Cùng cha mẹ sinh ra, Lộ Kiếm Ba quá hiểu người anh Hai này của mình: “Bản lĩnh làm việc của bác Hai con là gió chiều nào theo chiều ấy, ai cũng không bằng. Nếu như không phải Thẩm Thanh Phong vào t ù, hôm nay cho dù con có trúng cử thì anh ấy cũng không đưa cho con.”
Lão đại nham hiểm, lão Nhị xảo quyệt.
Hai người kẻ tám lạng người nửa cân.
Điểm duy nhất mà lão Nhị mạnh hơn lão đại đó chính là ông sẽ không đâm sau lưng người khác, nhưng là kiểu ba phải điển hình, bên nào có lợi với ông ông sẽ tự động ngả về bên đó.
Tưởng Ti Tầm nhắc đến Ngu Duệ: “Cô ấy đưa dấu chân lúc mới sinh của Tri Ý cho con rồi.”
Lộ Kiếm Ba nhíu mày: “Dấu chân?”
“Vâng, dấu chân lúc sơ sinh lưu lại.”
“Không có thứ khác?”
“Không có.”
Lộ Kiếm Ba hừ một tiếng, thâm thúy: “Nói về cách làm người, vẫn phải là lão Ngu.”
Người tốt điển hình là cách làm việc không chút sơ hở nào của ông ta.
Bác sĩ lấy dấu chân này đã tiếp xúc với hồ sơ trước khi lão Nhị xử lý hồ sơ, sao có thể nào chỉ lấy mỗi một tờ hồ sơ dấu chân mà không lưu lại các bằng chứng khác chứ.
Chứng cứ chắc chắn đã chụp lại dấu chân đó cũng là cố ý lấy đi, Lộ Kiếm Lương thấy tài liệu hồ sơ không đầy đủ đương nhiên trong lòng biết rõ là ai làm.
“Chỗ bằng chứng lão Ngu lưu lại đó không phải để một ngày nào đó giúp bác Hứa con mà dùng để kiềm chế bác cả con.”
“Con xem mấy năm nay, có bao giờ lão Ngu nể mặt bác cả con chưa? Khi đó Thẩm Thanh Phong xúi giục Tri Ý và Ngu Duệ không phải là vì lão Ngu không phục. Bác cả con chỉ có thể thông qua cách khác để giữ lại phiếu bầu đó của nhà họ Ngu.”
Lộ Kiếm Ba lại nói: “Sáu năm trước Ngu Duệ đã biết là Thẩm Thanh Phong tráo đổi hai đứa trẻ.”
Khi Ngu Duệ mời ông ăn sáng ở Manhattan, trong lời nói đều để lộ ra Thẩm Thanh Phong làm người không có giới hạn, bảo ông đừng tiếp xúc với Thẩm Thanh Phong nữa.
“Ngu Duệ vẫn coi như là lương thiện, lão Ngu, bác cả và bác Hai con đều ngang tài ngang sức.”
Tưởng Ti Tầm: “Ân tình này của Ngu Duệ, bố bảo thư ký Thái đi trả.”
Lộ Kiếm Ba nói: “Bố đích thân đi trả, để hôm khác bố mời Ngu Duệ ăn cơm.”
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn bố mình, cầm cốc nước cụng ly với cốc của bố.
Lộ Kiếm Ba: “Bác cả con chắc chắn sẽ bảo lãnh Thẩm Thanh Phong ra ngoài. Câu ai dám bảo lãnh sẽ không có phần tài sản của ông nội con không có tác dụng với bác cả con.”
Lộ Kiếm Lương nghĩ rằng cho dù mình có tự đi bảo lãnh ông cụ cũng sẽ không thật sự lật mặt, không chỉ không lật mặt mà còn bởi vì ông ta không rời không bỏ vợ mình ngược lại sẽ coi trọng ông ta.
Bên này Lộ Kiếm Lương đã chuẩn bị xong tiền bảo lãnh, không dùng đến tiền tiêu vặt của Thẩm Thanh Phong, ông ta không thiếu chút tiền bảo lãnh đó. Sau khi chuẩn bị xong gọi điện thoại cho bác Trang.
Bác Trang không cảm thấy ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của lão đại, bác nhìn ông cụ Lộ: “Điện thoại của Kiếm Lương.”
Ông cụ hất cằm: “Nghe đi.”
Sau khi nhận điện thoại bác Trang nói: “Bố cậu đi nghỉ rồi.”
Lộ Kiếm Lương: “Tôi biết, vậy nên mới gọi điện cho bác. Bác Trang, bác chuyển lời lại cho bố tôi, tôi đi bảo lãnh Thẩm Thanh Phong rồi. Cho dù như thế nào, đã là vợ chồng, chuyện nên làm tôi sẽ làm. Lại làm phiền bác khuyên bố tôi, đừng tức giận.”
Cúp máy, bác Trang nói: “Ông liệu sự như thần, lão đại thật sự đi bảo lãnh rồi.”
Ông cụ Lộ thở dài, con trai cả thật lòng với Thẩm Thanh Phong cũng tốt, lợi dụng cũng kệ, tùy nó đi.
Ông gọi điện thoại cho thư ký, dặn: “Lấy danh nghĩa của tôi đăng một thông báo, Thẩm Thanh Phong – vợ thằng cả, hai mươi năm trước bởi vì thù h ậ n mà tráo đổi con của Hứa Hướng Ấp, nên trừng phạt bắt buộc phải trừng phạt. Nhà họ Lộ vẫn nhận đứa con dâu này, hy vọng sau này nó có thể hối cải làm người mới.”
Chỉ cần tin tức Thẩm Thanh Phong bị tống vào t ù truyền ra ngoài, giá cổ phiếu của tập đoàn không tránh khỏi việc lao dốc. Nhà họ Lộ lại lần nữa trải qua các kiểu tin đồn, nhưng ông cụ Lộ lại dùng danh nghĩa cá nhân để ra thông báo, tương đương với việc đánh đòn phủ đầu.
Con người một khi nhận sai trước, không che đậy thì công chúng sẽ luôn khoan dung.
Trên đường Lộ Kiếm Lương đi bảo lãnh nhìn thấy thông báo của bố mình, không thể kiềm chế cơn giận nhưng lại không dám làm ầm ĩ với bố mình. Sau khi cuộc gọi kết nối, kiềm chế lửa giận: “Bố, thẩm phán còn chưa định tội, bố đây là buộc tội bà ấy?”
Vụ án có sức ảnh hưởng từ dư luận vốn dĩ đã khó bảo lãnh, giờ lại càng khó hơn.
Ông cụ Lộ: “Kiếm Lương, bố sẽ không vu oan cho nó. Đổi hay không đổi trong lòng con cũng tự biết đúng không? Bố già rồi, nhưng tai không điếc mắt không mù. Bố làm việc bố nên làm, con làm việc con nên làm. Nếu như con thật sự có thể làm được như con nói, cả đời này không rời không bỏ, cho dù có bao nhiêu năm con đều đợi được nó ra ngoài. Lộ Kiếm Lương, bố khâm phục con. Đời này bố vẫn chưa khâm phục ai.”
Lộ Kiếm Lương cười lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần một lúc, lại cười một tiếng rồi cúp máy.
Ông cụ Lộ đặt điện thoại xuống, lại dựa người vào ghế.
Sau một lúc đột nhiên nói với bác Trang: “Tôi nên phân chia tài sản rồi.”
…
Mọi thứ coi như đã định, chỉ có dự án Tân Vận đó vẫn còn trong tay Thẩm Thanh Phong.
Tưởng Ti Tầm ăn cơm với bố xong đi đến trung tâm thương mại một chuyến.
Lúc Hứa Hành gọi điện thoại cho anh, anh đang chọn khăn lụa.
“Coi như là bớt đi một tiếc nuối của bố tôi.” Câu đầu tiên Hứa Hành nói.
Chính vừa rồi Tưởng Ti Tầm đã cho người đưa dấu chân của em gái qua cho anh.
Hai người ai nói của người đó, Tưởng Ti Tầm: “Chiều nay tôi về Bắc Kinh một chuyến.”
Hứa Hành: “Chuyện của cậu xử lý xong hết rồi?”
“Chưa, sáng mai lại về, không chậm trễ.”
Tưởng Ti Tầm đặt cái anh chọn sang bên cạnh, tiếp tục chọn.
Vốn dĩ Hứa Hành định tối nay quay về, tạm thời quyết định thay đổi thời gian: “Tôi đi cùng cậu.”
Tưởng Ti Tầm nói: “Đi cùng cũng được, tôi còn phải dẫn nhà thiết kế về.”
“Thiết kế gì?”
“Thiết kế váy cưới.”
“Đã đâu vào đâu đâu mà cậu đã bắt đầu nghĩ đến việc thiết kế váy cưới?”
“Váy cưới may thủ công nên cần thời gian.”
Nhà thiết kế nói vẫn muốn gặp mặt vị khách xinh đẹp này, chỉ nhìn ảnh và video không nhìn ra được khí chất.
Váy cưới quan trọng như vậy, cũng đã tiêu biết bao nhiêu tiền nên cô ấy hy vọng tìm được cảm hứng thiết kế từ người thật.
Nhà thiết kế nói: Sếp Tưởng, đương nhiên việc gặp hay không do anh quyết định.
Trùng hợp gần đây nhà thiết kế đang ở Hồng Kông, qua mấy ngày nữa sẽ quay lại London, Tưởng Ti Tầm quyết định chuyến đi này sẽ dẫn nhà thiết kế đi theo cùng.
Trong tay Hứa Hành vẫn còn đang cầm dấu chân của em gái, hiếm khi không tìm lỗi chỉ trích mà còn chu đáo nhắc nhở: “Tri Ý cũng không ngốc, cậu dẫn nhà thiết kế về con bé có thể không đoán được cậu định làm gì sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Tôi không dẫn đi gặp mặt, đến lúc đó nhờ bác gái sắp xếp.”
Lấy lý do thiết kế lễ phục Hứa Tri Ý sẽ không nghi ngờ.
Kết thúc cuộc gọi, Tưởng Ti Tầm đi thanh toán.
Tổng cộng chọn năm chiếc khăn lụa mới, có dài có ngắn.
Ở công ty, Hứa Tri Ý đều mặc đồ công sở, màu sắc đơn điệu. Những chiếc khăn lụa này thích hợp buộc ở cổ tay, buộc lên váy, phối với quần hay áo sơ mi đều được.
Ở trong phòng nghỉ VIP của sân bay, Hứa Hành nhìn thấy nhà thiết kế váy cưới, cùng với Tưởng Ti Tầm và một nhóm người đi vào. Tóc ngắn, nhìn trông giàu kinh nghiệm, mặc quần tây và áo sơ mi, trang điểm nhạt, đồ trang sức duy nhất trên người chính là đôi hoa tai bằng ngọc trai.
Năm nay nhà thiết kế ba mươi chín tuổi, đã làm mẹ của hai đứa trẻ, nhưng hoàn toàn không nhìn nhìn ra tuổi thật.
Tưởng Ti Tầm giới thiệu đơn giản bọn họ với nhau.
Hứa Hành không biết nhà thiết kế váy cưới có giống với các nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thường xuyên xuất hiện ở các show diễn lớn và các bữa tiệc thời trang.
Điều anh lo lắng là: “Em gái tôi có lẽ không nhận ra cô đâu nhỉ?”
Nhà thiết kế cười: “Có lẽ không có cơ hội biết tôi.”
Chập tối 7 giờ, một nhóm người bọn họ hạ cánh xuống Bắc Kinh.
Hứa Hành về thẳng nhà, Tưởng Ti Tầm đến tòa nhà Viễn Duy đón người.
Mặc dù Hứa Hướng Ấp không ở Hồng Kông nhưng tất cả tình hình bên đó ông đều chú ý đến.
Con trai quay về, mắt thường cũng nhìn ra được sự mệt mỏi.
“Khoảng thời gian này con và Ti Tầm đều không dễ dàng gì, đợi thằng bé quay về bố chắc chắn phải cảm ơn hai đứa cho tốt.”
Hứa Hành không tranh công: “Con vẫn ổn. Tưởng Ti Tầm áp lực lớn.” Không chỉ đối phó với Lộ Kiếm Lương mà còn phải suy nghĩ đến tình hình chung của nhà họ Lộ, còn phải đối phó với các gia tộc lớn và các thành viên ban hội đồng quản trị.
Những cái lợi mà anh hứa với các thành viên ban hội đồng quản trị, tiếp sau đây bắt buộc phải làm tròn trách nhiệm.
Hứa Hướng Ấp xắn tay áo lên, hỏi con trai muốn ăn gì: “Bố làm đồ ăn đêm cho con.”
Lúc này Hà Nghi An bưng cho con trai một bát chè đậu xanh ướp lạnh và khoai dẻo, nói: “Ăn trước đi.”
Hứa Hành: “Con muốn biết đãi ngộ này của con có thể duy trì được mấy ngày?”
Hà Nghi An cười: “Chỉ có tối nay.”
Hứa Hành: “….”
Hà Nghi An thuận thế ngồi xuống trước bàn, cảm thán: “Coi như là có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Phong nhận tội tráo đổi hai đứa trẻ ở trong phiên tòa.” Dùng tội danh khác tống bà ta vào t ù cuối cùng cũng không giải hận.
Tiếc nuối chính là vẫn không tìm được dấu chân nhỏ.
Bà nhìn vào bát chè đậu xanh hỏi con trai: “Sao con không ăn?”
Hứa Hành mở túi, “Tặng mẹ và bố con một món quà. Công lao của Tưởng Ti Tầm, con mượn hoa dâng phật.”
Anh đưa dấu chân nhỏ đó cho mẹ: “Dấu chân đầu tiên Tri Ý để lại khi đến với thế giới này.”
“Không phải nói, không tìm thấy sao?” Hà Nghi An kích động, giọng khàn khàn phải nói hai lần mới nói xong cả câu, cẩn thận nhận lấy.
Giấy đã cũ nhưng dấu chân nhỏ vẫn còn đỏ tươi.
Nhẹ khịt khịt mũi, bà đưa dấu chân nhỏ cho chồng xem.
Hứa Hướng Ấp gấp đôi tờ giấy lại, lại gấp dọc theo mép dấu chân, chỉ để lộ dấu chân nhỏ ra. Ông để vào trong lòng bàn tay mình làm bộ, giống như đôi chân nhỏ bé của con gái đang giẫm trên lòng bàn tay ông.
Hà Nghi An đột nhiên quay mặt đi, không nhìn nổi cảnh này, nước mắt lã chã rơi.
Điện thoại của bà rung, con gái gửi tin nhắn đến: 【Mẹ, hôm nay con về nhà rất muộn, 9 giờ còn phải họp video với bên Manhattan. Bố và mẹ đừng đợi con nữa, hai người ngủ sớm đi ạ.】
Hà Nghi An trả lời:【Bố mẹ cũng không buồn ngủ, con làm việc đi.】
Hứa Tri Ý để điện thoại xuống không khuyên nữa, mỗi lần cho dù cô có về muộn như nào bố mẹ đều đợi cô, khuyên cũng không nghe.
Suy nghĩ ngày hôm nay của mình gần như đều ở bên Hồng Kông, cho đến khi nhìn thấy thông báo cá nhân của ông nội cô mới cảm thấy yên tâm. Cuối cùng Thẩm Thanh Phong không có cơ hội được bảo lãnh ra ngoài nữa.
Dự án Tân Vận kia, cuối cùng tỉ lệ cao sẽ rơi lại vào tay Lộ Kiếm Lương.
Rót cốc nước, Hứa Tri Ý dựa vào mép bàn chậm rãi uống. Trong sáu năm qua, đây là ngày trong lòng cảm thấy thoải mái nhất bởi vì chuyện ôm nhầm.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tưởng Ti Tầm: 【Đợi qua mấy ngày nữa anh không bận em sẽ đến Hồng Kông, chúng ta cùng đi thăm ông nội Lộ.】
Tưởng Ti Tầm: 【Được.】
Hứa Tri Ý hỏi: 【Anh vẫn ở công ty sao?】
Tưởng Ti Tầm đang ở trong thang máy ở tầng 1, vừa mới ấn nút cửa thang máy đang chầm chậm đóng lại.
Trong tay xách quà tặng cô, anh dùng một tay gõ chữ: 【Sắp vào thang máy rồi.】
Hứa Tri Ý tưởng anh ở bên Hồng Kông đã tan làm rồi: 【Hôm nay anh về ngủ một giấc thật ngon đi, em còn phải họp video, phải rất muộn mới kết thúc. Tối nay không gọi video với anh nữa, anh ngủ sớm đi.】
Cô lại nhắn thêm một câu:【Nếu như bây giờ anh tiện, bây giờ gọi video với anh.】
Tưởng Ti Tầm đi vào thang máy, ấn tầng số 20, cửa đóng lại, con số không ngừng nhảy, cách cô ngày một gần.
Anh trả lời: 【Bên cạnh có người.】
Hứa Tri Ý: 【Vậy gõ chữ nói chuyện.】
Thang máy dừng ở tầng 20, Tưởng Ti Tầm đi ra.
Hứa Tri Ý chia sẻ tâm trạng bây giờ: 【Nếu như hôm nay anh ở Bắc Kinh thì tốt rồi, tối nay xong việc em chúc mừng cho anh, cũng chúc mừng cho chính mình.】
Tưởng Ti Tầm hỏi: 【Em muốn chúc mừng như thế nào?】
Hứa Tri Ý cười: 【Bởi vì anh vẫn chưa quay lại nên em không nghĩ cụ thể.】
Tưởng Ti Tầm: 【Vậy bây giờ nghĩ.】
Lúc này có tiếng gõ cửa, tưởng là thư ký.
Hứa Tri Ý: “Vào đi.”
Cửa đẩy ra, bóng dáng cao lớn của người đàn ông đập thẳng vào mắt.
Trong khung chat Hứa Tri Ý mới gõ được hai chữ, không dám tin nhìn người ở trước mặt mình.
Chín ngày không gặp, nhìn thấy người nỗi nhớ nhung với anh mới trở nên cụ thể hơn.
“Sao anh lại về rồi?” Sự nhớ nhung và bất ngờ xen lẫn vào nhau.
Tưởng Ti Tầm đóng cửa lại, không có lý do, chỉ là đột nhiên muốn quay về thăm cô.
“Không phải anh nói còn mấy ngày nữa mới xử lý xong chuyện ở bên đó sao?” Hứa Tri Ý bước nhanh qua, bị anh ôm vào trong lòng.
Cô cũng ôm lấy eo anh, lần này không cần anh nhắc, cô ôm chặt lấy anh.
Tưởng Ti Tầm trả lời cô: “Sáng mai anh quay lại.”
Hứa Tri Ý ngước lên, nhìn vào ánh mắt tập trung nhưng không nhiễm một chút d*c vọng nào của anh: “Chỉ quay về thăm em thôi sao?”
Người đàn ông gật đầu, cứ nhìn cô mãi.
Hứa Tri Ý và anh nhìn nhau, trước khi nhìn thấy anh có rất nhiều điều muốn nói với anh, cảm giác nói một ngày một đêm cũng không nói hết.
Đợi đến lúc khi nhìn thấy người thật rồi mới phát hiện ra chỉ cần ôm như vậy, người ở trong lòng anh còn hơn hẳn cả ngàn lời nói.
Cô kiễng chân hôn lên cằm anh, muốn hôn anh lần thứ hai nhưng ngón chân kiễng không đủ cao, hôn vào cổ anh.
Yết hầu Tưởng Ti Tầm cuộn lên xuống, sợ bản thân không kiềm chế được nên không dám hôn cô.
“Bây giờ mỗi đêm anh còn phải tắm một lần.”
Hứa Tri Ý: “….”
Hiểu ý anh, ngay lập tức thành thật hơn đứng thẳng dậy không hôn anh nữa.
“Lát nữa em còn phải họp video.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Anh biết.” Vẫn không nhịn được, hôn một cái xuống môi cô, lúc muốn tiến thêm một bước lại buông cô ra.
Anh nhìn vào đáy mắt cô, “Mấy hôm nay đều ngủ không ngon sao?”
Hứa Tri Ý không phủ nhận: “Tối nay có thể ngủ ngon rồi.”
Lúc này mới nhìn thấy túi đồ anh xách trong tay, “Cái gì vậy?”
Tưởng Ti Tầm đưa túi cho cô: “Mua cho em mấy chiếc khăn lụa.”
Hứa Tri Ý không thiếu thứ gì, mẹ đã bao thầu hết mọi đồ của cô, nhưng nhận được món quà nhỏ tràn đầy tâm ý vẫn bất ngờ, trên mặt vô cùng vui mừng: “Cảm ơn anh.”
Lúc này điện thoại của Tưởng Ti Tầm kêu, là điện thoại của nhà thiết kế trang sức, thiết kế nhẫn cưới do đích thân ông trao đổi.
“Xin chào sếp Tưởng, mẫu thiết kế đã gửi đến hòm thư của ngài rồi.”
“Được, vất vả rồi.”
Cúp điện thoại, Tưởng Ti Tầm đăng nhập vào hòm thư.
Hứa Tri Ý rót đầy cốc nước, ngồi xuống trước máy tính mở tài liệu cuộc họp chuẩn bị hai mươi phút sau họp.
Tưởng Ti Tầm di chuyển ghế ngồi xuống bên cạnh cô, cầm lấy một tay cô nắm trong tay.
Hứa Tri Ý tưởng rằng anh chỉ là đơn thuần muốn nắm tay cô, không nghĩ nhiều, tập trung nhìn tài liệu của mình.
Tưởng Ti Tầm mở bản thiết kế ra, đặt điện thoại ở bên cạnh tay cô. Đầu tiên anh nhìn nhẫn ở trên màn hình điện thoại, sau đó lại nhìn ngón tay thon thả của cô, mỗi kiểu nhẫn đều so sánh một lần.
Hứa Tri Ý vô thức ngẩng đầu lên, thấy anh nhìn màn chằm chằm vào màn hình.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Cô nghiêng đầu.
Không kịp thoát ra, Tưởng Ti Tầm úp ngược điện thoại lên mặt bàn.
Hứa Tri Ý cười: “Anh còn có bí mật gì với em à?” Cô dùng tay còn lại chọc chọc vào ngực anh, “Sao em cảm giác anh đang chột dạ nhỉ.”
Tưởng Ti Tầm cười: “Anh chột dạ gì chứ?”
Hứa Tri Ý ngồi thẳng dậy, nhướng mày: “Anh hỏi chính mình đi.”
Tưởng Ti Tầm lại lấy điện thoại ra, tắt trang chủ, thoát ra khỏi hòm thư, nói: “Nếu như anh không cho em xem, tối nay em lại không ngủ được.”
“… Đừng nói em nhỏ mọn như thế.”
Hứa Tri Ý lại cười trêu anh, dựa gần anh nói: “Bỏ đi, cứ coi như là em nhỏ mọn vậy, vậy anh có dám cho em xem không?” Vừa nói khoé mắt vừa liếc nhìn màn hình điện thoại anh.
Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt xảo quyệt và tràn ngập tò mò, rất ít khi cô có một mặt sinh động như này, anh nói: “Không phải vấn đề dám hay không dám.”
Hứa Tri Ý đoán: “Chuyện khiến cho em khó chịu sao?” Khả năng duy nhất cô có thể nghĩ đến chính là, “Lộ Kiếm Lương tìm người bảo lãnh Thẩm Thanh Phong ra ngoài rồi?”
“Không nhắc Thẩm Thanh Phong, bà ta không ra nổi nữa.”
Tưởng Ti Tầm mở album ra tìm bức ảnh rất lâu trước đó vốn dĩ không định cho cô xem, nhưng bây giờ không tìm ra được lý do thuyết phục cô, trong lòng cô sẽ bất an.
Hứa Tri Ý: “Không sao, em không xem nữa. Anh không muốn em biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì.”
“Anh tìm chút, vừa rồi bị thoát ra mất.”
Tưởng Ti Tầm tìm ảnh, ấn vào, để trước mặt cô.
Vốn dĩ Hứa Tri Ý còn muốn nói có phải là anh định tuỳ tiện tìm cái gì đó để qua loa với em không. Nhìn thấy chính mình ở dưới hoàng hôn bên bờ biển, đột nhiên không biết nói gì.
Trên bãi biển Hawaii vào chiều tối năm đó cô đột nhiên quay mặt lại bị anh chụp được, không chụp được những đồng nghiệp khác trong đội, chỉ chụp cô.