Ngón tay vu.ốt ve nơi cổ trắng ngần, thanh dài của Cố Cảnh Nguyện, cảm nhận làn da nhẵn mịn bên dưới đầu ngón tay, Long Hiến Chiêu nghĩ đến cảm giác bất an gần đây, càng thêm không muốn tin rằng Cố Cảnh Nguyện thực sự muốn rời đi.
Nhưng lại không thể tự lừa mình rằng có lẽ, y thật sự sẽ đi.
Bởi vì A Nguyện... xưa nay luôn ngoan ngoãn.
Chưa từng tranh sủng.
Hắn vô cùng hy vọng Cố Cảnh Nguyện hiện tại chỉ đang nói dối.
Nhưng với sự thấu hiểu y suốt bao năm, hắn lại rõ Cố Cảnh Nguyện sẽ không vì chuyện này mà nói dối vào lúc như thế.
......
"Nói đi, trẫm cũng muốn biết vừa rồi còn yên ổn như vậy, cớ sao Trấn Nam Vương vừa tới, khanh liền muốn đi? Còn cáo quan từ chức... Cố Cảnh Nguyện, khanh học mấy trò này từ ai thế? Hửm?"
Ánh mắt hoàng thượng lướt trên gương mặt của y.
Cố Cảnh Nguyện nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói từng lời một: "Thần vốn dĩ đã định đi rồi."
"Nói bậy."
Long Hiến Chiêu hoàn toàn không hài lòng với câu trả lời đó. Hắn nửa nằm đè trên người y, chăm chú nhìn vào mắt y, cố tìm lấy một tia do dự nào đó.
"Được rồi, trẫm biết trẫm sai rồi."
Ngón tay hắn không an phận mà lần dọc theo cổ áo Cố Cảnh Nguyện, trượt xuống dưới. Ngự âm nhẹ giọng, dỗ dành:
"Trẫm biết mình không nên để khanh lại một mình, nhưng mà A Nguyện... A Khởi đã từng cứu mạng trẫm. Hắn cứu mạng trẫm đấy! Không phải vì mạng trẫm khi ấy thấp hèn, nay lên làm hoàng đế rồi thì không cần trả ơn nữa... A Nguyện vẫn luôn là người hiểu lý lẽ, khanh hẳn sẽ hiểu cho trẫm..."
"Huống hồ, A Nguyện, trẫm cũng không mong khanh phải nhường bước gì, trẫm chỉ hy vọng khanh có thể cho trẫm thêm một chút thời gian. A Nguyện, trẫm phát hiện mình hình như..."
"Hoàng thượng."
Cố Cảnh Nguyện nhẹ nhàng ngắt lời hắn.
Y cũng không vùng vẫy nữa.
Mặc cho dây áo bị hắn lần lượt tháo ra, mặc cho bản thân đang bị lớp cẩm y đỏ rực bọc lấy, Cố Cảnh Nguyện chỉ nằm im, không nhúc nhích.
Chính dáng vẻ như vậy yên tĩnh mà trầm ổn đến mức quá đáng mới khiến lời nói của Cố Cảnh Nguyện trở nên đặc biệt nghiêm túc.
Y nói: "Thần vốn đã định trong đêm nay sẽ dâng lên tấu thư từ chức. Nếu không tin, bệ hạ có thể hỏi tả thừa tướng."
"......"
Long Hiến Chiêu bị ngữ khí nghiêm trang của y làm cho sững người.
Ngay cả động tác trên tay cũng ngừng lại.
Nhưng rồi hắn lại không tài nào tin nổi.
Sững sờ một chốc, hắn bật cười khẽ, đầy vẻ khinh thường: "Việc này mà khanh cũng nói với Dương Hữu Vi? ...A Nguyện, trẫm không cho phép khanh gạt trẫm như vậy."
"Thần không có gạt bệ hạ."
Cố Cảnh Nguyện bình tĩnh nói: "Thần đến nơi này là để giúp bệ hạ giành lại đại quyền. Giờ gian thần ác đảng đã trừ, Cố Nguyên Tiến đã tự vẫn, chính là lúc thần nên lui bước..."
"Giúp trẫm?"
Đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, Long Hiến Chiêu mỉm cười.
"Nói như vậy, A Nguyện vẫn là có lòng với trẫm."
Hắn ra chiều mãn nguyện thở dài, như thể trái tim vừa được y trấn an liền yên vị trở lại, rồi lại như thể bỗng nhiên dâng lên hứng thú với bộ y phục trên người Cố đại nhân.
Hoàng thượng không hề ngại ngần việc cởi bỏ từng lớp xiêm y ấy, cho đến khi người trước mắt hắn chỉ còn lại nguyên sơ và chân thật nhất.
Hắn thích dáng vẻ khi ấy của Cố Cảnh Nguyện.
Cũng sâu sắc cảm thấy lúc này, họ nên cùng nhau làm điều gì đó.
...Hắn và A Nguyện trước giờ chưa từng cãi nhau. Bởi thế, hắn cũng không biết nếu giữa hai người có khúc mắc thì nên giải quyết thế nào.
Nhưng hắn nhớ dáng vẻ A Nguyện trên giường.
Là hưởng thụ, là vui thích.
Vậy nếu cãi nhau thì sao?
Có lẽ... chỉ cần làm một lần là được.
...Bất luận thế nào.
Chỉ cần Cố Cảnh Nguyện vẫn còn thích hắn, vậy thì mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Đang nghĩ như thế, hoàng thượng chuẩn bị tháo nốt lớp trung y cuối cùng trên người y, nhưng Cố Cảnh Nguyện lại bất ngờ lắc đầu, nói: "Bệ hạ, thần không thích."
Động tác của Long Hiến Chiêu lần nữa khựng lại. "...Khanh vừa nói gì?"
Cố Cảnh Nguyện nằm đó, vì giằng co ban nãy mà búi tóc cũng bung ra.
Mái tóc đen như thác đổ tán loạn, con ngươi đen láy, sáng rực, dung mạo tuấn mỹ tựa không dính bụi trần.
Y chỉ lẳng lặng nằm đó.
Không phản kháng, như để mặc người muốn làm gì thì làm. Nhưng ánh mắt kia lại mang theo vài phần cố chấp.
Tựa như cho dù người trên người y có làm gì, cũng không thể thay đổi được ý định của y.
Đôi mắt đào hoa của Cố Cảnh Nguyện chăm chú nhìn hắn.
Nghiêm túc nói:
"Thần nói thần không thích bệ hạ... từ trước đến nay, chưa từng thích."
...
Mọi thứ như đều ngưng lại trong khoảnh khắc ấy.
Một lúc sau, Long Hiến Chiêu mới gượng tìm được thanh âm của mình.
Giọng hắn đã trở nên khàn khàn, hoàng thượng khẽ lắc đầu.
"Khanh đang nói dối."
"Nếu không thích trẫm, vì sao khanh lại giúp trẫm?"
Cố Cảnh Nguyện nhẹ giọng đáp, từng chữ rõ ràng: "Có một vài lý do... nhưng không phải vì thích bệ hạ."
"Ha." Vị hoàng đế trẻ lại lần nữa chạm đến bờ ranh giới của cuồng nộ. Nhưng lần này, có lẽ vì giận đến cực điểm, nên càng giận, hắn lại càng trở nên trầm tĩnh đến lạnh lùng.
Trên gương mặt tuấn mỹ của Long Hiến Chiêu, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười.
Chỉ là trong nụ cười ấy tràn đầy băng giá.
Hắn vu.ốt ve thân thể Cố Cảnh Nguyện.
Giọng nói thong thả, từng lời từng chữ như găm vào tim y:
"Vì giúp trẫm, nên khanh ngày ngày thuận theo trẫm. Vì giúp trẫm, nên một lòng một dạ nghĩ vì trẫm, lo trước lo sau, không tiếc cả tính mạng. Vì giúp trẫm... nên khanh không ngại gì mà bước lên long sàng của trẫm?"
"...Vậy thì Cố đại nhân, khanh quả thực là một vị thần tử trung thành hiếm có của trẫm rồi."
Vừa phải chịu đựng hắn, lại vừa nghe hắn nói những lời như vậy, sắc mặt của Cố Cảnh Nguyện đã lúc trắng lúc đỏ.
Bất kể bản thân đã làm gì, bất kể trong lòng thực sự khinh thường hay chán ghét đến đâu, y vẫn là người sĩ diện.
Sẽ vì xấu hổ mà mặt đỏ lên.
Tính cách trong cốt tủy không thể đổi được.
Dù vậy, Cố Cảnh Nguyện vẫn cố ép bản thân đè nén mọi khó chịu, đáp lại hắn.
Y nghiêm túc, đường hoàng nói:
"Vì muốn lấy được lòng tin của bệ hạ, nên thần phải một lòng một dạ tốt với người."
"Cố Cảnh Nguyện." Long Hiến Chiêu cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở đến nơi.
Thế nhưng Cố Cảnh Nguyện vẫn dùng đôi mắt đen trắng phân minh ấy nhìn hắn, một chữ cũng không bỏ sót, nói tiếp:
"Chỉ có khi giành được sự tín nhiệm tuyệt đối từ bệ hạ... thần mới có thể hành sự nhanh chóng và thuận lợi hơn."
"Cố Cảnh Nguyện!"
Tính khí của hoàng thượng rốt cuộc không kìm được nữa, hắn chỉ hận không thể bóp nát chiếc eo mảnh dẻ dưới tay.
Đôi mắt Long Hiến Chiêu đã nhuộm đỏ, gầm lên: "Khanh có biết mình đang nói cái gì không?! Nói cái thứ ma quỷ gì thế?!! Vậy ý khanh là khanh vẫn luôn lợi dụng trẫm?!!! Khanh coi trẫm là gì hả?!!!"
"Thần xin lỗi."
Đối diện với cơn thịnh nộ như trời long đất lở của bệ hạ, điều duy nhất Cố Cảnh Nguyện có thể làm chỉ là cúi đầu xin lỗi.
Y nói: "Thần không cố ý... thần chỉ là..."
Y cũng bất đắc dĩ.
Ba năm trước, hoàng thượng vừa mất đi một trọng thần, giống như một con sói cô độc bị thương.
Ngoài Dương Tể tướng, hắn không tin tưởng bất cứ ai, không giao lòng cho bất kỳ người nào.
Ngay cả khi Cố Cảnh Nguyện được Tể tướng đích thân tiến cử sau đó, vì chưa rõ mục đích của y, hoàng thượng vẫn giữ khoảng cách, chưa từng hoàn toàn tin tưởng.
Không phải không thể có được tín nhiệm của hoàng thượng.
Chỉ là quá chậm.
Giao tình quân tử, phải bao nhiêu năm mới có thể thực sự trao đi tín nhiệm?
Mà với Cố Cảnh Nguyện... cho dù phải dùng sự trung thành và nhu thuận tuyệt đối để đổi lấy lòng tin, cho dù phải ngày ngày vâng phục, chịu mọi nghi ngờ và khinh miệt của bách quan... cũng còn dễ chịu hơn việc phải giải thích: y là ai, và vì sao y lại muốn đến Đại Nghi giúp hoàng đế.
Bởi y thật sự không thể nói.
Một chữ cũng không thốt ra được.
Có lẽ rất khó tin, nhưng sự thật là, so với việc phải cưỡng ép bản thân đi giải thích, phải bày ra chân tướng... thì y thà im lặng làm việc còn dễ chịu hơn nhiều.
Y vốn là người nhát gan yếu đuối như vậy.
May mắn thay, hoàng thượng cũng chưa từng thật lòng động tâm với y.
Cố Cảnh Nguyện nhắm mắt lại, rồi mở ra lần nữa đôi mắt đào hoa vẫn ánh nước long lanh như trước.
Y vẫn cố chấp nói:
"Thần chỉ là... cần sự phối hợp của bệ hạ, nên mới lợi dụng người. Nhưng thần chưa từng có ý làm hại bệ hạ... xin hãy coi như chỉ là một trò đùa của thần."
"...Phối hợp? Trò đùa?"
Lần này, hoàng thượng thật sự không thể cười nổi nữa.
Hắn cảm thấy đêm nay như bị lật tung tất cả. Mỗi lời mà Cố Cảnh Nguyện nói ra đều khiến hắn cảm thấy xa lạ, vô cùng xa lạ.
Bởi những lời như vậy, trước đây chưa từng xuất phát từ miệng y.
Người mà hắn từng cho là thấu hiểu tận tường, giờ đây bỗng chốc như trở thành một kẻ xa lạ chưa từng quen biết.
Chân long thiên tử cũng không biết nên phản ứng thế nào nữa.
Chỉ ngẩn người đứng đó.
Cố Cảnh Nguyện nói: "Thần xin lỗi."
"Trẫm nói rồi, không được nói xin lỗi!"
Hoàng thượng hoàn toàn bùng nổ.
Có đôi khi, càng không muốn nghe đáp án, con người lại càng không kìm được, cố ý dùng lời nói để chọc tức đối phương.
Long Hiến Chiêu gằn giọng nói:
"Nếu khanh không thích trẫm, vậy thì người mỗi ngày dụ dỗ trẫm, ở trên giường trẫm phóng đãng kia là ai?!"
Biểu cảm của hắn lúc này, đã không còn là phẫn nộ thuần túy nữa, mà là tàn nhẫn và hung bạo đến tận xương.
Âm thanh của hoàng thượng dường như mất kiểm soát, lớn hơn nhiều so với lúc trước.
"Được, được rồi... Dù khanh, Cố đại nhân, tài hoa tuyệt thế, muốn đến Đại Nghi gây sóng gió, muốn vào triều đình của trẫm chơi đùa, cần trẫm phối hợp... nhưng Cố Cảnh Nguyện, khanh quên những đêm chúng ta bên nhau sao? Khanh giải thích thế nào? Đừng nói với ta là vì ứng phó với Cố Nguyên Tiến! Với tài năng của Cố đại nhân, còn cần phải diễn trò thật sự sao? Với tâm cơ tinh tế của Cố đại nhân, làm sao có thể bị trẫm lừa được?"
Đôi mắt của vị hoàng đế trẻ tuổi giờ đã đỏ như máu, biểu cảm cũng ngày càng trở nên tàn nhẫn, hung ác.
Hắn không ngừng buông ra những lời nói thô tục, không có vẻ gì là sẽ dừng lại.
Cố Cảnh Nguyện cảm thấy đau đớn.
Hoàng thượng đã điên rồi.
"Dù không thể tránh, khanh đừng nói với trẫm rằng sau những lần đó khanh không cảm thấy gì! Không thích trẫm? Khi bị trẫm làm vậy, sao khanh không nói không thích? Hay là... Cố đại nhân chỉ thích bị người khác làm như vậy?"
Nói đến đây, giọng của hoàng thượng lại hạ thấp, như thể tất cả sức lực của hắn đều dồn vào những lời này, tay hắn cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đau đớn khiến Cố Cảnh Nguyện phải cắn chặt môi dưới.
Y thật sự rất sợ những lời này sẽ bị người khác nghe thấy, và y cũng sợ con người hiện giờ của Long Hiến Chiêu.
...Hoàng thượng không còn là thiếu niên ngày xưa nữa. Có lúc, cơn giận của thiên tử, ngay cả Cố Cảnh Nguyện cũng phải tránh xa.
Hơn nữa, y chưa bao giờ thấy hoàng thượng giận dữ đến thế.
Không phải ảo giác. Thậm chí có một khoảnh khắc, Cố Cảnh Nguyện cảm thấy mình sẽ bị đối phương hủy diệt.
...
Nếu là trước đây, Cố Cảnh Nguyện nhất định sẽ im lặng, để cho đối phương trút hết cơn giận ra mà không phản kháng.
Nhưng giống như y đã nói, mọi sự tuân phục trước đây cũng chỉ là để thuận lợi hành sự mà thôi.
Giờ đây, mục đích của y đã đạt được.
Mục đích đã hoàn thành, vì vậy dù có chết đi, Cố Cảnh Nguyện cũng không cho phép bản thân tiếp tục lừa dối đối phương nữa.
Có lúc, im lặng chỉ là một lời nói dối không lời.
Y đã ở đây, đã nói quá nhiều lời dối trá rồi...
Đã đến lúc, y phải vứt bỏ cái vẻ bề ngoài mà chính y cũng thấy ghê tởm.
Mặc dù những lời này thật sự rất khó nói ra.
Nhưng sau khi cắn chặt môi, Cố Cảnh Nguyện vẫn kiên trì đè nén cơn run rẩy của mình, cố gắng kiềm chế nỗi xấu hổ, trả lời:
"Vì thần là... thích bệ hạ..."
"Khanh nói cái gì?" Long Hiến Chiêu lập tức dừng lại động tác.
Giọng nói của hắn trở nên bình tĩnh hơn một chút, ánh mắt đỏ ngầu dần dần nhạt đi, nhẹ nhàng lắng lại.
Hắn dừng mọi động tác, tay vẫn giữ chặt khuôn mặt của Cố Cảnh Nguyện, đôi mắt sáng rực như sao, giọng nói mơ hồ mang theo chút hy vọng.
"Lặp lại lần nữa, khanh nói cái gì?"
"..."
Cố Cảnh Nguyện không thể động đậy đầu, chỉ có thể dùng tay che mắt mình lại.
Nước mắt nóng hổi liên tục trào ra, không kiềm chế được, chảy xuống từ khoé mắt.
Cố Cảnh Nguyện cắn chặt môi, mặc dù đau đớn, nhưng y vẫn không thể phủ nhận niềm vui về tinh thần.
Y hổ thẹn và xấu hổ, mắt nhắm chặt lại, giọng nói ẩn chứa một sự tuyệt vọng sâu thẳm.
Đó là một sự tuyệt vọng vô đáy, vô tận.
Chứa đầy sự thất vọng và chán ghét bản thân.
Y không thể kiềm chế được mà run rẩy, cơ thể không còn chút sức lực nào.
Nhưng vẫn kiên quyết nói ra sự thật
"Bệ hạ nói đúng. Thần chính là... thích bị..."
......
"Nhưng thần không phải thích bệ hạ, không phải người."
Giọng Cố Cảnh Nguyện trở nên khàn khàn, nhưng vẫn dịu dàng như trước, y cố gắng nói rõ mọi chuyện:
"Vì cần sự tin tưởng và phối hợp từ bệ hạ, và tình cờ... vào đêm hôm ấy của năm đó... nên là người. Không có lý do gì đặc biệt cả, xin lỗi bệ hạ, là thần đã lừa người."
......
Một lúc sau.
"Bang! -"
Âm thanh vang lên bất ngờ vang lên, cánh cửa của gian phòng trên lầu bị người từ bên trong đá bay ra.
Một vị công tử mặc trang phục xa hoa, tuy có vẻ bề ngoài lộn xộn, từ trong phòng lao ra, sắc mặt tối tăm như muốn giết người.
Bên ngoài, hai người Dương Lâm và Trác Dương Thanh đứng sững người, không khỏi bị dọa giật mình, cùng lúc đó còn có cảm giác như vừa vô tình nghe phải thứ gì đó không thể nghe, nếu bị phát hiện thì chắc chắn sẽ bị xử trảm...
Đúng vậy, họ vừa nghe được... Cố đại nhân nói rằng... chưa bao giờ thích hoàng thượng...
Sau đó hai người không dám nghe tiếp nữa, đứng xa một chút, và tự động ngăn chặn mọi người muốn đi qua, tránh để chuyện này bị bại lộ.
Tuy nhiên, họ vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm thét của hoàng thượng vang ra từ bên trong...
Những lời sau của hoàng thượng đúng là không thể nghe được.
Nhưng giọng của Cố đại nhân thì vẫn rất nhỏ.
Không biết cuối cùng Cố Cảnh Nguyện đã nói gì, mà khiến hoàng thượng tức giận đến mức trực tiếp đá bay cửa...?
Long Hiến Chiêu không kịp chỉnh trang lại trang phục hỗn loạn, vội vàng lao ra ngoài.
Hắn và Dương Lâm nhìn nhau một cái, Trác Dương Thanh vẫn không yên tâm liền đuổi theo.
Chỉ tiếc rằng... hắn vốn không thích luyện võ, mà tốc độ của hoàng thượng sao hắn có thể đuổi kịp...
Dĩ nhiên, dù đuổi không kịp cũng phải đuổi.
Ngay khi vị tiểu hầu gia định nhảy lên xe ngựa, ra lệnh cho người nhanh chóng phi ngựa đuổi theo, ai ngờ, hoàng thượng tức giận đến mức tâm khí không ổn, trực tiếp từ mái nhà rơi xuống!
Khi Trác Dương Thanh hét lên chạy đến để bảo vệ hoàng thượng, thì vị thiên tử đang giận dữ kia đã một quyền lại một quyền đánh mạnh vào tường, như thể muốn đánh sập bức tường mà dường như đã làm hắn ngã xuống.
Trác Dương Thanh theo sau sợ hãi... Hoàng thượng dù có lúc nổi giận, nhưng chưa từng thấy cảnh tự hành hạ mình thế này.
"Hoàng thượng... sao rồi hoàng thượng..." Trác Dương Thanh vội vàng chạy lại.
Long Hiến Chiêu gần như suýt đập nát tay mình.
Trác Dương Thanh một tay kéo hắn lại, hắn nghe thấy thiên tử lẩm bẩm: "Ai cũng có thể..."
"Hoàng thượng?" Trác Dương Thanh gọi.
Long Hiến Chiêu dừng tay, không đánh nữa, chỉ vô lực dựa vào tường, mặc cho máu trên mu bàn tay rơi xuống đất.
Hắn thất thần, như thể bị đả kích nặng nề, hoàn toàn không có sức sống: "A Nguyện nói... ai cũng có thể..."
Danh Sách Chương: