• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Hiến Chiêu tuy từ trước đến nay chưa từng thụ giáo phương diện này, nhưng từ khi biết được Cố Cảnh Nguyện thân mang dị thể, thậm chí có thể hoài thai... thì Hoàng thượng ít nhiều cũng bắt đầu tìm hiểu một ít thường thức liên quan.
Lúc này bỗng nhiên tiếp nhận được ám chỉ của Cố Cảnh Nguyện, Hoàng thượng xúc động đến mức nói năng lắp bắp:
"A Nguyện chẳng lẽ là... là có, có rồi sao?"
Lòng ng.ực bị huyết khí sục sôi tràn ngập, nơi cổ họng không nhịn được lại dâng lên một mùi tanh ngọt.
Nhưng lần này, bi thương cô tịch trước đó đã sớm tiêu tan mây khói, Long Hiến Chiêu giờ phút này chỉ còn đầy lòng hoan hỉ, trong mắt chỉ thấy mỗi gương mặt tuấn mỹ của Cố Cảnh Nguyện.
Đối diện với đôi mắt sáng tựa tinh tú của Hoàng thượng, Cố Cảnh Nguyện khó khăn gật đầu, giọng khẽ như muỗi kêu mà "Ừm" một tiếng.
Y càng không dám ngẩng đầu.
Nào ngờ khoảnh khắc sau, Long Hiến Chiêu đã một phen ôm lấy y.
"Bệ hạ?!" Cố Cảnh Nguyện không thể không ngước mắt nhìn lên, chớp mắt kinh hô.
Chung quanh vẫn còn rất nhiều thị vệ cùng thích khách, còn có cả Thái hậu...
Nhưng Long Hiến Chiêu nay đã chẳng buồn để tâm đến nữa.
Trong hương trầm ở Vĩnh An cung có tẩm độc, tuy hắn và Cố Cảnh Nguyện từ trước khi hồi kinh đã phục qua giải độc đan đặc chế của thần y, thân thể của A Nguyện lại vốn khó trúng độc, song ai biết được hương thơm kia có ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng chăng?
Hắn trực tiếp ôm lấy Cố Cảnh Nguyện, tung người vượt khỏi tường cung Vĩnh An, lánh xa khỏi nơi đó, rồi mới hạ lệnh cho Hoắc Lâm Bình đem toàn bộ thích khách do Thái hậu ngầm bố trí trong cung xử trí ngay tại chỗ.
Hoắc Lâm Bình lĩnh mệnh.
Bất ngờ trông thấy Hoàng thượng ôm Cố đại nhân, hắn còn tưởng Hầu gia trong trận chiến vừa rồi đã bị thương.
Là thống lĩnh cấm quân, lúc Hoàng thượng chinh chiến bên ngoài, Hoắc tướng quân chỉ có thể ở lại trấn thủ kinh thành, nhưng dù vậy, những truyền thuyết về Hầu gia hắn chưa bỏ sót một chữ nào, tất cả đều rơi vào tai hắn.
Có lẽ bởi lòng ngưỡng mộ, đối với vị Cố đại nhân ngoài mềm trong cứng, chẳng biết từ lúc nào đã luyện được võ nghệ cao cường, như thần tướng hạ phàm kia, Hoắc Lâm Bình nay đã chẳng thể chịu nổi nếu y bị tổn thương dù chỉ một chút.
Dẫu là vì nguyên do gì, Hoắc tướng quân lúc này cũng đã đỏ mắt, sau khi lĩnh mệnh lập tức dẫn quân đánh vào bọn thích khách.
Ngoài tường cung, Long Hiến Chiêu tìm một chỗ đón gió, nhẹ nhàng đặt Cố Cảnh Nguyện xuống.
Ánh mắt như sao sáng nhìn hắn từ trên xuống dưới, dừng lại khá lâu ở vị trí bụng y, Long Hiến Chiêu lần nữa hỏi:
"A Nguyện, thực sự không sao chứ?"
"Ừm." Cố Cảnh Nguyện khẽ gật đầu, sắc diện y đã trở lại bình thường.
Chỉ là vì ánh mắt trực bạch của Long Hiến Chiêu, vành tai y vẫn hơi hơi phiếm hồng.
Trước đó không cảm thấy khó chịu gì, cho nên Cố Cảnh Nguyện cũng không để tâm.
Cảm giác buồn nôn đến nhanh mà đi cũng nhanh, hiện tại y hoàn toàn không thấy gì khác thường.
Nhưng đối diện với sự lo lắng của Long Hiến Chiêu, y vẫn có đôi phần thẹn thùng.
Khi ấy, cánh cửa Vĩnh An cung đóng chặt, Cố Cảnh Nguyện vừa đến nơi liền bị cung nhân ở đây ngăn lại.
Y cũng không cưỡng ép xông vào.
Dù sao đây là tẩm điện của Thái hậu, y đường đường là ngoại thần, quả thực không nên tùy tiện xông vào... nhưng không chịu nổi chính là, đúng lúc ấy, y nghe thấy tiếng cười thảm thiết của Hoàng thượng.
Quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng thượng, tuy Cố Cảnh Nguyện trong lòng sớm đã có suy đoán, nhưng Long Hiến Chiêu không nói, y cũng không nói.
Dẫu sao, Thái hậu cùng Hạo vương vốn thế lực yếu nhược, trong mắt họ cũng chẳng phải mối uy hiếp lớn lao gì...
Nếu nói có thể gây tổn thương, thì chỉ có thể là tình thân mang đến đả kích sâu sắc cho Hoàng thượng mà thôi.
Ai trên đời này mà không từng trải qua khổ đau chẳng thể trốn tránh?
Nhất là khi dính líu đến tình thân, đến phụ mẫu chi ái, lại càng là chuyện người ta không thể lựa chọn, cũng chẳng thể né tránh.
Cố Cảnh Nguyện từng trải cảm giác đó. Lại càng hiểu tính tình trọng cảm của Hoàng thượng, cho nên càng không muốn nhắc đến chuyện của Thái hậu.
Nhưng y không nói, Hoàng thượng không nói, Thái hậu thì nhất định sẽ nói.
Nghe được tiếng cười tê tâm liệt phế của Hoàng thượng từ bên kia tường viện, Cố Cảnh Nguyện liền biết, Long Hiến Chiêu bên trong đã xảy ra chuyện.
Lần này đối mặt với sự ngăn cản của cung nhân, y lựa chọn trực tiếp ra tay.
Phớt lờ những lời răn đe cản trở của vài cung nhân kia, Cố Cảnh Nguyện tung người vượt lên bức tường son đỏ, lao vào đánh một trận kịch liệt với đám thích khách Thái hậu an bài.
Mới có được cục diện hiện tại.
Thấy Hoắc Lâm Bình đã khống chế toàn bộ thích khách trong cung do Thái hậu bố trí, Cố Cảnh Nguyện nghiêng đầu nói: "Bệ hạ, đi xử lý chuyện bên kia đi thôi."
"A Nguyện cùng trẫm đi chứ?" Long Hiến Chiêu hỏi.
Cố Cảnh Nguyện nhìn hắn một cái, gật đầu: "Được."
Y nghĩ Hoàng thượng lúc này cần người ở bên, lại không biết rằng với Long Hiến Chiêu mà nói, thân là cửu ngũ chí tôn, hắn chẳng qua chỉ không muốn rời xa Cố Cảnh Nguyện dù chỉ nửa bước.
Trận tuyết đầu tiên của mùa đông vẫn đang rơi lác đác. Long Hiến Chiêu giơ tay, nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết rơi trên tóc mai Cố Cảnh Nguyện.
Giây phút ấy, tâm cảnh Hoàng thượng đã hoàn toàn đổi khác.
Phụ hoàng mẫu hậu chi ân sủng, tuy lòng còn vương vấn, nhưng khi đã minh bạch rằng điều đó sẽ chẳng bao giờ còn nữa... Sau một trận cuồng loạn, Long Hiến Chiêu liền đã hạ quyết tâm, làm ra lựa chọn cùng điều chỉnh tâm thái.
Hoặc giả bởi thuở thiếu niên đã bị phụ hoàng thân chinh điều đi nơi xa, nhưng vẫn kiên cường chí chính, lòng dạ thuần tịnh, cho nên bệ hạ mới có thể luôn luôn là người đầu tiên điều chỉnh ổn thỏa tâm tình chính mình.
Huống chi, nay hắn đã không còn là kẻ cô đơn.
Ngẩng mắt nhìn mi nhãn ôn nhu như ngọc của Cố Cảnh Nguyện, Long Hiến Chiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn... đã có người thân rồi.
Hoàng đế nói: "Chốc nữa e rằng sẽ có vài chuyện chẳng được như ý, nhưng trẫm cam đoan, rất nhanh sẽ qua đi thôi. A Nguyện, khanh tin trẫm chứ?"
Cố Cảnh Nguyện đối diện ánh mắt đen trắng phân minh ấy, không chút do dự: "Ừm."
Nơi này cấm vệ nhiều, Long Hiến Chiêu không tiện nắm tay y, chỉ đem người an trí bên cạnh mình, cùng vai sánh bước trở về điện Vĩnh An.
Trong điện Vĩnh An, Thái hậu sai người đẩy mở song cửa, để gió lạnh bên ngoài ùa vào, xua tan mùi hương dày đặc trong điện.
Qua song cửa, trông thấy Long Hiến Chiêu vẫn sinh long hoạt hổ đứng bên ngoài, Thái hậu tuy trong lòng hồ nghi, nhưng cũng hiểu đại thế đã mất.
Bà đã thất bại hoàn toàn. Hoặc giả bụi trần đã định, kết cục ra sao cũng có thể bình thản mà đối mặt.
Cũng có thể nói, kế hoạch cuối cùng tan thành mây khói, Thái hậu đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Bà bước từng bước chậm rãi, đi ra ngoài điện. Trong viện, thi thể nằm vắt ngang dọc, là đám thân tín dưới trướng bà đều đã bị xử trảm.
"Hoàng thượng cùng Hướng Dương hầu quả thật cố kiếm tình thâm,(1) tương nhu dĩ mạt." Thái hậu hữu ý nói ra.
Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua những thi thể, cuối cùng dừng lại nơi hai thiếu niên dáng dấp xuất chúng đang sóng vai mà đến. Trong lòng Thái hậu bỗng trào dâng muôn vàn cảm khái.
Bà không kìm được nghĩ rằng, nếu nhi tử của bà không bị tật chân... nếu không có Long Hiến Chiêu, liệu Long Vân Kỳ có phải cũng sẽ như vị hoàng thượng trước mắt, phong thần tuấn lãng, hùng phong bừng bừng.
Đáng tiếc...
Thái hậu âm thầm thở dài.
Dù đã thất thế, dù bà cùng Hạo Vương đều không còn kết quả gì tốt, nhưng bà vẫn muốn... khiến Long Hiến Chiêu sống không yên ổn.
Ánh mắt chợt lộ ra ác độc, Thái hậu cao giọng: "Chỉ tiếc thiên hạ mỹ nhân anh tuấn như mây, hoàng thượng lại một lòng một dạ sủng ái một kẻ..."
"Trẫm thiên vị ai, cũng không phải cớ để mẫu hậu nuôi lũ người này trong cung."
Long Hiến Chiêu bước dài tiến lên, chớp mắt đã đứng trước mặt Thái hậu.
Đoạt trước khi Thái hậu kịp nói thêm gì, hoàng đế đã dùng thanh âm trầm lạnh mà lớn hơn áp chế: "Nếu Thái hậu quá rỗi rãi, trẫm có thể đưa Hạo Vương cùng đích tử vào cung hầu hạ người. Thái hậu thật không nên làm ra việc hồ đồ như thế này."
Thái hậu đột ngột nghẹn họng. Bà run môi nhìn chằm chằm vị thiên tử trẻ tuổi trước mắt.
Long Hiến Chiêu nở một nụ cười tà mị.
Hắn cố tình nhắc đến Hạo Vương chính là để cảnh cáo Thái hậu, dù bà đã mất thế cũng chớ vọng tưởng đồng quy vu tận, sinh mệnh cả nhà Hạo Vương còn nằm trong tay hắn.
Đối diện loại uy hiếp này, quả nhiên Thái hậu không dám nói thêm lời nào. Bà không rõ vì cớ gì, lúc này hoàng thượng lại chỉ khẩu đầu vô bằng mà đổ cho bà tội dưỡng người trái phép trong cung, chứ chẳng phải đại tội mưu hại quân vương... Cũng chẳng rõ hoàng đế nói sẽ đưa cả nhà Hạo Vương vào cung là thật hay chỉ là hư ngôn.
Ngay khi Thái hậu còn do dự, Long Hiến Chiêu lại cất lời: "Chư vị lui xuống trước đi."
"Dạ." Hộ quân Hoắc Lâm Bình nhận lệnh lui ra.
Hoàng thượng muốn họ rời đi, ấy là ám chỉ việc hôm nay không được truyền ra bên ngoài nửa câu.
Cấm vệ quân hoàng cung bị địch nhân trà trộn mà hắn không hay biết, dù là Thái hậu chủ mưu, nhưng nếu hoàng thượng truy cứu, e hắn cũng khó mà thoát tội.
Giờ hoàng thượng không nhắc đến chuyện này, Hoắc tướng quân tất nhiên biết điều, ghi nhận ân huệ, tức khắc lĩnh mệnh rút quân.
Huống chi, chuyện hoàng thượng và Thái hậu vì sao trở mặt... là điều mà dù có gan bằng trời, hắn cũng không dám hỏi tới!
Lúc này trong sân, ngoài đám thi thể, chỉ còn lại người của Thái hậu là những kẻ từng trực tiếp tham dự hoặc biết đến việc ám sát quân vương.
Giữa tình hình như thế, Long Hiến Chiêu không cần tránh né gì nữa, nói thẳng: "Nếu Thái hậu còn muốn giữ mạng cho cả nhà Hạo Vương, vậy hãy học cách ngậm miệng lại."
Giọng điệu kia tuyệt chẳng khách khí gì. Nội dung càng khiến người người rúng động.
Khiến Thái hậu trừng lớn mắt phượng, sắc mặt u ám, hồi lâu không thốt được lời nào.
Hồi lâu sau, bà mới gượng cất tiếng: "Nếu ai gia ngậm miệng ..."
".... ngươi thật sự chịu buông tha cho ai gia cùng Hạo Vương?"
Long Hiến Chiêu thong thả nói: "Còn phải xem Long Vân Kỳ có biết kế hoạch của người hay không."
Thanh âm hắn nhẹ nhàng như gió thoảng, thoạt nghe tựa như đang tán gẫu.
Thế nhưng đuôi âm hạ thấp, lời ra như sấm sét giữa trời quang: "Nếu Long Vân Kỳ cũng biết người muốn sát trẫm, vậy thì trẫm còn giữ hắn lại làm gì?"
Lời chưa dứt ý đã rõ, Thái hậu hắn tất nhiên không tha, còn Long Vân Kỳ, nếu quả thực biết đến chuyện này, hắn cũng tuyệt đối không nương tay.
"Ngươi...!" Thái hậu sắc mặt tức thì trắng bệch rồi đen sì, lại chuyển sang trắng xám, trong lòng như bị Long Hiến Chiêu bỡn cợt, phẫn nộ đến cực điểm.
Bà vừa rồi lẽ ra nên lập tức hô lên trước mặt cấm quân, vạch trần thân phận Cố Cảnh Nguyện, cùng hắn đồng quy vu tận!
Nhưng may thay, bà còn hậu chiêu. Một khi bà xảy ra chuyện gì, thân phận cực âm chi thể của Cố Cảnh Nguyện sớm muộn cũng sẽ bị phơi bày thiên hạ...
"Thái hậu chớ căng thẳng như vậy." Ngữ khí Long Hiến Chiêu lại chuyển về vẻ tiêu sái thường ngày, "Dẫu cho Hạo Vương cũng có ý sát trẫm, thì đứa hài tử của hắn, trẫm tất không truy cứu."
Thái hậu: "......"
"Tiểu hài hà cớ gì phải chịu vạ?" Long Hiến Chiêu nói, "Dù trẫm chẳng ưa đứa nhỏ ấy, cũng sẽ bảo vệ tính mạng của nó, để nó trưởng thành an nhiên."
Sắc mặt Thái hậu lại một lần nữa chuyển tối.
Hoàng đế nắm được điểm yếu của bà, cũng như bà biết rõ nhược điểm của hắn.
Bà nợ Long Vân Kỳ cả đời làm mẫu thân mà không trả nổi. Bà không chữa được chân hắn, vĩnh viễn chẳng thể khiến hắn xưng bá thiên hạ, đăng đế vị... Nhưng chí ít, bà có thể đem đến cho hài tử khỏe mạnh của hắn tất cả những gì phụ thân nó chưa từng có được.
Đó là điều duy nhất một người mẫu thân như bà còn có thể làm vì nhi tử.
Cho nên, hài nhi ấy tuyệt không thể xảy ra chuyện.
Nay bị hoàng thượng lấy tính mạng tiểu hài uy hiếp, Thái hậu lập tức như rơi vào vũng lầy, cả khí lực để chống đỡ cũng chẳng còn, phẫn uất đến cực điểm.
"Dù bổn cung không nói, tam công lương tướng bọn họ cũng sẽ biết! Thiên hạ bách tính cũng sẽ biết! Dẫu hoàng thượng có tạm thời che giấu thân phận của y, vì y mà sửa tổ chế, đưa y nhập cung, nhưng tương lai thì sao? Hoàng thượng thật sự sẽ không lập hậu, không nạp phi nữa ư?"
Nói đến đây, trong mắt Thái hậu lại lộ ra tiếu ý, lần này ánh nhìn của bà chuyển về phía Cố Cảnh Nguyện.
"Đáng tiếc thay, một nhân vật khuynh quốc khuynh thành như Cố đại nhân, cuối cùng chỉ có thể làm món đồ chơi trong hậu cung của hoàng thượng. Ngày ngày tranh sủng đoạt tình, từng bước hóa thành oán phụ thâm cung, cuối cùng thành cô hồn u quỷ giữa chốn cung thành..."
Hồi tưởng lại năm xưa chính mình nơi hậu cung đấu đá cùng đám nữ nhân, Thái hậu thở dài, chân thành tiếc nuối nhìn về phía Cố Cảnh Nguyện: "Một mỹ nam tài hoa hơn người, phong tư xuất trần như vậy, cũng chỉ có hoàng nhi ngươi mới nỡ vùi dập."
"Cố đại nhân, ngươi hãy nghĩ kỹ xem, cho dù ngươi là cực âm chi thể, có thể kết thai dưỡng tử thì thế nào? Sinh hạ hoàng tử, chẳng phải cũng phải ký thác danh phận dưới tên người khác? Chỉ là làm áo cưới cho kẻ khác mà thôi... Ai gia vì ngươi mà bất bình đó."
Cố Cảnh Nguyện đứng lặng nơi đó, thần sắc thản nhiên, mắt khẽ cụp, đối diện lời gièm pha cũng chẳng mảy may dao động.
Ngược lại, Long Hiến Chiêu bên cạnh không chịu nổi nữa, đột ngột cắt lời Thái hậu: "Mẫu hậu lại sai rồi. Trẫm vốn chưa từng có ý đưa Cố Cảnh Nguyện vào hậu cung."
Nói đến đây, hoàng đế sải bước đến bên người thiếu niên cao ráo tuấn tú kia, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.
Đối diện ánh mắt ôn nhu kia, thanh âm của hoàng đế vang vọng rõ ràng, từng chữ nặng tựa thạch vàng:
"Cố đại nhân đích thực là cực âm chi thể, nhưng không sao cả, bởi trẫm chính là thiên sát cô tinh mà."
"Hẳn Thái hậu còn nhớ năm xưa phụ hoàng xây Quan Tinh Đài, để quốc sư có thể quan thiên tượng, tính đại vận quốc mạch chứ?"
"......" Tựa hồ đã đoán được điều gì, hai mắt Thái hậu lập tức trợn to.
Quả nhiên, Long Hiến Chiêu tiếp lời bằng giọng vui vẻ: "Trẫm tại phương Bắc từng gặp một vị thần nhân như vậy."
"Gần đây vị thần nhân đó vì Đại Nghi mà gieo một quẻ, nói trẫm là thiên sát chi tinh, tuy là thiên mệnh hạ phàm, nhưng sát khí quá nặng, khó lòng khống chế. Lâu dài ắt ảnh hưởng vận thế Đại Nghi. Muốn giải, cần một cực âm chi thể, phải là loại thuần âm, có thể vì trẫm sinh long tử."
"Hoàng thượng, ngươi... hoang đường! Toàn là lời lẽ hoang đường!" Thái hậu thất thanh phản bác.
Nhưng Long Hiến Chiêu đã nói hứng, tựa hồ chuyện này thực sự từng xảy ra, tiếp tục nói: "Chuyện có thật. Vị thần nhân ấy còn nói, người mang cực âm chi thể kia ắt phải đến từ phương Bắc, hơn nữa trong Đại Nghi không được để y chịu bất cứ uất ức nào. Phải phong y hậu vị, ngạo thị thiên hạ, cùng trẫm điều hòa âm dương, chỉ có hai người chúng ta..."
Đến đây, khóe môi hoàng đế đã hiện rõ ý cười khó giấu.
"Không sai."
Trong những lời hoang đường đến không thể hoang đường hơn của Thái hậu, giọng nói của Long Hiến Chiêu lại đầy hoan hỉ, thẳng thắn cất lên:
"Cho nên trẫm đã hạ thánh chỉ, từ nay về sau, cùng Hướng Dương Hầu đồng hưởng giang sơn, cộng trị thiên hạ."

.....
@@ (1) Tương nhu dĩ mạt" (相濡以沫) là một thành ngữ Hán ngữ cổ, xuất xứ từ "Trang Tử- Đại tông sư. Thường được dùng để chỉ tình nghĩa gắn bó, cùng nhau vượt qua hoạn nạn, đặc biệt là trong tình cảm vợ chồng, tri kỷ hay huynh đệ ]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK