Nghe nói Cố Cảnh Nguyện không đợi hắn trở về mà đã tự mình rời cung, Long Hiến Chiêu liền đập vỡ một chiếc bình sứ men lam thời tiền triều ngay trong ngự thư phòng, lúc này mới sực nhớ tới Ảnh Vệ đang phục trên xà nhà.
“Ảnh Nhị! Cố đại nhân đi đâu rồi?”
Thời gian này bên cạnh Cố Cảnh Nguyện luôn có ít nhất hai Ảnh Vệ đi theo, nếu hắn không hạ lệnh rút lui, bọn họ nhất định sẽ luôn bám sát, nên Long Hiến Chiêu cũng không quá lo lắng việc y sẽ mất tung tích.
Ảnh Nhị trầm mặc một lát, có lẽ là đang dò tin, một lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Cố đại nhân đã đến phủ Nhiếp Chính Vương… đứng trước cửa nhìn một hồi.”
Long Hiến Chiêu không hỏi gì thêm, chỉ vội vàng truy hỏi: “Giờ người đâu rồi?”
“Hiện tại… Cố đại nhân đã đến một kỹ viện tên là Cẩm Tú Phường.”
Sau khi rời khỏi hoàng cung, Cố Cảnh Nguyện đứng lặng dưới tường cung sừng sững uy nghi, hồi lâu không động, rồi mới nhấc chân bước đi.
Đêm nay kinh thành so với thường ngày lại yên tĩnh lạ thường.
Trước nay chưa từng có tâm trạng thưởng ngoạn cảnh sắc kinh thành, chẳng hiểu sao đêm nay, y lại rất muốn ra ngoài dạo một vòng.
Thực ra từ lâu đã nghe đồn kinh thành phồn hoa náo nhiệt, thương nhân chen chúc, nhà cửa san sát.
Thuở trước y từng tưởng tượng, cũng từng khát khao.
Mãi đến khi thực sự đặt chân đến nơi này, sống qua nhiều năm, đêm nay mới là lần đầu y thật lòng ngắm nhìn những con đường sạch sẽ, phẳng lặng kia.
Chỉ tiếc thời khắc đã quá muộn. Ban ngày người qua kẻ lại nườm nượp, các cửa hiệu đều đã đóng chặt cửa, những hàng rong xông xáo phố phường cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, trở về sum họp bên gia đình.
Trong mắt Cố Cảnh Nguyện, chỉ còn lại một mảnh hoang vắng tịch mịch, thậm chí còn lặng lẽ đến thê lương.
Cứ thế mà đi, chẳng biết tự khi nào, y đã đến trước phủ Nhiếp Chính Vương.
Long Hiến Chiêu đã sớm phái người âm thầm bao vây nơi đây, đám tử sĩ trong phủ mấy lần mưu toan phá vòng vây đều vô ích. Cho tới đêm nay, Cố Nguyên Tiến đã tự vẫn trong phủ, cấm quân liền bao phủ này chặt đến nước cũng khó lọt.
Trước cửa phủ treo đèn lồng trắng và bạch liệm, trong phủ vẫn có thể nghe thấy vài tiếng khóc thê lương vọng ra, song đám quân sĩ canh giữ bên ngoài vẫn không mảy may xao động.
Bọn họ chỉ là tận trung tận chức, chờ đợi thánh chỉ tiếp theo.
Phủ Nhiếp Chính Vương nơi từng che trời bằng một tay, nay cũng tan thành mây khói.
Ngay trong cung, cũng chẳng khuấy nổi một gợn sóng.
Đến cả bệ hạ người từng đối đầu gay gắt, cực kỳ căm hận Nhiếp Chính Vương cũng chẳng bận tâm đến cái chết treo cổ ấy.
Bởi vì…
Cố Cảnh Nguyện ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Đôi mi thanh tú, ánh mắt lãnh đạm ấy lần đầu để lộ một tia giằng xé và đau đớn.
Cuối cùng, y vẫn không bước thêm một bước nào về phía phủ Nhiếp chính.
Dù mang danh nghĩa nghĩa tử của Cố Nguyên Tiến, nhưng đối phương chưa từng thực tâm coi y là con.
Giữa y và Nhiếp chính vương vốn chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau. Dạo gần đây, Cố Cảnh Nguyện không biết đã trải qua bao nhiêu lần ám sát.
Cũng chính bởi vậy, mới có thể dứt khoát đoạn tuyệt mà chẳng gánh nặng.
Thế gian này, việc không vướng nhân tình mới là việc dễ xử nhất.
Y đến nơi này, chỉ vì hôm nay hoàng thượng không tới, vậy thì… để y thay người, tiễn hắn một đoạn.
Cũng coi như là…
Cố Cảnh Nguyện khẽ nở nụ cười với khoảng không vô định.
Cũng coi như là tiễn biệt Cố Cảnh Nguyện của quá khứ.
“Cảnh Nguyện?!”
Một tiếng gọi bất chợt vang lên sau lưng, Cố Cảnh Nguyện quay đầu, chỉ thấy một cỗ xe ngựa đang đi ngang, màn xe bị người trong nâng lên, lộ ra khuôn mặt trẻ trung tràn đầy sức sống của Nhị công tử họ Dương.
“Sao huynh lại ở đây?” Dương nhị công tử vui mừng gọi, lại nhìn về phía phủ Nhiếp chính, kinh ngạc hỏi:
“Nơi này… đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Kinh thành đêm nay sóng ngầm mãnh liệt, nhưng đối với người thường thì chẳng mảy may ảnh hưởng, song Cố Cảnh Nguyện thấy là y, lại không khỏi nhíu mày, hỏi ngược lại:
“Nhị công tử sao còn lang thang ngoài đường giờ này? Đêm nay… không yên ổn đâu.”
Hắn đang nói dở, sau lưng Nhị công tử liền hiện ra một người nữa chính là tiểu hầu gia Trác Dương Thanh.
Tiểu hầu gia ngồi trên xe, giơ tay chào: “Cố đại nhân, thật khéo quá.”
Cố Cảnh Nguyện liền hoàn lễ.
Lúc này, y mới chú ý thấy người đánh xe phía trước không giống kẻ phu xe tầm thường, nhìn dáng người và khí độ kia, lại giống một vị thị vệ của phủ tiểu hầu gia hơn.
Nhị công tử cùng tiểu hầu gia xuất hành, tự nhiên chẳng cần lo gì đến sự an toàn.
Chỉ là...
Cố Cảnh Nguyện vô thức mím môi, y không rõ từ lúc nào quan hệ giữa Nhị công tử và tiểu hầu gia lại thân thiết đến nhường này...
Đúng lúc ấy, Dương Lâm từ trong xe vươn tay gọi y: “A Nguyện, mau lên xe đi, bọn ta đang định đi nghe khúc, huynh cùng đi cho vui.”
“Không.” Cố Cảnh Nguyện từ chối.
Y vừa nghe đến hai chữ “nghe khúc”, liền theo phản xạ mà liên tưởng đến thanh lâu, thế là lại nhớ đến đêm đó... cái đêm mà y phải mãi miết giải thích với Long Hiến Chiêu, đến mức vô thức cự tuyệt, hoàn toàn không muốn đi.
...Ít nhất là không muốn đến bất kỳ kỹ viện nào trong kinh thành.
Chỉ là, ngay cả tiểu hầu gia ngồi trên xe cũng không chịu thôi, mời gọi y: “Chỉ là đi nghe một khúc nhạc thôi mà, chẳng có gì to tát. Cố đại nhân, lên xe đi.”
Đêm nay kinh thành có biến, Trác Dương Thanh đều đã nghe ngóng cả.
...Kể cả chuyện người kia giữa đêm vào kinh, Hoàng thượng lập tức rời cung để gặp, hắn cũng biết.
Ban đầu tiểu hầu gia vốn không dám tùy tiện dò xét chuyện riêng của bệ hạ.
Nhưng đêm nay đâu chỉ có việc ấy, chuyện Vệ đại tướng quân tiến vào thành cũng là đại sự, Vương phủ Quảng Bình há có thể đứng ngoài cuộc, vậy nên Trác Dương Thanh vẫn luôn ở trong phủ chờ tin.
Không ngờ chờ được tin phủ Nhiếp chính vương đã sụp đổ.
Lại còn biết được chuyện bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng thượng quay về... thật không khéo, bị hắn biết cả rồi.
Giờ nhìn người đang đứng nơi ấy, dáng hình đơn bạc quá mức của Cố đại nhân, đến cả Trác Dương Thanh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Vừa rồi còn theo thánh giá ở lại trong cung, chớp mắt đã lẻ loi một mình đi dạo giữa phố phường kinh thành.
Từ phía sau nhìn y, trông y sao mà tịch liêu, lạnh lẽo đến thế.
Hoàng thượng này quả thật trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Chỉ thấy tân hoan cười, chẳng thấy cố nhân rơi lệ.
Trác Dương Thanh tuy trước giờ luôn giữ khoảng cách với Cố Cảnh Nguyện, nhưng vẫn phải thừa nhận tài hoa và tình nghĩa sâu đậm của y.
Huống chi Cố Cảnh Nguyện và Dương Lâm thân thiết, khoảng thời gian này hắn cũng từng nghe Nhị công tử kể về phong thái của vị đại nhân này, khiến hắn cũng đổi cách nhìn đôi phần.
Hắn không kìm được mà nói: “Đêm còn dài, về nhà sớm có gì vui đâu, cùng đi đi.”
“Đúng đó, A Nguyện.” Dương Lâm phụ họa theo.
Vừa nãy hắn cũng đã từ miệng tiểu hầu gia nghe được chuyện bạch nguyệt quang kia quay về. Nói thật thì... hắn cũng có chút lo cho Cố Cảnh Nguyện.
Dù Cố Cảnh Nguyện chưa từng thừa nhận mình có tình ý với Hoàng thượng.
Dù y luôn tỏ vẻ chẳng mấy để tâm đến quan hệ giữa hai người. Nhưng cho dù là vậy... thì y vẫn sẽ thấy khó xử, phải không?
Dẫu là đoạn duyên nước chảy bèo trôi, nhưng đã là duyên thì cũng là tình. Dẫu không danh không phận, nhưng thiên hạ đều biết giữa y và bệ hạ từng có chuyện. Giờ đây Hoàng thượng bỏ lại y để đến gặp bạch nguyệt quang...
Dương Lâm nghĩ, hắn càng không thể để Cố Cảnh Nguyện đơn độc quay về.
“Đi thôi A Nguyện.” Nhị công tử đích thân xuống xe kéo tay y: “Cẩm Tú Phường mới mời về vài cô nương, đàn rất hay! Các nàng nghe nói quan hệ của ta và huynh, ba lần bảy lượt năn nỉ ta dẫn huynh tới. Chọn ngày chi bằng hôm nay luôn đi!”
Cố Cảnh Nguyện bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn bị hai người một kéo một đẩy, lôi lên xe ngựa.
Trong xe, Dương Lâm đưa mắt ra hiệu cho tiểu hầu gia.
Trác Dương Thanh liền đáp lại bằng ánh nhìn thấu hiểu, ý vị sâu xa.
A Nguyện đến kinh thành, kỳ thực vốn chẳng phải vì Hoàng thượng. Chuyện y sắp rời khỏi nơi đây, Dương Lâm cũng chưa từng nói với bất kỳ ai kể cả tiểu hầu gia.
Hắn tuy miệng lắm lời, nhưng cũng chẳng phải hạng người sẽ đem chuyện của bằng hữu ra đàm tiếu.
Huống chi hắn và Cố Cảnh Nguyện vốn là giao tình quân tử… A Nguyện là một người như sương khói lượn lờ, hắn thật chẳng nhìn thấu.
Cũng như từ trước đến giờ hắn không biết rốt cuộc A Nguyện đến kinh vì cớ gì, thì nay hắn cũng chẳng đoán được lòng dạ người kia đang nghĩ những gì.
Song nhị công tử vốn tính tình vô tư, chỉ cần bằng hữu đối với hắn một lòng chân thành, thì hắn cũng chẳng khăng khăng muốn đào sâu tâm sự người ta. Thế nên đêm nay Dương Lâm cũng chẳng có ý hỏi han tâm trạng Cố Cảnh Nguyện, hắn chỉ muốn bầu bạn cùng y, không để y cô đơn một mình mà thêm phần lạc lõng, ngượng ngập.
May thay tiểu hầu gia cũng chẳng phải kẻ mù mờ chuyện đời, không đem lời mà đâm vào tim người khác.
Cho nên dẫu hai người họ mỗi kẻ biết một ít, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là như nhau.
Vì vậy suốt đường đi không ai nhắc đến chuyện Trấn Nam Vương của Bắc Dung. Đến được Cẩm Tú Phường, gọi mấy cô nương giỏi đàn ra tấu khúc, lại thêm vài bình thanh tửu cùng nhau nhâm nhi, liền chẳng ai còn tâm trí nghĩ đến chuyện ngoài kia.
Khác hẳn với phố xá vắng vẻ ngoài kia, đêm ở Cẩm Tú Phường lại vô cùng náo nhiệt.
Mà từ lúc Cố Cảnh Nguyện xuất hiện, bầu không khí nơi này dường như lại càng thêm phần rực rỡ.
Y trời sinh có một diện mạo khiến người ta vừa liếc mắt đã chẳng nỡ rời đi. Dẫu không biết thân phận thật sự là Cố đại nhân, chỉ cần dựa vào dáng dấp xuất chúng cùng khí chất thanh nhã ấy, cũng đủ khiến không ít cô nương say mê vây quanh.
Đám kỹ nữ thanh lâu yêu thích nhất chính là dạng thư sinh văn nhã, khôi ngô như thế.
Bởi nếu câu chuyện tài tử giai nhân trong sách vở có thể trở thành thật, thì nhân vật chính e rằng chẳng khác Cố đại nhân là bao.
Mà Cố Cảnh Nguyện quả thực cũng phong nhã như lời đồn. Vào đến gian phòng nhỏ, mặc cho tiếng đàn réo rắt quanh tai, y chỉ ngồi ngay ngắn một bên, lặng lẽ lắng nghe.
Không hề liếc nhìn các cô nương lấy một lần, cũng chẳng động đến một giọt rượu.
Có lẽ vì dáng ngồi kia quá mức đoan chính, khiến cả tiểu hầu gia cũng không nhìn nổi nữa.
Khúc nhạc vừa dứt, hắn cười nói:
“Cố đại nhân, đến đây rồi thì đừng câu nệ như vậy. Tư thế ngồi của ngài cũng quá… quá mức quy củ rồi đó, ngồi thế này cả đêm không mỏi sao? Ai lại đi nghe khúc mà hành hạ bản thân đến vậy chứ.”
Cố Cảnh Nguyện đáp:
“Tiểu hầu gia nói có lý. Chỉ là giờ đã khuya, hạ quan cũng nên cáo từ…”
“Đừng mà, A Nguyện.” Dương Lâm vội xen lời.
Hắn nhất quyết không muốn Cố Cảnh Nguyện trở về như vậy. Chỉ cần nghĩ đến Hoàng thượng lúc này còn đang ở dịch quán gặp riêng bạch nguyệt quang kia… có khi còn đã tình ý dạt dào rồi...
Là hắn lại thấy không cam lòng thay A Nguyện.
“Nếu huynh không muốn nghe đàn, thì bọn ta đổi sang chơi bài cũng được mà… Ê đừng nhìn ta như thế, ban ngày ta có học hành đàng hoàng đó nha, không có ăn chơi lêu lổng cũng không bỏ bê bài vở, đêm nay thật sự chỉ là ngoại lệ thôi! Tóm lại là… đừng về nhà một mình.”
Bị ánh mắt nghiêm nghị của Cố Cảnh Nguyện chiếu tới, Dương Lâm vô thức mà giải thích rối rít.
Nhưng lời vừa dứt, hắn lập tức nhận ra mình dường như đã lỡ miệng.
Nhị công tử xoa đầu một cái đầy chột dạ.
Quả nhiên, Cố Cảnh Nguyện khẽ bật cười, nét mặt như khóc mà chẳng phải khóc.
“Nhị công tử…”
Y nói: “Các ngươi đều biết chuyện ấy rồi phải không?”
Cái gọi là “chuyện ấy”, tự nhiên là chuyện Trấn Nam Vương vào kinh.
Tuy Cố đại nhân nói nghe nhẹ nhàng, nhưng Dương Lâm và Trác Dương Thanh vẫn bất giác nhìn nhau, đều cảm thấy khó xử.
“Khụ khụ…”
Tiểu hầu gia ho khan hai tiếng, cố gắng khuyên nhủ: “Cái đó… ta thấy ‘bạch nguyệt quang’ ấy, Hoàng thượng chẳng qua là ỷ lại, nhớ nhung… chủ yếu vì cảm thấy có lỗi, nên mới mãi không quên thôi. Dù cho từng có tình cảm…”
Nói tới đây, Trác Dương Thanh liền cảm giác tay áo mình bị ai đó kéo một cái.
Hắn tưởng Dương Lâm không tán thành mình nói vậy trước mặt Cố Cảnh Nguyện, liền đổi giọng nói:
“Đã bao nhiêu năm rồi, dù có từng có tình, thì giờ cũng phai nhạt cả rồi! Thế nên Cố đại nhân đừng đau lòng, cũng đừng lo lắng làm chi, chờ qua đêm nay rồi nói, Hoàng thượng không phải hạng người bạc tình đâu…”
Trong lúc hắn nói, Cố Cảnh Nguyện vẫn ngồi im lặng đối diện, mắt nhìn thấp, dáng vẻ nhu hòa, ngoan ngoãn lắng nghe.
Đợi hắn dứt lời, y mới mỉm cười nói:
“Đa tạ tiểu hầu gia quan tâm. Chỉ là… sự tình không như ngài nghĩ đâu.”
“Dù là thế nào đi nữa,” Trác Dương Thanh vẫn tiếp lời an ủi:
“Ngài mới là công thần của Đại Nghi triều, một Trấn Nam Vương từ Bắc Dung tới thì là cái gì chứ? Cố đại nhân cứ yên tâm, bá quan trong triều ai nấy đều sáng suốt…”
Hắn vừa nói, tay áo lại bị kéo một cái thật mạnh.
Ngay giây khắc tiếp theo, Dương Lâm rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, liền quỳ sụp xuống đất.
Hắn quỳ nghiêng mình về phía cửa bên, khiến Trác Dương Thanh rốt cuộc cũng nhận ra có điều bất ổn, vội nhìn về phía đó…
“Hoàng… Hoàng công tử!”
Một tiếng hô này của hắn vang dội không kém gì sấm sét, khiến mấy cô nương đang chuyên tâm gảy đàn trong phòng cũng bị dọa đến giật mình.
Nơi cửa phòng hé mở, Long Hiến Chiêu trong y phục thường ngày lặng lẽ đứng đó, nét mặt biến đổi liên tục, khi âm u khi lạnh lẽo, trông vô cùng đáng sợ.
Ngài chậm rãi cất bước đi vào trong.
Đầu tiên đi ngang qua bên cạnh Dương Lâm, sắc mặt ngự giá vẫn khó dò, nhưng giọng nói lại lạnh đến thấu xương: “Nhị công tử sao lại đa lễ như thế? Kẻ không rõ tình hình còn tưởng ngươi phạm phải đại tội với bản công tử đấy. Mau đứng dậy đi.”
Hoàng thượng đã bảo đứng lên, Dương Lâm dĩ nhiên không dám quỳ thêm nữa.
Dẫu ánh mắt và ngữ điệu kia còn khủng khiếp hơn lúc dùng trà lần trước gấp mấy lần…
Khiến Dương Lâm âm thầm suy nghĩ chẳng lẽ mình vừa phạm phải lỗi gì to tát lắm? Nhưng rõ ràng người vừa nói mấy lời kia là tiểu hầu gia mà…
Long Hiến Chiêu sau đó tiến đến trước mặt Trác Dương Thanh.
Ban đầu khi nghe nói Cố Cảnh Nguyện lại đến thanh lâu, mà còn đi cùng tiểu hầu gia và Dương nhị công tử, suốt quãng đường đến đây Long Hiến Chiêu đã giận đến mức muốn giết người.
Cả đời này chưa từng thấy ai mang tức phụ tương lai của huynh đệ mình đến thanh lâu bao giờ!
Đúng là cái loại kết nghĩa huynh đệ vô trách nhiệm!
Nhưng vừa nãy nghe những lời Trác Dương Thanh nói ở cửa, cơn giận ngút trời của Hoàng đế cũng vơi đi không ít.
Dẫu rằng mấy câu kia quả thật vô cùng chói tai.
Nếu muốn truy cứu, thì đủ để lấy đầu rồi.
Thế nhưng ít nhất tiểu hầu gia cũng đang an ủi A Nguyện.
Thật ra, lúc vừa về cung chẳng thấy bóng Cố Cảnh Nguyện đâu, lòng Long Hiến Chiêu cũng hoảng loạn vô cùng.
Hắn biết mình nhất định đã làm y tổn thương. Dù rằng bản thân chỉ đơn thuần đến thăm Trình Âm Chước mà thôi.
Nhưng đứng ở góc nhìn của A Nguyện… chỉ cần tưởng tượng đến ánh mắt thất vọng, chán chường, bất lực của y…
Long Hiến Chiêu bỗng thấy không nỡ trách mắng Dương Lâm và Trác Dương Thanh nữa.
Nếu không phải vì hai người họ mang A Nguyện tới đây, e rằng giờ này y vẫn đang cô đơn chịu đựng một mình, hắn thật còn muốn trọng thưởng họ một phen.
Còn lúc này, thì coi như công chuộc tội, hòa nhau một ván.
Liếc mắt với tiểu hầu gia một cái hàm ý “sẽ tính sổ sau”, Long Hiến Chiêu tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc cũng đứng trước người mà lòng hắn ngày đêm tơ tưởng.
Cố Cảnh Nguyện vẫn ngồi thẳng tắp tại chỗ. Cổ dài thon mảnh, lưng thẳng như tùng.
Lúc này, y đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt như ánh nước mùa xuân kia mang theo vài phần nghi hoặc và ngẩn ngơ, nhưng đồng thời, trong đó đầy ắp chỉ là hình bóng của một người chính là hắn.
Long Hiến Chiêu quỳ thấp xuống trước mặt y. Tầm mắt cửu ngũ chí tôn ngang bằng với Cố đại nhân.
Có lẽ vì khí thế ngài quá mức cường liệt, vài cô nương đang gảy đàn phía trên cũng bị dọa đến khựng lại, cả gian phòng bỗng lặng ngắt như tờ.
Bên cạnh vang lên tiếng hít thở khe khẽ của Trác Dương Thanh và Dương Lâm.
Long Hiến Chiêu cẩn trọng ngắm nhìn dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, nhưng lời nói ra lại là: “Các ngươi lui hết ra ngoài đi.”
“Chuyện này…”
Mấy cô nương phía trên chưa từng gặp qua cảnh tượng thế này, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, do dự chưa biết xử trí ra sao
Tuy rằng chuyện khách nhân bất ngờ xông vào tìm các nàng không phải chưa từng xảy ra.
Nhưng thông thường, người đến phá rối đều là phụ nhân trong nhà tìm đến, muốn kéo trượng phu về nhà.
Thế mà hôm nay, lại đổi thành một vị nam tử trẻ trung tuấn tú, vóc người cao lớn oai phong đột ngột xuất hiện, cũng mang bộ dạng chẳng mấy vui vẻ trông cứ như thể đang đến bắt kẻ không biết giữ lễ trong nhà mình vậy…
“Khụ.” Dưới kia, tiểu hầu gia lại khẽ ho một tiếng, rồi hướng lên các cô nương đang ngây người nói: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau lui ra ngoài đi.”
“…”
Thấy tiểu hầu gia cũng phản ứng như thế, mấy cô nương mới giật mình hiểu ra.
Nếu như người văn nhã tuấn tú, lễ độ như ngọc ngồi nơi kia chính là Văn Khúc Tinh trên triều đình Đại Nghi quốc…
Vậy thì người có thể ngang nhiên nhìn thẳng vào mắt đại nhân ấy, lại còn mang nét mặt nghiêm nghị kia chỉ có thể là…
Các cô nương của Cẩm Tú Phường cũng không phải kẻ kém hiểu biết, lập tức đoán ra thân phận vị kia, không ai dám chậm trễ dù chỉ một khắc. Đến cả cổ cầm và tì bà cũng chẳng buồn thu dọn, vội vã tuân mệnh rút lui từng người một.
Dương Lâm cùng Trác Dương Thanh cũng theo đó lui ra ngoài.
Nhưng sau khi bước khỏi cửa, cả hai lại chẳng đi xa.
Bởi lẽ lúc này rõ ràng hoàng thượng không giống bình thường, lại đích thân đuổi theo đến tận đây… ai mà biết được người đang chịu cú sốc gì.
Tuy Dương Lâm nhát gan, nhưng lúc này lòng lại cứ thấy bất an. Sau cùng, nhị công tử để lại chút tâm tư, liền đứng giữ cửa.
Dù gì hoàng thượng chỉ bảo họ lui ra, chứ có nói không được đợi bên ngoài đâu.
Huống hồ nơi Cẩm Tú Phường này rồng rắn lẫn lộn, người ra kẻ vào tấp nập, cứ luôn có người lướt qua cửa phòng bọn họ, ngự thể thiên kim của hoàng thượng, sao có thể không người canh giữ?
Nếu trong quá trình đó mà lỡ nghe được điều gì… cũng là do vì hộ giá mà bất đắc dĩ thôi.
Người vừa rời khỏi, Long Hiến Chiêu lại như thường lệ, đưa tay lướt nhẹ qua chiếc cằm nhọn của Cố Cảnh Nguyện.
Ngón cái vô thức vu.ốt ve làn da mịn màng như ngọc, ánh mắt của hoàng đế dần trở nên sâu thẳm.
“Trẫm không bảo khanh đợi trong cung sao? A Nguyện rõ ràng đã đồng ý với trẫm rồi.”
Đối diện với chất vấn của hoàng thượng, Cố đại nhân lại chẳng có phản ứng mãnh liệt gì.
Y chỉ đáp: “Thần nuốt lời.”
....
Cẩm Tú Phường về đêm người đông như nêm cối, bên ngoài đàn sáo không dứt, ồn ào náo nhiệt, trong căn phòng nhỏ nơi họ ngồi, cả ba đều nghiêng mặt về phía cửa, Cố Cảnh Nguyện vẫn luôn không ngẩng đầu, nên mới không phát hiện ra có người ở đó.
Quan trọng hơn là… y thật không ngờ hoàng thượng sẽ đích thân đến tìm mình.
Bàn tay đang nắm cằm y cũng đã thay đổi vị trí, chuyển dần lên má Cố đại nhân.
Mặc cho bàn tay thô ráp kia nhẹ nhàng lướt trên gò má, Cố Cảnh Nguyện trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi:
“Hoàng thượng… đã gặp Trấn Nam Vương rồi?”
Long Hiến Chiêu hơi nhướng mày, đáp:
“Gặp rồi.”
“Hắn… có đưa ra yêu cầu gì không?”
“Hắn muốn trẫm xuất binh giúp hắn.”
Cố Cảnh Nguyện nhìn người trước mặt bằng ánh mắt đầy phức tạp:
“…Vậy hoàng thượng đã đồng ý chưa?”
“Trẫm bảo sẽ thương nghị cùng bá quan…” Nói đến đây, giọng Long Hiến Chiêu bỗng trầm xuống, bàn tay kia chầm chậm trượt xuống, áp lên chiếc cổ dài trắng mịn của Cố đại nhân.
Ngón tay day nhẹ nơi động mạch bên cổ, khiến đối phương khẽ rùng mình, hoàng đế vừa buồn cười vừa tức giận, trêu chọc:
“Trẫm chẳng qua chỉ đi gặp hắn một lần… trong tình huống đó, cả tình cả lý đều phải gặp một lần… A Nguyện khanh bình thường thông minh hiểu chuyện, sao lần này lại hồ đồ vậy?”
“Còn dám lén bỏ đi? Bỏ đi cho ai xem? Lại còn cố ý đến thanh lâu nghe khúc? A Nguyện là muốn dọa trẫm tức chết sao?”
Ngữ khí của hoàng đế nghe nhẹ nhàng như đang trách yêu, nhưng tay lại chẳng hề nhẹ chút nào.
“Hoàng thượng…” Giọng Cố Cảnh Nguyện khẽ run.
Bàn tay của hoàng thượng… quả thật rất không đàng hoàng.
Miệng càng không.
Hơn một năm qua thân mật kề cận, đối phương đã sớm am hiểu thân thể này của y như lòng bàn tay.
Mà lúc này, hoàng thượng đã cúi đầu, cắn lấy vành tai của y.
Dù toàn thân run rẩy, chẳng còn đường lui, Cố Cảnh Nguyện vẫn nghiến răng, cố chấp nói: “Thần không phải vì tức giận mà bỏ ra khỏi cung… Thần đã dâng thư từ quan, để ngay trên thư án của người…”
“Ừm?” Long Hiến Chiêu khựng lại một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Cố Cảnh Nguyện, nhìn gương mặt tuấn tú như đào như hạnh của y, bất giác bật cười: “Còn bảo không phải giận dỗi bỏ đi? Còn thư từ quan gì nữa, trẫm chẳng thấy đâu cả.”
“Thôi, đừng làm loạn nữa.” Không để y nói thêm lời nào, hắn đã siết lấy eo y, muốn ôm người vào lòng.
Hoàng thượng áp sát bên tai y thì thầm:
“Trẫm có đi gặp A Khởi, trẫm sai rồi, được chưa? Nhưng khanh cũng hiểu, trẫm nợ hắn…”
“Bệ hạ.” Cố Cảnh Nguyện đột nhiên cắt ngang lời hắn.
Y giãy ra khỏi vòng tay đối phương. Có lẽ vì không ngờ y lại phản ứng như vậy, Long Hiến Chiêu sững người.
Cố Cảnh Nguyện quỳ gối trước mặt hắn, cúi đầu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, nghiêm túc nói: “Thần không đùa giỡn, thần thật sự đã dâng thư từ quan, khẩn cầu bệ hạ cho phép thần cáo quan rời kinh.”
“……”
Long Hiến Chiêu bất giác nhớ lại, vừa nãy trên thư án của mình hình như thật sự có thêm một phong thư.
Nhưng mỗi ngày có không ít thư tín lẫn lộn trong tấu chương, vừa rồi hắn lo tìm người, làm gì có tâm trí để xem trên phong thư viết gì…
“Khanh…” Hắn chau mày, cực kỳ không hài lòng vì vòng tay mình giờ trống rỗng, giọng trở nên nghiêm khắc.
Hắn nói: “Trình Âm Chước chẳng qua đến xin binh, trẫm còn chưa đồng ý, khanh cần gì phải làm lớn như thế? Dù trẫm có đồng ý hay không, hắn cũng chỉ ở lại kinh vài hôm, dưỡng thương xong là đi.”
Thấy Cố Cảnh Nguyện lại mang dáng vẻ bên ngoài thì khiêm nhường, bên trong lại cố chấp dị thường, lòng Long Hiến Chiêu lập tức bốc hỏa. Hắn không nhịn được nữa, vươn tay kéo mạnh y vào lòng, nói:
“Khanh còn muốn trẫm làm sao? Trực tiếp đuổi hắn đi à? Cố Cảnh Nguyện, trẫm từng nói, trẫm nợ hắn.”
“Bệ hạ, buông tay…” Cố Cảnh Nguyện vùng vẫy quyết liệt, rất rõ ràng, y không muốn nghe điều đó.
Nhưng càng giãy dụa, chỉ càng khiến hoàng thượng siết chặt hơn. Long Hiến Chiêu ôm chặt lấy eo y, trầm giọng:
“Trẫm nợ hắn nhiều, nhưng không phải không biết cân nhắc… Trẫm sẽ trả những gì nợ hắn, còn nợ khanh- cũng sẽ trả. A Nguyện, trẫm cảm thấy… trẫm cảm thấy trẫm hình như…”
Bên ngoài đột nhiên có khách đi qua, tiếng động trở nên ồn ào hơn, cắt ngang câu nói dang dở của hắn.
Cố Cảnh Nguyện giãy mạnh hơn, lắc đầu:
“Không, thần không cần người trả gì hết, cái gì cũng không cần…”
“Cố Cảnh Nguyện, đừng làm loạn nữa.” Giọng hoàng thượng trầm nén, trong đó chứa đầy cảm xúc phức tạp. Một tay hắn giữ chặt y, tay kia siết lấy cằm y, ép y đối diện với mình.
Vũ Văn Đế hít sâu một hơi: “Trẫm cảnh cáo khanh lần cuối, đừng làm loạn nữa.”
Nhưng Cố Cảnh Nguyện chỉ khẽ đáp: “Thần nguyện cáo quan rời kinh, xin bệ hạ chuẩn tấu.”
“Cố — Cảnh — Nguyện!”
Long Hiến Chiêu hoàn toàn giận dữ.
Ban đầu đã quyết ôm chặt người này, giữ y mãi mãi bên mình, chẳng ngờ khi trở lại cung lại rơi vào cảnh trống rỗng.
Khó khăn lắm mới tìm thấy y, vậy mà người trước mặt lại tỏ ra như muốn lập tức đoạn tuyệt quan hệ…
Hắn đã lo lắng Cố Cảnh Nguyện vì Trình Âm Chước đang ở trong kinh dưỡng thương mà thấy khó xử, nên mới đổi ý, từ chối không cho hắn ta vào cung.
Tự hỏi bản thân đã suy tính chu toàn, luôn đặt A Nguyện lên đầu, đã hạ mình đến mức này rồi…
Vậy mà Cố Cảnh Nguyện lại chẳng hề nghĩ đến hắn.
“Trẫm trước đây còn tò mò khanh ghen thì sẽ thế nào, được thôi, Cố đại nhân ghen rồi thì cũng ra dáng lắm.”
Một cánh tay rõ ràng không đủ để chế trụ y, Long Hiến Chiêu dứt khoát đẩy người ngã xuống tháp, thân mình cũng đè lên theo.
Dùng thân thể mình áp sát lấy y, Long Hiến Chiêu lại không an phận.
Hắn dọa y như trước kia: “Khanh mà còn giãy, trẫm sẽ mặc định là khanh đang câu dẫn trẫm. Chỗ thanh lâu này hình như không phải kỹ viện? Nhưng không sao, ở đâu cũng có thể làm khanh được.”
Vừa nói, hoàng thượng còn làm vài động tác mang tính cảnh cáo.
Quả nhiên, Cố Cảnh Nguyện lập tức bất động.
Không động đậy, nhưng cũng chẳng lên tiếng…
Cánh môi nhạt màu của Cố đại nhân khẽ mở khẽ khép, dường như đang nói điều gì đó.
Long Hiến Chiêu ghé sát lại lắng nghe, bên ngoài rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe Cố Cảnh Nguyện đang nói:
“Thần không có ghen.”
“Hửm?” Hoàng thượng khẽ nhíu cặp mày dài tuấn tú.
Cố Cảnh Nguyện lặp lại: “Thần thật sự không có ghen.”
Trong mắt y là một mảnh thanh minh sáng tỏ, không phải dáng vẻ mơ hồ thường thấy, cũng chẳng phải vẻ thất thần lúc cùng hoàng thượng gần gũi.
Ánh mắt của Cố Cảnh Nguyện trong trẻo, nghiêm túc vô cùng.
“Bệ hạ từng nói, sau khi việc thành, bất kể thần muốn gì, người đều sẽ thuận theo.”
“……”
Động tác của hoàng thượng chợt khựng lại.
“Vậy A Nguyện nói xem, khanh muốn gì?”
Long Hiến Chiêu vẫn mang theo mấy phần nhẹ giọng trêu ghẹo, nhưng khóe môi đã mím thành đường thẳng, ánh mắt thâm sâu nhìn Cố Cảnh Nguyện.
Chỉ thấy y nghiêm túc trình bày nguyện vọng của mình: “Thần muốn cáo quan rời kinh.”
“……”
Hoàng thượng im lặng một khắc, sau đó vươn tay giữ lấy cằm y, buộc y phải đối diện với mình.
“Muốn rời kinh? Vậy sao khanh không nhân lúc trẫm không ở đây mà đi luôn? Thừa lúc ban đêm, lặng lẽ rời đi chẳng phải càng hợp tình hợp lý?”
Càng nói càng cảm thấy đúng là như thế, lửa giận trong lòng Long Hiến Chiêu cũng vì vậy mà giảm đi đôi phần. Thậm chí giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, tay siết cũng không còn mạnh nữa.
Chóp mũi đối chạm nhau, hơi thở ấm áp hòa quyện, Long Hiến Chiêu khẽ hôn lên dấu đỏ nơi cổ y vừa bị mình bóp qua, cười nói:
“Chạy tới tận đây chờ trẫm tới tìm? Cố đại nhân không chỉ giỏi trên giường, giờ dưới giường cũng học được trò lấy lui làm tiến rồi.”
Nghe vậy, Cố Cảnh Nguyện khẽ run người, đôi hàng mi dài lập tức rung động, gân xanh trên chiếc cổ trắng muốt nổi rõ.
Y quay đầu, cố tránh né nụ hôn của hắn.
Rồi, trong đôi mắt Cố Cảnh Nguyện bỗng trở nên ươn ướt.
Long Hiến Chiêu ghét sự khước từ của y… Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn bị từ chối như thế, trong lòng không khỏi trở nên bực bội.
Y càng đẩy hắn ra, hắn lại càng muốn hôn y, càng muốn giữ y lại.
Cho đến khi Cố Cảnh Nguyện nhẹ nhàng nói: “Thần không phải vô cớ rời đi. Chẳng qua chỉ nghĩ, khi công thành danh toại, bệ hạ nhất định sẽ cho thần rút lui. Thần không rời kinh trong đêm, là vì thần không hề để tâm tới chuyện Trấn Nam Vương ở lại nơi này.”
“A Nguyện…”
Long Hiến Chiêu khựng lại hoàn toàn.
Vì không lấy ly biệt làm khổ sở, cho nên không cần lặng lẽ ra đi.
Vì không xem người kia là tình địch, nên cũng không ngại cùng ở lại kinh thành.
Dù đôi môi nhạt màu kia giờ đã đỏ thẫm vì hôn, ánh mắt Cố Cảnh Nguyện vẫn lạnh nhạt và lý trí.
Long Hiến Chiêu không chắc bản thân có đang nghĩ quá lên không.
Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, hy vọng có thể nhìn thấy dù chỉ là một tia ngụy trang, một chút dỗi hờn, hay là sự cố tình diễn trò.
Nhưng...không có.
Không gì cả.
……
Đôi mắt đen dần nhuốm sắc đỏ, Long Hiến Chiêu chạm lên chiếc cổ thon dài của y, chỉ cần hơi dùng sức, dường như có thể bóp gãy.
Giọng khàn khàn, chất chứa không cam lòng, hắn hỏi: “Vậy sao khanh còn giúp trẫm? Sao lại chọn thời khắc này để rời đi?”