Chiều hôm đó bố mẹ cũng rời Bắc Kinh.
Buổi tối Hứa Tri Ý tăng ca về nhà, phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng bước chân của mình cô.
“Mẹ và bố con hẹn gặp luật sư, chuyện của Thẩm Thanh Phong. Tuần sau bố con còn phải tham gia lễ khai mạc của một buổi diễn đàn, bận xong lại đến cùng con.” Buổi chiều mẹ gọi điện thoại cho cô, trong lòng cô không nỡ.
Hứa Tri Ý lấy một lọ sữa chua hoa quả Hà Nghi An làm ở trong tủ lạnh, quay lại phòng mình ở trên tầng.
Ban công nhà bên này không trồng hoa, diện tích rộng rãi, tầm nhìn thoáng đãng.
Công việc cần làm của công ty đã hoàn thành. Hiếm khi rảnh rỗi, cô lấy cuốn sổ ra, vừa ăn sữa chua vừa bắt đầu lên kế hoạch cho mấy năm tới.
Còn chưa viết xong, trong sân có xe đi vào.
Đèn ban công vẫn sáng, Tưởng Ti Tầm xuống xe liền nhìn thấy bóng dáng của người phụ nữ.
Hứa Tri Ý kẹp cây bút ở giữa, gấp cuốn sổ lại, nằm sấp lên lan can ban công. Cô không đeo kính nên không nhìn rõ được có phải người đàn ông đang nhìn mình hay không.
Vẫy tay với anh: “Tưởng Ti Tầm.”
Người đàn ông nói: “Nhìn thấy em rồi.”
Đóng cửa ghế lái, Tưởng Ti Tầm sải bước đi về phía biệt thự. Đứng ở dưới ban công, ngẩng đầu lên nhìn tầng 3: “Không gọi anh là anh nữa sao?”
Hứa Tri Ý không hiểu chuyện gì, ăn một miếng sữa chua mới nhớ ra vì sao anh lại nói như vậy.
Người này ghi thù, sáu năm trước lần đầu tiên cô về nhà ở Thượng Hải. Khi đó nửa đêm anh quay về cô nhận nhầm anh thành Hứa Hành, khi đó gọi một tiếng anh.
“Em chỉ tiện miệng nói một câu vì sao anh còn nhớ…” rõ.
Đúng vậy, vì sao anh lại nhớ rõ như vậy.
Bởi vì để trong lòng.
Tưởng Ti Tầm nhìn người đang nhàn nhã ăn sữa chua ở ban công, hai người nhìn nhau, bởi vì cách hai tầng ở giữa nên không nhìn rõ được cảm xúc nơi đáy mắt của nhau.
Anh hỏi: “Sao không tiếp tục lên án nữa?”
Hứa Tri Ý cười: “Sau này đều không lên án anh nữa.” Cô chuyển chủ đề, “Em còn tưởng tối nay anh không qua đây nữa.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Sao anh lại có thể không qua chứ.”
Hứa Tri Ý gọi anh lên, “Vừa rồi em còn đang nhớ anh.”
“Suýt chút nữa quên mất, bố em nói phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn ở tầng 1.” Cô nói quá muộn, người đàn ông đã đi vào biệt thự.
Chưa đến hai phút, cửa phòng đã bị gõ hai tiếng.
Cô còn chưa cho phép, người đàn ông đã đẩy cửa đi vào.
Cách nhau gần Hứa Tri Ý mới nhìn rõ được anh mặc sơ mi sọc chìm màu xanh đậm, vì đã cất đi những chiếc sơ mi sáng màu nên màu sắc anh mặc có hơi đơn điệu.
“Thỉnh thoảng anh cũng có thể mặc màu khác, dù sao thì bố mẹ em cũng quen với việc anh mặc màu đỏ rượu, tím đậm.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Hôm sinh nhật em anh mặc.”
Trong đầu Hứa Tri Ý đang phối chiếc cà vạt mình mua cho anh với áo sơ mi, “Trùng màu rồi, không đẹp.”
Tưởng Ti Tầm: “Vậy cà vạt để lại hôm kết hôn đeo.”
Nói rồi anh tiện tay định tắt đèn sàn đi, lại nhìn thấy cuốn sổ ở trên bàn.
“Em đang lập kế hoạch công việc sao?”
Tay lơ lửng trên điều khiển từ xa của đèn sàn.
Hứa Tri Ý: “Không phải kế hoạch công việc, là kế hoạch mấy năm sau này của em và anh.”
Đáy mắt trầm tĩnh của Tưởng Ti Tầm có hơi gợn sóng, “Có thể nào cho anh xem không?”
Hứa Tri Ý ấn tay xuống trong tiềm thức, ra điều kiện với anh: “Lần anh tỏ tình bằng tiếng Quảng Đông có lẽ còn có nội dung em không biết nhỉ, nói tiếng phổ thông cho em nghe đi. Còn có, câu cuối cùng em vẫn muốn anh dùng tiếng Quảng Đông nói lại một lần nữa.”
Cô lắc lắc cuốn sổ làm mồi nhử.
Lại không khỏi lo lắng, “Khi đó anh nói gì anh vẫn còn nhớ chứ?”
Tưởng Ti Tầm gật đầu, nhớ.
Buổi concert bọn họ đã nghe qua, chuyện trận đấu bóng đá cũng nói với cô.
Anh chỉ nói nửa sau: “Em nói đúng, không phân ẩm thực vùng miền, trong nước có rất nhiều nơi có món xào đặc sản rất ngon, bởi vì anh đi một mình một lần, không thể nào gọi nhiều món như vậy được, sau này em đi cùng anh một lần nhé. Muộn mất sáu năm, hôm nay mới nói với em, anh thích em.”
Đầu ngón tay nắm lấy cuốn sổ của Hứa Tri Ý không khỏi dùng sức.
Nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của cô, Tưởng Ti Tầm hỏi: “Sao vậy?” Không nên là biểu cảm này.
Hứa Tri Ý nói: “Đợi chút rồi em nói cho anh.”
Tưởng Ti Tầm nhớ đến mình còn chưa dùng tiếng Quảng Đông nói câu cuối cùng, anh giơ tay: “Qua đây.”
Kéo người lại trước mặt, nhìn vào mắt cô nói: “Muộn mất sáu năm, hôm nay nói với em: Anh thích em.”
Đã nghe một lần nghe lại vẫn rung động như cũ.
Hai tay Hứa Tri Ý vòng ôm lấy cổ anh, “Sau này cãi nhau với anh, anh nói tiếng Quảng Đông dỗ em.”
Tưởng Ti Tầm: “Không phải em nghe không hiểu sao?”
“Nghe không hiểu em cũng vui.” Giọng nói trầm khàn của anh kết hợp với tiếng Quảng Đông, cô mà nghe thì cơn giận có thể giảm đi một nửa, “Lúc tức giận thật ra xin lỗi xếp ở thứ hai, giá trị cảm xúc xếp thứ nhất.”
“Được, anh nhớ rồi.”
Anh lại nói: “Anh sẽ cố gắng không chọc em tức giận.”
“Không phải vấn đề anh chọc hay không chọc, anh không chọc cũng có lúc đắc tội với em.”
Tưởng Ti Tầm cười, “Sau này nhìn thấy em có dấu hiệu không vui anh sẽ nói thẳng tiếng Quảng Đông.”
Anh khẽ hất cằm với cuốn sổ trên bàn, “Có thể xem rồi chứ?”
Hứa Tri Ý để tay ra sau lưng lấy đưa cho anh, còn chưa viết xong đã bảo anh xem.
Tưởng Ti Tầm lật trang đầu tiên, thấy các thành phố và tên các quán ăn đặc sản địa phương mà cô liệt kê liền hiểu được vì sao vừa rồi cô lại ngạc nhiên.
Trong nước có nhiều món xào đặc sản địa phương như vậy, cô quyết định đi cùng anh một lần nữa.
Chỗ muốn đi quá nhiều, phân chia rải rác khắp cả nước, đi một lần không thể nào đi hết được nên cô lên kế hoạch trong vòng 5 năm, vừa rồi mới viết đến kế hoạch của năm thứ ba.
Để cuốn sổ lên bàn, lại ôm người vào trong lòng, “Cảm ơn em.”
Hứa Tri Ý dựa cằm vào lồ ng ngực anh, ngẩng cổ lên nói: “Không cần cảm ơn. Nếu như nói cảm ơn em còn phải cảm ơn anh trước đó thường xuyên đi ăn mì tôm hùm với em.”
Lúc này điện thoại của Tưởng Ti Tầm kêu, vệ sĩ gọi điện thoại đến.
Anh nhấn nghe: “Có chuyện gì?”
“Lộ Khải Tinh đến Bắc Kinh rồi, có lẽ hẹn với Thượng Ngưng Vi.”
“Tôi biết rồi.”
Lúc bọn họ cúp điện thoại chưa được bao lâu thì Thượng Ngưng Vi nhận được điện thoại của Lộ Khải Tinh, hẹn gặp ở quán pub.
Quán pub cách căn hộ của cô ta không xa, đi bộ qua đó mất mười mấy phút.
Cô ta từ chối qua điện thoại: “Xin lỗi…..”
“Trước tiên đừng vội từ chối, đợi chúng ta gặp nhau rồi từ chối cũng không muộn. Cho dù như thế nào thì bây giờ tôi cũng là sếp của cô, mời cô uống một ly.”
Thượng Ngưng Vi chậm rãi đưa năm ngón tay lên chải mái tóc của mình. Sao cô ta lại quên chứ, bây giờ Lộ Khải Tinh tiếp quản dự án này, sếp hẹn cô ta, cô ta từ chối thế nào đây?
“Tôi không uống rượu, không bao giờ đến quán pub.”
Lộ Khải Tinh: “Vậy đến quán cà phê đối diện căn hộ của cô.”
Thượng Ngưng Vi nghi ngờ lúc Lộ Khải Tinh gọi điện thoại đã đứng ở dưới tòa nhà căn hộ của cô ta, bởi vì lúc cô ta đến quán cà phê đối phương đã gọi xong cà phê, đang uống, cũng gọi giúp cô ta một cốc.
Vị đại tiểu thư nhà họ Lộ này có hơi giống Tưởng Ti Tầm, khí chất đặc biệt. Trong rất nhiều người đang ngồi trong quán cà phê, cho dù không nhìn thấy số bàn, cô ta liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
Lộ Khải Tinh hất cằm: “Ngồi đi.”
Tiếp xúc có mấy giây ngắn ngủi nhưng Thượng Ngưng Vi liền cảm nhận ra được tính cách của đối phương và Thẩm Thanh Phong hoàn toàn khác nhau. Thẩm Thanh Phong khôn khéo, giỏi suy đoán tâm lý người khác.
Vị đại tiểu thư này sinh ra đã ngậm thìa vàng, giống như cô ta trước đây, không cần phải lấy lòng bất cứ ai, không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai, quen coi thường người khác.
“Điều kiện tôi cho cô, cô không suy nghĩ là vì Tưởng Ti Tầm?”
Thượng Ngưng Vi không lên tiếng.
Lộ Khải Tinh: “Năm nay cô và Hứa Tri Ý đều giống nhau, đều 26 tuổi, đúng chứ? 26 tuổi rồi, vẫn nghĩ tình cảm có thể mài ra được cơm ăn sao?”
Thượng Ngưng Vi hừ lạnh: “Tôi không thích Tưởng Ti Tầm, cũng đừng lấy tôi so sánh với Hứa Tri Ý.”
Lộ Khải Tinh: “Cho dù là tình cảm gì, dù sao có tình cảm là đúng rồi.”
Cô ta vẫn nói câu cũ, “Hiện thực một chút, tình cảm không thể nào mài ra cơm ăn được. Mấy ngày trước nhà tôi phân chia tài sản, tình thân tính là gì chứ? Trước mặt tiền không là gì cả, tiền mới có tiếng nói. Ông nội có tiền, nhìn ai ngứa mắt trực tiếp hủy bỏ phân chia trước đó, ai cũng phải thu liễm ở trước mặt ông. Điều kiện tôi cho cô đều vô cùng hiện thực. Thượng tiểu thư, tiền vào túi mình mới là của mình.”
“Tôi nói câu này cô không thích nghe, Hứa Tri Ý có người bố có tiền như vậy nhưng vẫn cố gắng hết sức để biến KEVE thành của riêng mình. Cô so sánh với cô ta, cô có điều kiện gì chứ? Tiền không phải vấn đề sao?”
“Đừng tỏ ra thanh cao, chí ít là trước mặt tiền.”
Lộ Khải Tinh nhấp một ngụm cà phê: “Cả nhà tôi ở trước mặt tiền trước giờ không có ai thanh cao hết, đến cả chú Tư cũng tranh.”
Từ đầu đến cuối Thượng Ngưng Vi đều im lặng, nhưng có ngẩng đầu nhìn cô ta.
Lộ Khải Tinh nhìn ra được đối phương hình như có hơi dao động, đổ thêm dầu vào lửa: “Cô không cho người khác so sánh cô với Hứa Tri Ý là bởi vì trong lòng cô biết rõ cô bị so sánh với cô ta về mọi mặt, vậy nên không muốn nhắc đến cô ta.
Sắc mặt Thượng Ngưng Vi hơi thay đổi, cuối cùng khóe miệng nhếch lên khinh thường.
Lộ Khải Tinh đặt cốc cà phê xuống, “Hứa Tri Ý biết lợi dụng mối quan hệ và tài nguyên của chủ tịch Hứa để kiếm tiền, cô thì sao. Bây giờ ngay cả cơ hội ở trước mắt cũng không cần, không phải ngu thì là cái gì?”
“Nếu như thay đổi suy nghĩ, sáng mai 8 giờ đến tìm tôi, đến muộn thì khỏi thương lượng.
Cô ta cầm túi rời đi.
Thượng Ngưng Vi không uống một ngụm cà phê nào, vừa cầm lên lại đặt xuống.
Tiếng giày cao gót ở sau lưng xa dần, mỗi bước đi giống như đang giẫm lên trái tim cô ta. Tiền không phải vấn đề sao? Tỏ vẻ thanh cao gì chứ?
“Giám đốc Lộ.” Cô ta gọi đối phương lại.
Lộ Khải Tinh quay đầu lại, không lên tiếng, im lặng nhìn cô ta.
Thượng Ngưng Vi cắn môi, sau khi đấu tranh chục giây, hỏi: “Ngày mai đến đâu tìm cô?”
Lộ Khải Tinh: “Tòa nhà Tân Vận, văn phòng làm việc trước đây của Thẩm Thanh Phong bây giờ là của tôi.”
…
5 rưỡi chiều hôm sau, Hứa Tri Ý đang định gửi tin nhắn cho thư ký Thái hỏi ông có suy nghĩ gì về việc kiêm nhiệm không. Vừa mới tìm được cuộc trò chuyện với đối phương, văn phòng có tiếng gõ cửa, có khách không mời mà tới.
Lộ Khải Tinh không nhanh không chậm đi vào, cho dù người trước bàn làm việc có sắc mặt gì cô ta vẫn nhìn quanh văn phòng một vòng, “Văn phòng đẹp đấy.”
Hứa Tri Ý ngước mắt lên: “Giống tôi.”
Lộ Khải Tinh bị làm cho nghẹn lời, không nói thêm được câu nào.
Đổi thành người khác tự luyến như vậy cô ta chắc chắn sẽ bốp lại ngay. Nếu như những lời này từ miệng Thẩm Thanh Phong hoặc Hứa Tri Ý nói ra, người khác chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, không có sức phản bác.
“Tôi qua đây tìm Ti Tầm, tiện đường đến thăm cô.” Chị ta cười, trong mắt không có ý cười, chậm rãi nói: “Buổi tối tan làm nhớ an ủi nó cho tốt nhé.”
Hứa Tri Ý cũng giả vờ cười đáp lại: “An ủi anh ấy gì chứ? An ủi anh ấy Vốn Viễn Duy thành lập chi nhánh ở Hồng Kông, ông nội muốn đích thân đến cổ vũ? Hay là an ủi anh ấy, ông nội muốn làm cố vấn? Hoặc là an ủi anh ấy bây giờ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn, trọng trách lớn rồi, phải chú ý đến sức khỏe?”
Sắc mặt Lộ Khải Tinh tái nhợt, chị ta không ngờ Hứa Tri Ý còn có một mặt như này, nói chuyện móc mỉa còn điên hơn cả Thẩm Thanh Phong.
Hứa Tri Ý hơi hất cằm: “Ngồi đi.”
Cô ngồi dựa vào ghế nhìn người phụ nữ trước mặt, trên người mặc bộ vest được đặt may riêng, lớp trang điểm không nhìn ra một chút khuyết điểm nào, tinh tế đến từng chi tiết.
Người nhà họ Lộ, nhìn vẻ bề ngoài thì vô cùng tao nhã, vị này cũng không ngoại lệ.
Cô đột nhiên cười: “Sắc mặt chị kém như vậy, có cần tôi an ủi chị một chút không?”
Không thu được một chút hời nào, Lộ Khải Tinh xoay người rời đi.
Nụ cười giả vờ trên mặt Hứa Tri Ý lập tức biến mất: “Đi thong thả, không tiễn.”
Ra khỏi cửa Lộ Khải Tinh rẽ trái, trước khi đến cô ta đã hỏi thăm rõ, văn phòng của Tưởng Ti Tầm ở ngay bên cạnh, chỉ là vừa mới bước được hai bước bị người khác chặn lại.
Người đàn ông có mái tóc ngắn, ánh mắt sắc bén ra hiệu cô ta rời đi.
Lộ Khải Tinh nhận ra người này, hai lần Hứa Tri Ý đến nhà cũ, người này đều không rời nửa bước. Đặc biệt là ở bữa tiệc gia đình lần đầu tiên, Thẩm Thanh Phong vào nhà vệ sinh, Hứa Tri Ý cũng theo sau qua đó, người đàn ông này đứng canh ở bên ngoài nhà vệ sinh.
Gặp em họ mình cũng không gặp được, cô ta quay trở lại cửa văn phòng của Hứa Tri Ý, gọi thẳng tên: “Hứa Tri Ý, đừng có quá đáng!”
Hứa Tri Ý không thèm ngẩng đầu: “Ở Viễn Duy lời nói của tôi có trọng lượng, quá đáng thì có làm sao?”
“Hừ.”
“Hôm nay chị có thể vào là do chị may mắn, lễ tân coi chị là người chị họ tốt của Tưởng Ti Tầm. Không có lần sau.”
Lần đầu tiên Lộ đại tiểu thư bị sỉ nhục, nửa bậc thang cũng không cho.
Nửa tiếng sau khi cô ta tức giận rời đi, Tưởng Ti Tầm bận xong việc đến văn phòng của cô.
Trước đó ở cửa văn phòng có tiếng đôi co, anh nghe ra đó là giọng của Lộ Khải Tinh. Khi đó đang họp video, không cắt ngang.
“Lộ Khải Tinh bị em chọc tức đi rồi?”
Hứa Tri Ý cười: “Anh không lo lắng chị ta chọc tức em sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Chị ta không dám. Chị ta dám chọc tức anh nhưng không dám chọc tức em.”
Chọc anh không sao, dù sao thì vẫn còn có một tầng quan hệ huyết thống, nhưng chọc tức người anh để ý không được. Lộ Khải Tinh không ngốc, vẫn luôn ghi nhớ có chừng mực.
Hứa Tri Ý lo lắng: “Chị ta đến tìm em có lẽ là có liên quan đến dự án Tân Vận.”
Tưởng Ti Tầm biết, nếu như đoán không nhầm thì Thượng Ngưng Vi đã ký thỏa thuận hợp tác với chị ta, nếu không Lộ Khải Tinh sẽ không khiêu khích như vậy. Muốn lấy cổ phần dự án anh có cách, không phải chỉ có một con đường là giáo sư Thượng.
Chỉ có điều cách này là dễ dàng nhất, cũng sẽ không tổn hại đến lợi ích của nhà Thương Uẩn.
Anh an ủi Hứa Tri Ý: “Chưa chắc đã vì dự án. Tìm anh có thể là chuyện nhà họ Lộ.”
Đang nói thì Thượng Ngưng Vi gọi điện đến.
“Anh nghe điện thoại.” Anh nói với Hứa Tri Ý sau đó nhấn nút nghe, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Nói đi.”
“Em và bố em ai cũng sẽ ký thỏa thuận với Lộ Khải Tinh. Bố em ký vì hợp tác dự án, lý do em ký không nói cụ thể nữa, dù sao đều mang lại lợi ích.”
“Đoán được.”
“Anh Ti Tầm, trước tiên anh đừng cúp điện thoại, nghe em nói hết.”
Chút rộng lượng này Tưởng Ti Tầm vẫn có, “Nói đi.”
Thượng Ngưng Vi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, ráng chiều ngập trời, chưa bao giờ thoải mái như vậy, “Vốn dĩ em không định hợp tác với Lộ Khải Tinh, là cô ta nhắc nhở em, là Hứa Tri Ý dùng thủ đoạn biến KEVE thành của mình, khiến Thẩm Thanh Phong công sức như dã tràng se cát. Lộ Khải Tinh còn mắng em ngu, vì sao không học theo Hứa Tri Ý.”
Khi đó cô ta cũng hỏi chính mình, đúng vậy, vì sao không học theo? Dù sao thì cũng đã bị so sánh, vậy vì sao không học theo làm sao để kiếm tiền.
“Lộ Khải Tinh nói tiền không phải vấn đề, bảo em đừng có giả vờ thanh cao trước tiền.”
Nếu như đã ép đặt lợi ích vào trong tay cô ta, bản thân không có lý do gì để từ chối.
Tiền cô ta thu được rồi, coi như Lộ Khải Tinh bồi thường cho cô ta thay Thẩm Thanh Phong.
Thượng Ngưng Vi nói với đầu bên kia điện thoại: “Bản thỏa thuận hợp tác anh đưa cho bố em, bố em đã ký xong rồi, có điều ngoài mặt là đồng ý hợp tác với Lộ Khải Tinh nên không tiện gặp mặt với anh nữa. Thỏa thuận đã ký xong em để ở nhà bà ngoại, anh bảo Hứa Tri Ý đi lấy.”
Lựa chọn của cô ta gần như trong dự tính của Tưởng Ti Tầm, anh nói cảm ơn trước sau đó lại nhắc nhở cô ta: “Em lấy được lợi ích của Lộ Khải Tinh, giả vờ hợp tác với chị ta, nhưng lại lén lút trở giáo về phía anh, có nguy hiểm.”
“Báo thù vốn dĩ là có nguy hiểm, chút xíu này không tính là gì, sau này cô ta biết chân tướng sẽ tìm em tính sổ, dù sao thì anh cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Lý Kha chính là bài học trước đó của em, em cảm thấy bây giờ cô ấy rất tốt, sống rất tự tại, KEVE còn do cô ấy quản lý.”
Thượng Ngưng Vi dừng lại, nói: “Thật ra bố em rất hận Thẩm Thanh Phong, nếu như khi đó không có chuyện tráo đổi, em lớn lên ở bên cạnh ông ấy, ông ấy sẽ đích thân chỉ bảo em hoặc là em sẽ có thành tựu nghiên cứu khoa học từ lâu rồi, không đến nỗi những năm nay sống không vui vẻ. Người ông ấy hận, em không thể nào thờ ơ coi như không có chuyện gì.”
“Anh Ti Tầm, bản thỏa thuận đó coi như là quà kết hôn em tặng anh trước, chỉ là tặng một mình anh, không liên quan gì đến Hứa Tri Ý.” Cô ta vẫn như cũ, không thể nào thích Hứa Tri Ý.
“Lúc vừa biết chuyện ôm nhầm anh nói với em, cho dù bọn họ không quan tâm em nữa, em vẫn có thể đi tìm anh. Câu nói này em ghi nhớ rất nhiều năm, đến tận bây giờ em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
“Em cãi nhau với Tiêu Mỹ Hoa không có chỗ để đi, là anh đưa cho em chìa khóa căn hộ. Ban đầu em đến trung tâm nghiên cứu và phát triển của Thẩm Thanh Phong, em nói em không muốn hận ai, anh nói hận có thù tất phải báo, không hận là lấy ơn báo oán. Có thể đối với anh mà nói chỉ là một câu an ủi, nhưng với em không phải.”
“Trước đây anh thích ở nhà em, có lẽ nên nói là nhà bố mẹ nuôi em là bởi vì có thể cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Chúc anh hạnh phúc vui vẻ, có một gia đình đầm ấm.”
Tưởng Ti Tầm cảm động nói: “Cảm ơn.”
Anh vẫn luôn khát khao có một ngôi nhà, trong căn nhà đó có tiếng nói cười.
Mấy hôm sau, tối thứ sáu đó sau khi anh và Hứa Tri Ý tan làm đến nhà bà ngoại.
Đi được nửa đường Hứa Tri Ý vẫn không dám tin Thượng Ngưng Vi lại đồng ý giúp đỡ lấy được cổ phần, suy cho cùng thì cổ phần đó là để tặng cho cô.
Cô quay mặt nói với người đàn ông ngồi ở ghế lái: “Đợi dự án này vào tay em, em sẽ đầu tư mạnh tay vào trung tâm nghiên cứu và phát triển.” Coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của bố Thượng đối với mình.
Sáu năm trước ai về nhà đó, trong điện thoại Thượng Ngưng Vi nói không muốn rời đi là bởi vì có giấc mơ cần bố mẹ nuôi ủng hộ.
Cô trả lời như này: Giấc mơ gì? Tôi ủng hộ cô.
Không ngờ lại trở thành một lời tiên tri.
Giống như trước đây, ở nhà bà ngoại chưa được nửa tiếng đã rời đi.
Bây giờ gần như tối nào Thượng Ngưng Vi cũng về nhà bà ngoại ăn cơm, thỉnh thoảng cô ta cũng sẽ dành thời gian buổi trưa qua thăm bà ngoại.
Không gặp mặt, không làm phiền Thượng Ngưng Vi.
Lấy được thoả thuận hợp tác cô cười hỏi Tưởng Ti Tầm: “Quà sinh nhật tặng em sao?”
Tưởng Ti Tầm nói: “Không phải.”
“Vậy quà gì vậy?”
“Không phải quà gì, chỉ tặng em thôi.”
Cách một hộp kê tay cô giơ tay ôm lấy người đàn ông: “Cảm ơn sếp Tưởng.”
Tưởng Ti Tầm cầm vô lăng đang định khởi động xe, bị cô ôm như vậy anh tháo dây an toàn ra, nghiêng người ôm lấy cô, “Em đổi xưng hô đi.”
“Cảm ơn sếp Tưởng.”
“Có khác gì với sếp Tưởng vừa rồi chứ?”
(Ở trên bả dùng 老板 ở dưới bả dùng 总 hai từ này đều có nghĩa là sếp, ông chủ, giám đốc)
Hứa Tri Ý biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Vậy em nên gọi anh là gì chứ?”
“Anh từng gọi em là vợ, em xem em nên gọi anh là gì?”
(Ổng gọi bả là 老婆 – lǎopó: vợ, mà trước đó bả gọi ổng là 老板 – lǎobǎn: sếp, ý ổng đang bảo bả gọi ổng là 老公 – lǎogōng: chồng đó)
Hứa Tri Ý nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh sau đó ghé sát vào tai anh: “Đợi sau khi đăng ký kết hôn em lại gọi. Một ngày em gọi một trăm tám mươi lần.”
Tưởng Ti Tầm không thể nhịn cười.
Lấy được cổ phần dự án Tân Vận, trong lòng Hứa Tri Ý coi như yên tâm hơn, dù sao có Lộ Khải Tinh bận trước bận sau, không cần cô bận tâm nữa.
Thành lập đoàn đội, mở chi nhánh ở Hồng Kông cũng hừng hực khí thế, cô từng hỏi thư ký Thái có từng nghĩ đến việc kiêm nhiệm không.
Thư ký Thái: 【Không thể phân thân ra làm, sau này tôi rất bận.】
Từ chối cô.
Ngày 22 tháng 10 dự án bên Bắc Kinh tạm thời kết thúc.
Hứa Tri Ý gửi tin nhắn cho Hà Nghi An: 【Mẹ, ngày mai con về nhà ở nhà mấy ngày, đón sinh nhật xong sẽ đến bên Hồng Kông.】
Thành lập chi nhánh có không ít chuyện cần đích thân cô trao đổi.
Hà Nghi An: 【Mấy giờ con về thế, mẹ từ công ty về sớm chút.
Vừa trả lời con gái xong liền chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện gửi vào trong nhóm phụ gia đình, sau đó @Tưởng Ti Tầm: 【Ngày mai Tri Ý về trong nhà đang trang trí, con tìm lý do gì trì hoãn đi, hôm sinh nhật hai đứa hẵng về.】
Tưởng Ti tầm: 【Vâng, cứ giao cho con.】
Sau đó anh gọi điện cho Chu Minh Khiêm, hỏi đối phương đang ở đâu.
Chu Minh Khiêm: “Ở nhà, về Hồng Kông rồi.”
Bộ phim mới đóng máy, cuối cùng cũng có thời gian quay về.
Tưởng Ti Tầm: “Ngày kia cậu tổ chức tiệc cá nhân đi, tôi và Tri Ý tham gia.”
Chu Minh Khiêm hoang mang: “Còn có người như cậu à, bảo người khác mở tiệc mời cậu?”
Tưởng Ti Tầm: “Công việc của Tri Ý kết thúc trước dự kiến, cô ấy muốn về Thượng Hải, về sẽ bị lộ. Cậu là thần tượng của cô ấy, đi gặp cậu cô ấy có động lực, lý do này đủ rồi chứ?”
“… Miễn cưỡng được.” Chu Minh Khiêm bật cười haha, lại nói: “Tổ chức trong thời gian ngắn, quá vội vàng.”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi làm giúp cậu.”
Chu Minh Khiêm: “…..”
Chả trách mắt trái giật giật cả ngày nay, còn có chuyện tốt như vậy sao.