Khi Cố Cảnh Nguyện mở mắt lần nữa, y phát hiện bản thân đang ở trong một sơn động nhỏ.
Chung quanh tối đen như mực, không gian kín bưng khiến y theo bản năng bật dậy.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác mềm nhũn vô lực kéo tới, nơi khó mở miệng nhất cũng lập tức đau nhức, khiến y chợt nhớ ra bản thân hiện đang ở đâu.
“A Nguyện?” Người làm đệm thịt bên dưới phát ra tiếng gọi, kế đó, một đôi tay to nhẹ nhàng phủ lên eo y.
“Khanh tỉnh rồi.”
Cố Cảnh Nguyện: “...”
Ký ức về những cảnh tượng vừa rồi ào ạt ùa về, Cố Cảnh Nguyện mím chặt môi.
Môi y cũng bị cắn rách từ trước, lúc này đã kết thành lớp máu khô.
Một động tác nhỏ thôi cũng khiến vết thương nứt toác, mùi tanh ngọt nhàn nhạt lan tràn trong miệng.
Cố Cảnh Nguyện không lên tiếng.
Cũng không nhúc nhích.
Long Hiến Chiêu căng thẳng ôm lấy y: “A Nguyện giận rồi sao?”
Thân thể lần nữa bị bàn tay nóng bỏng ấy chạm vào, giọng nói trong trẻo nhưng khàn khàn của Cố Cảnh Nguyện vang lên: “Người... trước đưa y phục cho ta.”
“À à.”
Trong bóng tối, Long Hiến Chiêu vô cùng tự nhiên mò lấy một bộ y phục, đưa cho Cố Cảnh Nguyện.
Tiếng sột soạt mặc đồ vang vọng trong sơn động.
Cố Cảnh Nguyện lại nói: “Người... cũng mặc vào đi.”
“...” Long Hiến Chiêu cười toe toét.
Võ công hắn thâm hậu, năm giác quan cũng hơn người.
Dù trong bóng tối, hắn vẫn thấy rõ được dáng hình Cố Cảnh Nguyện, thấy cả dáng vẻ ưu nhã khi y mặc y phục.
Nhưng khi y mặc đến nửa chừng, đã quay hẳn lưng về phía hắn, gần như lấy cả tấm lưng để chắn.
Long Hiến Chiêu trêu chọc một câu: “Y phục của trẫm... vừa rồi bị A Nguyện xé nát rồi.”
Động tác của Cố Cảnh Nguyện khựng lại: “...”
Chớp mắt mấy cái, từng chi tiết lúc thất thần vừa rồi ùa về, bao gồm cả những chuyện không thể tả.
...
Cố Cảnh Nguyện vội vàng mặc y phục cho xong, gần như chỉ vừa khoác được ngoại bào liền chống tay lên vách đá trong sơn động, gắng gượng đứng dậy.
Chân y vẫn mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực.
Nhưng y vẫn cố gắng lê từng bước, tập tễnh bước ra khỏi động.
“...A Nguyện!”
Long Hiến Chiêu không dám trêu ghẹo nữa, đành ngậm ngùi tiếc nuối, vội vã mặc y phục tử tế, ba bước thành hai đuổi theo ra ngoài.
Ngoài động, ánh trăng vẫn treo cao.
Phía trước sơn động là rừng cây cổ thụ tầng tầng lớp lớp, xa không thấy điểm tận cùng.
Dưới ánh trăng rực rỡ, nếu đêm nay trăng không tròn, chỉ e cũng khó phân rõ phương hướng.
Trong rừng chẳng mấy yên tĩnh, tiếng ve kêu, dế gáy, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng cú rúc...
Đối mặt với cảnh ấy, Cố Cảnh Nguyện lại thấy chân mềm nhũn.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, Long Hiến Chiêu lo rằng sẽ còn rắn mò tới, liền bế thốc y nhảy vào rừng rậm sâu hút, lại còn tìm được một cái sơn động.
Y nhớ hết rồi.
Cho nên, không chỉ hoang dã giữa trời đất, bọn họ còn kéo nhau vào rừng sâu, rồi lại vào sơn động...
Hai kẻ quần áo xộc xệch, trước sau nhảy ra khỏi rừng rậm, trở về vùng đồng bằng mênh mông.
Y phục của Long Hiến Chiêu quả thật đã bị xé rách.
Vạt áo ngoài cùng một bên tay áo đều nát tươm, không còn hình dáng.
Ngoài ra, bên cổ hắn còn một vết xước dài, vết máu đỏ tươi là do Cố Cảnh Nguyện trong lúc quá kích động, vô thức cào ra.
Y chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức dời mắt, không buồn nhìn lâu.
Ngón tay giấu trong tay áo hơi run lên, Cố Cảnh Nguyện không nói gì, chỉ tung người lướt về hướng lúc trước quay lại.
Long Hiến Chiêu đương nhiên theo sát phía sau.
May mà lúc này trời đã về canh ba, bờ sông hai bên cho dù ban ngày nhộn nhịp cỡ nào, giờ cũng yên ắng hẳn.
Dọc đường, từ bờ sông tới ven đường đều vắng bóng người.
Nếu không, với bộ dạng hai người hiện tại, e rằng bị xem là trộm cướp... hoặc là dâm tặc cũng chẳng biết chừng.
Cố Cảnh Nguyện rơi nhẹ vào sân viện của mình, Long Hiến Chiêu cũng không khách khí, theo thẳng y vào phòng.
Trong phòng đèn nến đã được thắp sáng, Long Hiến Chiêu vừa theo sau vừa ngắm nhìn gian phòng của Cố Cảnh Nguyện, phát hiện nơi này, giống như viện tử bên ngoài, tràn ngập không khí sinh hoạt.
Dù là màn lụa buông nơi giường, hay chậu cây bên bệ cửa sổ, đều cho thấy nơi này đã được chăm chút tỉ mỉ.
Vừa quan sát, hắn vừa theo Cố Cảnh Nguyện vòng ra sau bức bình phong.
Đằng sau đó là một không gian riêng biệt, bên trong đặt một tủ y phục lớn, trước tủ còn có một bồn tắm cực đại, trong bồn đã được đổ đầy nước...
Dù không biết chuẩn bị từ khi nào, nhưng nước bên trong đã nguội lạnh, chạm tay vào thành bồn chỉ còn chút hơi ấm nhàn nhạt.
Song đó đích thực là một bồn nước sạch, lặng lẽ chờ chủ nhân trở về tắm gội.
Hai người trên người đều đầy bụi đất và mồ hôi, lúc này mà có thể tắm gội một lượt quả là chuyện tốt.
Long Hiến Chiêu không nhịn được cảm khái: “Bọn tiểu nhị Minh Nguyệt Lâu này quả thật dạy dỗ không tồi, đêm nào cũng chuẩn bị nước như vậy sao?”
Cố Cảnh Nguyện liếc nhìn nước trong bồn, đáp: “Là Vệ Trác Minh chuẩn bị.”
“Vệ Trác Minh?” Long Hiến Chiêu bật cao giọng.
“Chính là một trong những thị vệ trong viện ta.”
“...Cái tên trông như đứa trẻ đầu lĩnh đội thị vệ? Chừng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao gầy, tay chân thon dài đó hả?”
“Người biết?”
Cố Cảnh Nguyện hơi nghiêng đầu, ánh mắt ngời sáng, lộ ra vẻ hơi kinh ngạc nhìn hắn.
“...” Long Hiến Chiêu nhất thời nghẹn lời.
Biết chứ.
Hắn đương nhiên biết.
Ban ngày hắn đã thấy y cùng tiểu tử đó ngoài Minh Nguyệt Lâu.
Sở dĩ lúc ấy đặc biệt để tâm tới hài tử đó, ngoài việc ánh mắt Cố Cảnh Nguyện nhìn tên kia có chút giống ánh mắt xưa kia A Khởi từng nhìn Long Tứ khiến hắn không thoải mái, còn bởi vì...
Tên tiểu tử kia nhìn Cố Cảnh Nguyện cũng không bình thường!
Nói về lòng ái mộ với Cố Cảnh Nguyện, Long Hiến Chiêu tự nhận mình xếp thứ hai, thì không ai dám xưng thứ nhất.
Hắn là tiền bối trong chuyện này, sao lại không nhìn ra ánh mắt khác thường của một thiếu niên?
Nghĩ đến đây, bồn nước tắm này trong mắt Long Hiến Chiêu liền biến thành độc dược mãnh liệt.
Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm bồn nước, hít sâu một hơi, không thể tin hỏi: “Tên nhóc đó đêm nào cũng chuẩn bị nước cho khanh? Dù khanh không ở trong phòng? Hắn vẫn có thể tùy tiện vào phòng khanh??”
“...”
Cố Cảnh Nguyện ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không trả lời mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tránh ra một chút, ta muốn thay y phục.”
Long Hiến Chiêu: “...”
“Giờ này rồi A Nguyện còn muốn thay đồ? Khanh không thấy khó chịu à? Hay để ta gọi người chuẩn bị lại một bồn nước mới...”
Nói thì nói vậy, nhưng Long Hiến Chiêu vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Cố Cảnh Nguyện cũng không hề thúc ép hắn.
Y chỉ tự mình đi đến trước chiếc tủ cạnh bồn tắm, mở cửa tủ ra, lục lọi một hồi, rồi lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ.
Sau đó y đổ ra một viên thuốc nhỏ trắng mịn, trực tiếp đưa vào miệng nuốt xuống, không cần uống nước, chỉ ngửa cổ mà nuốt khan.
"A Nguyện?!"
Nhìn thấy toàn bộ động tác này, Long Hiến Chiêu lập tức căng thẳng, bước nhanh tới, chụp lấy cổ tay cầm bình thuốc của Cố Cảnh Nguyện: "Khanh uống cái gì vậy? Chẳng lẽ chất độc còn chưa giải xong?!"
Cố Cảnh Nguyện cũng không giấu diếm, chỉ nhàn nhạt đáp: "Thuốc tránh thai."
Long Hiến Chiêu: "..."
Bầu không khí chợt rơi vào yên lặng kéo dài.
Mãi nửa ngày sau, hoàng thượng mới phát ra một tiếng đáp khẽ: "Ồ."
Lực đạo siết chặt nơi tay Cố Cảnh Nguyện dần buông lỏng, đôi mắt đen sâu thẳm của Hoàng thượng cũng bắt đầu ửng đỏ, càng thêm thăm thẳm nặng nề.
Niềm vui, sự thoả mãn khi được ôm lấy A Nguyện ban nãy, cùng với chút hy vọng mong manh vừa nhen nhóm, đều bị một viên thuốc nhỏ ấy đập cho tan nát...
Đúng vậy.
A Nguyện đã là thân thể cực âm, vốn có thể dưỡng thai.
Thế nhưng tại sao năm ấy ở kinh thành, suốt một năm trời lại chẳng có chút động tĩnh nào...
Dù chưa từng đại hôn, Thái hậu cũng chưa từng cho người dạy hắn chuyện này, nhưng Long Hiến Chiêu không đến mức cái gì cũng không hiểu. Hắn từng nghĩ đơn giản rằng, có lẽ chỉ do vận khí chưa tới, nên mới không có.
Kỳ thực trong suốt hơn một năm qua, thi thoảng hắn cũng nghĩ đến vấn đề này.
Chỉ là khi đó, vừa hay biết bao nhiêu sự thật phũ phàng, hắn có quá nhiều chuyện phải cân nhắc, phải lo nghĩ, nên chuyện nhỏ này ngược lại thành ra không đáng để bận tâm.
Nhưng giờ ngẫm lại mới hiểu, thì ra Cố Cảnh Nguyện đã sớm có chuẩn bị...
Dù vậy, cũng chẳng có gì bất ngờ.
Cảm giác nơi cổ tay bị đối phương dễ dàng rút ra, Long Hiến Chiêu thẫn thờ buông tay xuống, cố nén những suy nghĩ phức tạp trong lòng, tự nhủ:
Nếu không chuẩn bị trước, chẳng lẽ thật sự muốn sinh con cho ngươi hay sao?
Người đó là Cố Cảnh Nguyện kia mà!
Hơn nữa, Cố Cảnh Nguyện cũng đâu có thích ngươi.
Chỉ là...
Ánh mắt Long Hiến Chiêu càng trở nên âm trầm, giữa chân mày tràn ngập sát khí nặng nề.
Cố Cảnh Nguyện vẫn không thừa một lời, chỉ lẳng lặng cởi ngoại bào, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo sạch khoác lên người, sau đó vòng qua bình phong, thản nhiên đi ra khỏi phòng.
Long Hiến Chiêu nhìn cánh tủ, đứng đó do dự một lát, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Chỉ thấy bóng lưng Cố Cảnh Nguyện thẳng tắp, bước chân nhẹ nhàng, tà áo tung bay, một mạch đi về phía gian phòng kế bên...
Phòng đó, Long Hiến Chiêu nhận ra.
Nếu không nhầm, đó hẳn là nơi ở của tiểu oa nhi kia.
Lần trước, chính mắt hắn đã thấy A Nguyện bế oa nhi ấy trở về gian phòng đó.
...
Mà quả thật, Cố Cảnh Nguyện cũng đang đi kiểm tra tình hình của Thịnh Nhi, xem thằng bé đã ngủ chưa.
May thay, ban ngày tiểu hài tử chơi cùng Vinh thần y suốt một ngày, cho dù có quyến luyến y thế nào, giờ cũng đã ngủ say từ lâu.
Cố Cảnh Nguyện yên tâm, không quấy rầy giấc ngủ của Thịnh Nhi.
Y lặng lẽ lui ra như khi vào, trở về phòng mình, liền thấy bóng dáng cao lớn của hoàng thượng đang đứng ngây ngốc giữa phòng, thần sắc thất thần, mang theo chút đớn đau rõ rệt...
Cố Cảnh Nguyện khựng lại một chút, rồi vẫn bước vào, thản nhiên nói với Long Hiến Chiêu:
"Hoàng thượng nếu chưa có chỗ dừng chân, ta sẽ bảo tiểu nhị ngoài tiền viện chuẩn bị cho người một gian khách phòng."
"Đêm đã khuya, hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi rồi."
"A Nguyện... Trẫm..." Hoàng thượng hiển nhiên không hề có ý rời đi.
Không chỉ không tự mình rời bước, mà còn kéo lấy Cố Cảnh Nguyện, không cho đối phương đi sắp xếp chỗ ở cho mình.
Trong lòng hắn lúc này nghẹn khuất đến cực điểm, chỉ cảm thấy như có tảng đá lớn đè ép nơi ngực, làm thế nào cũng không thể thở nổi.
Nén nhịn thật lâu, hắn mới mở miệng hỏi Cố Cảnh Nguyện:
"A Nguyện, trẫm có thể hỏi khanh một câu được không?"
"là của ta." Cố Cảnh Nguyện đáp.
"Cái gì?" Long Hiến Chiêu nhất thời chưa hiểu.
Cố Cảnh Nguyện lại chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói:
"Thịnh nhi là hài tử của ta... do ta sinh."
...
...
Tựa như một tiếng sấm vang trời đột ngột nổ bên tai, Long Hiến Chiêu lập tức bị chấn động đến tan nát cõi lòng.
Song biểu cảm hoảng hốt và kinh hoảng ấy chỉ thoáng hiện một khoảnh khắc, hoàng thượng liền lập tức lắc đầu:
"Không... Không thể nào. Trẫm đã cho người dò hỏi, khanh suốt một năm nay vẫn ở nơi này, hình dáng cũng chưa từng thay đổi..."
"Ta tuy mở Quán ở đây, nhưng lại hiếm khi lộ diện." Cố Cảnh Nguyện bình tĩnh nói: "Về phần thân hình, chỉ cần chú ý ăn uống, không tham ăn quá độ, thì có thể dễ dàng che giấu."
"......"
Ánh mắt Long Hiến Chiêu quét từ trên xuống dưới, nhìn dáng người cao gầy, thắt lưng mảnh khảnh của đối phương... trong lòng hắn bất giác sinh ra tin tưởng.
Sắc mặt hắn dần dần trở nên u ám nặng nề, mây đen phủ kín giữa chân mày.
Sau đó, lại là một cơn giận dữ dữ dội bùng lên.
Thật lâu sau.
"Với ai?" Hắn khàn giọng hỏi.
Ánh mắt hoàn toàn bị sát khí che phủ, Long Hiến Chiêu trừng trừng nhìn Cố Cảnh Nguyện, sâu thẳm lạnh băng như nước chết không bao giờ lưu động.
Bị ánh mắt đó chiếu thẳng vào, nhưng Cố Cảnh Nguyện vẫn chẳng hề lùi bước, chỉ nhàn nhạt nói:
"Chuyện đó không quan trọng."
"Rất quan trọng!" Long Hiến Chiêu quát lớn, giọng nói nghe đầy kích động.
Hiện giờ, hắn lại trở về làm vị hoàng đế tràn đầy nguy hiểm và tính xâm lược như thuở ban đầu, mỗi chữ mỗi lời thốt ra đều nặng tựa thánh chỉ, nặng tựa đế lệnh.
"Trẫm sẽ giết hắn, lột da hắn, sau đó..."
"Rồi hoàng thượng cũng muốn giết cả thần sao?" Cố Cảnh Nguyện lập tức ngắt lời hắn.
Ngón tay giấu trong tay áo run rẩy không thôi, bước chân của Cố Cảnh Nguyện cũng khẽ loạng choạng, thân hình gần như mất đi ổn định.
Nhưng giọng y vẫn bình tĩnh đầy khí lực, đôi mắt sáng trong rõ ràng nhìn thẳng vào Long Hiến Chiêu:
"Hoàng thượng không cảm thấy ta rất ghê tởm sao?"
"......"
Cố Cảnh Nguyện khẽ cười, nói:
"Khi cần đến thì sử dụng, lúc không cần thì quay lưng tìm người khác... Một kẻ như vậy, hoàng thượng cũng không chê ư?"
Vừa nói, y vừa từng bước tiến đến gần Long Hiến Chiêu.
Y tự tay kéo lỏng đai áo, chậm rãi cởi bỏ ngoại bào, giống như muốn phơi bày toàn bộ thân thể trước mắt hắn.
Từng chút từng chút một, chiếc cổ thon dài lộ ra, lớp áo lót bên trong cũng dần buông lơi, để lộ mảng lớn làn da trắng nõn trước ngực.
Trên đó vẫn còn in những dấu vết hỗn loạn mà Long Hiến Chiêu vừa nãy trong cơn xúc động để lại.
Nhưng giờ phút này, dưới tư thái chủ động tự bày ra của Cố Cảnh Nguyện, những dấu vết đỏ ấy lại trở nên cực kỳ diễm lệ, cực kỳ dụ hoặc.
Đặc biệt là khi nghĩ đến việc A Nguyện từng cùng một nam tử nào đó xa lạ... thậm chí đã...
Cơn đau đớn và tức nghẹn nơi lồng ng.ực lại dâng trào, Long Hiến Chiêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Trước khi đến tìm Cố Cảnh Nguyện, hắn đã từng nghĩ đến vô số khả năng, trong đó cũng không thiếu trường hợp này.
Nhưng khi phải đối mặt thật sự, hắn lại hoàn toàn không thể chấp nhận.
Không dám nghĩ tới.
Không dám nghĩ thêm nữa.
Bởi vì chỉ cần nghĩ một chút, dù chỉ một chút tưởng tượng thôi... hắn sẽ ghen đến phát điên.
Thật sự ghen.
Ghen đến mức muốn phá hủy cả thế gian...
Trong cơn ghen tị điên cuồng, Long Hiến Chiêu liền quay đầu đi, không nhìn nữa.
Cố Cảnh Nguyện dừng bước.
"A Nguyện vừa rồi là vì trúng độc." Long Hiến Chiêu liếc qua, cố gắng phản bác, "Chúng ta chỉ là giải độc thôi."
"Giải độc..." Cố Cảnh Nguyện mím môi, nhạt nhẽo lặp lại hai từ ấy, rồi bỗng nhiên cười.
Khi y cười, rực rỡ hơn cả những đóa hoa đào nở vào mùa xuân, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chim hót.
Y nói: "Dù lý do là gì, thì đây chính là ta."
Y khẽ nhắm mắt lại, biểu cảm có vẻ mệt mỏi nhưng không thể diễn tả, chỉ có thể nói là không vui không buồn.
Cố Cảnh Nguyện nói: "Ta không thể từ chối người, đương nhiên cũng không thể từ chối người khác. Còn chưa nhìn rõ sao? Đây chính là ta."
"......"
Long Hiến Chiêu nghe vậy, ánh mắt ngay lập tức quay trở lại, rơi trên khuôn mặt y.
Toàn bộ căn phòng đều bao trùm một luồng khí tức bạo tạc, đầy giận dữ.
Hắn bước tới một bước, không thể kiềm chế, đưa tay nắm lấy vai Cố Cảnh Nguyện, lắc mạnh:
"Cố Cảnh Nguyện, khanh thật sự muốn chọc giận trẫm đến vậy sao?! Trẫm không tin, khanh nói gì trẫm đều không tin!"
Mặc cho hắn lắc mạnh thế nào, nói thế nào, Cố Cảnh Nguyện vẫn không đáp lời.
Long Hiến Chiêu tức giận, ánh mắt đỏ lừ.
"Cho dù ai cũng có thể, nhưng có người nào đủ tư cách để khanh sinh con cho hắn?! Khanh trước đây bảo là thích Dương Tấn, trẫm mới để khanh rời đi, trẫm đâu có ép khanh! Hóa ra khanh toàn là lừa trẫm sao? Cố Cảnh Nguyện! Khanh trả lời trẫm đi!"
Sau khi hét lên một tiếng, hắn bỗng dưng không một lời báo trước mà buông Cố Cảnh Nguyện ra.
Rồi hắn không đi cửa chính, mà trực tiếp nhảy ra cửa sổ!
...
Cả phòng chỉ còn lại một mình.
Hình dáng gầy guộc đứng dưới ánh đèn, Cố Cảnh Nguyện bắt đầu tái mặt.
Y đứng im một lúc lâu.
Cho đến khi bên ngoài không còn một chút động tĩnh, người đó đã hoàn toàn biến mất, y vẫn đứng đó đờ đẫn một lúc lâu.
Cuối cùng, y mới đi ra sau màn, chậm rãi cởi bỏ chiếc áo cuối cùng.
Bước chân vẫn còn hơi loạng choạng, không đứng vững, chỉ một động tác đơn giản cũng làm y mất khá nhiều thời gian.
Nước trong thùng tắm không biết đã lạnh từ bao giờ.
Đã muộn như vậy, cũng lười gọi người chuẩn bị nước mới, Cố Cảnh Nguyện trực tiếp bước vào thùng.
Tháng tám ở Giang Nam không lạnh.
Dù là ban đêm.
Nhưng toàn thân đột ngột chìm vào nước lạnh vẫn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cơ thể không thể kiềm chế mà run lên, phản ứng lại với nước lạnh.
Cố Cảnh Nguyện ngồi vào thùng, nhưng chẳng hề cảm thấy gì.
Y co người lại thành một đống, đầu gục xuống gối, không động đậy.
Ở nơi không ai biết, y vẫn chặt chẽ ngậm chặt môi.
Đi rồi thì tốt.
Đi rồi thì tốt.
Y không ngừng tự nhủ với chính mình.
Nước lạnh bao quanh, hơi lạnh dần dần lan tới, Cố Cảnh Nguyện lại bắt đầu thấy lạnh.
Y ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc gương mặt lộ ra vẻ mơ hồ, sau đó liền bắt đầu lau mình.
Y có thể thất thần, nhưng tuyệt đối không thể ngã bệnh.
Thịnh nhi còn nhỏ.
Bên ngoài tình thế lại vô cùng nguy cấp.
Y còn rất nhiều việc phải làm...
Cố Cảnh Nguyện động tác hơi run rẩy, đêm nay y đã hao hết sức lực.
Đúng lúc ấy, "rầm" một tiếng, cửa lớn bị người ta đẩy bật ra.
Bị ngăn bởi bình phong, không nhìn rõ bên ngoài thế nào, Cố Cảnh Nguyện theo bản năng cho rằng là kẻ thù của Thịnh nhi tìm tới, lập tức bật dậy mặc y phục, vừa mới xoay người ra khỏi thùng tắm...
Long Hiến Chiêu đã xuất hiện ngay trước mặt y.
...
Tất cả động tác cứng lại, gương mặt Cố Cảnh Nguyện đầy vẻ ngơ ngác.
Y chớp mắt nhìn hắn.
Có chút không xác định được đối phương là thật hay do mình hoa mắt.
Nhưng Long Hiến Chiêu đã nhíu mày, tỏ vẻ không vui mà nhìn y, nhìn thân thể và mái tóc ướt đẫm của y, lại nhìn thùng nước tắm phía sau càng không hài lòng mà nói:
"A Nguyện sao lại tắm nước lạnh? Mau tránh ra, trẫm đến thêm nước cho khanh."
Trong tay Long Hiến Chiêu, quả nhiên đang xách hai thùng nước nóng bốc khói nghi ngút...
Cố Cảnh Nguyện cả người vẫn còn ngây ngẩn, đôi mắt đẹp tròn xoe, khó tin nhìn vị hoàng đế đang xách nước: "Người... lấy nước từ đâu?"
"Xách từ dưới bếp nhà khanh... chỗ này chẳng phải là khách điếm sao? Trẫm nghĩ chắc chắn phải có nước nóng."
Long Hiến Chiêu thân hình cao lớn, rắn chắc. Nhiều năm kiên trì luyện võ cộng thêm quãng thời gian chinh chiến ngoài sa trường khiến hắn dễ dàng khiêng hai thùng nước tới đây, cũng nhẹ nhàng đổ nước vào thùng tắm.
Nhưng dù là khi còn nhỏ ở phương Bắc, vào những năm tháng gian khổ nhất, hắn cũng chưa từng làm chuyện thêm nước tắm cho người khác như vậy, nên khi thử nhiệt độ nước trông lại cực kỳ vụng về.
Vụng về, nhưng cẩn thận.
Hắn cứ thế, từng lần từng lần, dùng lòng bàn tay đo nước, rồi lại châm thêm nước nóng.
Đợi mọi thứ xong xuôi, thấy Cố Cảnh Nguyện vẫn đứng đờ ra bên cạnh... chân trần, Long Hiến Chiêu lập tức cau mày, không cho y phản kháng đã bế y thả lại vào thùng tắm.
...
Thân thể lại một lần nữa chìm vào nước nóng, Cố Cảnh Nguyện có phần không quen.
Y cũng nhíu mày: "Ta tắm xong rồi."
"Vậy thì ngâm thêm lát nữa, coi chừng cảm lạnh." Long Hiến Chiêu không hề lay chuyển.
Hắn liếc nhìn nước trong thùng, thấy nước vẫn còn trong vắt, không chút vẩn đục, không khỏi nhướng mày: "Hơn nữa A Nguyện thực sự tắm xong rồi sao? Phía sau... khanh cũng đã lau sạch?"
"......"
Cố Cảnh Nguyện nhất thời nghẹn lời, theo phản xạ cúi đầu xuống.
Ở phương diện này, y trước nay luôn vô cùng xấu hổ.
Cho dù ép bản thân nói những lời trần tục đến đâu, nhưng bản tính, Cố Cảnh Nguyện vẫn rất khó mà thản nhiên đối mặt chuyện này.
Mặc dù y đã cúi gằm đầu, nhưng đôi tai đỏ bừng lan tới tận cổ vẫn lập tức bán đứng y.
Làn da y trắng mịn như ngọc, vừa rồi lại tắm nước lạnh, toàn thân càng thêm trắng muốt, tựa như phát ra ánh sáng lạnh lẽo của trăng rằm.
Cũng bởi thế, đôi tai đỏ ửng ấy lại càng trở nên vô cùng nổi bật, lập tức bị Long Hiến Chiêu thu vào mắt.
Chuyện này dường như làm vị thiên tử Đại Nghi hết sức vui vẻ.
Long Hiến Chiêu lại bật cười:
"Hay là để trẫm giúp khanh?"
"Ào" một tiếng, Cố Cảnh Nguyện lập tức làm động tác muốn đứng dậy khỏi thùng nước.
Long Hiến Chiêu đành phải nói:
"Được được, không đùa nữa, khanh cứ ngâm thêm lát nữa rồi hẵng ra."
Vừa nãy khi vội vàng đặt Cố Cảnh Nguyện vào thùng nước, hắn không nghĩ nhiều, cũng quên không gỡ bỏ tấm áo mỏng trên người y.
Giờ đây, dù đang ngâm mình trong nước, Cố Cảnh Nguyện vẫn khoác một chiếc trung y trắng tinh...
Long Hiến Chiêu có phần cảm thấy hơi tiếc nuối.
Hắn bắt đầu lải nhải:
"A Nguyện phải chăm sóc cơ thể cho tốt, từng nghe 'đông bệnh hạ trị' chưa? Khanh vốn đã sợ lạnh, cho nên cả mùa hè cũng không được tắm nước lạnh..."
"Hoàng thượng," giọng Cố Cảnh Nguyện lạnh lẽo vang lên ngắt lời hắn, trực tiếp hỏi:
"Người sao lại quay về?"
Long Hiến Chiêu quả nhiên không lải nhải nữa, chỉ mỉm cười đáp:
"Trẫm đi lấy nước nóng cho khanh, lấy xong, tự nhiên phải trở lại."
Cố Cảnh Nguyện lại nhắm mắt, không nhìn hắn nữa.
Trong khi y im lặng, hàng mi dài khẽ run nhẹ, thì y nghe thấy Long Hiến Chiêu nói:
"A Nguyện, mở mắt ra."
"Khanh lại đang nghĩ xem nên nói gì để trẫm tức giận bỏ đi, đúng không?"
Long Hiến Chiêu vừa nói, vừa thò tay thử nước trong thùng.
Phát hiện nước đã hơi nguội, hắn liền thêm vào hai gáo nước nóng.
Ừm, việc này trước đây hắn cũng từng làm, nên vô cùng thuần thục.
Hắn nói: "Cố đại nhân cũng đừng phí sức, trẫm sẽ không rời đi nữa."
"Trẫm đã nghĩ thông rồi."
"Chỉ cần hiện tại bên cạnh khanh không có ai, vậy thì trẫm có thể đường hoàng quang minh chính đại, chọn cách không buông tay khanh."
"......"
Cố Cảnh Nguyện vẫn nhắm chặt mắt.
Tựa như đã sắp không nhịn nổi, hàng mi run lên kịch liệt hơn.
Đúng lúc ấy, một bàn tay ướt át ngâm qua nước ấm áp nhẹ nhàng chạm lên cằm gầy guộc của y, dù nhắm mắt Cố Cảnh Nguyện vẫn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của đối phương.
Y nghe hắn nói: "Trẫm từng buông khanh ra, là bởi trẫm cần đơn độc đi làm vài việc, cũng muốn cho khanh tự do làm điều mình muốn."
Bàn tay đang vu.ốt ve cằm y, động tác rất nhẹ, giọng nói khàn khàn của Long Hiến Chiêu cũng áp rất gần.
"Lúc nãy ra ngoài, trẫm đã nghĩ thông. Nếu suốt quãng thời gian này cả hai đều tự do, vậy thì dù A Nguyện đã ở bên ai, xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng. Chính Đại nhân đã nói, chuyện cũ không nên truy cứu."
"......"
Khóe môi hoàng thượng tuấn tú khẽ nhếch, cố tình lộ ra nụ cười hơi lưu manh:
"Cho nên A Nguyện, từ hôm nay, trẫm sẽ chính thức theo đuổi khanh."
"Trẫm đã từng cho khanh cơ hội, cũng từng thả khanh tự do."
Tay hắn khẽ siết nhẹ thêm một chút.
Mỗi lần dùng sức, đầu ngón tay hắn lại run lên kịch liệt hơn không còn là sự bá đạo hay kiên quyết trói buộc như trước kia.
Mà lúc này, chính là vừa sợ người ta chạy mất, muốn giam chặt lại.
Lại vừa sợ ra tay mạnh quá, sẽ làm người ta đau.
Thật đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa...
Long Hiến Chiêu lại cười khẽ.
"Khanh lại muốn nói, nếu trẫm có thể theo đuổi khanh, vậy thì ai cũng có thể? Không sao, trẫm tin vào sức hút của mình."
"Ta cũng biết khanh không thích ta. Nhưng phải công bằng một chút, Cố Cảnh Nguyện. Khanh không thể ngay cả cơ hội cũng không cho, đã vội từ chối trẫm."
Bàn tay đặt dưới cằm cuối cùng cũng chỉ khẽ nhéo nhẹ một cái.
Bàn tay ướt sũng rời đi, Long Hiến Chiêu cũng không nói gì thêm nữa, cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng sột soạt rất nhỏ...
Nhận ra điều gì đó, Cố Cảnh Nguyện lập tức mở bừng mắt.
Hoàng thượng quả nhiên đang cởi y phục!
Long Hiến Chiêu đã cởi bỏ ngoại bào cùng áo trong, quay người lại, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên hỏi Cố Cảnh Nguyện:
"A Nguyện, đã tắm xong chưa? Có cần trẫm giúp không? Giờ này khuya rồi, trẫm cũng nên tắm rửa nghỉ ngơi thôi."
Cố Cảnh Nguyện: "......"
Trên thân Long Hiến Chiêu, so với hơn một năm trước y từng thấy, đã nhiều thêm không ít vết thương.
Không phải những vết cào rách da thịt đêm nay, mà là...
Có một vết sẹo dài, kéo từ vai lan xuống tận ngực, mới vừa kết vảy, vẫn còn có thể thấy rõ lớp da non mới mọc.
Còn một chỗ khác ở thắt lưng, trông như là vết thương do trúng tên.
Thời gian để lại vết thương này còn lâu hơn vết sẹo kia, nhưng vì thương thế lúc đó quá sâu, nên đến bây giờ nhìn vẫn còn ghê rợn.
Cố Cảnh Nguyện đứng chết lặng. Sững sờ nhìn những vết thương trên người hắn.
Ngoài hai vết rõ ràng ấy, trên người Long Hiến Chiêu còn vô số vết thương lớn nhỏ khác. Nhiều đến mức trong ánh nến lay động, y cũng đếm không xuể.
Một năm rưỡi trước, trên người hoàng thượng... vẫn còn bằng phẳng nhẵn nhụi, dù cơ bắp cường kiện, mạnh mẽ, nhưng hoàn toàn không hề mang một vết sẹo nào.
"Hoàng thượng..." Cố Cảnh Nguyện mặt không còn chút máu, đôi môi mỏng khẽ run lên, trong khoảnh khắc ấy, y thậm chí không biết nên nói gì.
Long Hiến Chiêu quay người lại, ban đầu còn tưởng A Nguyện đã động lòng, vì thấy y mở to mắt nhìn mình chằm chằm không chớp.
Nhưng rất nhanh, khi bắt gặp ánh mắt trống rỗng của đối phương, hắn mới hiểu ra.
"À," hắn thản nhiên nói,
"Chỉ là vài vết thương nhỏ thôi. Khanh cũng biết, trên chiến trường đao kiếm vô tình, cũng không có gì đáng ngại."
Long Hiến Chiêu vừa nói, Cố Cảnh Nguyện đã vươn tay ra, ngón tay trắng như hành nhẹ nhàng điểm lên vết thương ở thắt lưng hắn.
Long Hiến Chiêu không hề né tránh.
Cố Cảnh Nguyện rất ít chủ động chạm vào hắn.
Mà hắn lại cực kỳ yêu thích sự chạm khẽ này của y.
Dù vậy...
Dù không né, hắn vẫn đưa tay nắm lấy ngón tay mảnh mai của y.
Cẩn thận cầm giữ trong đầu ngón tay mình, như đang nâng niu bảo vật quý giá nhất thế gian, Long Hiến Chiêu thở dài:
"Trẫm thật không phải vì khanh đâu. Tất nhiên nếu A Nguyện đau lòng, vậy thì đối xử với trẫm tốt hơn một chút, đừng nghĩ tới chuyện đẩy trẫm ra nữa..."
Chưa kịp nói xong, ngoài tấm bình phong, hướng cửa ra vào, chợt vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
"......"
Giờ này rồi.
Ai còn đến đây?!
Hai người trong phòng liếc nhìn nhau, Long Hiến Chiêu lập tức nhận ra ánh mắt Cố Cảnh Nguyện cũng tràn đầy kinh ngạc, khóe môi hắn liền lại khẽ nhếch lên.
Hắn để mặc Cố Cảnh Nguyện cất tiếng hỏi: "Ai đó?"
Bên ngoài vang lên tiếng đáp của một thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi: "Chưởng quầy, là ta."
Giọng còn khàn đục nhưng non nớt, rõ ràng đang trong giai đoạn vỡ giọng.
Trong đầu Long Hiến Chiêu không khỏi hiện lên hình ảnh những thiếu niên hộ viện mà ban ngày hắn thấy Cố Cảnh Nguyện thu nhận, lập tức đoán thầm xem rốt cuộc là tên nào không biết điều như vậy, nửa đêm còn chưa chịu đi ngủ...
Ngay lúc ấy, hắn cảm nhận được ngón tay Cố Cảnh Nguyện đã rút ra khỏi tay mình, y mặc áo lót ướt đẫm bước ra khỏi thùng tắm, khẽ ra hiệu cho hắn, rồi hướng ra ngoài cất tiếng:
"Là Tiểu Vệ sao? Chờ một lát."
Danh Sách Chương: