây ngô cười.
Hồi lâu sau, Cố Cảnh Nguyện bỗng ngồi bật dậy:
"Hoàng thượng, nên hồi cung rồi."
"A Nguyện?" Long Hiến Chiêu cũng đứng dậy theo, chỉ thấy Cố Cảnh Nguyện nghiêm nghị nói:
"Người đã trì hoãn nguyên cả buổi chiều rồi."
Long Hiến Chiêu: "......"
Dù hắn rất muốn cùng Cố Cảnh Nguyện mãi mãi ngồi bên nhau như vậy, nhưng lời đối phương nói cũng chẳng sai.
Chuyện hắn cần làm, vẫn chưa làm xong.
Long Hiến Chiêu lẽo đẽo đi theo phía sau Cố Cảnh Nguyện, trông thấy dáng đi khập khiễng đầy gượng gạo của y, không khỏi vừa đau lòng vừa hối hận.
Hắn bèn bước lên ôm lấy eo người nọ từ phía sau tựa như chỉ cần ôm vào là có thể dốc ra bao nhiêu khí lực, rồi nhẹ nhàng bế cả người lên lưng ngựa, sắp xếp cho Cố Cảnh Nguyện một tư thế không quá khó chịu, rồi cùng nhau quay về.
Cố Cảnh Nguyện ngồi nghiêng trên lưng ngựa, nửa người tựa vào lòng Long Hiến Chiêu.
Y đang được người kia ôm chặt, không lo ngã, liền ngoan ngoãn an tĩnh dựa vào, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của đối phương.
T chợt nhớ tới lần ấy... khi y mang theo Dương Tấn xuyên ngàn dặm tìm Vinh thần y...
Gió hôm ấy, giống như hôm nay.
Nhưng lại không giống.
Gió ngày ấy, vẩn vương mùi máu tanh nồng nặc.
Khi ấy, Dương Tấn đã dùng chút hơi tàn cuối cùng để nói một câu, là bảo y đi tìm hoàng thượng.
Có lẽ ngay từ đầu, y đã hiểu sai.
Dương Tấn, vào giây phút sinh tử ấy, chỉ là muốn nói rõ chân tướng. Là muốn y đi tìm Long Hiến Chiêu.
Hoặc cũng có thể, không phải vậy. Nhưng những chuyện ấy, giờ đây đều không còn quan trọng nữa.
Về Dương Tấn, bọn họ cũng chưa từng nhắc lại. Công và tội, toàn bộ đã hóa thành quá khứ.
Chân tướng và nguyên do, theo cái chết của người kia, cũng dần hóa thành truyền thuyết chẳng ai chứng thực.
Người đã không còn, thời gian đã lỡ, có truy hỏi thêm cũng vô ích.
Thứ duy nhất đáng làm, có lẽ là trân trọng người ngay trước mắt.
Gió nhẹ phảng phất mùi cỏ non, Cố Cảnh Nguyện giơ tay ôm lại Long Hiến Chiêu.
Ánh trăng rọi lên khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ như ngọc của hắn, ánh mắt khẽ cụp xuống, theo bản năng nắm lấy vạt áo đối phương.
Hai ngày sau, Bắc Nhai xuất binh đánh Bắc Dung. Đại Nghi cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng, lập tức phát binh tấn công Tả Thành, mà kết quả quả nhiên giống hệt như dự đoán trước của Cố Cảnh Nguyện, Tả Thành thủ binh mỏng yếu, lương thảo lại không kịp tiếp viện, chưa đến nửa ngày liền bị quân Đại Nghi phá cửa thành.
Quân Đại Nghi thẳng tiến không cản, quân Bắc Dung tan rã.
Vì Đại Nghi từ trước đến nay không sát hại dân thường, cũng không giết hàng binh, nên rất nhiều binh lính Bắc Dung đã chọn buông vũ khí đầu hàng, mở đường lớn cho Đại Nghi dễ dàng tiến công Hữu Thành.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hai tòa thành tả hữu đều bị chiếm lĩnh.
Kinh đô Bắc Dung như con nhím bị lột bỏ lớp gai, chỉ còn lớp bụng mềm yếu lộ ra.
Long Hiến Chiêu thừa thắng truy kích, không hề dừng lại, lập tức bố trí kế hoạch công chiếm Bắc Dung kinh thành.
Trước đây chẳng ai ngờ, một Bắc Dung tưởng chừng kiên cố, binh lực hùng hậu như thế, lại bị đánh tan trong vòng chưa tới hai năm.
Bắc Dung vương triều, sắp sụp đổ!
Đêm hôm ấy, Long Hiến Chiêu cùng các võ tướng thảo luận đến tận nửa đêm.
Khi mọi kế hoạch đều được ấn định, chỉ còn vài canh giờ nữa là trời sáng, hắn liền sai các tướng quân về nghỉ, dưỡng sức chuẩn bị cho trận kế tiếp.
Cố Cảnh Nguyện chủ động ở lại. Y cũng theo quân xuất chinh.
Hai ngày trước, cuộc diễn binh chưa từng có trong lịch sử mà y bày ra đã đủ khiến người người chấn động; giờ lại lấy được tả hữu hai thành mà hầu như không tốn một binh một tốt...
Tướng sĩ trong quân giờ đã xem Tướng quân Hướng Dương Hầu như thần minh nơi sa trường.
Mà thần minh cùng hoàng đế bàn chính sự riêng, cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Tất cả đều không hề dị nghị, lần lượt lui ra ngoài, chỉ còn lại một người chưa nhúc nhích, Trác lão tướng.
"Trác thúc, người cũng nên nghỉ ngơi đi thôi." Long Hiến Chiêu gọi khẽ.
Chỉ nghe Trác Diễn đáp:
"Hoàng thượng, lão thần còn chút nghi hoặc chưa giải, muốn đơn độc thỉnh giáo Hướng Dương Hầu một phen. Không rõ hầu gia có nguyện nể mặt?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK