Beta: HP.
Mấy ngày ở Boston, Hứa Tri Ý nghiễm nhiên trở thành một trợ lý tiêu chuẩn, đã sử dụng tiêu chuẩn cao nhất để đặt ra yêu cầu cho bản thân, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Vậy là ngày cuối cùng đi công tác, Tưởng Ti Tầm đã đặc biệt cho cô nghỉ phép. Cô có một ngày nghỉ phép theo ý mình, anh hẹn mấy người bạn kinh doanh đi chơi golf.
Hai người cả ngày không gặp nhau.
Trên đường từ sân golf về khách sạn, Tưởng Ti Tầm cũng không rảnh, xử lý tin nhắn công việc tích tụ chất đống cả buổi chiều trong một số nhóm làm việc trên các loại công cụ khác nhau.
Tin nhắn cá nhân cũng không ít, có nhóm có người còn đặc biệt @anh và Ninh Doãn:【Hai người thật sự thôi đấy à?】
Trong nhóm đều là đám tiểu bối nhà họ Lộ bọn họ và nhà họ Ninh, tin nhắn này đã khiến chiếc nhóm bặt vô âm tín bao lâu nay như sống lại.
Ninh Doãn trả lời:【Vốn dĩ là giả, cái gì gọi là thật sự thôi đấy à? (cười trộm)】
Ninh Dần Kỳ thấy tin nhắn nhóm bị spam đầy màn hình, sợ chị mình sẽ xấu hổ, tốn bao nhiêu công sức mới thành công chuyển chủ đề.
Có người nhân cớ này hỏi:【Đúng rồi, bao giờ mới dẫn bạn gái đến cùng nhau ra ngoài ăn cơm đây? Giới thiệu cho bọn tôi làm quen đi.】
Ninh Dần Kỳ:【Không có bạn gái.】
【Đừng giấu nữa, cậu đi xem concert mặc đồ đôi cùng với một cô gái xinh đẹp, có người nhìn thấy rồi. 】
【Không phải bạn gái, là Hứa Tri Ý.】
【Con gái Hứa Hướng Ấp sao? Vậy không phải vừa hay môn đăng hộ đối, trong nhà không cần phải lo lắng vấn đề này nữa.】
Mấy người trong nhóm gần như đều lớn hơn Ninh Dần Kỳ, bắt đầu trêu cậu ấy.
Ninh Dần Kỳ nghiêm túc giải thích:【Tôi có người mình thích rồi, Tri Ý cũng có, mấy người đừng có gán ghép linh tinh nữa. 】
Ninh Doãn bất ngờ:【Tri Ý có người mình thích rồi? Hai tháng trước vẫn chưa gặp được người thích hợp.】
Hiếm khi Tưởng Ti Tầm nói chuyện trong nhóm, @Ninh Dần Kỳ: 【Tri Ý có bạn trai rồi?】
Ninh Dần Kỳ không trả lời hai người bọn họ ở trong nhóm chat lớn, có những lời không tiện nói trước mặt người ngoài, tạm thời lập một nhóm nhỏ có ba người.
Câu đầu tiên ở trong nhóm là:【Nói xong em sẽ giải tán.】
Ninh Dần Kỳ trả lời vấn đề trước đó của hai người:【Có lâu rồi. Em và cậu ấy thật sự chỉ là bạn bè, sau này đừng gán ghép hai bọn em nữa, cũng đừng lôi bọn em ra làm trò đùa nữa. Có lẽ mọi người có thể cảm thấy chuyện chả có gì to tát cả nhưng đùa nhiều em và cậu ấy sẽ ngại.】
Ninh Doãn:【OK】
Tưởng Ti Tầm hỏi:【Có bạn trai lâu rồi.】
Ninh Dần Kỳ:【Không phải, không phải, có người mình thích từ lâu rồi, một người không có khả năng. Nói như vậy có lẽ hai người hiểu rồi chứ?】
Mãi đến giây phút này Ninh Doãn cuối cùng cũng hiểu vì sao em họ mình và Tri Ý lại có thể nói chuyện được với nhau, bởi vì hai người có trải nghiệm giống nhau.
‘Có lâu rồi’, ‘một người không có khả năng’, Tưởng Ti Tầm liên kết mấy câu này lại với nhau, trong đầu xuất hiện cái tên Tề Chính Sâm.
Tề Chính Sâm coi cô như em gái, giống như anh với Hứa Ngưng Vi, từ nhỏ đã ở cùng nhau, sao còn có thể có tình cảm nam nữ được, vậy nên cô biết không không có khả năng.
Anh dặn Ninh Dần Kỳ:【Cậu nói với Tri Ý, đã không có khả năng rồi không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa. Có thời gian thì làm chuyện gì đó không phải tốt hơn sao.】
Ninh Doãn không nhìn nổi người đàn ông m á u l ạ nh này nữa, lạnh giọng nói:【Không phải ai cũng có thể lý trí giống như anh (không có tim). Thích một người, không buông bỏ được một người là chuyện mà bản thân mình có thể khống chế được sao? Nếu như có thể buông bỏ được, ai mà không muốn buông bỏ? Chả trách Tri Ý đối xử như vậy với anh, đến bây giờ vẫn gọi anh là sếp Tưởng.】
Ninh Dần Kỳ vội giảng hòa:【Chị, chị đừng có mà công kích cá nhân.】
Ninh Doãn cười:【Có sao?】
Ninh Dần Kỳ:【Chuyện đã đến nước này, nói cho mọi người là hy vọng sau này mọi người đừng gán ghép em và Tri Ý nữa (chắp tay), em giải tán nhóm đây.】
Nhóm giải tán, Tưởng Ti Tầm xóa cuộc trò chuyện.
Ngón tay dừng lại ở trên bàn phím một lúc, trực tiếp nhấn số gọi đi.
Hứa Tri Ý đi dạo cả buổi chiều, lúc Tưởng Ti Tầm gọi điện thoại đến cô đang ở một tiệm đồ gốm.
Anh hỏi cô ở đâu, mấy giờ về.
Nói với anh tiệm đồ gốm gần khách sạn, định mua mấy cốc cà phê, “Sếp Tưởng, bên anh kết thúc rồi sao?”
“Ừ.”
Tưởng Ti Tầm hỏi rõ là tiệm nào, nói: “Tôi qua đó tìm em.” Nói xong liền cúp máy.
Cất điện thoại, Hứa Tri Ý tiếp tục xem cốc sứ cà phê.
Đi dạo xong một vòng, cái cô tâm đắc nhất chính là hệ liệt Giấc mộng đêm hè, được sơn mạ vàng, khiến người ta quyến luyến không rời.
“Thích cái này sao?” Giọng nói trầm ấm, êm tai từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
Hứa Tri Ý quay đầu, người đã ở bên cạnh cô, đến nhanh hơn cô dự tính.
Phản ứng chậm nửa nhịp trả lời anh: “Ừm, hệ liệt này vô cùng đặc biệt.”
“Tự mình dùng?” Anh lại hỏi.
Hứa Tri Ý không nghĩ nhiều, gật đầu, một cái đặt ở nhà, một cái nữa để ở văn phòng dùng.
Tưởng Ti Tầm chưa đi dạo tiệm đồ gốm bao giờ, cốc sứ mình dùng đều là thư ký liên lạc trực tiếp với bên thương hiệu đặt làm riêng, hiếm có khi đi dạo, anh cũng chọn một bộ.
Anh chỉ bộ của mình và Hứa Tri Ý đã chọn xong, nói với nhân viên: “Thanh toán chung.”
“Không cần.” Hứa Tri Ý vội vàng lấy ví tiền ở trong túi ra, giải thích với nhân viên, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ai thanh toán của người đấy.”
Tưởng Ti Tầm không thể không giải thích: “Tặng em quà gặp mặt.”
Hứa Tri Ý từ chối: “Không thích hợp.”
Tưởng Ti Tầm lấy chiếc thẻ đen đưa cho nhân viên thu ngân, ngẩng lên: “Không có gì không thích hợp cả. Mỗi năm Ngưng Vi sinh nhật tôi đều không quên tặng quà. Sau này sẽ tặng bù lại quà sinh nhật cho em, hôm nay tặng em quà gặp mặt trước đã.”
Trong mắt anh, cô và Hứa Ngưng Vi đều giống nhau, đều là em gái.
Cô không muốn anh cứ luôn xem cô là em gái của mình, “Chỉ là chiếc cốc này làm món quà không thích hợp.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô, dường như đang đợi cô giải thích vì sao tặng cốc cà phê lại không thích hợp.
Hứa Tri Ý: “Sếp Tưởng, có thể anh không biết, cốc có nghĩa đồng âm, một cái cốc, một đời, loại quà này thường đều là các đôi tình nhân tặng cho nhau.”
Ánh mắt thăm dò của Tưởng Ti Tầm dừng lại trên mặt cô mấy giây: “Có cách giải thích này sao? Lần đầu tiên tôi nghe thấy.”
Hứa Tri Ý và anh ngay lập tức nhìn nhau: “Cũng không tính là giải thích gì, có người coi trọng, có người không coi trọng. Nhưng cốc tốt nhất là đừng tùy tiện tặng cho người khác giới. Dù sao thì tôi cũng coi trọng cách giải thích này, vậy nên sẽ không dễ dàng nhận lấy.”
Tưởng Ti Tầm cười nói: “Giữa người nhà với nhau cũng không được? Tôi tặng em cũng không được?”
Hứa Tri Ý: “Không được.”
Tưởng Ti Tầm cũng không cố chấp tặng nữa, vậy nên chia ra thanh toán.
Ra khỏi tiệm đồ gốm, anh xách hai túi đồ.
Hứa Tri Ý giơ tay: “Để tôi tự xách.”
Tưởng Ti Tầm: “Không nặng.”
Không đưa túi cho cô xách, anh xách mãi đến trong xe.
…
Trở về công ty sau chuyến công tác ở Boston, Hứa Tri Ý hoàn thành công việc được giao, mua vé ngày 26 tháng 8 về Thượng Hải.
Gần đây không gặp Tưởng Ti Tầm ở công ty, thời gian uống trà chiều Luna mua hai que kem, đưa vị khoai môn cho cô.
“Nè, màu tím sẫm ban đêm bị tẩy trắng của cô.”
Hứa Tri Ý: “…..”
Màu tím sẫm ban đêm bị tẩy trắng không phải là kem vị khoai môn.
Cô cảm ơn nhận lấy kem, không giải thích gì nhiều.
Luna nói: “Sếp về Hồng Kông rồi, tuần này không tăng ca.”
Ngày thứ ba Tưởng Ti Tầm về Hồng Kông, Hứa Tri Ý ngồi chuyến bay về nước, trước khi check-in thông báo trước với bố mẹ, sáng sớm ngày hôm sau sẽ hạ cánh xuống Thượng Hải.
Hà Nghi An tự cho rằng mình đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho việc con gái trở về nhà. Trong một tháng này, trong nhà đã được điều chỉnh hoàn toàn một lần nhưng bà lại bảo quản gia điều chỉnh lại một lần nữa các đồ dùng và các đồ nội thất trong phòng khách sao cho ngôi nhà trở nên ấm áp hơn thay vì sang trọng.
Nhưng khi ngày đó đến, sự phấn khích vui mừng không tránh khỏi, xen lẫn vài phần căng thẳng.
Vì sao căng thẳng, chính bà cũng không nói rõ được.
Bận rộn đến mãi 11 rưỡi đêm, tự mình xác nhận lại tất cả các chi tiết, bao gồm cả chuyện nhỏ xíu như hoa quả con gái thích ăn đã được chuẩn bị xong hết chưa.
Phối xong quần áo ngày mai đi sân bay đón con, Hứa Hướng Ấp vẫn chưa về phòng ngủ, bà đến phòng làm việc tìm.
“Vẫn chưa ngủ sao?”
“Bây giờ ngủ.” Hứa Hướng Ấp vừa rồi dựa vào ghế thất thần, hoàn hồn lại, tắt máy tính.
Hà Nghi An chỉnh lại tài liệu trên bàn giúp ông, “Vừa rồi nghĩ gì vậy?”
Hứa Hướng Ấp trầm mặc: “Tri Ý hình như có hơi sợ tôi, ở trước mặt tôi hình như nói gì làm gì cũng cẩn thận dè dặt, đang nghĩ người làm bố như tôi nên làm thế nào con bé mới nguyện ý gần gũi.”
Hà Nghi An an ủi: “Cứ từ từ, sau này chúng ta sẽ ở cùng con bé nhiều hơn.”
Sáng sớm ngày hôm sau trời còn chưa sáng Hà Nghi An đã thức dậy, trang điểm tinh tế, lại đi vào nhà kính của mình cắt một bó hoa tươi lớn, bó cẩn thận.
Trên đường đến sân bay, Hứa Hướng Ấp nhận được điện thoại của bố mẹ, hỏi Tri Ý đã đến chưa.
“Vẫn chưa ạ. Bố, bố nói với mẹ con, đợi Tri Ý điều chỉnh xong chênh lệch múi giờ sẽ qua đó thăm hai người.”
Lại nói mấy câu nữa rồi cúp máy.
Ông quay mặt nói với vợ: “Không ngờ đến bố tôi cũng căng thẳng, còn bàn bạc với mẹ tôi xem lúc gặp Tri Ý nói gì mới thích hợp.”
Hà Nghi An hỏi: “Ông thì sao, không căng thẳng?”
Hứa Hướng Ấp chỉ cười, nắm chặt lấy tay vợ.
Cả quãng đường đi Hà Nghi An đều ôm lấy bó hoa tươi tặng con gái, mùi hương thoang thoảng dường như có thể hóa giải đi được cảm giác căng thẳng khó tả.
Đến sảnh chờ, thỉnh thoảng Hứa Hướng Ấp nhìn đồng hồ, ngầm tính xem con gái đã xuống máy bay chưa, có phải đang xếp hàng qua cửa hải quan hay không.
Lúc đang nhìn, con gái đẩy một chiếc hành lý cỡ lớn xuất hiện.
“Mẹ.”
Hứa Tri Ý không khỏi bước chân nhanh hơn, như gắn mũi tên.
Hà Nghi ôm hoa trong tay, chỉ ôm con gái bằng một tay: “Có mệt không?”
“Không mệt ạ.” Trên máy bay không chợp mắt chút nào nhưng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Lúc này Hứa Tri Ý mới quay mặt nhìn người còn lại ở bên cạnh, “Bố.”
Hứa Hướng Ấp giơ tay: “Bố còn chưa ôm con bao giờ.”
Mũi Hứa Tri Ý chua xót, đột nhiên buồn đến mức muốn khóc, tiến lên trước một bước.
Giây phút nhẹ ôm con gái vào lòng, khóe mắt Hứa Hướng Ấp cũng ửng đỏ.
Hà Nghi An chỉ nhìn thấy chồng quay mặt sang bên kia, đợi lúc ông quay mặt lại, hốc mắt vẫn còn nước mắt.
Không thể nghe được lúc con gái bập bẹ tập nói gọi tiếng bố đầu tiên, không thể nào cõng con gái trên vai, trưởng thành cùng con gái đã định trước là nuối tiếc nhất đời này của ông.
Ra khỏi sân bay, ánh ban mai rực rỡ.
Ra khỏi đường cao tốc trên cao, chiếc xe lái vào khu đô thị sầm uất.
Hứa Tri Ý không quen với Thượng Hải, lần đầu tiên cô đi vào khu biệt thự tấc đất tấc vàng như này, trực quan cảm nhận được nó như được ẩn mình trong thành phố.
Mấy phút sau, chiếc xe dần giảm tốc độ, cánh cổng màu đen vàng từ từ mở ra, dưới tán cây màu xanh, một chiếc biệt thự kiểu Pháp đập vào mắt.
Chiếc sân rộng hàng nghìn mét vuông, có sân tennis và bể bơi ngoài trời.
Có lẽ là do gần đến nhà nên nhút nhát, trước khi xuống xe, Hứa Tri Ý không khỏi nắm chặt lấy dây túi.
Cô đã từng đến không ít biệt thự, nhà bạn học cấp hai, nhà anh Hai Tề Chính Sâm, cũng từng nhìn thấy sự xa hoa lộng lẫy bên trong căn nhà, nhưng đó là nhà của người khác, lúc đi vào ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Hôm nay không giống, bước vào căn nhà của chính mình cảm giác không chân thật, thậm chí còn hơi sợ hãi.
Hà Nghi An thích phong cách kiểu Pháp, việc trang trí cũng dựa theo sở thích của bà.
Hai mươi năm trôi qua, cho dù là đồ nội thất hay cách phối màu, không có gì là lỗi thời.
Chiếc trần ở phòng khách cao bảy đến tám mét, chiếc đèn chùm pha lê rỗng kiểu cổ điển đã làm nổi bật lên sự sang trọng của căn nhà, Hứa Tri Ý thích nhất chiếc cửa sổ caro sát sàn trong phòng khách.
Ánh ban mai chiếu vào cũng được chia thành từng ô, lặng lẽ rơi xuống chiếc thảm Ba Tư làm thủ công.
Sự xa hoa hoàn toàn được kết hợp vào sự lãng mạn kiểu Pháp.
Hà Nghi An nắm lấy tay cô: “Dẫn con lên lầu xem phòng.”
Nắm lấy tay cô như nắm tay một đứa trẻ, Hứa Tri Ý nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại và ấm áp đó.
Người làm trong nhà nhìn giống như đang bận rộn với công việc của mình nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về phía cô.
Phòng ngủ của cô ở tầng ba, phòng hướng về phía Nam, sân thượng lớn rộng rãi và độc lập.
Hà Nghi An nắm tay con gái đi vào, “Thảm đặt may riêng nên có hơi mất thời gian, hoa văn là bố con chọn.”
“Ánh mắt của bố vô cùng tốt.”
“Bố con mà nghe thấy được ông ấy chắc vui lắm.”
Hứa Tri Ý cởi giày để ngay ngắn ở bên cửa phòng ngủ, bước chân trần lên, lòng bàn chân cảm nhận được cảm giác mềm mịn.
Bộ đồ nội thất cô chọn lúc đó thuộc phong cách kiểu Pháp nhẹ nhàng. Nhà thiết kế đã sử dụng rèm và thảm theo phong cách cổ điển, lại phối hợp thêm một số đồ trang trí, sự pha trộn hoàn hảo giữa phong cách Pháp nhẹ nhàng và vẻ đẹp cổ điển.
Bước vào phòng để đồ và phòng tắm thì cái này không cần thiết phải giới thiệu nữa, Hà Nghi An nắm lấy tay con gái tiếp tục đi về phía trước, “Bên này là phòng làm việc nhỏ của con, không lớn lắm nhưng thích hợp.”
Hứa Tri Ý liếc nhìn, cái gọi là không lớn cũng mười mấy mét vuông, bên ngoài cửa sổ phòng làm việc là sân thượng.
Cửa sổ mở, hương hoa tràn ngập.
Ngồi trước bàn, ngước mắt lên là có thể thấy được vườn hoa ở trên cao.
“Mẹ đã cải tạo sân thượng thành một vườn hoa nhỏ, đợi mùa xuân năm sau hoa cỏ lớn lên sẽ càng đẹp hơn.”
Để phù hợp với phong cách kiểu Pháp bên trong phòng, các giá hoa được dựng lên áp dụng theo công thức thủ công kiểu Pháp, những bình hoa được đặt ở góc sân thượng để trang trí đều được vẽ tay bằng đồng mạ vàng.
Chả trách phòng ngủ của cô lại tốn nhiều thời gian trang trí đến vậy, tất cả đều được xử lý một cách chi tiết.
Hoa hồng và hoa thược dược ở trên sân thượng đều là những loại hoa cô yêu thích, kết hợp với hoa cẩm tú cầu màu hồng tím, nhẹ nhàng lại lãng mạn. Dưới kệ hoa, những bông hoa ở trong lọ mạ vàng trông vô cùng bắt mắt, mang theo sự náo nhiệt của mùa hè trong vẻ đẹp thanh lịch của chúng.
Trình độ cắm hoa này phải là trình độ bậc thầy.
Hứa Tri Ý lấy điện thoại di động từ trong túi đeo chéo ra, chụp mấy bức ảnh ở trong bình hoa.
Hà Nghi An cười dịu dàng: “Không cần chụp, hoa trong nhà đều do các nghệ nhân cắm, muốn xem lúc nào cũng có.”
Hứa Tri Ý: “….”
Trong nhà có kỹ thuật viên làm vườn thì không lạ, không ngờ là còn đặc biệt mời nghệ nhân cắm hoa về.
Mọi chuyện đều không thể nào tưởng tượng được.
“Mẹ và bố con đều mở tiệc chiêu đãi mời những người bạn quan trọng về nhà, đặc biệt là mẹ, có yêu cầu rất cao với hoa để bàn.” Hà Nghi An cười giải thích đơn giản.
Bà buông tay con gái ra: “Con tắm rửa ngủ một giấc đi, mẹ xuống nhà tìm bố con.” Cùng chồng bàn bạc một chút về thực đơn.
Bữa cơm đầu tiên con về nhà, bà và chồng đều định đích thân vào bếp, buổi trưa chuẩn bị món Tứ Xuyên, buổi tối làm món Tây Ban Nha, con gái rất thích ăn món cơm chiên hải sản Tây Ban Nha.
Lần trước vào bếp là lúc hai vợ chồng mới kết hôn không lâu, Hứa Hướng Ấp tâm huyết dâng trào, vì bà mà học mấy món. Bao nhiêu năm trôi qua, kỹ năng nấu nướng đã trả lại cho đầu bếp từ lâu. Khoảng thời gian này, chỉ cần chồng rảnh rỗi sẽ vào bếp để rèn luyện kỹ năng nấu nướng.
Cửa phòng ngủ đóng lại, tiếng bước chân của Hà Nghi An dần xa.
Hứa Tri Ý nhìn quanh phòng ngủ, từ đèn chùm pha lê đến bức tranh vườn hoa nổi tiếng treo trên tường, lại nhìn tấm rèm dày và phức tạp bên cửa sổ, vẫn cảm thấy không chân thật như cũ, giống như bước nhầm vào một tòa lâu đài sang trọng.
Đứng khoảng năm sáu phút, từ từ bình tĩnh lại.
Hành lý ở bên cạnh cửa, cô đẩy đến phòng thay đồ, tủ quần áo gần như là đầy. Một hàng váy ngủ và quần áo mặc ở nhà, mẹ thậm chí còn chuẩn bị cả quần áo thường ngày cho cô.
Tủ quần áo trong cùng chứa đầy váy và lễ phục, các loại phong cách khác nhau.
Tắm xong Hứa Tri Ý không định ngủ bù, bởi vì biết mình cũng chẳng ngủ được, lấy từ trong tủ một chiếc váy liền không tay kiểu Pháp màu xanh nước biển.
Vẫn chưa quen với cách bài trí trong ngôi nhà, từ phòng ngủ đi ra đi một vòng lớn mới tìm thấy cầu thang đi xuống.
“Mẹ?”
Hứa Tri Ý không nhìn thấy người ở dưới phòng khách dưới nhà.
Trả lời cô là quản gia, nói ông chủ và phu nhân đang ở trong phòng bếp.
Hà Nghi An cảm giác nghe được tiếng Tri Ý gọi mình, từ trong phòng bếp đi ra, đúng thật là con gái.
Bà cười nói: “Sao con không ngủ bù một giấc đi, còn lâu mới đến trưa.”
“Con không buồn ngủ.” Hứa Tri Ý nói dối, “Ở trên máy bay con ngủ khá ngon.”
Hà Nghi An cầm một nắm bắp cải tím thái nhỏ trong tay, đút mấy sợi vào miệng con gái, “Không cần trộn salad cũng rất ngon.”
Hứa Tri Ý tận hưởng sự gần gũi hiếm có của hai mẹ con, “Mẹ và bố con đang nấu cơm sao?”
“Đang suy nghĩ làm món gì.” Hà Nghi An cười, “Bố con món nào cũng muốn làm cho con ăn.”
“Con đi dạo xung quanh đi, mẹ với bố con tiếp tục bàn với nhau.” Quay đầu về phòng bếp.
Bây giờ Hứa Tri Ý bị choáng ngợp bởi môi trường xung quanh, chỗ nào cũng cảm thấy mới lạ tò mò, phòng bếp được thiết kế theo kiểu Trung Tây độc lập, có hai phòng ăn.
Căn phòng bếp rộng lớn của bố mẹ là sự kết hợp giữa kiểu Trung và Tây, cô đã cảm giác nó đủ rộng rãi, bây giờ đứng giữa khu vực bếp mới cảm nhận được khái niệm rộng rãi này.
Cô sải bước vào phòng bếp kiểu Trung, đứng ở cửa nghe bố mẹ vẫn đang bàn bạc nấu món gì.
“Bố, con cũng làm mấy món, món Tứ Xuyên con biết làm, mấy năm đi du học, bạn cùng phòng con nói vị con nấu sắp đuổi kịp nhà hàng rồi.” Hứa Tri Ý buộc tóc lên.
Trong lòng Hứa Hướng Ấp không nghe ra cảm giác gì, Ngưng Vi không biết làm, đến phân biệt các loại gia vị với nhau cũng không rõ. Sau khi ra nước ngoài học đại học, ông mua một căn nhà gần trường của Ngưng Vi, tài xế, dì giúp việc và đầu bếp đều đi cùng để chăm lo cuộc sống hàng ngày cho con bé.
Hà Nghi An cũng im lặng mấy giây giống chồng, thấy con gái lấy một chiếc tạp dề ra định mặc vào, bà bước mấy bước qua lấy tạp dề lại: “Để bố con và đầu bếp làm, hai chúng ta chỉ phụ trách ăn thôi.”
Hứa Tri Ý kiên trì: “Con làm hai món cho bố và mẹ ăn thử.”
Hà Nghi An không nỡ: “Sau này ở nhà con không cần phải làm.”
Bà nắm lấy cổ tay con gái: “Đi, chúng ta đi dạo vườn hoa.”
9 rưỡi, ánh nắng bên ngoài rất chói mắt.
Hà Nghi An không để ai đi theo, tự mình cầm ô, dẫn cô đi xem vườn hoa.
Hứa Tri Ý đặt tay còn lại lên cánh tay Hà Nghi An, nhẹ nhàng nắm lấy.
Lúc ở Manhattan đã muốn làm như này từ lâu, nhưng khoảng cách lại hơn hai tháng.
Nhà kính ở sân sau, được xây cạnh hồ nhân tạo.
Nhìn từ bên ngoài không có gì đặc biệt, chỉ là một nhà kính, chỉ có điều nó lớn hơn ngôi nhà bình thường, vừa bước chân vào Hứa Tri Ý liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp đến mức dừng chân lại.
Bên trong có một hang động, biển hoa rộng lớn xen lẫn với thảm thực vật tươi tốt, hoa nở rộ xanh mướt một màu. Những ô cửa sổ bằng gỗ được trang trí phủ bằng một lớp hoa tử đằng, đẹp như một giấc mơ, tựa như tranh vẽ.
Giữa những bông hoa tràn ngập màu sắc đó có thể nhìn thấy một con đường lát đá quanh co, kéo dài theo dọc hồ. Con đường nhỏ đó dẫn đến một nơi yên tĩnh, giống như bản thân mình đang lạc vào trong khu vườn Monet.
Phòng kính mở cửa sổ trời, mưa, sương và ánh nắng có thể trực tiếp tắm cho những cây hoa cỏ này.
Trong nhà kính còn được lắp đặt hệ thống thông minh, tự động điều chỉnh nhiệt độ, độ ẩm cần thiết cho hoa.
Hà Nghi An buông tay cô ra, đưa cho cô một chiếc giỏ được đan tinh xảo: “Hái mấy bông hồng, tối nay bảo đầu bếp làm sữa chua hoa hồng cho con.”
Sau khi đi dạo quanh vườn hoa, chụp ảnh, hái thêm nửa giỏ hoa hồng, Hứa Tri Ý cảm thấy cực kỳ thỏa mãn khoác tay Hà Nghi An chậm rãi quay về.
Hà Nghi An nghiêng ô về phía con gái: “Lần này về con có về Bắc Kinh một chuyến không?”
Hứa Tri Ý gật đầu: “Về thăm ông bà ngoại ạ.”
Hà Nghi An: “Nên đi.”
Hai ông bà thật lòng thương Tri Ý, lần trước đưa Ngưng Vi về hai nhà đã gặp nhau chính thức một lần. Trước khi đi, bà ngoại còn dặn dò bà hai lần, nói đứa nhỏ Tri Ý này rất tiết kiệm, không nỡ tiêu tiền, tuyệt đối không được để con bé chịu tủi thân.
Hứa Tri Ý lại nói: “Đi thăm anh Hai nữa, mời anh ấy ăn cơm.”
“Tề Chính Sâm đúng không?”
“Vâng, là anh ấy.”
Lúc nói chuyện hai mẹ con đã đi vào trong biệt thự.
Trong phòng bếp Hứa Hướng Ấp bảo đầu bếp chỉ mình làm thịt bò mala, gà cay và hoành thánh sốt dầu ớt.
“Thêm món canh tiết vịt nữa.”
“Còn có cả thịt lợn xào tỏi nữa, Tri Ý cũng thích ăn.”
Ông nói với đầu bếp: “Cà xào cay có hơi phức tạp, ông làm nhé.”
Hứa Hành ở đầu bên kia điện thoại: “Con với Ti Tầm vừa xuống máy bay, còn chưa qua cửa hải quan. Bố bảo đầu bếp trưa nay làm thêm mấy món.”
“Ti Tầm cũng tới sao?”
“Vâng.”
Hứa Hướng Ấp: “Hai đứa nhờ lộc của Tri Ý, hôm nay bố vào bếp.”