Beta: HP.
Lúc này ở trong sân, xe của Tưởng Nguyệt Như đã đến.
Thương Quân và Phó Ngôn Châu chuyển đến một bàn xa hơn, nhường lại chiếc bàn chỉ cắm một bông hoa thược dược trên bàn lại.
Tưởng Ti Tầm nhìn thấy mẹ xuống xe, đi về phía cửa.
Hôm nay mẹ mặc sơ mi lụa màu champagne, không phải màu trắng nữa.
Anh ôm lấy mẹ: “Cảm ơn mẹ.”
Tưởng Nguyệt Như chỉnh lại cổ áo sơ mi cho con trai, “Cảm ơn gì chứ, hôm nay là ngày quan trọng như vậy của còn, đương nhiên mẹ phải đến chứng kiến rồi, nếu không sẽ tiếc nuối biết bao.”
Bà nhìn áo sơ mi, “Sao lại mặc màu đỏ rượu rồi?”
Tưởng Ti Tầm: “Tri Ý thích ạ.”
Hai mẹ con vừa ngồi xuống bàn thứ hai thì ngoài cửa có tiếng huyên náo.
Tưởng Ti Tầm nhìn qua, bố của mình đến rồi, không ít người đang chào hỏi nói chuyện với ông.
Hai vợ chồng Hứa Hướng Ấp và Hà Nghi An cũng ra chào đón. Hôm nay có quá nhiều khách đên hoàn toàn không chào hỏi hết được, mỗi người nói hai ba câu, cộng vào cũng cả nghìn câu nên không kiểm soát được.
Hứa Hướng Ấp thậm chí còn không cả nói chuyện được với con gái mình.
“Nguyệt Như, bà ngồi đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện sau.”
Tưởng Nguyệt Như xua tay ra hiệu bọn cứ bận đi, “Không cần khách sáo với tôi.”
Bên này, Lộ Kiếm Ba vội vàng xã giao xong đi qua, đi về phía bàn của vợ trước và con trai.
Đứng ở trước bàn mấy giây, cuối cùng kéo chiếc ghế ở bên cạnh Tưởng Nguyệt Như ngồi xuống.
Tưởng Ti Tầm ngồi ở một bên của mẹ, giây phút bố ngồi xuống, người cảm thấy xúc động là anh. Từ lúc có ký ức đến bây giờ, đây là lần đầu tiên cả nhà bọn họ ngồi cùng nhau.
Ba mươi năm rồi.
Điện thoại rung, Tưởng Ti Tầm mở ra.
Thương Uẩn gửi cho anh một bức ảnh, là ảnh chụp chung một nhà ba người bọn họ, đến cả bình hoa cắm duy nhất một bông thược dược mà mẹ thích nhất cũng được chụp cùng.
Anh ta trả lời: 【Cảm ơn nhé.】
Thương Uẩn: 【Người một nhà không cần phải khách sáo.】
Tưởng Ti Tầm không để ý anh ta nữa, lưu ảnh lại.
Đối với anh mà nói vô cùng quý giá.
Hà Nghi An nhìn một nhà ba người im lặng trước bà, huých chồng: “Chúng ta ngồi xuống đó trước hai phút, để Hứa Hành đi chào hỏi.”
Giao nhiệm vụ tiếp đón khách mời cho con trai, hai vợ chồng ngồi xuống trước bàn thứ hai.
Tưởng Nguyệt Như hoàn hồn, thấy vợ chồng Hứa Hướng Ấp ngồi đối diện, trái tim đã chết dường như mới đập một nhịp, xót xa trong lòng.
Ai có thể nghĩ được có một ngày bốn người bọn họ còn có thể ngồi đối diện nhau như này.
Chỉ là bọn họ không còn trẻ nữa, bà và Hà Nghi An không còn phàn nàn với nhau nửa kia của mình không biết lãng mạn nữa.
Thời gian thực sự làm con người già đi.
Ba mươi năm trôi qua, ngay cả yêu và hận đều trở nên mơ hồ như vậy.
“Tri Ý đâu?” Tưởng Nguyệt Như phá vỡ im lặng.
Hà Nghi An: “Đang trang điểm ở trên nhà.”
Trên bàn có bánh bột nhào, Lộ Kiếm Ba lấy một miếng ăn thử. Cùng một mùi vị với bên nhà cũ, hương vị cũng tương tự.
Ông không tìm ai nói chuyện, nghiêng mặt hỏi nghịch tử. Vợ trước cách ở giữa hai người nên căn bản không nhìn thấy nghịch tử, đương nhiên việc có nhìn thấy hay không cũng không sao hết, “Ti Tầm, bánh bột nhào là đầu bếp ở đâu làm thế?”
Tưởng Ti Tầm: “Đầu bếp nhà ông nội.”
Bánh bột nhào là anh vận chuyển hàng không từ Hồng Kông qua.
Anh lấy khăn ăn bọc mấy miếng bánh bột nhào lại, “Bác Hứa, bác gái, mọi người nói chuyện đi ạ.” Đứng dậy rời đi.
Trên phòng ngủ tầng 3 Hứa Tri Ý đã thay xong lễ phục, lễ phục là mẹ và cô đã chọn xong từ lâu cho cô.
Vừa ngồi lại trước gương trang điểm lại có tiếng gõ cửa.
Hứa Hướng Thanh đi qua, nói với cháu gái: “Lần này là Ti Tầm.”
Tưởng Ti Tầm đi vào, trước tiên hỏi cô có ăn bánh bột nhào không trước.
Hứa Hướng Thanh cười xua tay, không làm phiền đôi tình nhân nhỏ, lấy cớ đi xuống nhà tìm người rồi rời đi.
Nhà tạo mẫu đương nhiên đã quen với việc hai người coi như bên cạnh không có ai, im lặng tạo mẫu.
Tưởng Ti Tầm đút bánh bột nhào vào miệng Hứa Tri Ý, dặn: “Ăn chậm thôi.”
Hứa Tri Ý hỏi bố mẹ anh đã đến chưa.
“Đến rồi.”
“Chia ra ngồi ở bàn khác nhau sao?”
“Ngồi cùng nhau.”
Hứa Tri Ý: “Lát nữa em sẽ đi ôm cô Tưởng.”
Tưởng Ti Tầm: “Không cần, có bác gái ở bên cạnh.”
Hứa Tri Ý đang làm tóc, không thể nào quay đầu lại được, nhìn anh ở trong gương. Người đàn ông đã thay áo sơ mi màu rượu vang, khoảnh khắc anh vừa bước vào cô như có ảo giác quay về sáu năm trước.
“Cái này là anh mới mua sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Trước đây có mặc qua.”
Nhưng không chắc chắn có phải sáu năm trước mặc qua không.
Anh nhìn chiếc váy màu xanh ngọc cô đang mặc trên người, chắc chắn không phải chiếc mà cô mặc hôm tỏ tình với anh.
“Chiếc em mặc trên người là mới mua sao? Anh hỏi.
Hứa Tri Ý: “Ừ, đặt may cao cấp, có sửa lại. Mẹ em nói kiểu trước đây không thích hợp mặc làm lễ phục tối nay.” Có điều màu vẫn là màu đó, kiểu dáng cũng có phần giống nhau.
“Anh không xuống nhà chào hỏi với bạn bè anh sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Không cần, nói chuyện với bọn họ rồi, cứ tự nhiên.”
Anh chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, lên nhà ở cùng cô.
Cô bắt đầu trang điểm, anh không tìm cô nói chuyện nữa, đi ra ngoài ban công.
Từ ban công nhìn xuống sân phía dưới, nhìn một cái xác định được ngay vị trí của mẹ. Lúc này trên bàn chỉ còn lại bố mẹ, mẹ đang thưởng thức bông hoa ở bên cạnh, bố nhìn bông hoa thược dược trên bàn đến ngây người.
Không ai nói gì.
Xe ở trước cửa vẫn nối đuôi nhau liên tục.
Những khóm hoa ở trên bãi cỏ, những bạn nhỏ đang nô đùa, có mấy bạn lớn hơn đang chơi trốn tìm, anh đang nhìn một đứa bé đang trốn dưới khóm cẩm tú cầu lớn.
Thỉnh thoảng khóm hoa cẩm tú cầu đó lại chuyển động.
Chả bao lâu sau, đứa bé đó bị mấy bạn nhỏ khác cùng nhau kéo ra ngoài.
Tiếng cười nói của bọn trẻ vang vọng khắp sân.
Thương Uẩn giống như đứa bé bị lôi ra ngoài đó.
Cũng may là sân rộng, vườn hoa mới xây ở phía trước sân, sân sau là nhà kính trồng hoa, bên cạnh còn có sân tennis. Những khách mời đến sớm tụm năm tụm ba thành một nhóm, không ít bàn bài đã được mở, những người không thích chơi bài nói chuyện phiếm cười đùa, còn có thể chụp ảnh ở trong vườn hoa, sẽ không cảm thấy chán.
5 rưỡi chiều tối, dưới ánh chiều tà dịu dàng và rực rỡ bữa tiệc sinh nhật bắt đầu.
Hứa Hướng Ấp cuối cùng cũng nhìn thấy con gái, nắm lấy tay con gái: “Cũng không đi tìm bố.”
Hứa Tri Ý cười: “Con còn tưởng bố đến thành phố Tô ăn cua đồng không về nữa chứ.”
Hứa Hướng Ấp bị chọc cười, chỉ cần con gái ở nhà ông có thể cười không ngừng, trước đây ông còn tưởng rằng mình khó cười.
Ông nói với con gái: “Tối nay có cua xào cay ăn.”
“Có thật ạ?”
“Bố còn có thể lừa con sao.”
Bạn cũ ở thành phố Tô mang đến một xe cua để chúc mừng sinh nhật Tri Ý, ngay cả mấy đầu bếp trong nhà cũng mang đến.
Bên cạnh, Chu Minh Khiêm đang ngồi trước camera giám sát, tối nay anh ấy cũng mang đoàn đội của mình qua đây. Bối cảnh đẹp như này không quay phim đúng là quá đáng tiếc.
“Tri Ý, không lên sân khấu phát biểu mấy câu sao?
Anh ấy cầm micro hỏi, mọi người đều có thể nghe được.
Không ít người phụ họa theo, bắt buộc phải lên phát biểu, không thể nào chỉ nói mấy câu được.
Với tình huống như này đối với Hứa Tri Ý – người phụ trách của Vốn Viễn Duy mà nói thì có thể dễ dàng kiểm soát được tình hình, nhưng Hứa Hướng Ấp vẫn dẫn con gái lên sân khấu được xây dựng tạm thời.
Ông coi con gái thành mười tuổi, đứa trẻ mười tuổi đối diện với nhiều người như vậy thì sợ sân khấu là điều không thể nào tránh khỏi, người làm bố như ông bắt buộc phải ở bên cạnh.
Hứa Hướng Ấp cầm lấy micro, nói mấy câu mở đầu: “Những lời muốn nói quả thật quá nhiều, sáng nay Nghi An còn dặn dò tôi bớt nói mấy câu đi, đừng giống như chiếc máy nói, mở ra là nói không cách nào ngừng lại được. Có lẽ mọi người cũng cảm nhận được mấy năm nay tôi đã biến thành người nói rất nhiều.”
Bên dưới cười.
“Tối nay đến đây đều là những người bạn tốt nhất của tôi, người nhà thân thiết nhất, tôi sẽ không khách sáo nói mấy lời kiểu như cảm ơn nữa.”
“Nhưng có câu cảm ơn này chắc chắn phải nói, cảm ơn mọi người đến sớm như vậy, còn dẫn theo người nhà đến cùng để chia sẻ niềm vui này cùng tôi.”
Dừng lại, trong lòng Hứa Hướng Ấp thầm nghĩ, chết rồi cướp mất lời của Tri Ý rồi.
Quá kích động, quên mất những câu này vốn dĩ là để thọ tinh nói.
Ông vội đưa micro đến trước mặt con gái, không đưa micro cho con gái mà cầm lấy cho cô.
Sau khi Hứa Tri Ý nói mấy câu mở đầu đơn giản, nói: “Hôm nay là sinh nhật hai mươi sau tuổi của tôi, là năm được nhận được nhiều lời chúc phúc nhất. Trước đây mẹ tôi luôn cảm thấy nuối tiếc, những món đồ quý giá hai mươi năm trước đó của tôi quá ít, sao lại có thể ít như vậy. Ngoại trừ quần áo, cả nhà cộng lại cũng không quá một hành lý. Hôm nay đột nhiên tôi lại suy nghĩ rất nhiều, những thứ đó có lẽ là mọi người đã trân trọng rất nhiều năm, không phải quá đắt tiền nhưng lại vô cùng có ý nghĩa, có bỏ tiền cũng không mua được những thứ đó nhưng mọi người lại tặng nó cho tôi, tôi biết những món quà đó chính là những lời chúc phúc. Hai chữ cảm ơn không thể nào bày tỏ được thành ý cảm ơn của tôi, tôi sẽ thật trân trọng những món quà đó.”
Cô nhìn Hà Nghi An: “Mẹ, bây giờ những món đồ quý giá của con không ít hơn bất cứ ai, mẹ không cần buồn nữa.”
Mắt Hà Nghi An ngấn lệ, gật đầu.
Hứa Hướng Thanh đưa giấy cho chị dâu, “Sao chị không lên sân khấu cùng anh trai em?”
Hà Nghi An: “Tiếc nuối của ông ấy nhiều hơn chị, chị lên đó Tri Ý sẽ dính lấy chị.” Con gái lớn rồi, không thể nào không có khoảng cách với bố, nhưng bà sẽ không, thỉnh thoảng Tri Ý sẽ dựa vào người bà ngủ.
Thỉnh thoảng chồng sẽ ngưỡng mộ bà vì thỉnh thoảng có thể ôm con gái vào lòng.
Đợi con gái nói xong Hà Nghi An mới đi lên.
Hai vợ chồng mỗi người nắm lấy một tay con gái, giống như sinh nhật mười tuổi.
Không ai gọi Hứa Hành, tự anh lên sân khấu.
Có người đang uống rượu, nôn ra, “Hứa Hành, đừng có không biết xấu hổ như vậy!”
Trong tiếng cười đùa, cả nhà cùng nhau chụp ảnh chung.
Quà của hai vợ chồng còn chưa tặng, từ trên sân khấu đi xuống, màn chiếu trên sân khấu sáng lên.
Hứa Tri Ý vừa đi vừa quay đầu lại nhìn, “Còn có biểu diễn ạ?”
Hứa Hướng Ấp: “Không có biểu diễn, lát nữa trên màn hình sẽ “treo giải thưởng”, chỉ đến tên ai người đó phải lên biểu diễn tài nghệ.”
Hứa Tri Ý: “Ai nghĩ ra trò này vậy ạ?”
Hứa Hướng Ấp: “Anh con đấy, ngoại trừ nó còn có thể là ai chứ. Nó bỏ tên của mình ra, không cần phải lo lắng bị nhấn trúng tên lên biểu diễn. Có điều ở vòng cuối cùng thật sự là rút thăm trúng thưởng, giải thưởng được Tưởng Ti Tầm tài trợ. Mọi người đều có phần, các bạn nhỏ cũng có, ngoại trừ anh con, không có tên nó trong đó.”
Hứa Tri Ý cười, suýt chút nữa làm hỏng lớp trang điểm mắt, dùng tay nhẹ ấn trán.
Hứa Hướng Ấp nắm tay con gái ngồi xuống bàn thứ hai, nhà Tưởng Ti Tầm cũng ngồi ở bàn đó, ông nói với con gái: “Xem quà bố và mẹ tặng con trước đã.”
Ngồi cạnh Hứa Tri Ý là Tưởng Ti Tầm, dưới bàn anh nắm chặt lấy tay còn lại của cô.
Cô quay mặt hỏi bố: “Quà gì thế ạ?”
Hứa Hướng Ấp: “Nhìn lên màn hình lớn đi. Anh con nhất quyết đòi chiếu lên đó.”
Tất cả mọi người đều nhìn lên đó.
Bức tranh ở trên màn hình lớn hiện ra, quà là một bức tranh, hai bàn tay chồng lên nhau nắm lấy một dấu chân nhỏ xíu.
Hứa Tri Ý đột nhiên rơi nước mắt: “Dấu chân của con không phải trước đây mất rồi sao?”
Hứa Hướng Ấp: “Ti Tầm tìm lại được dấu chân đó trong hồ sơ về rồi.”
Ông nói với con gái, “Tay ở trên là tay của mẹ con, tay ở dưới là của bố. Mẹ con có tài năng vẽ hơn bố, bà ấy vẽ đẹp hơn, bố vẽ không được đẹp lắm, con đừng chê nhé.”
Hứa Tri Ý lắc đầu, nước mắt trực tiếp rơi xuống, “Sao có thể chê được ạ.”
Cô đứng ở giữ bố và mẹ, mỗi tay khoác tay một người, hôn Hà Nghi An trước sau đó lại hôn lên má Hứa Hướng Ấp, luôn cảm thấy bù đắp được một chút nuối tiếc lúc còn nhỏ.
Cảnh này cũng được chiếu lên màn hình lớn.
Hứa Hướng Ấp lấy tay che nửa mặt, vừa vui lại vừa buồn.
Đây là cái hôn đầu tiên của con gái, có lẽ cùng là lần cuối cùng.
Hứa Tri Ý ôm lấy cổ bố mẹ, hóa ra bố đi học vẽ là bởi vì vẽ quà sinh nhật cho cô. Lúc cô đang đắm chìm trong niềm vui từ món quà sinh nhật bố mẹ tặng cho mình, nước mắt còn chưa khô, đột nhiên mọi người reo hò lên.
Theo ánh mắt của tất cả mọi người, cô quay đầu lại nhìn, Tưởng Ti Tầm đã cầm lấy nhẫn đứng ở đằng sau cô.
Không một chút phòng bị nào.
Người đàn ông lùi về sau nửa bước, quỳ một chân xuống.
Hứa Tri Ý cười, nước mắt không thể nào lau hết được.
Tưởng Ti Tầm cầm lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay của cô, ngẩng đầu nhìn vào mắt cô. Mặc dù đã chuẩn bị hơn hai tháng nhưng đến giây phút này vẫn căng thẳng.
Yết hầu anh chuyển động: “Trước đây lúc em thực tập làm trợ lý đã từng nói với anh rằng em không thích ngày sinh nhật của mình cho lắm. Bởi vì ngày em sinh ra lại buộc phải rời xa bác Hứa và bác gái, không được ở bên cạnh họ, mỗi năm đến ngày này chuyện buồn mà em nghĩ đến càng nhiều hơn. Sau này anh mới biết, điều duy nhất mà em chờ đợi trong ngày này chính là anh có thể quay về cùng ăn một bữa cơm. Anh nghĩ, anh phải làm như thế nào mới có thể khiến ngày này trở nên có chút ý nghĩa với em.”
“Có lẽ em không biết, anh cũng mong chờ ngày này nhất trong cả năm, bởi vì anh có thể quay về ăn bữa cơm này.”
Anh bắt đầu nói năng lộn xộn.
Cũng không biết mình nói đến đâu rồi.
“Hy vọng từ năm nay trở về sau, ngày này của mỗi năm về sau, em nhớ đến ngày này đều là những chuyện vui. Anh yêu em, cho anh một danh phận nhé, được không em?!”
Toàn bộ hiện trường đều phá lên cười vì câu cuối cùng, chỉ có Hứa Tri Ý rơi nước mắt.
Cô đặt tay mình vào trong tay anh: “Được.”
Tưởng Ti Tầm đeo xong nhẫn cho cô, đứng dậy ôm lấy cô vào lòng.
Hứa Tri Ý cũng ôm chặt lấy anh, nhẹ gọi anh một tiếng: “Tưởng Ti Tầm.”
“Hửm?”
“Em yêu anh.”
Làn gió chiều thổi nhẹ nhàng, thổi bay tất cả những tiếng vỗ tay và tiếng cười vào trong những khóm hoa.
Và anh giống như những tia nắng phương Nam của mùa hè năm đó, thổi vào trong lòng cô.
(Xong phần chính)
Lời của dịch giả: Tung hoaa nè, vậy là tui lại xong một bộ truyện nữa rồi. Cảm ơn tất cả mọi người đã đồng hành cùng tôi xuyên suốt bộ truyện, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ tôi và bé beta trong cả những bộ truyện sau này nữa ạ. Mai lên ngoại truyện nha, nay hơn 3k chữ thôi nhưng nay đi khám với sếp bị vần cả chiều nên hoyyyy nghỉ một hôm ạ~~~~~~