• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi bắt tay, hồn của Tề Chính Sâm vẫn lang thang bên ngoài.

Cô và anh hai năm không gặp nhưng anh và cô không phải như vậy, anh từng đi thăm cô, không chỉ một lần.

Đầu năm nay quả thật anh ta rất nhớ cô, lại đến Manhattan nhìn cô một lần, sau đó lại một mình đến Boston, nơi đó có quá nhiều hồi ức của hai người.

Anh ta còn đến quán hải sản gặp ai cô cũng giới thiệu, nhưng mì tôm hùm không còn là mùi vị đó nữa.

Bọn họ đã từng động một tí là gọi điện nói chuyện nửa tiếng, một tiếng.

Bây giờ đến cả tin nhắn của anh ta cô cũng không trả lời nữa.

Có khoảnh khắc Tề Chính Sâm thật sự muốn đứng trước mặt cô hỏi lại rằng, em có thể tha thứ cho anh một lần không. Có phải em đã quên mất em đã nói gì lúc ở khách sạn gần nhà bà ngoại năm hai mươi tuổi rồi không?

Em nói cho dù có bao nhiêu lần em cũng tha thứ.

Cho dù anh đúng hay sai, em sẽ mãi mãi kiên trì đứng về phía anh.

Nhưng Thương Uẩn ở bên cạnh cô, anh ta liền kiềm chế tất cả suy nghĩ, không thể nào phá hoại buổi xem mắt hôm nay của cô.

Hứa Tri Ý và anh nắm tay xong lại hỏi thăm vợ anh mấy câu đơn giản.

Chung Nghiên Nguyệt biết người trước mặt là Hứa Tri ý, người phụ nữ khiến Tề Chính Sâm trằn trọc, canh cánh trong lòng.

Cô ấy liếc nhìn chồng mình, một người đàn ông yêu một người phụ nữ nhiều bao nhiêu, tất cả đều ẩn chứa trong ánh mắt kiềm chế ẩn nhẫn lại liếc qua liếc lại trăm lần của anh.

Trước khi đăng ký kết hôn Tề Chính Sâm đã thẳng thắn với cô ấy, anh có người mình thích, cũng không định quên ngay.

Cô ấy và Tề Chính Sâm chỉ hẹn hò một lần rồi vội vàng đi đăng ký kết hôn, hôm đăng ký kết hôn là thứ hai, cô ấy trốn làm đến cục dân chính, ra khỏi cục dân chính lại vội vàng quay lại công ty. Đăng ký kết hôn hơn một tháng, hôm nay mới có thời gian đi chúc mừng, tình yêu không có nhưng cảm giác nghi thức vẫn nên có một chút.

Nhà hàng tư nhân này là do cô ấy chọn, chỉ là không ngờ lại gặp Hứa Tri Ý ở đây.

Thương Uẩn lịch sự mời: “Cùng nhau ăn đi.”

Tề Chính Sâm: “Không làm phiền nữa, hai người ăn đi.”

Phòng bao anh ta đặt ở ngay bên cạnh.

Mái hiên chỉ ngắn ngủi mấy mét nhưng anh ta giống như đi qua hai mươi năm.

Bước vào phòng bao, Chung Nghiên Nguyệt ra hiệu nhân viên phục vụ không cần ở lại, đóng cửa sổ lại, vốn dĩ đã thanh nhã lại càng yên tĩnh hơn.

Trước khi kết hôn, sau khi kết hôn Tề Chính Sâm đều nói không nhiều, lúc ăn cơm càng im lặng hơn.

“Có phải anh nghĩ không thông, cô ấy thà đi xem mắt cùng với một người xa lạ cũng không muốn chấp nhận anh đúng không?”

Tề Chính Sâm đưa menu cho cô ấy, chỉ nói hai chữ: “Gọi món.”

Chuyện anh nghĩ không thông quá nhiều, chuyện nghĩ không thông nhất chính là, sao cô lại nỡ tình cảm hơn hai mươi năm của bọn họ, nói không cần là không cần.

Hơn hai mươi năm, làm sao cô nỡ.

Tề Chính Sâm mở khung trò chuyện ra, sau khi đấu tranh một lúc:【Cậu ta không thích hợp với em.】

Phòng bao bên cạnh.

Điện thoại Hứa Tri Ý rung, Anh Hai:【Cậu ta không thích hợp với em.】

Xem xong tin nhắn đặt lại điện thoại lên bàn, không trả lời.

Bố mẹ không biết cô thích Tưởng Ti Tầm, còn từng tỏ tình, chính cô cũng không hy vọng bố mẹ biết, đã sắp xếp xem mắt, cô đến cho có lệ, chưa nghĩ đến việc phải làm gì với Thương Uẩn.

“Tin nhắn của Tề Chính Sâm?” Thương Uẩn gọi món xong, đưa menu cho nhân viên phục vụ, “Đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn.”

Anh ta chậm rãi quay người lại, nói, “Nói tôi và cô không thích hợp?”

Hứa Tri Ý giật mình: “…..”

Vậy mà cái gì anh ta cũng đoán được.

Thương Uẩn cười: “Vừa rồi nhìn thấy bọn cô không có ý định chào hỏi với đối phương, tôi chỉ có thể coi như mọi người không quen nhau thay bọn cô giới thiệu.”

Anh ta theo thói quen cầm hộp thuốc lá ở trên bàn lên lấy một điếu ra, liếc nhìn cô sau đó lại để điếu thuốc vào trong hộp.

Rất nhanh Hứa Tri Ý đã khôi phục lại bình tĩnh như thường: “Cảm ơn sếp Thương.”

Thương Uẩn: “Không cần khách sáo. Tề Nhị có người trong lòng, mặc dù tôi không biết cụ thể người phụ nữ đó là ai, nhưng ánh mắt vừa rồi đó của cậu ta đã bán đứng cậu ta. Nếu như cậu ta đã nể mặt tôi rồi thì, thể diện nên có tôi vẫn nên cho, có đúng không?”

Nói rồi anh ta lịch sự để chén trà vào bên cạnh tay cô.

“Trà của bọn họ không tồi, thử đi.”

Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông trước mặt, một số phương diện của anh ta quá giống người nào đó.

Lúc này Thương Uẩn mới nhân cơ hội cởi áo vest ra, không đứng dậy treo vào trong tủ, tiện tay đặt sang ghế trống bên cạnh, “Đang thông qua tôi nhìn ai sao?”

Anh ta nói chuyện sắc bén, trực tiếp như vậy, Hứa Tri Ý đột nhiên không nắm bắt được.

Vừa rồi cô nhìn ánh mắt của anh ta, giống như đang tìm thứ gì đó ở trên người anh ta.

Thương Uẩn nói đùa: “Coi tôi thành người nào đó nhưng không thành.”

Hứa Tri Ý: “Cái này không phải. Anh và anh ấy không giống nhau.”

Ai cũng không thể là anh.

Vừa rồi cô chỉ nghĩ đến chuyện lần nào Tưởng Ti Tầm cũng đặt cốc nước ở bên cạnh tay cô, nhất thời thất thần.

Cô cầm chén trà lên thử, tránh để nói càng sâu hơn.

Hôm nay bọn họ đến để xem mắt, không thể nào tránh khỏi chủ đề này.

Thương Uẩn nói thẳng: “Có yêu cầu gì với hôn nhân không?”

Hứa Tri Ý: “Không phải chỉ cần ăn cơm là xong sao?”

Thương Uẩn bật cười: “Được.”

Giây sau anh ta rất tinh tế chuyển chủ đề, “Hình như cô có tình yêu sâu sắc với in 3D, mấy năm nay đều ở trong ngành này, trong nước nước ngoài, thượng nguồn hạ nguồn cô đều chiếm tất cả.”

Hứa Tri Ý: “Không còn cách nào khác, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bố nuôi.” Đương nhiên còn còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, Thẩm Thanh Phong.

“Gia đình nhà anh hình như có hợp tác trong lĩnh vực y tế này với nhà họ Lộ ở Hồng Kông?” Cô hỏi.

Thương Uẩn gật đầu: “Trùng hợp mảng y tế này do tôi phụ trách.” Anh ta cười ôn hòa, “Nếu không tôi cũng không biết mạng lưới của cô lại nhiều như vậy.” Lại nói thêm hai câu, “Yên tâm, phương hướng kinh doanh của chúng ta không xung đột, không phải là đối thủ cạnh tranh.”

Hứa Tri Ý cười, “Là đối thủ cạnh tranh cũng không có gì phải lo sợ, biết người biết ta.” Cô chuyển chủ đề, “Sao Lộ Kiếm Lương lại có hứng thú với ngành y tế này.”

Thương Uẩn: “Không phải ông ta có hứng thú, là vợ ông ta – Thẩm Thanh Phong dã tâm lớn.”

Sau khi đồ ăn được mang lên, Thương Uẩn tuân theo nguyên tắc ‘Chỉ ăn cơm là xong’, không nói nhiều nữa.

Nói là ăn cơm nhưng Hứa Tri Ý căn bản không có tâm trạng ăn, phòng bao bên cạnh là Tề Chính Sâm, Tưởng Ti Tầm đang trên đường đến đón cô. Cô và Tưởng Ti Tầm cũng hai tuần không gặp, tính kỹ ra thì còn chưa đến hai tuần. Sau khi cô tỏ tình, ngày hôm sau anh đã quay lại Manhattan, công ty bên đó có chuyện gấp cần anh phải quay về xử lý.

Không ngờ là nhanh như vậy đã về nước.

Cô và Thương Uẩn ăn được một nửa, phòng bao bên cạnh đã thanh toán, nhân viên phục vụ tiễn hai người rời đi.

Đi ngang qua mái hiên trước cửa, bóng dáng mấy người rơi xuống cửa lưới của phòng bao, một trong số họ dừng lại ở trên cửa sổ.

Tề Chính Sâm liếc nhìn cửa phòng bao, trước khi Chung Nghiên Nguyệt xoay người quay đầu lại anh ta đã thu hồi tầm mắt.

Ra khỏi tứ hợp viện, đi trong con hẻm hoa hòe rơi đầy đất, anh ta luôn muốn quay đầu nhìn lại phía sau.

Sắp đến trước xe, anh ta nói với người phía trước: “Em lên xe trước đi, tôi đi hút điếu thuốc.”

Chung Nghiên Nguyệt không thèm quay đầu lại, làm động tác OK.

Tề Chính Sâm đứng dưới gốc cây hoa hòe, vừa mới châm thuốc, một chiếc xe ô tô màu đen lao thẳng về phía anh ta. Anh ta đứng bên lề đường, nhìn rõ biển số, không có ý định tránh đường.

Xe dừng cách anh ta nửa mét, Tưởng Ti Tầm từ ghế sau đi xuống.

Tề Chính Sâm vứt hộp thuốc chỉ còn một điếu cho anh, “Về bao giờ đấy?”

“Hạ cánh lúc 6 giờ sáng.”

“Tri Ý xem mắt ở nhà hàng phía trước.”

“Tôi biết, qua đây đón cô ấy.”

Ngón tay Tưởng Ti Tầm nghịch điếu thuốc, không hút.

Tề Chính Sâm mạnh mẽ thở ra một làn khói, “Bác Hứa bảo cậu đến giám sát cô ấy xem mắt?”

Tưởng Ti Tầm không trả lời, giơ tay hỏi anh bật lửa.

“Thương Uẩn và cậu cùng một loại người, Tri Ý căn bản không chống đỡ được, bọn họ không thích hợp.” Tề Chính Sâm bất mãn, “Cậu thì hay rồi, không giúp đỡ thì thôi đi, còn giúp bác Hứa đẩy Tri Ý vào hố lửa.”

Tưởng Ti Tầm dùng sức bóp mạnh điếu thuốc, có một số mảnh thuốc vương vãi dưới đất.

Trong xe, vệ sĩ thấy sếp vẫn để tay ở đó, đối phương không có ý định đưa bật lửa cho anh, anh ta vội đưa bật lửa của mình qua.

Lúc này Tề Chính Sâm mới chú ý đến tay của Tưởng Ti Tầm, nhớ ra mình mới chỉ đưa thuốc, quên mất đưa bật lửa, ném bật lửa qua.

Cùng lúc Tưởng Ti Tầm nhận được hai cái bật lửa.

Điện thoại Tề Chính Sâm có tin nhắn đến, Chung Nghiên Nguyệt:【Công ty có việc, tôi về trước, anh ngồi nhờ xe sếp Tưởng đi. 】

Anh ta trả lời:【Được.】

Mặc dù nói kết hôn nhưng trong lòng anh ta ngày nào cũng nhớ Tri Ý, Chung Nghiên Nguyệt cũng có người mình thích, sau khi kết hôn bọn họ đều sống trong những ngày cẩu thả.

“Tôi ngồi xe cậu.” Tề Chính Sâm nói với Tưởng Ti Tầm.

Tưởng Ti Tầm: “Không có cách nào cho cậu đi nhờ, phải đón Tri Ý.”

“Chính vì trong xe có Tri Ý tôi mới muốn ngồi cùng một đoạn.”

“Bây giờ cậu đã kết hôn rồi.”

Tưởng Ti Tầm nhắc nhở anh ta sự thật tàn khốc này.

“Trong xe cũng không phải chỉ có tôi và cô ấy.” Tề Chính Sâm dập điếu thuốc, “Chúng tôi còn có tình thân hơn hai mươi năm, điều này bác Hứa và bác gái đều không thể nào so sánh được. Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy, đã rất lâu không nhìn thấy cô ấy rồi. Cậu thả tôi xuống ở bất cứ ngã tư nào cũng được.”

Anh ta mở cửa sau lên xe, ngồi ở sau ghế lái phụ.

Tưởng Ti Tầm đứng ở ngoài xe nửa phút, cũng ngồi ở ghế sau, cởi áo vest vứt lên hộp kê tay, hỏi Tề Chính Sâm: “Cậu vừa nói tôi với Thương Uẩn cùng một kiểu người? Sao lại cùng một kiểu người?”

Tề Chính Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, “Cậu và Thương Uẩn tiếp xúc ít, có lẽ không chú ý, tác phong của hai người gần như là giống nhau, tính cách cũng giống đến sáu bảy phần. Không phải là cùng một kiểu người thế là gì. Mấy năm nay tôi còn không nhìn rõ Thương Uẩn chứ đừng nói là Tri Ý.”

Tính cách sáu bảy phần giống nhau, Tưởng Ti Tầm nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

Đợi hai mươi phút, Hứa Tri Ý vẫn chưa ra.

Anh gửi tin nhắn hỏi cô:【Vẫn chưa kết thúc?】

Một lúc sau Hứa Tri Ý mới trả lời anh:【Nói chuyện dự án.】

Tưởng Ti Tầm:【Em và Thương Uẩn có thể có dự án gì nói chứ.】

Hứa Tri Ý:【Cứ nói thôi, nói không chừng sau này có cơ hội hợp tác.】Nửa năm gần đây cô thường xuyên ở Bắc Kinh. Mấy năm nay phàm là những dự án mà ông chủ đứng đằng sau là Thẩm Thanh Phong, cho dù là ở trong nước hay nước ngoài cô đều tham gia vào toàn bộ quá trình.

Bên Manhattan có mấy dự án, hiện tại cũng do cô thực hiện.

Chính nhờ vừa rồi sau khi nói chuyện với Thương Uẩn, cô dự định từ chức mọi chức vụ ở chi nhánh của Viễn Duy bên Manhattan, chính thức xin quay trở lại Bắc Kinh bên này. Từ lời nói của Thương Uẩn có thể biết rằng hiện tại trọng điểm đầu tư của Thẩm Thanh Phong là lĩnh vực y tế và y sinh học trong nước.

Cô đoán, ngoài mặt Thẩm Thanh Phong đề nghị Lộ Kiếm Lương đầu tư vào lĩnh vực y tế là vì nghĩ cho nhà họ Lộ nhưng thực chất là đang mượn sức ảnh hưởng của nhà họ Lộ để tích lũy mối quan hệ cho chính mình, bí mật mở đường cho Công nghệ KEWE tiến vào thị trường nội địa.

Công nghệ KEWE là tâm huyết nửa đời người của Thẩm Thanh Phong, dựa vào hai lần kết hôn đổi lấy, là thứ bà ta để ý nhất.

Nếu như đối phương đã chuyển trọng tâm vào thị trường trong nước, đương nhiên cô cũng phải chuyển hướng theo.

Cô xin từ chức còn có lý do cá nhân, cô và Tưởng Ti Tầm đã không có khả năng nữa, ở lại đó chỉ làm anh có thêm gánh nặng tâm lý.

Thương Uẩn nhìn thời gian, thích hợp để kết thúc bữa cơm xem mắt này.

“Hình thức buổi gặp mặt hôm nay không đúng lắm, sau này có cơ hội sẽ hẹn ở một nơi không chính thức như này, chúng ta nói chuyện vui vẻ hơn.”

Hứa Tri Ý: “Lần sau tôi mời anh.”

Thương Uẩn hoàn toàn coi cô nói theo phép lịch sự, cười đồng ý.

Hai người chia tay nhau ở cổng tứ hợp viện, một người đi về con hẻm phía Bắc, một người đi về phía Nam.

Hứa Tri Ý nhìn thấy xe của Tưởng Ti Tầm, cô đi thẳng về phía cửa ghế lái phụ, nếu như là trước đây, nếu như cô ngồi ghế lái phụ Tưởng Ti Tầm sẽ ngăn cản, nhưng hôm nay không có.

Thắt dây an toàn, cô hơi nghiêng mặt, nói cảm ơn với người đàn ông phía sau: “Làm phiền anh rồi, sếp Tưởng.” Hoàn toàn không biết có người ngồi đằng sau mình.

Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Không phiền.”

Rất nhanh Hứa Tri Ý quay người lại ngồi im, từ sau khi tỏ tình cô hoàn toàn coi anh là sếp, ngay cả lúc ở riêng cũng vậy.

Thật ra bắt đầu từ mấy năm trước bọn họ cũng không còn thân thiết như vậy nữa, anh đi công tác sẽ không dẫn cô đến quán bar, càng không một mình dẫn cô ra ngoài ăn. 

Có lần cô gửi tin nhắn cho anh: Hôm nào anh rảnh? Tôi mời anh ăn cơm.

Sáu tiếng sau anh mới trả lời cô, trước đây chưa bao giờ cách lâu như vậy: Gần đây đều không rảnh, đang ở Hồng Kông.

Hóa ra là do chênh lệch múi giờ, cô lại hỏi: Vậy hôm nào anh về?

Anh nói: Chưa xác định, có lẽ phải hai ba tháng.

Vừa nghe phải ở Hồng Kông lâu như vậy: Anh có bạn gái rồi sao?

Anh trả lời: Không có. Tôi không kết hôn, em có bất cứ chuyện gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.

“Thả cậu xuống phía trước?”

Giọng nói của Tưởng Ti Tầm cắt đứt suy nghĩ của cô, anh đây là đang hỏi cô có muốn xuống xe không?*

(Vì bên Trung xưng hô chỉ có 你 và 我 như I và you bên tiếng Anh đó với tại Tri Ý chưa biết TCS trong xe nên bả tưởng anh 3T đang nói chuyện với bả)

Hứa Tri Ý vừa định quay người lại thì một giọng nói quen thuộc khác vang lên trong xe: “Tùy cậu.”

Cô bất ngờ, Tề Chính Sâm ở trong xe?

Tề Chính Sâm nhìn người ngồi ở phía trước, không hy vọng là cô có thể quay đầu nhưng vẫn mong đợi.

Xe dừng lại.

Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội được ngồi cùng xe với cô nữa, Tề Chính Sâm giơ tay, muốn vỗ vai cô nói gì đó, cuối cùng tay giơ ra lại nắm lấy lưng ghế lái phụ.

Bao nhiêu lời muốn hỏi đến bên miệng lại không hỏi nữa.

“Chăm sóc tốt cho chính mình.”

Hứa Tri Ý dùng sức cắn môi, sau đó nghe thấy tiếng đóng cửa.

Sáu năm trước, cô về thăm ông bà ngoại, anh đến sân bay đón cô, khi đó ba người bọn họ cũng ngồi vị trí như này, anh dựa vào lưng ghế nói chuyện với cô, còn gõ vào cốc thủy tinh của cô, nhắc nhở cô uống chậm thôi, đừng tham lạnh.

Anh xuống xe, tài xế cũng xuống, Tưởng Ti Tầm từ ghế sau chuyển lên ghế lái.

Hứa Tri Ý nhìn người từ gương chiếu hậu bên ngoài, xe lại khởi động, người trong gương chiếu hậu cũng ngày một xa.

Trước đây ngồi xe về trường cô sẽ luôn dựa sát vào kính vẫy tay với anh, chiều chủ nhật quay lại trường, nếu như trùng hợp hôm đó anh cũng ở nhà bà ngoại anh thì sẽ đưa cô đến điểm chờ xe.

Cách một lớp kính xe, cô vừa vẫy tay vừa dùng khẩu hình nói với anh: Anh Hai, gọi điện thoại cho em!

Anh ở bên ngoài xe nói: Đương nhiên.

Số điện thoại các giáo viên đời sống của cô anh thuộc làu làu.

Chiếc xe rẽ, trong gương chiếu hậu không nhìn thấy gì nữa.

Tưởng Ti Tầm đưa hộp khăn giấy cho cô, “Tề Chính Sâm chào em chỉ là muốn quay lại làm người thân với em.”

“Cảm ơn.” Hứa Tri Ý rút mấy tờ ra, trả lời: “Anh nói với anh ấy, không có khả năng đó.”

Không có người phụ nữ nào đồng ý để cho chồng mình và bạch nguyệt quang* làm người thân, dù sao cô cũng không làm được.

(Bạch nguyệt quang: là hình ảnh ẩn dụ cho người mình yêu thương hết lòng, khao khát muốn có được nhưng không thể ở bên cạnh nhau, không thể cùng nhau đi hết cuộc đời.)

Suy bụng ta ra bụng người.

Một ngày nào đó, anh sẽ dần dần quên đi cô, có cuộc sống của riêng mình.

Bây giờ Tưởng Ti Tầm biết cô thích anh, Hứa Tri Ý cảm giác không được thoải mái, tìm chuyện nói: “Anh quay về thăm cô Tưởng sao?”

Tưởng Ti Tầm nhìn đuôi xe phía trước: “Không phải.”

Anh quay đầu nhìn cô, “Nói chuyện với Thương Uẩn rồi?”

“Ừ.”

“Không phải nói chỉ ăn bữa cơm đối phó à.”

“… Vậy cũng không thể chỉ ăn không nói chuyện.”

“Nói chuyện với Thương Uẩn thế nào?”

Hứa Tri Ý mở tờ giấy nhàu nát trong tay sau khi lau nước mắt ra, gấp làm đôi rồi lại gấp làm đôi, sau đó lại mở ra, tiếp tục gấp.

Lặp đi lặp lại những hành động vô nghĩa.

Một lúc lâu sau mới trả lời anh: “Bố tôi bảo anh hỏi sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Vì sao lại cảm thấy tôi làm chuyện gì cũng là do bác Hứa sai bảo?”

Lại im lặng một lúc lâu nữa.

“Nói chuyện rất vui, phương diện nào anh ta cũng xuất sắc.”

Bố mẹ đã cẩn thận lựa chọn đối tượng xem mắt cho cô, sao có thể không xuất sắc được.

Dừng một lúc, Hứa Tri Ý: “Gác chuyện tình yêu sang một bên, là một đối tượng kết hôn rất chất lượng. Anh ấy cũng là kiểu người tôi tôi ngưỡng mộ, tán thưởng, hẹn lần sau gặp nhau.” Anh không cần bởi vì từ chối tôi mà cảm thấy áy náy.

Tưởng Ti Tầm dừng xe lại bên lề đường, nới lỏng dây an toàn: “Tìm cơ hội, tự em đi hỏi Hứa Hành, trước khi biết chuyện ôm nhầm rốt cuộc tôi đối xử với Ngưng Vi như nào, đó mới là chịu sự ủy thác của bác Hứa. Với em không phải.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK