Ngày hôm sau tỉnh dậy đã khá muộn, Cố Cảnh Nguyện như thường lệ hầu hạ hoàng thượng rửa mặt thay y phục, sau đó cả hai vội vã lên triều.
Sau khi xong buổi chầu sáng, Cố Cảnh Nguyện cùng các quan viên khác bước ra khỏi hoàng cung.
Sáng nay hoàng thượng không bảo y phải về thư phòng gì đó, vì thế Cố Cảnh Nguyện coi như hoàng thượng đã ngầm cho phép y rời cung.
Nếu lại tiếp tục ở lại trong cung...
Cố Cảnh Nguyện lắc đầu, đẩy những suy nghĩ không đâu ra khỏi đầu, y đến Lễ Bộ điểm danh, không có việc gì quan trọng thì trực tiếp quay về phủ.
Phủ y vẫn được người hầu chăm sóc sạch sẽ ngăn nắp, bình thường không ai vào đây. Nhìn chung, Cố Cảnh Nguyện rất hài lòng khi có thể ở trong viện của mình, đọc sách và sống cuộc sống yên tĩnh.
Chỉ là không ngờ, trước khi đến giờ ngự thiện, hoàng thượng đã lại đến... Hình bóng cao lớn của hoàng thượng xuất hiện trước cửa phòng Cố Cảnh Nguyện. Nhớ lại cảnh tượng tối qua, Cố Cảnh Nguyện bất giác cảm thấy lúng túng...
Y chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.
Không ngờ hoàng thượng lại đến.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Cố Cảnh Nguyện đứng dậy đón hoàng thượng, bất đắc dĩ hỏi: "Hoàng thượng sao không đi cửa chính?"
Long Hiến Chiêu nở một nụ cười rạng rỡ. Hắn nhìn Cố Cảnh Nguyện đầy ẩn ý, gật đầu một cách rất chắc chắn: "Trẫm thực sự thích đi cửa sau."
"..."
Cố Cảnh Nguyện phản ứng một chút.
Khi nhận ra Long Hiến Chiêu đang nói hai nghĩa, khuôn mặt y không khỏi đỏ lên.
Y định quay lại ngồi, nhưng lại bị hoàng thượng kéo lại, Long Hiến Chiêu nói: "Trẫm không phải là không có việc gì mới đến tìm khanh, đi, trẫm dẫn khanh đi xem một chút náo nhiệt."
"Náo nhiệt gì?" Cố Cảnh Nguyện hỏi.
"Đi rồi khanh sẽ biết." Long Hiến Chiêu thần bí nháy mắt với y, còn để lộ ra hàm răng trắng muốt.
Bị nụ cười này bất ngờ chiếu vào, Cố Cảnh Nguyện như bị chói mắt, vội vàng quay đi, gật đầu nói: "Được, để thần chuẩn bị một chút."
Thực ra cũng chẳng có gì phải chuẩn bị.
Chỉ là Cố Cảnh Nguyện quay về thay một bộ y phục đỏ mà y thường mặc, bây giờ nghe hoàng thượng bảo đi ra ngoài, y lại không muốn mặc áo đỏ nữa, ngược lại, mặc bộ y phục nhẹ nhàng và khiêm tốn màu nhạt lại cảm thấy thoải mái hơn.
Khi y thay xong y phục, Long Hiến Chiêu đã đứng ở bên cạnh, tùy ý lật vài cuốn sách mà Cố Cảnh Nguyện vừa đọc qua.
Khi Cố Cảnh Nguyện thay xong, hoàng thượng tự tay cầm chiếc áo choàng lớn treo trong phòng của Cố Cảnh Nguyện, nhẹ nhàng khoác lên người y. Sau đó hai người mới cùng nhau ra ngoài.
Nhưng việc đầu tiên khi ra ngoài không phải là đi xem náo nhiệt, mà là vì lúc này đã gần trưa, Long Hiến Chiêu nói là chưa dùng thiện, rồi kéo Cố Cảnh Nguyện đi đến Dương Thăng Lâu ăn một bữa.
Lần này hắn lại để Cố Cảnh Nguyện gọi món, nhưng lại dặn: "Chỉ gọi những món A Nguyện thích là được."
Cố Cảnh Nguyện nhìn hắn một cách kỳ lạ, cũng biết hoàng thượng không có hứng thú với chuyện ăn uống, nên đành làm theo ý của hoàng thượng, gọi món mà mình thích.
Trong những ngày y bệnh, chỉ có thể ăn những món thanh đạm, lại còn phải uống các loại canh bổ dưỡng.
Cố Cảnh Nguyện thực ra cũng không có gì quá kén chọn về đồ ăn, nhưng chẳng thể chịu nổi ngày nào cũng phải ăn uống như thế.
Giờ có cơ hội, đương nhiên y không khách sáo. Y gọi một vài món ăn theo sở thích của mình, chưa kịp xem hết thực đơn thì một ly trà hồng táo ấm áp đã được đưa tới tay y.
Mùa đông đến, tay Cố Cảnh Nguyện thường hay lạnh, ly trà được đặt bên cạnh, nhiệt độ vừa phải, rất tiện để y giữ ấm tay.
Y hơi ngẩn người, rồi nói: "Đa tạ Hoàng công tử."
Dù Dương Thăng Lâu vẫn rất đông khách, nhưng tiểu nhị lại rất kiên nhẫn đứng bên cạnh họ lặng lẽ chờ đợi.
Một người là công tử áo vải thanh nhã, khí chất dịu dàng như ngọc, một người là thiếu gia mặc trang phục xa hoa, khí phách kiêu hùng, hai người ngồi cùng nhau không phải lần đầu tiên.
Tiểu nhị cũng nhớ rất rõ.
Có lẽ vì cả hai người đều có diện mạo và khí chất nổi bật, khi ngồi cạnh nhau tạo nên một hình ảnh rất hài hòa, nên hắn ta không thể không để ý.
Hăn không khỏi nghĩ rằng hai người này chắc chắn là bằng hữu thân thiết, nếu không thì một người dịu dàng một người kiêu ngạo, ngồi cùng nhau sao lại có thể hòa hợp như vậy?
Khi Cố Cảnh Nguyện gọi món, Long Hiến Chiêu luôn dõi theo y một cách cẩn thận.
Hắn quan sát xem khi Cố Cảnh Nguyện dừng lại ở món nào, mắt hắn sẽ dừng lại lâu hơn một chút... cũng không có mục đích gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy nhìn Cố Cảnh Nguyện nghiêng nhẹ đầu, chăm chú vào thực đơn rất dễ chịu, thú vị, nhìn lâu sẽ khiến người ta tỉnh táo hơn.
Khi Cố Cảnh Nguyện chọn xong món, hắn đã phần nào hiểu rõ Cố Cảnh Nguyện thích món gì, và những món y chọn đều đã in sâu vào tâm trí hoàng thượng.
Là hoàng đế cũng phải học cách đọc lòng người. Không chỉ cần phải biết, mà còn phải hiểu rõ hơn tất cả mọi người, tinh thông hơn tất cả mọi người.
Chỉ khi đó, ngươi mới có thể biết được các triều thần nghĩ gì, những người xung quanh ngươi đang nghĩ gì.
Câu này hình như là lần đầu tiên Cố Cảnh Nguyện đã nói với hắn từ rất lâu trước đây.
Nhưng có lẽ đúng là hoàng đế bẩm sinh, Long Hiến Chiêu chưa bao giờ cố ý chú ý đến việc điều khiển người khác, nhưng hắn vẫn có thể nhận biết được tính cách và suy nghĩ của các quan lại trong triều.
Hôm nay, khi hắn cố gắng quan sát người khác, lại cảm thấy rất thú vị.
Điều này khiến cho vị hoàng đế trẻ tuổi cảm thấy có một chút tự hào, như thể mình đã đạt được một bước tiến.
Sau khi ăn trưa xong, Cố Cảnh Nguyện lập tức hỏi: "Vậy hoàng thượng định dẫn thần đi đâu?"
Dù câu hỏi có vẻ thúc giục, nhưng trong giọng nói của y lại không có nhiều sự mong đợi, ngược lại là một chút bất đắc dĩ.
Long Hiến Chiêu chỉ nghĩ là Cố Cảnh Nguyện không muốn ra ngoài, nhưng hắn không cảm thấy lạ lẫm, chỉ nói: "A Nguyện rất nhanh sẽ biết thôi."
Sau đó, hắn tùy tiện đi vào một cửa hàng, mua hai chiếc mũ. Hai người đội mũ che mặt, Cố Cảnh Nguyện bị Long Hiến Chiêu dẫn đi, không biết đã vô tình đến trước cửa nhà Nam Thừa Bá.
Nhà Nam Thừa Bá gần với Dương Thăng Lâu, chỉ cách nhau một con phố nhỏ, vị trí này tuy ở trên trục đường chính của kinh thành, nhưng trước cửa lại rất yên tĩnh, ít người qua lại, đúng là kiểu "nơi náo nhiệt mà yên tĩnh".
Và hôm nay, Nam Thừa Bá phủ không giống như mọi ngày, trái lại, rất đông đúc.
Nhiều người đang tụ tập trước cửa, chỉ trỏ vào cánh cổng.
Trước cổng, có một người nữ nhân đứng đó, búi tóc cao, bụng tròn rõ ràng là mang thai.
Chưa kịp đến gần, Cố Cảnh Nguyện đã nghe thấy tiếng khóc thét của nữ nhân từ xa: "Nếu tiểu thư Nam Thừa Bá không chịu tiếp nhận chúng ta, còn nhà họ Cố không cho mẹ con ta một con đường sống, vậy ta thà tự sát ở đây còn hơn!"
"Chuyện gì vậy?"
Mọi người trong đám đông bắt đầu bàn tán, có người lên tiếng khuyên: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà nữ tử này lại như thế? Nàng còn mang thai, đừng hành động nóng vội!"
Cổng Nam Thừa Bá đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.
Tuy nhiên, nữ nhân đó không hề e dè, trực tiếp kể lại chuyện của mình cho đám đông.
Nàng ta vốn là một kỹ nữ trong kỹ viện, nhưng là loại "bán nghệ không bán thân", tên là Lăng Hương.
Nàng có tài đàn tuyệt vời và múa xuất chúng, ban đầu chỉ muốn bán nghệ để kiếm sống, nhưng lại bị trưởng tử của Tể tướng chú ý.
Không ai có thể từ chối nhi tử của Tể tướng. Lăng Hương cũng không phải ngoại lệ.
Sau này, nàng phát hiện mình có mang, đành chấp nhận số phận, đồng ý vào nhà họ Cố làm thiếp cho Cố Thân Minh.
Nhưng không ngờ, khi bụng nàng ngày càng lớn, lời hứa đưa nàng vào phủ của Cố Thân Minh vẫn chưa thực hiện, hắn vẫn thường xuyên đến thăm nàng, nhưng lại không có ý định lấy nàng làm thiếp.
Lăng Hương nhiều lần hỏi mới biết được nguyên nhân, hóa ra là chính thê của Cố Thân Minh không đồng ý cho hắn lấy một nữ nhân kỹ viện làm thiếp!
Lăng Hương cảm thấy mình bị lừa dối, không muốn hài nhi mình sinh ra trong kỹ viện và trở thành một kỹ nữ như nàng, nên mới đến đây tìm lý do chính đáng.
Sau khi kể xong, những người đứng nghe bắt đầu bàn tán.
"Nhìn kỹ thì nữ tử này quả thật rất xinh đẹp, không ngờ lại xuất thân từ kỹ viện..."
"Trưởng tử của Tể tướng Cố Thân Minh à... Cái đó không lạ đâu, mấy năm nay những việc hắn làm đều là cưỡng bức nữ nhân, người dân chỉ dám phẫn nộ mà không dám nói ra!"
"Nữ tử à, vậy sao lại đến Nam Thừa Bá phủ làm ầm ĩ thế này? Nếu muốn tìm lý do thì phải đến Tể tướng phủ mà nói lý với hắn ta mới đúng..."
"Ngươi nói vậy là không đúng rồi! Tể tướng quyền lực một phương, ngay cả hoàng đế còn phải nể mặt lão ta, ai dám đến phủ của lão mà làm ầm ĩ? Ta thấy nàng đến Nam Thừa Bá phủ tìm lý do mới đúng, Nam Thừa Bá là nhạc phụ của Cố Thân Minh, muốn tìm lý do thì phải đến nhà ông ta nói cho rõ!"
"Á? Còn có chuyện này sao?"
"Nữ tử à, vậy là nàng đến Nam Thừa Bá phủ để tìm lý do rồi sao?"
Lăng Hương chậm rãi gật đầu, tiếp tục kể lại câu chuyện.
Nam Thừa Bá là một gia tộc danh giá, lại là một trong số ít những người còn có thực quyền trong triều, ngay cả Tể tướng cũng phải nhường vài phần mặt mũi.
Tiểu thư trong phủ Nam Thừa Bá xuất thân cao quý, không chấp nhận một nữ nhân kỹ viện như nàng làm thiếp.
Cổ Thân Minh là một kẻ yếu đuối không dám làm trái ý nàng. Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, khi biết được tiểu thư sẽ về nhà Nam Thừa Bá ở tạm, Lăng Hương liền đến đây muốn đích thân xin phép.
Nàng đã đến nhiều lần nhưng không thấy ai cả và đã nhiều lần bị từ chối. Lăng Hương sắp sinh, không còn thời gian để trì hoãn nữa nên quyết định sinh luôn.
Giọng nói của Lăng Hương vang lên rất lớn. Sau khi kể xong câu chuyện, nàng lại khóc: "Phu nhân không thích ta xuất thân từ kỹ viện, nhưng trước đây ta là kỹ nữ trong sạch! Nếu không phải vì Cố đại nhân... Lăng Hương đã sớm tiết kiệm đủ tiền chuộc thân rồi! Từ khi ta mang thai, mẹ ta không cho ta tiếp khách nữa. Lời hứa ban đầu sẽ bế ta đến nhà họ Cố đã không còn tác dụng nữa. Nếu hôm nay tiểu thư không ra gặp ta, ta sẽ đập đầu chết ở đây! Dù sao đây cũng là lối thoát duy nhất của ta!"
Giọng nói của nàng lại thu hút thêm nhiều người, thanh thế càng lúc càng lớn, số người tụ tập cũng ngày càng đông.
Đối với dân chúng bình thường, đây chỉ là một việc bát quái trong gia đình quý tộc, vì ít khi thấy chuyện ồn ào như vậy, cho nên mọi người đều tranh nhau chạy đến để nghe ngóng tin đồn, tìm chút náo nhiệt, coi như chuyện mới lạ để bàn tán trong lúc uống trà ăn cơm.
Nhưng khi nhìn thấy nữ nhân yếu ớt trong đám đông, bụng to phệ, ánh mắt của Cố Cảnh Nguyện liền khẽ cúi xuống, không nỡ nhìn thêm nữa.
Y nhẹ nhàng kéo tay áo của hoàng thượng, rồi cùng với Long Hiến Chiêu rẽ ngược dòng người, rời khỏi nơi đó.
Khi đến một nơi yên tĩnh, Cố Cảnh Nguyện khẽ mím môi, nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay chuyện này là do bệ hạ sắp xếp sao?"
Long Hiến Chiêu biết y sẽ hỏi, cũng chưa từng nghĩ giấu diếm, liền thẳng thắn đáp: "Nam Thừa Bá trước đây đã cứu mạng tiên đế, được tiên đế trọng dụng, vì thế quản lý việc tuần tra ngoài thành trong vùng ngoại ô."
Cố Cảnh Nguyện im lặng.
Người thông minh như y thực ra chẳng cần phải hỏi, đã hiểu rõ ý định của hoàng thượng.
Quốc sư và Nam Thừa Bá liên hôn, mục đích chính là để nắm giữ binh lực tinh nhuệ của đối phương.
Và lý do Long Hiến Chiếu cho đến nay vẫn phải nhìn sắc mặt Quốc sư, không thể nắm trọn quyền lực, ngoài việc xử lý Từ Chí mấy hôm trước, còn một trở ngại nữa chính là Nam Thừa Bá, người đang nắm quyền tuần tra bên ngoài thành.
Vì mối quan hệ liên hôn, quan hệ giữa Quốc sư và Nam Thừa Bá vô cùng chặt chẽ, coi như Cố Nguyên Tiến đang nắm giữ một vạn binh tinh nhuệ ngoài thành, đồng thời cũng khống chế được tay chân của hoàng thượng.
Nhưng Long Hiến Chiêu, một người như thế, sao có thể cam tâm làm một hoàng đế bù nhìn?
Vì vậy mới có chuyện hôm nay.
Rời khỏi phạm vi Nam Thừa Bá, hai người đã tháo mũ. Long Hiến Chiêu chú ý thấy Cố Cảnh Nguyện đang nhìn mình, chưa đợi y mở miệng, đã tự động giải thích: "Cố Thân Minh thích cắm hoa nhúng chàm, cậy quyền hách dịch, đương nhiên không chịu nổi sự quản lý của chính thê. Nhưng vì mối quan hệ với Nam Thừa Bá, hắn lại không thể không nhượng bộ ba phần, lâu ngày tất sẽ phát sinh mâu thuẫn."
Tiểu thư Nam Thừa Bá là nữ tử dòng dõi tướng quân, tính tình nóng nảy, từ lâu đã không ưa Cố Thân Minh vung tay ngoài đường. Ngày thường ngay cả việc tìm một thê thiếp cho hắn cũng không đồng ý, nay Cố Thân Minh lại muốn đưa một nữ nhân xuất thân từ kỹ viện vào nhà, làm bạn với nàng ta, nàng sao có thể đồng ý?
Chắc là phu thê họ đã cãi nhau vì chuyện này, tiểu thư Nam Thừa Bá tức giận về nhà mẹ đẻ, Lăng Hương nghe tin chạy đến, liền xảy ra chuyện hôm nay.
Cố Cảnh Nguyện nghe xong im lặng, lại không nhịn được hỏi: "Vậy nữ nhân Lăng Hương kia..."
"Lăng Hương chính là mối nhân duyên phá vỡ quan hệ giữa hai nhà." Long Hiến Chiêu xác nhận.
Về phần sau, cũng không cần phải nói rõ nữa.
Một khi quan hệ giữa Nam Thừa Bá và Cố gia xảy ra mâu thuẫn, quan hệ hôn nhân đứt đoạn, thì cũng có nghĩa là Cố Nguyên Tiến mất đi một cánh tay.
Ánh nắng mùa đông tắt rất sớm, trên con phố vắng lạnh, Long Hiến Chiếu đứng thẳng tắp, dáng vẻ như ngọc, tướng mạo đầy khí phách, như thể có thể xếp đặt mọi việc, ánh sáng tỏa ra vô cùng rực rỡ giống như thần thánh.
Thiếu niên Hoàng đế khí định thần nhàn, tựa như mọi việc trong thiên hạ đều đã nằm trong tay.
Cố Cảnh Nguyện nhìn tất cả cảnh vật, đối diện với hoàng thượng đã hiểu rõ mưu lược trong lòng, nhưng trên mặt y lại không tỏ ra vui mừng, chỉ nghiêm túc hỏi: "Vậy Lăng Hương cô nương là do bệ hạ cố tình sắp xếp sao?"
"Làm sao có thể?"
Long Hiến Chiếu nhìn y một cách kỳ quái, "Cố Thân Minh loại người đó, nếu ta muốn giăng bẫy hắn, sao phải hy sinh một nữ nhân vô tội như vậy... A Nguyện chẳng lẽ cho rằng ta là người như thế sao?"
Cố Cảnh Nguyện đối diện chỉ nhìn thẳng vào ánh mắt hoàng thượng, không nói lời nào.
Long Hiến Chiêu thấy rõ biểu cảm của y, trong lòng bỗng sinh ra một cảm giác đau nhói, không nhịn được mà tức giận nói: "Lăng Hương là ta mới biết chuyện mấy ngày trước, tình huống như nàng ấy đã nói, ta chỉ làm một việc duy nhất là sai người đưa cho nàng ấy một thông điệp, và lén lút bảo vệ nàng ấy đến Nam Thừa Bá phủ để đòi công bằng mà thôi."
"Ừm..." Cố Cảnh Nguyện tiếp nhận lời giải thích này, nhưng vẫn chưa kết thúc.
Y lại nhìn thẳng vào ánh mắt của hoàng thượng, hỏi: "Nếu hôm nay chuyện này thật sự khiến Quốc sư và Nam Thừa Bá đối đầu, thì Cố Nguyên Tiến chắc chắn sẽ không bỏ qua nữ tử ấy, bệ hạ có nghĩ đến điểm này không?"
"Đương nhiên."
Trước vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Cố Cảnh Nguyện, Long Hiến Chiếu khó chịu, thẳng thắn nói: "Lăng Hương vốn không muốn làm thiếp cho Cố Thân Minh, chuyện hôm nay là do chính nàng ấy tự nguyện. Ta đã nói rõ với nàng ấy, dù việc này có thành hay không, ta sẽ đưa nàng ra khỏi kinh thành đến một nơi an toàn, và ban cho nàng vài mẫu đất, để nàng trở lại cuộc sống của một nữ tử bình thường."
Thấy khuôn mặt căng thẳng của Cố Cảnh Nguyện dần trở nên thư thái, Long Hiến Chiêu bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ trong lòng, chỉ thấy càng thêm tức giận.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Xem ra A Nguyện không tin vào phẩm hạnh của ta rồi."