“Không phải anh nói tối nay có tiệc xã giao sao?” Cô nhìn người đàn ông, tiếp tục để quần áo ngủ vào trong hành lý, mấy bộ quần áo ngủ cô thích đi đến đâu cũng mang theo.
“Kết thúc sớm.” Tưởng Ti Tầm xã giao xong vội vàng quay về, nhìn hành lý của cô, “Ngày mai em về nhà sao?” Chỉ có thể biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“Ừ, nhớ bố mẹ em rồi, về thăm bọn họ.” Hứa Tri Ý bỏ chiếc váy ngủ cuối cùng vào trong hành lý.
Tưởng Ti Tầm: “Nếu như em về trước chúng ta phải xa nhau bốn ngày, không đợi anh về cùng sao?”
“Mới có bốn ngày, sinh nhật em lại gặp nhau rồi.” Cô nói.
Người đàn ông thấy cô thu dọn xong, đầu gối quỳ xuống giúp cô đóng hành lý lại, ngước lên nhìn cô nói: “Bốn ngày đối với anh mà nói rất dài.”
Tay Hứa Tri Ý đặt lên hành lý ở giữa hai người, nghiêng người qua hôn lên môi anh: “Em về nhà thăm bố mẹ em trước, sau lại đón anh.”
Tưởng Ti Tầm: “Mấy ngày sau đó anh không ở đây, đến Hồng Kông một chuyến, công ty bên đó có chuyện, Chu Minh Khiêm có tiệc cá nhân cũng gọi anh qua đó.”
Hỏi cô: “Có muốn đi cùng anh không?”
Hứa Tri Ý rung động, mấy năm nay chỉ tương tác qua lại với Chu Minh Khiêm ở trên mạng, vẫn không có cơ hội gặp mặt.
Dường như không hề do dự, cô nói: “Em vẫn nhớ bố mẹ em, về nhà ở cùng bọn họ mấy ngày. Viễn Duy thành lập chi nhánh ở Hồng Kông, sau này em sẽ thường xuyên đến đó công tác, có cơ hội sẽ gặp được Chu Minh Khiêm.”
Tưởng Ti Tầm không khuyên nữa, nói nhiều không tốt.
Anh phản hồi lại tình hình vào trong nhóm phụ gia đình: 【Tri Ý nhớ hai người, không muốn đến Hồng Kông cùng con, lý do gì cũng không giữ cô ấy lại được.】
Hà Nghi An vừa ấm lòng vừa chua xót, nhưng bây giờ trong nhà bừa bộn, đồ đạc chất đầy bãi cỏ và phòng khách. Địa điểm chưa trang trí xong, không có bất cứ điều gì bất ngờ.
【Để bác bảo bác Hứa con gọi điện cho con bé, nói chúng ta phải đi công tác.】
Một tiếng sau, Hứa Tri Ý nhận được điện thoại của bố, trước tiên hỏi han ân c ần sau đó mới nói đến chuyện có một người bạn cũ mời hai vợ chồng đến thành phố Tô ăn cua đồng. Đầu bếp ở nhà người bạn cũ biết chế biến cua theo hơn chục cách khác nhau.
“… Mời bố và mẹ qua đó chỉ để ăn cua đồng ạ?”
“Không phải, chủ yếu là nói chuyện dự án hợp tác từ thiện.”
Ông hỏi con gái, “Con có đến không? Ăn thử cua đồng.”
Hứa Tri Ý suy nghĩ: “Thôi vậy ạ, con không qua đó nữa, không làm ảnh hưởng mọi người nói chuyện hợp tác. Vậy con cùng Tưởng Ti Tầm đến Hồng Kông, tiện gặp Chu Minh Khiêm.”
Thật ra Hứa Hướng Ấp cũng nhớ con gái, bất lực vì bây giờ trong nhà bừa bộn: “Được, nhớ về sớm nhé.”
Hứa Tri Ý cúp điện thoại, người đàn ông đã xách hành lý của cô ra khỏi phòng để đồ.
“Tối nay ở chỗ anh, sáng sớm mai ra thẳng sân bay.” Tưởng Ti Tầm nói.
Hứa Tri Ý thay quần áo, ngồi lên xe của anh đi về chỗ anh.
Cô đến nhà của anh không chỉ một lần nhưng chưa bao giờ thật sự vào phòng ngủ của anh ở trên lầu.
Dì trong nhà đã đến Manhattan ở cùng Tưởng Nguyệt Như từ lâu, biệt thự trống rỗng, chỉ có cô và Tưởng Ti Tầm, vô cùng tự do.
Phòng ngủ của anh không khác gì với phòng ngủ ở bên Hồng Kông, gam màu lạnh, giường ngủ cũng vậy.
Hứa Tri Ý đi một vòng, “Đồ của anh không nhiều.”
Tưởng Ti Tầm mở hành lý của cô ra, “Phân chia ở mấy ngôi nhà, ở bên Thượng Hải là nhiều nhất.”
“Anh không có nhật ký hay gì đó kiểu vậy à?” Cô quét một lượt kệ sách của anh từ trên xuống dưới.
“Không có, ai còn viết nhật ký chứ?”
“Em nha. Em viết xong mấy quyển liền.”
“Sau khi kết hôn cho anh xem.”
Hứa Tri Ý cười: “Không cho. Thời gian dài quá em cũng quên viết gì rồi, lỡ như em có hảo cảm với anh đẹp trai nào đó ở trong trường viết vào cả nhật ký thì phải làm sao.”
“Vậy anh càng phải xem.” Tưởng Ti Tầm đưa váy ngủ cho cô, “Em tắm trước đi.”
Sữa tắm và dầu gội đầu trong phòng tắm đều là của anh, Hứa Tri Ý dùng tạm.
Toàn thân mát lạnh, cô nằm sấp lên giường của anh, nói đùa giường bị cô chiếm mất, giờ là của cô, bảo anh tối nay ngủ dưới đất.
Tưởng Ti Tầm: “Lát nữa anh ra lại nói chuyện với em tiếp, xem giường là của ai.”
Hứa Tri Ý giơ cánh tay dài ra, lấy chiếc gối của anh ở đầu giường qua, hai tay chống lên đó.
Người chìm vào trong chăn mềm mại, ngửi mùi thơm của tuyết tùng, mí mắt dần nặng trĩu.
Lúc cô nhắm mắt lại, ý thức bắt đầu mơ hồ đột nhiên người hơi chìm xuống, hơi thở lạnh lẽo theo sau của người đàn ông ập xuống.
Cô bị đ è xuống, bao vây.
Hứa Tri Ý ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông ở ngay trước mắt.
Cô nói: “Em muốn nói chuyện với anh.”
“Được.” Tay trái Tưởng Ti Tầm luồn vào giữa chăn và bụng cô, ôm lấy cô.
“Em muốn nói gì?” Anh lại hỏi.
Hứa Tri Ý quay lại, tựa cằm vào gối, nghĩ một lát mới nói: “Anh yêu sớm từ năm mấy tuổi?
Tưởng Ti Tầm bắt một tay của cô giữ lấy, trả lời cô: “Hai mươi sáu tuổi không tính là yêu sớm.”
Hứa Tri Ý lại quay đầu lại, “Em hai mươi, cũng không tính là yêu sớm.”
Người đàn ông chặn môi cô lại.
Lưng của cô dán lên lồ ng ngực của anh, từ đầu đến cuối tư thế này không thay đổi.
Trước đó Hứa Tri Ý cảm thấy ngồi trong lòng anh mới dựa gần anh, tối nay lưng của cô dán vào lòng anh cũng gần như vậy.
Cô tiếp nhận tất cả trọng lượng của anh.
Không biết qua bao lâu, cảm giác lâu đến mức máy bay đủ bay nửa hành trình từ Bắc Kinh đến Hồng Kông anh vẫn không có ý định dừng lại.
Mồ hôi ở trên tóc của người đàn ông rơi xuống xương b ướm của cô.
“Tri Ý.” Anh cúi người hôn lên lưng cô, giọng khàn khàn mang theo mê hoặc: “Gọi anh một tiếng.”
Hứa Tri Ý biết người đàn ông muốn cô gọi anh là gì, đã đồng ý sau khi đăng ký kết hôn sẽ gọi anh bằng xưng hô đó một trăm tám mươi lần.
Bị cọ sát đến không thể chịu nổi, cuối cùng người tước vũ khí đầu hàng lại là chính anh.
Lần này hai người cùng lúc l3n đỉnh, Tưởng Ti Tầm thì thầm vào bên tai cô: “Vợ ơi.”
Trái tim cô không khống chế được run rẩy theo cơ thể, còn hay hơn gọi tên cô. Hứa Tri Ý cầm lấy một tay của anh để dưới mặt.
Tưởng Ti Tầm hôn người ở dưới thân, không tách ra, vẫn chôn mình ở trong cơ thể của cô, với lấy chiếc áo choàng tắm quấn quanh eo hai người.
Hai người bình phục lại, anh lại ôm cô thêm mười lăm phút nữa.
Vui vẻ qua đi, Hứa Tri Ý thích dán vào lòng anh.
Hiếm khi sáng ngày hôm sau hai người đều không phải làm việc, chuyến bay buổi chiều đến Hồng Kông.
Trước khi ngủ tắt báo thức, sáng hôm sau lúc mở mắt cô tỉnh lại ở trong lòng Tưởng Ti Tầm.
Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông, hơi thở của anh không đều đặn, có lẽ đã tỉnh từ lâu.
“Anh ngủ cùng em đến trưa đi.” Cô đã không nhớ đã bao nhiêu năm mình chưa có một giấc ngủ thoải mái.
Tưởng Ti Tầm nhắm mắt lại: “Được.”
Hứa Tri Ý vùi mặt lại vào trong lồ ng ngực anh, tay từ eo của anh du hành đến sau lưng, cơ bắp mịn màng không một chút ngấn mỡ nào, sau đó ôm lấy anh.
“Trước đây cảm thấy không có khả năng với anh, em đã có những suy nghĩ hoang đường.”
Tưởng Ti Tầm vuốt v e tấm lưng nhẵn mịn của cô, hỏi: “Hoang đường như nào?”
“Em nghĩ anh không kết hôn, không yêu đương, vậy cũng sẽ phải có nhu cầu, em cũng không kết hôn, chỉ suy nghĩ đến sự nghiệp, nên định tìm anh. Không nói chuyện tình cảm, không yêu đương, không công khai, mỗi người lựa chọn lấy những thứ mình cần.”
Tưởng Ti Tầm mở mắt, ngước lên nhìn cô: “Vậy sao em không đi tìm anh?”
“… Không phải nói rồi sao, não đột nhiên lóe lên suy nghĩ hoang đường đó.” Hứa Tri Ý nói thật, “Lại lo lắng nếu như thật sự nói ra anh sẽ cảm thấy em điên rồi.”
“Sẽ không. Em chỉ cần gọi điện thoại cho anh, anh sẽ quay lại. Sẽ do dự, nhưng sẽ không lâu.”
Hứa Tri Ý ôm chặt lấy anh: “Đừng dỗ em vui.”
“Không dỗ. Không phải nói với em rồi sao, anh không so đo danh phận.”
Hứa Tri Ý nắm lấy tay anh, nắm chặt lấy những ngón tay mảnh khảnh của anh.
Tưởng Ti Tầm lật người, đè lên người cô.
“Bài tập chạy đường dài buổi sáng nhất định phải hoàn thành.” Anh nói.
Rèm của cửa sổ sát đất tự động mở ra hai bên, chỉ có một lớp rèm sa màu trắng, không thể cản được ánh nắng sớm mai.
Phòng ngủ đột nhiên sáng lên, Hứa Tri Ý lấy tay che mắt anh lại, không cho anh nhìn mình chẳng kiêng nể gì như vậy.
Tưởng Ti Tầm cười, lấy tay cô ra, “Em đây gọi là tự lừa mình dối người, không phải anh chưa từng hôn qua.” Môi anh chạm vào d ái tai cô, ngậm lấy nói, “Em tự mình nói xem, còn có chỗ nào anh chưa hôn qua chứ.”
Hứa Tri Ý: “Em đi tắm.”
Lần ban đêm mệt đến mức cuối cùng ngủ thiếp đi.
Tưởng Ti Tầm buông cô ra, “Anh và em cùng nhau.”
Kết quả sau khi xuống giường người không đi nhanh bằng cô, cửa phòng tắm bị cô khóa trái, anh đứng ngoài cửa gõ cửa, bên trong không mở, anh bật cười.
“Tri Ý.”
Đáp lại anh là tiếng nước chảy từ vòi hoa sen.
Giả vờ không nghe thấy chính là sở trường của cô.
Tưởng Ti Tầm đi đến phòng tắm ở phòng ngủ bên cạnh tắm, sau khi anh tắm xong lại rót một cốc nước ấm mang đến phòng ngủ. Cuối cùng cô cũng ra khỏi phòng tắm.
Hứa Tri Ý muốn đi kéo rèm lại, bị người đàn ông ôm từ sau lưng cản lại, “Không cần, quen là được rồi.”
Người lại rơi vào chăn bông mềm mại.
Trong ánh sáng ban mai, Hứa Tri Ý vòng tay ôm lấy cổ anh, ngậm lấy môi anh, hôn đáp lại anh.
Sau khi tắm xong hai người vương vấn trong hơi thở mát lạnh trên người đối phương, đắm chìm trong đó.
Đầu lưỡi của người đàn ông hồi tưởng lại tất cả những nơi anh đã yêu qua.
Từ xương quai xanh xinh đẹp đến khu rừng ẩm ướt.
Trong rừng như có con suối trong vắt, nước chảy róc rách.
Anh đón lấy, nuốt xuống.
Từ giường đến sô pha trước cửa sổ sát đất, váy ngủ của Hứa Tri Ý bị đè dưới chăn hay là đè dưới gối, tiện tay với lấy chiếc áo choàng tắm quấn lên người, thắt dây lại.
Người đàn ông vừa tắm xong, mặc quần áo ở nhà, bây giờ trên người vẫn ăn mặc chỉnh tề.
Anh ngồi lên ghế sô pha, Hứa Tri Ý ngồi trên đùi anh, cúi đầu nhìn anh, đầu ngón tay cởi từng cúc áo ở trên người anh.
Tất cả cúc áo đều được mở ra, tay cô đi xuống dưới.
Bị nhẹ nhàng nắm lấy, Tưởng Ti Tầm hít một hơi thật sâu.
Người phụ nữ xuống khỏi đùi anh, cúi người hôn xuống.
Giây phút đó toàn bộ máu trong cơ thể của Tưởng Ti Tầm như chảy ngược lại, hoàn toàn bị đánh bại.
Một giây sau, Hứa Tri Ý bị người đàn ông ôm trong lòng, cưỡi ngồi lên người anh. Anh giữ lấy sau gáy cô, ngậm lấy môi cô cạy mở.
Phía dưới, thâm nhập vào nơi trong vắt.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ hở của tấm rèm sa trắng, rơi xuống nền nhà, mềm mại và ẩm ướt.
…
7 giờ tối máy bay hạ cánh xuống Hồng Kông.
Hôm nay Tưởng Ti Tầm mặc áo sơ mi màu đen, cúc áo đều là cô cài cho.
Sau khi chuyển hành lý đến căn hộ, thay quần áo thích hợp hai người ra ngoài tìm đồ ăn.
“Đi ăn ở đâu đây?” Cô khoác lấy cánh tay của người đàn ông.
Tưởng Ti Tầm ấn thang máy đi xuống, nói: “Dẫn em đi ăn món Tứ Xuyên chính hiệu được một nhà hàng tư nhân mở rất nhiều năm. Hồi anh còn nhỏ đã có rồi.”
“Môi trường xung quanh bình thường.” Anh nói thêm.
Hứa Tri Ý: “Không sao hết, đồ ăn ngon là được. Mấy quán có món xào em giới thiệu cho anh đó môi trường xung quanh không phải càng bình thường hơn sao.” Nhưng lại khiến người ta nhớ mãi không quên.
Hôm nay người đàn ông lái xe, cô ngồi ở ghế lái phụ.
Sau khi lái xe vào đường chính anh vẫn không mở chỉ đường, Hứa Tri Ý nhắc anh: “Anh mở chỉ đường đi, đừng đi sai đấy.”
Tưởng Ti Tầm: “Anh nhớ đường, không cần chỉ đường.”
HỨa Tri Ý: “Anh thường xuyên đến ăn sao?”
“Ừ.”
“Một mình anh?”
“Về cơ bản là một mình. Cùng Hứa Hành qua đây một lần, cậu ta bị cay đến mức ngày hôm sau phải mua thuốc dạ dày uống.”
Hứa Tri Ý dở khóc dở cười: “Anh ấy cũng thật là, không thể ăn cay còn gắng gượng.”
Cô nghiêng mặt nhìn anh, “Trước đây anh cũng không thể ăn cay.”
“Ăn nhiều là quen.” Bây giờ anh ăn món Tứ Xuyên, cũng ăn hải sản.
Lái xe hơn bốn mươi phút mới đến quán ăn Tứ Xuyên đó.
Đỗ xe xong Tưởng Ti Tầm nắm tay cô qua.
Hứa Tri Ý nhìn chung quanh, chỗ này không dễ tìm, “Khi đó sao anh tìm được quán này vậy? Xem giới thiệu trên mạng sao?
“Hỏi bác Trang, bác giới thiệu anh qua đây.”
Trước đây đều là một mình anh đến, gọi hai món súp và một phần bánh nếp đường nâu. Đến đây rất nhiều lần, hơn nữa còn đến một mình nên ông chủ có ấn tượng với anh.
“Gần đây rất bận nhỉ, lâu lắm không đến rồi.”
Tưởng Ti Tầm cười nói: “Vâng, hẹn hò ạ.”
Hứa Tri Ý lắc lắc cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Anh bao nhiêu tuổi rồi chứ, hẹn hò còn nói khắp nơi.”
Tưởng Ti Tầm kéo ghế ra cho cô, cô treo áo khoác ngoài lên lưng ghế, nói: “Bởi vì tuổi không còn nhỏ nữa, hẹn hò cũng không dễ dàng gì. Tuổi nhỏ có lẽ anh sẽ không nói.”
Anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, lại nói: “Nếu như hai mươi sáu tuổi anh hẹn hò với em sẽ không nói khắp nơi, có lẽ còn phải giấu trước, sợ bác Hứa đến tìm anh tính sổ.”
Hứa Tri Ý cười: “Anh em cũng tìm anh tính sổ.”
Tưởng Ti Tầm lật nhìn thực đơn, hôm nay hai người ăn nên gọi nhiều thêm mấy món.
Hứa Tri Ý chống đầu, nhìn anh gọi món.
Tưởng tượng khung cảnh trước đây anh một mình đến đây ăn, lúc ăn những món Tứ Xuyên chính gốc anh không thích ăn đang suy nghĩ điều gì.
“Lúc anh ăn cơm một mình anh có suy nghĩ linh tinh không?”
Tưởng Ti Tầm cúi đầu gọi món, nói: “Mới bắt đầu thì có.”
Dần dần không suy nghĩ gì nữa.
Ăn xong lại vội vàng quay lại tăng ca, giống như ở quán bar nhạc jazz ở London, một mình gọi mấy cốc rượu, nghe biểu diễn trên khán đài, thi thoảng thất thần, uống xong rượu lại quay về tiếp tục bận rộn.
Cũng có những lúc không phòng bị đột nhiên có một khoảnh khắc nào đó vô cùng nhớ cô.
Đồ ăn mang lên, Hứa Tri Ý thử một miếng nộm thịt bò, dầu màu đỏ vô cùng chân thật.
“Thịt lợn nấu hai lần* nhà bọn họ cũng rất ngon, ăn thử nhé.” Tưởng Ti Tầm để đ ĩa đến trước mặt cô, mấy món tối nay anh gọi đều là những món trước đó anh ăn thử qua, cảm thấy hương vị khá ngon.
(Thịt lợn nấu hai lần*: là một món ăn Tứ Xuyên, đặc điểm của món ăn này chính là luộc trước sau đó mới cho vào xào sau, cho vào nồi hai lần, chế biến hai lần)
Anh rút mấy tờ giấy ra lau dầu đỏ ở khóe miệng của cô.
Nửa năm cô làm trợ lý cho anh, mỗi lần hai người ra ngoài ăn anh chỉ có thể để khăn ở bên cạnh tay cô, không lau thẳng giúp cô.
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Ăn xong em muốn đi đâu?”
“Tham quan cảnh đêm ở cảng Victoria.” Nói xong Hứa Tri Ý nhìn thời gian, quá muộn, “Tối nay không kịp nữa, lần sau lại đến vậy.” Cô lại nói: “Lúc còn nhỏ lần đầu tiên được ngồi du thuyền tham quan cảnh đêm cảng Victoria em vô cùng hưng phấn, đáng tiếc khi đó anh vẫn chưa ở bên cạnh em, không nhìn được em hưng phấn như thế nào.”
“Nếu như em không bị ôm nhầm, vậy chắc chắn anh sẽ ở bên cạnh em.” Tưởng Ti Tầm quyết định lần này sẽ thỏa mãn mong ước của cô, “Không cần đợi lần sau, tiệc cá nhân tối mai của Chu Minh Khiêm tổ chức ở trên du thuyền.”
Hứa Tri Ý nhíu mày: “Em nhớ tiệc tối đó tổ chức ở trên sân thượng của khách sạn mà, đổi địa điểm rồi sao?”
Tưởng Ti Tầm: “Ừ, đổi rồi.”
Vừa mới đổi.
Nhân cơ hội đi thanh toán, anh gửi tin nhắn cho Chu Minh Khiêm: 【Tiệc tối mai tổ chức ở trên du thuyền cho cậu.】
Chu Minh Khiêm: …
Vừa mới thông báo địa chỉ tổ chức bữa tiệc ngày mai cho bạn bè, kết quả lại thay đổi địa chỉ.
【Cậu điên à?】
Tưởng Ti Tầm:【Cậu chưa điên bao giờ?】
Chu Minh Khiêm:【Nể tình cậu vừa hẹn hò nên tôi nhịn cậu một lần.】
Anh ấy chỉ đành thông báo lại với bạn bè, thời tiết đẹp nên bữa tiệc thay đổi tổ chức ở trên du thuyền.
Ninh Doãn: 【Cậu phát điên cái gì đấy? Đổi đi đổi lại!】
Chu Minh Khiêm: 【Có người không biết tiêu tiền vào đâu nên thay tôi tổ chức một bữa tiệc xa hoa.】
Ninh Doãn không đoán ra ai:【Ai chứ?】
Chu Minh Khiêm:【Người sau này có tiền nhất ở Hồng Kông, còn có thể là ai.】
Ninh Doãn: “!”
【Vì sao Tưởng Ti Tầm lại tổ chức tiệc cho cậu?】
Chu Minh Khiêm: 【Hứa Tri Ý thích phim của tôi.】
Ninh Doãn cạn lời một lúc, 【Tôi phải nói cho Ngu Duệ, người đàn ông này không những hạ mình mà còn cung phụng*.】
Chu Minh Khiêm: “…..”
【Cậu với Ngu Duệ, hai người vẫn chưa xong à?】
So sánh nhau từ nhỏ đến lớn, bây giờ vẫn so sánh.
Lúc này lại có tin nhắn đến, Thương Uẩn hỏi anh ấy câu hỏi tương tự: 【Sao lại đổi địa chỉ rồi?】Bữa tiệc này được tổ chức tạm thời, địa điểm thay đổi liên tục. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện không đáng tin cậy như vậy.
Công ty điện ảnh và truyền hình dưới danh nghĩa nhà bọn họ có hợp tác nhiều năm với Chu Minh Khiêm, quan hệ cá nhân của hai người cũng tốt. Gần đây trùng hợp anh ta đang ở Hồng Kông, Chu Minh Khiêm cũng mời anh ta đến.
Chu Minh Khiêm trả lời anh ta: 【Tổ chức trên biển lãng mạn biết bao.】
Thương Uẩn hỏi: 【Có người tôi quen sao?】
Chu Minh Khiêm: 【Có, nhiều lắm.】
Thương Uẩn: 【Tưởng Ti Tầm cũng đến sao?】
Chu Minh Khiêm: 【Hai người rất thân sao?】
Thương Uẩn: 【Đâu chỉ vậy.】
Hận không thể cùng nhau xây dựng một ngôi nhà nhỏ, một ở nước ngoài một ở trong nước.
7 rưỡi tối hôm sau, Thương Uẩn lên du thuyền đúng giờ, nói chuyện mấy câu với chủ nhân của bữa tiệc Chu Minh Khiêm, cầm ly rượu đến boong tàu trên tầng hai, nằm trên lan can nhìn xuống.
Có người đến bắt chuyện nhưng anh ta không hứng thú, ngay cả ứng phó cũng lười.
7 giờ 45 phút, người muốn nhìn cuối cùng cũng đến.
Mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt khoét cổ sâu chữ V, tóc búi cao, dáng người thướt tha duyên dáng. Cảnh đêm Victoria phồn hoa rực rỡ cũng không bằng cô, xa hoa trụy lạc bước về phía anh ta.
Tưởng Ti Tầm đi ở phía trước, nắm lấy tay cô.
“Trùng hợp vậy.”
Tưởng Ti Tầm: “Có trùng hợp hay không trong lòng cậu không rõ sao? Đợi tôi bao lâu rồi?”
Thương Uẩn: “…..”
Cười nói, “Chờ từ lúc trời sáng đến đêm tối, râu của tôi cũng sắp mọc ra rồi.”
Nói chuyện phiếm mấy câu, Tưởng Ti Tầm dẫn cô đi tìm Chu Minh Khiêm ở trong phòng.
Bên trong ồn ào náo nhiệt, tiếng cười đùa chửi bới liên tục.
Không biết ai hỏi: “Yooo, người nắm quyền nhà họ Lộ của chúng ta đến rồi.”
Sau đó cùng nhau trêu đùa.
Hứa Tri Ý muốn rút tay ra khỏi tay của Tưởng Ti Tầm nhưng người đàn ông không buông.
Chu Minh Khiêm đưa bài ở trong tay mình cho người khác, đứng dậy đi qua, chủ yếu là muốn tiếp đón Hứa Tri Ý, hai người đã làm bạn trên mạng được sáu năm.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật rồi, Ninh Doãn nói không sai, người thật còn đẹp hơn trong ảnh gấp trăm lần.”
Hứa Tri Ý cười: “Đạo diễn Chu quá khen rồi.”
Hai người nói chuyện với nhau, Tưởng Ti Tầm ôm Hứa Tri Ý vào lòng, giới thiệu với mọi người: “Vợ tương lai của tôi, Hứa Tri Ý.”
Chu Minh Khiêm phá đám: “Tri Ý người ta đồng ý lời cầu hôn của cậu rồi sao mà cậu khoe khoang là chồng sắp cưới của người ta.”
Tưởng Ti Tầm cười nhìn người trong lòng: “Thân phận của anh thế nào lời nói của em quyết định.”
Hứa Tri Ý: “Thanh niên vừa mới thoát khỏi độc thân chưa được bao lâu.”
Cả du thuyền cười một trận.
Tiếng cười to nhất thuộc về Ninh Doãn, cô ấy đứng trên bậc cầu thang vẫy tay: “Tri Ý, qua đây, đến chỗ chị ngồi.”
Ninh Doãn vẫn nói chuyện với cô bằng giọng điệu như sáu năm trước đây lúc mới gặp nhau, xem cô là một cô gái nhỏ.
Cô đồng ý: “Được.”
Tưởng Ti Tầm cũng cười, thả người trong lòng đi qua, “Em chơi ở đây nhé, anh ra ngoài tìm người uống rượu.”
Anh lấy một ly rượu từ trong khay của nhân viên phục vụ, đi lên boong tàu trên tầng hai.
Thương Uẩn cụng ly với anh: “Tưởng cậu không ra chứ.”
Tưởng Ti Tầm nhấp một ngụm rượu: “Không ra sợ cậu nghĩ không thông. Nói đi, đặc biệt đợi tôi là có chuyện gì.”
Thương Uẩn lắc lắc ly rượu, “Có lẽ trong vòng một hai năm tới cậu kết hôn nhỉ, đã tìm được phù rể chưa? Những người cậu chơi cùng có quan hệ tốt ở xung quanh đều đã kết hôn rồi, không cách nào làm phù rể cho cậu được.”
Tưởng Ti Tầm không lên tiếng, liếc nhìn anh ta.
Ánh mắt như muốn nói cậu muốn làm gì?
“Tôi làm phù rể cho cậu.”
“… Cậu không chỉ muốn làm phù rể đâu nhỉ.”
Thương Uẩn cười, “Nếu như có thể, tôi thật sự không chỉ muốn làm phù rể không.” Anh ta khuyên, “Sếp Tưởng, đã làm người nắm quyền của nhà họ Lộ rồi, phải mở rộng tầm nhìn ra chút.”
Tưởng Ti Tầm nhấp một ngụm rượu, cụng ly với anh ta: “Mở rộng tầm nhìn với đầu bị úng nước là hai chuyện khác nhau.”
Thương Uẩn cười haha, nhấp rượu nói: “Sân khấu hôn lễ lớn như vậy, thêm một người như tôi cũng không ảnh hưởng gì.”
Tưởng Ti Tầm: “Không sợ mẹ cậu chặt chân cậu à?”
“Không sao, tôi gọi cả anh tôi lên cùng làm phù rể cho cậu.”
Tưởng Ti Tầm uống một hơi hết chỗ rượu ở trong ly: “Ngày kia là sinh nhật của Tri Ý, mời cậu qua ăn bánh kem, làm phù rể tôi khuyên cậu đừng có bốc đồng. Đừng để đến lúc trên hôn lễ tôi khóc, cậu cũng khóc.”
Thương Uẩn: “….”
Anh ta vừa mới uống một ngụm rượu, suýt chút nữa thì nôn ra.
Ngày hôm sau, sáng ngày 26 Tưởng Ti Tầm và Hứa Tri Ý bay lại Thượng Hải.
Hơn 2 giờ chiều bọn họ đến khu vực nội thành.
Xe lái đến cổng biệt thự lại bị ùn tắc, đang xếp hàng đi vào trong, mà ở bên lối ra bên kia từng chiếc xe nối đuôi nhau lái ra ngoài.
Trước đây chưa bao giờ gặp phải tình trạng như này, Hứa Tri Ý mở cửa sổ ngó đầu ra bên ngoài nhìn, “Có phải là hôm nay trong khu nhà có người kết hôn nên mới có nhiều xe sang đến vậy không.”
Đều đến tham gia tiệc sinh nhật của cô, không có nhiều chỗ để xe như vậy nên sau khi người xuống tài xế lập tức lái xe ra ngoài, Tưởng Ti Tầm nói qua loa với cô: “Có lẽ vậy.”