• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Phong đeo kính râm, không cách nào bắt được ánh mắt biến động lúc nghe cô nói ‘báo thù thành công Thượng Thông Hú’.

Hứa Tri Ý cũng không bắt ngay lập tức, chỉ cần khiến cho tâm trí đối phương rối loạn thì đã đạt được mục đích.

Thẩm Thanh Phong cười, “Vậy lát nữa gặp nhau trên tiệc gia đình. Gió lớn, xin thất lễ.”

Bà ta lấy chiếc khăn choàng dài chống nắng từ trong túi ra, rũ rũ vài cái rồi buộc vào eo.

Chiếc khăn choàng bằng vải sa tanh buộc trên chiếc váy màu đen, làm tôn lên chiếc váy, đồng thời cũng là một điểm nhấn nổi bật.

Chuyện của Thượng Thông Hú gần như không hề ảnh hưởng một chút nào đến bà ta, bước đi nhẹ nhàng duyên dáng, nhìn vào gương trang điểm, vừa đi vừa chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay.

Mất bao lâu để tạo hình, không nên chờ ở trong sân.

Một dáng người màu xanh đậm xuất hiện trong tầm mắt.

Thẩm Thanh Phong cất gương ngẩng đầu, chồng đang đợi bà ta.

Điếu xì gà kẹp giữa các ngón tay của Lộ Kiếm Lương đã cháy một nửa, liếc nhìn người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, “Cho dù bà không mặc thì hôm nay nó cũng chẳng liếc nhìn bà nhiều đâu.”

Thẩm Thanh Phong không những không tức giận mà còn cười rất rạng rỡ, “Nếu như tôi không mặc chỉ sợ ông không vui.”

Lộ Kiếm Lương bị nghẹn, hừ lạnh.

“Rốt cuộc đúng là ông không hiểu em Tư ông, hôm nay ông ấy sẽ nhìn tôi, vì để trong lòng ông không thoải mái mà ông ấy sẽ nhìn.”

Thẩm Thanh Phong đè mái tóc khó khăn lắm mới chỉnh được, không rảnh ở trong sân nói nhảm với ông, “Tôi đã giúp ông nắm chặt thẻ bài nhà họ Ngu trong tay, trừ khi Hứa Tri Ý có bản lĩnh nhẫn nhịn xuất sắc, không đi tìm Tưởng Ti Tầm đối chất.” Một khi Hứa Tri Ý hỏi, quan tâm chuyện nhà họ Ngu, tiếp sau đó Tưởng Ti Tầm chắc chắn sẽ giữ gìn khoảng cách với nhà họ Ngu.

“Nhớ thực hiện lời hứa của ông.” Người phụ nữ chỉ để lại cho ông ta một bóng lưng duyên dáng.

Cho dù là bà ta khiến mối quan hệ giữa Tưởng Ti Tầm và Hứa Tri Ý rạn nứt hay là khiến Tưởng Ti Tầm và nhà họ Ngu dần dần xa cách, Lộ Kiếm Lương hứa sẽ đưa dự án hợp tác đó giữa nhà Thương Uẩn và nhà họ Lộ cho bà ta phụ trách.

Vụ bê bối kia không phải vì ông ta quá đa nghi mà là dã tâm của Tưởng Ti Tầm quá lớn, muốn tranh giành vị trí người nắm quyền tiếp theo của nhà họ Lộ.

Ông ta không thể không phòng bị.

Ở Hồng Kông, không thể nào tránh hợp tác với nhà họ Ngu, trừ khi nỡ từ bỏ lợi ích khổng lồ đó.

Ban hội đồng quản trị sẽ không cho phép, chỉ đơn giản coi là trò chơi.

Nhà họ Hứa và nhà họ Lộ, Tưởng Ti Tầm sẽ nỡ từ bỏ một cái, cá và bàn chân gấu, làm sao ông ta có thể để cháu trai mình có được cả hai.

Lộ Kiếm Lương dập điếu xì gà vẫn chưa hút xong, đi vào trong biệt thự.

Ở bên trái sân hôm nay gió thổi dữ dội, Hứa Tri Ý lại kéo khăn choàng lên.

Bác Trang gọi người đổi cho cô một cốc trà nóng khác, dì mang trà đến hỏi cô: “Hứa tiểu thư, cô không lạnh sao?”

“Không lạnh, cháu sợ nóng.”

Hứa Tri Ý cầm cốc trà, lại nhìn về vịnh phía trước, núi biển đều có, nếu như là một ngày nắng không có gió, ngồi ở đây có thể thưởng thức được cảnh đẹp say đắm lòng người.

Cầm điện thoại ở trên bàn lên gọi điện cho thư ký Thái, “Tôi muốn biết về nhà họ Ngu.”

Thư ký Thái: “Bao gồm cả Ngu Duệ sao?”

Hứa Tri Ý cười: “Chọc người khác ông còn giỏi hơn cả Thẩm Thanh Phong.”

Thư ký Thái: “….”

“Vậy thì tiện tìm hiểu một chút.”

“Thực lực của nhà họ Ngu ở Hồng Kông có lẽ sếp Hứa cũng biết, ngang hàng với nhà Ninh Doãn, hợp tác giữa nhà họ Lộ và nhà họ Ngu vô cùng chặt chẽ. Muốn làm người nắm quyền nhà họ Lộ phải biết cân bằng và duy trì mối quan hệ lợi ích với các gia tộc lớn, đây là điều cơ bản nhất.”

“Ngu Duệ nhỏ hơn sếp Tưởng hai tuổi, năm nay 30 tuổi, chưa kết hôn. Đường ai nấy đi với vị hôn phu trước đó ngay trước đám cưới, hai nhà đè hết tin tức xuống, nguyên nhân hủy bỏ hôn lễ người ngoài không rõ. Sếp Hứa, nếu như cô cần tôi có thể đi nghe ngóng.”

Hứa Tri Ý: “… Cái này không cần.”

Thư ký Thái tiếp tục: “Ngu Duệ là người phụ nữ coi trọng sự nghiệp, sau khi hủy bỏ hôn lễ đã công khai không kết hôn trước mặt giới truyền thông. Bố cô ấy là người nắm giữ và quản lý quyền lợi lớn nhất của gia tộc, năm ngoái cô ấy đã tiến vào lĩnh vực kinh doanh cốt lõi của tập đoàn. Từ đó về sau đương nhiên cũng ít tiếp xúc với nhà họ Lộ.”

“Chuyện tình cảm giữa cô ấy và sếp Tưởng tôi không rõ, có điều quả thực trước đây cô ấy rất gần gũi với sếp Tưởng. Khi đó ngoại trừ Hứa Ngưng Vi ra thì là người khác giới duy nhất được sếp Tưởng nghiêm túc tổ chức sinh nhật, không giống tiệc sinh nhật qua quýt của Ninh Doãn.”

Trong điện thoại quá im lặng, thư ký Thái dừng lại: “Có phải tôi còn nói nhiều hơn Thẩm Thanh Phong không?”

Hứa Tri Ý nói đùa: “Vậy nên mới nói ông chọc người khác còn giỏi hơn Thẩm Thanh Phong.”

“Tôi xin lỗi.”

Đột nhiên thư ký Thái không dám nhiều lời nữa, sợ giúp hóa phiền.

Hứa Tri Ý vào thẳng vấn đề chính: “Không sao, cho dù ông không nói, Thẩm Thanh Phong cũng từ từ để lộ cho tôi, bà ta thích dùng con dao cùn nhất để c ắ t từng thớ thịt, sẽ không dứt khoát một lần với tôi.”

Lại hỏi thư ký Thái: “Thiết lập quỹ gia tộc theo đuổi người cũng là vị Ngu đại tiểu thư này?”

“Đúng vậy. Nhưng không biết vì sao lại được lan truyền rộng rãi như này, bình thường con người cô ấy vô cùng khiêm tốn.”

“Được, tôi hiểu rồi.”

“Sếp Hứa, có còn vấn đề gì khác cần tôi bổ sung không?”

Hứa Tri Ý dứt khoát hỏi một lần cho rõ: “Ngu Duệ thích màu gì?”

Cái này nằm ngoài dự đoán của thư ký Thái: “Mười phút sau tôi trả lời cô.”

Mất nhiều thời gian hơn một chút, mười sáu phút sau thư ký Thái trả lời:【Tím khoai môn. Mười bộ lễ phục thì phải có đến năm bộ là màu tím khoai môn, thích hoa lay ơn màu tím khoai môn, đến cả cốc cà phê và đ ĩa cũng là màu này.】

Hứa Tri Ý:【Cảm ơn ông.】

Đặt điện thoại xuống, nhấp một ngụm trà, trà đã không còn nóng.

Nếu như Thẩm Thanh Phong đã lôi Ngu Duệ ra, vậy thì đại tiểu thư nhà họ Ngu này không thể nào chỉ là một sự tồn tại đơn giản, cốc cà phê màu tím khoai môn không phải trọng điểm. Tưởng Ti Tầm cũng sẽ không nhìn vật nhớ người, trọng điểm là Ngu Duệ, người này đã từng xuất hiện trong cuộc sống trước đó của Tưởng Ti Tầm, sau này anh tiếp quản gia sản nhà họ Lộ, trong công việc hai người này sẽ xuất hiện cùng nhau.

Nếu như cô đi tìm Tưởng Ti Tầm, vậy thì mục đích gây chia rẽ lần này của Thẩm Thanh Phong đã đạt được.

Không tìm, bản thân tự kìm nén, kìm nén lâu sẽ gây nội thương.

Dù sao thì cho dù cô có nhận hay không nhận ‘quà gặp mặt’ này thì Thẩm Thanh Phong đều thắng.

Hứa Tri Ý lại đưa cốc trà đến bên miệng, còn chưa chạm vào môi cốc đã bị người khác lấy đi.

“Không cảm nhận được anh đến sao?” Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen ngồi xổm trước mặt cô, hôm nay cô ngồi trên ghế, cao hơn anh một cái đầu.

Tưởng Ti Tầm bỏ cốc trà lạnh xuống bàn, hai tay nắm lấy thành ghế, “Ngồi đầu gió không lạnh sao? Bị gió thổi ngốc rồi à?”

Hứa Tri Ý: “Bị gió anh mang đến thổi ngốc rồi.”

Người đàn ông bật cười, hai tay vòng qua sau lưng cô, ôm cô vào trong lòng, “Anh mang gió gì đến? Hửm?”

Hứa Tri Ý vòng qua cổ anh, trêu anh: “Gió làm em hắc hóa.”

Tưởng Ti Tầm: “Thẩm Thanh Phong khiêu khích gì em rồi?”

Hứa Tri Ý và người đàn ông nhìn nhau, khiêu khích bình thường không làm gì được cô, hơn nữa Thẩm Thanh Phong cũng sẽ không dùng kiểu đối phó cấp thấp như với Hứa Ngưng Vi để đối phó với cô.

Tưởng Ti Tầm thấp giọng hỏi: “Sao không nói chuyện? Có liên quan đến anh sao? Không sao, em cứ nói thẳng đi. Chỉ cần chuyện em không yêu anh nữa có thể kích động được anh thì những thứ khác đều không kích động được.”

Hứa Tri Ý cúi người, mặt dán lên mặt anh.

Người đàn ông thuận thế ôm cô chặt hơn.

Cô im lặng không nói, lại còn dính lấy anh như vậy, có vẻ như đang an ủi.

Tưởng Ti Tầm chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất: “Thẩm Thanh Phong lại ly gián anh và bố anh à? Có phải là ám thị với em, anh còn có em trai ruột hoặc là em gái ruột nào đó ở bên ngoài không?”

Hứa Tri Ý: “…..”

Không ngờ được là đến cả tình tiết m á u c h ó như này anh cũng nghĩ đến.

Tưởng Ti Tầm: “Chỉ có chuyện như này mới có thể hoàn toàn làm anh và bố anh lục đục. Hai bố con anh mâu thuẫn, bác cả anh là người vui nhất.”

Buông người trong lòng ra, “Bên ngoài lạnh, vào trong nhà thôi.”

Anh lại nói, “Có em trai ruột hay em gái ruột bên ngoài hay không hỏi thẳng bố anh, bớt để bác cả anh làm ầm ĩ chuyện này.”

Tay của Hứa Tri Ý bị người đàn ông nắm lấy, cô rụt tay lại, “Ở nhà ông nội anh, chú ý chút đi.”

Tưởng Ti Tầm quay đầu nhìn cô: “Bác Trang còn nhìn ra được quan hệ của anh với em là gì, em cảm thấy mắt ông nội không tốt sao?”

“Nhưng bố mẹ em đều không nhìn ra.”

“Bởi vì anh ở nhà em còn lâu hơn em, từ lúc đầu đã chăm sóc em, đi đâu cũng dẫn theo em.”

Hứa Tri Ý nắm lấy ngón tay của người đàn ông: “Còn người Thẩm Thanh Phong này không chỉ đơn thuần là khiêu khích, bà ta sẽ khiến người khác không ngừng hao tổn chính mình.”

Tưởng Ti Tầm: “Vậy nên đó là lý do vì sao khi đó mẹ anh quyết định l y hôn.”

Hứa Tri Ý đột nhiên đứng lại: “Em không thể nào dành thời gian với bà ta được.”

Tưởng Ti Tầm cũng dừng lại, anh không rõ kế hoạch của cô, nhìn có vẻ là có biến động, “Suy nghĩ thêm mấy phút đi.”

“Không cần.”

Hứa Tri Ý gọi điện cho Lý Khả, bảo đối phương tạm thời đừng rời Hồng Kông.

Quà gặp mặt cô chuẩn bị cho Thẩm Thanh Phong còn chưa đủ sức nặng, trực tiếp thêm vào thành ý lớn nhất.

Lý Khả ở đầu bên kia điện thoại: “Sếp Hứa, cô bình tĩnh một chút, trên tiệc gia đình nói thẳng với Thẩm Thanh Phong KEVE là của cô bà ta sẽ điên lên.”

Hứa Tri Ý: “Chính là để cho bà ta điên, điên rồi mới không có thời gian làm hao tổn tôi.”

Dặn dò Lý Khả xong, cúp điện thoại, cô quay mặt nói xin lỗi với người đàn ông ở bên cạnh, “Tiệc gia đình nhà anh, đã định trước không có cách nào hòa hợp êm thấm rồi.”

Ngoài mặt giả vờ hòa hợp êm thấm cũng không làm nổi.

Tưởng Ti Tầm: “Không sao. Để bố anh quậy vũng bùn này trước, Ông nội có trách cũng chỉ trách bố anh.”

Hứa Tri Ý: “….”

Vừa đi đến trước sân, xe của anh chị họ một trước một sau tiến vào.

Hứa Tri Ý nhìn qua, người đàn ông xuống khỏi chiếc xe đầu tiên tuổi tác không khác mấy so với Tưởng Ti Tầm, mặt mũi có thể nhìn ra dáng vẻ của Lộ Kiếm Lương.

Xuống khỏi chiếc xe thứ hai là hai cô gái, nhìn là biết con gái ruột Lộ Kiếm Lương, như đúc từ một khuôn ra.

Giả vờ khách khí ngoài mặt vẫn cần thiết, cùng nhau gật đầu, chào hỏi hai câu.

Chị họ cả không muốn gặp anh nhất, chào hỏi xong khoác tay chị Hai nhanh bước rời đi.

Năm đó chị họ cả ở trước mặt anh chế giễu, cười đùa vô số lần: Mày sắp có mẹ mới rồi, chú Tư sẽ cưới con hồ ly tinh đó.

Ai có thể ngờ được hơn hai mươi năm sau, chiếc boomerang đó lại quay lại với mình.

Kết quả là bố mình cưới ả hồ ly tinh đó, Thẩm Thanh Phong trở thành mẹ mới của bọn họ.

Trưởng bối đã đến đủ, tiểu bối không mang theo bạn đời cũng không mang theo con cái, không có tiếng nô đùa của bọn trẻ, phòng khách rộng lớn rõ ràng vô cùng tĩnh lặng.

Hôm nay Tưởng Ti Tầm là tiểu bối duy nhất ngoại lệ, dẫn theo Hứa Tri Ý về.

Hứa Tri Ý lại gặp mặt Thẩm Thanh Phong ở phòng khách.

Nụ cười của đối phương tao nhã, quay người hỏi: “Đã xác thực tính chân thật món quà gặp mặt tôi tặng cô rồi nhỉ, có phải là vô cùng có thành ý, không hề khoác loác một chút nào?”

Lại dịu dàng hỏi: “Quà gặp mặt cô tặng tôi đâu? Tôi đang chờ để mở nó đấy. Có thể cô không biết, con người tôi cần phải dựa vào những bất ngờ không ngừng để sống, những ngày tháng bình đạm thật sự rất nhàm chán và thiếu sức sống.”

Hứa Tri Ý cười: “Tặng đúng lúc sau khi bắt đầu ăn.”

Thẩm Thanh Phong: “Chờ đợi món quà bất ngờ lớn Hứa tiểu thư tặng tôi.”

Lộ Kiếm Lương liếc bà ta, trong tiệc gia đình nhà họ Lộ không ai dám làm càn, bảo bà ta kiềm chế chút.

Hứa Tri Ý nghiêng người đi qua, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Phong cũng lập tức biến mất, hai mươi tám năm ba tháng, thời gian cụ thể như này rốt cuộc là ai tra ra?

Lại làm thế nào có thể tính toán chính xác như vậy được?

Tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, bên cạnh Tưởng Ti Tầm có một ghế trống.

Hứa Tri Ý nhỏ giọng hỏi: “Bác Lộ đâu anh?”

Tưởng Ti Tầm: “Ông ấy không thích đợi người khác, mỗi lần ăn cơm đều là người đến cuối cùng. Ngoại trừ đợi anh và đợi em ra thì đến ông nội anh cũng phải đợi ông ấy.”

Hứa Tri Ý ngạc nhiên, cũng thụ sủng nhược kinh, nhớ lại lần đầu gặp nhau ở London cùng Lộ Kiếm Ba, ông đợi cô gần nửa tiếng.

Đồ ăn đã lên bàn, phòng khách truyền đến giọng nói quen thuộc của bác Trang và một người khác.

Thẩm Thanh Phong không kiềm chế được ánh mắt của mình, liếc nhìn qua, người đàn ông thong dong đến muộn cuối cùng, mặc bộ vest màu đen, rất nhiều người đang đợi ông nhưng ông vẫn bình tĩnh như vậy.

Người đến đủ, Tưởng Ti Tầm là người đầu tiên cầm đũa lên ăn.

Ông cụ Lộ vừa tức giận lại thở dài nhìn đứa con trai út và đứa cháu nội nhỏ nhất của mình, cả nhà chỉ có hai cha con nó là ăn trước, vừa ăn vừa nhỏ giọng nói chuyện gì đó.

Người khác nghe giáo huấn, bọn họ thực sự là đến ăn cơm.

Hứa Tri Ý ăn một miếng bánh bột nhào nhỏ chưa ăn bao giờ, mềm mềm dẻo dẻo, không phải quá ngọt, hợp khẩu vị của cô.

Một người ngoài tham gia yến tiệc như cô không gây cản trở gì đến việc ông cụ giáo huấn, bởi vì cô không nghe hiểu tiếng Quảng Đông, miễn cưỡng có thể nghe hiểu được một hai câu.

Người đàn ông bên cạnh quay mặt qua, để đũa vào trong tay cô, lại gắp đồ ăn cho cô, “Ăn trước đi, ông nội anh nói gì không liên quan đến em.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Nhận lấy đũa.

Vậy là trên bàn ăn có hơn hai mươi người, ông cụ đang nổi giận, những người khác hoặc là cúi đầu nhìn vào đ ĩa, hoặc là cầm cốc nước ở bên tay giả vờ uống một ngụm nước.

Ngay cả Thẩm Thanh Phong cũng im lặng uống nước ấm.

Chỉ thấy một nhà ba người họ ăn rất ngon miệng.

Thẩm Thanh Phong liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện, cách xa, không nhìn rõ ở trên bộ vest của ông có hoa văn in chìm gì hay không.

Bà ta không khỏi liếc nhìn Tưởng Ti Tầm, người có khí chất giống hệt ông ở bên cạnh.

Hai cha con nhà này cố tình làm bậy ở chỗ ông cụ mà những đứa con trai và cháu nội khác đều đang thành thật nghe ông cụ giáo huấn. Bởi vì Lộ Kiếm Ba không tiêu tiền của ông cụ, ông cụ quản không nổi, tất cả tài sản của những người con trai và các cháu nội khác đều thừa kế từ chỗ ông cụ, không dám hỗn xược.

Hành động bất hiếu duy nhất của Lộ Kiếm Lương chính là làm trái ý ông cụ, trực tiếp đăng ký kết hôn với bà ta.

Nhưng sau khi đăng ký kết hôn vẫn đến chỗ ông cụ nhận tội, để mặc bố mình mắng c h ử i.

Mắng còn không đủ, ông cụ còn trực tiếp chia một phần ngành viễn thông cho con trai thứ hai và con trai thứ ba quản lý, quở trách như vậy.

Tài sản hiện nay của Lộ Kiếm Ba cụ thể là bao nhiêu, sợ là ngay cả chính ông cũng không nắm rõ.

Lúc còn trẻ, sau khi kiếm được khoản lợi nhuận đầu tiên từ việc khởi nghiệp ông đã đầu tư vào các đội đua xe, đầu tư vào các câu lạc bộ giàu có ở châu Âu. Sau khi nghỉ hưu, thường xuyên thấy bóng dáng ông xuất hiện trên sân vận động của các giải đấu và sự kiện lớn.

Tưởng Nguyệt Như thông minh nhất, con lúc nhỏ theo bà ta, lớn lên liền đưa đến bên cạnh Lộ Kiếm Ba tiêu tiền của ông.

Nghĩ đến con, đầu ngón tay Thẩm Thanh Phong không khỏi dùng sức bóp chặt cốc.

Ở bên kia bàn ăn, ba người vẫn đang ăn.

Bác Trang lại thở dài, đích thân đi qua phục vụ bọn họ.

Hứa Tri Ý nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bác Trang ạ.”

Tưởng Ti Tầm lấy đũa dùng chung gắp đồ ăn cho bố mình, chậm rãi nói: “Bố ăn nhiều vào, hôm nay phải đối phó với người trong lòng của bố, tối nay không nhìn thấy, bố có tâm trạng ăn sao.”

Dứt lời, bả vai có một bàn tay to lớn dí xuống, bác Trang nhỏ giọng nói: “Ăn không nói.”

Chọn cho bọn họ một số món ăn yêu thích, bác Trang rời đi làm việc của mình.

Lộ Kiếm Ba liếc nhìn con trai: “Biết người trong lòng bố là ai con sẽ đối phó?”

Tưởng Ti Tầm: “Nếu không phải chị dâu cả của bố, thì chính là thứ t h ố i n á t ở trong bụng, tốt nhất đừng nói.”

Lộ Kiếm Ba bị xưng hô chị dâu cả này đột nhiên làm kích động mất khẩu vị, người khác chán ghét ông thì thôi đi, nghịch tử cũng chán ghét ông.

Tưởng Ti Tầm ăn cũng tương đối, đặt đũa xuống, trùng hợp ông cụ cũng nói xong, bảo bọn họ ăn cơm.

“Ông nội, nghe nói con có em trai ruột hay là em gái ruột, chuyện này ông có biết không?”

Trực tiếp khai đao.

Thẩm Thanh Phong phản ứng kích động nhất, nhìn chằm chằm Lộ Kiếm Ba.

Ông cụ cũng hoang mang, nhìn đứa con trai út tồi tệ.

Lộ Kiếm Ba lại nhìn về phía con trai mình: “Ai nói?”

Tưởng Ti Tầm: “Bố chỉ cần trả lời có hay không có.”

Lộ Kiếm Ba: “Ở đâu ra? Với AI à?”

Tất cả mọi người trên bàn suýt chút nữa bị nghẹn c h ế t.

Bấy giờ Lộ Kiếm Ba mới chậm rãi giải thích: “Năm đó Ti Tầm sinh sớm, thân thể Nguyệt Như không tốt, con không có ý định sinh đứa thứ hai, thắt ống dẫn tinh rồi.”

Thẩm Thanh Phong sửng sốt mấy giây, tự cười chế nhạo bản thân, uống một hơi hết sạch nửa ly rượu vang.

Những gì diễn trước mặt ông trước đây giống như một trò cười.

Lộ Kiếm Lương nhìn bà ta, đưa cho bà ta một ly: “Không đủ chỗ tôi vẫn còn.”

Ở bên kia bàn ăn, Hứa Tri Ý cầm cốc nước ép để làm dịu cơn sốc của mình, hóa ra Tưởng Ti Tầm nói thời gian dự sinh của mình muộn hơn Hứa Hành là thật, không phải nói điêu.

Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông, trùng hợp Tưởng Ti Tầm cũng nhìn cô, “Sao vậy?”

Hứa Tri Ý cười: “Anh sinh sớm mà còn cao như vậy.”

Tưởng Ti Tầm đột nhiên bật cười.

Lúc này Lộ Kiếm Lương nói với em Tư mình: “Chả trách. Anh nói làm sao mà chú lại bận đến mức chỉ sinh có mỗi Ti Tầm.”

Trong câu nói móc mỉa, ai cũng nghe ra.

Lộ Kiếm Ba cười nhạt, cầm ly rượu lên, “Không tốt số bằng anh cả, bốn đứa con, nhiều con hạnh phúc biết bao.” Nói rồi làm động tác nâng ly chúc mừng từ xa.

Bốn đứa con, nhiều con hạnh phúc biết bao, như sấm đánh trên mặt đất.

Hứa Tri Ý nhìn anh chị họ bên kia, mới có ba người.

Cô nhỏ giọng hỏi người đàn ông ở bên cạnh: “Anh còn có em trai hay em gái họ nào chưa đến sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Đều đến rồi, chỉ có ba người.”

Hứa Tri Ý: “….”

Đây là bị chính em trai ruột mình trực tiếp công khai có con riêng.

Sắc mặt Lộ Kiếm Lương đông cứng ngay lập tức: “Chú Tư đúng là biết nói đùa.”

Lộ Kiếm Ba: “Nói đùa quả thật không bằng anh cả, nhưng làm cho thì em vẫn hơn anh một chút, tận tâm tận lực vì con trai mình. Con trai em cho dù có đổi họ cũng không cần cha nó không nhận nó.”

Trực tiếp đâm trúng tim đen Lộ Kiếm Lương.

Ông cụ Lộ gắp một miếng bánh bột nhào, đầu bếp đặc biệt làm cho ông mà sắp bị con bé Tri Ý ăn hết rồi.

Đức hạnh của con trai cả như nào ông cụ hiểu rõ, chỉ là không ngờ lại có món nợ phong lưu bên ngoài, có thể khiến thằng Tư chỉ thẳng mặt như này, vậy thì chắc chắn có chứng cứ.

“Tri Ý, bánh bột nhào thế nào?”

Một câu nói, kết thúc sự đối đầu của hai anh em.

Hứa Tri Ý cười: “Vô cùng ngon ạ, cháu ăn rất nhiều.”

Ông cụ Lộ: “Tối lại bảo đầu bếp làm cho cháu.” Cười đến tận mang tai, “Cháu ở Viễn Duy bao nhiêu năm như vậy, cũng không giúp đỡ gì trong nhà, bố cháu không cắt tiền tiêu vặt của cháu sao? Đổi lại là ông, cháu không nghe lời như vậy đã khoá thẻ của cháu từ lâu rồi.”

Người đã trải qua sóng to gió lớn trên thương trường, biết đột nhiên bản thân có thêm một đứa cháu nội, vậy mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi, còn nói đùa với cô.

Hứa Tri Ý: “Bố cháu không dám dừng ạ, dừng rồi mẹ cháu không tha thứ cho ông ấy.” Đang buồn ngủ thì lại có người đưa cho chiếc gối*, cô nói tiếp, “Cũng không phải cháu chỉ làm việc giúp đỡ sếp Tưởng không, cháu cũng có nghề tay trái ạ.”

(Đang buồn ngủ thì lại có người đưa cho chiếc gối*: đang ở trong tình huống khó khăn rắc rối thì lại có cách hoặc phương pháp để giải quyết vấn đề.)

Ông cụ Lộ thích những cô gái sáng suốt như này, ông muốn tìm tôi nói chuyện, con bé sẽ chủ động tìm chủ đề nói.

“Nghề tay trái gì thế? Có tiện chia sẻ một chút không? Cùng nhau làm giàu?”

Hứa Tri Ý cười: “Cháu chỉ làm ăn quy mô nhỏ, sợ ông xem thường ạ.”

Ở dưới bàn, cô nhẹ đá chân người đàn ông.

Tưởng Ti Tầm tiếp lời: “Cô ấy chịu ảnh hưởng từ giáo sư Thượng, từ nhỏ đã có hứng thú với y tế AI.”

“Giáo sư Thượng?” Ông cụ Lộ nhất thời không nhớ ra.

“Bố nuôi Tri Ý ạ.”

Ông cụ Lộ gật đầu.

Tưởng Ti Tầm tiếp tục: “Tiền tiêu vặt bác Hứa cho cô ấy, cô ấy đều tích lại, đầu tư vào một công ty công nghệ y tế, hiện tại chủ yếu in 3D xương và da, tương lai chủ yếu tập trung vào in 3D tim. Bây giờ công ty cũng có chút quy mô, vừa mới tiến vào thị trường nội địa.”

Thẩm Thanh Phong nghe thấy có liên quan đến in 3D, cố gắng khống chế bản thân không nghĩ đến chuyện Lộ Kiếm Ba thắt ống dẫn tinh, hiện tại chủ yếu in 3D xương và da, hơn nữa còn vừa tiến vào thị trường trong nước, sao nói lại giống KEVE?

Tim đập thình thịch, nhảy vọt lên tận cổ họng.

Ông cụ Lộ: “Xem ra quy mô không nhỏ đâu.”

Tưởng Ti Tầm: “Có lẽ trong mắt ông vẫn chưa đủ, công ty vẫn chưa lên sàn chứng khoán, giá trị thị trường khoảng 1,5 tỷ USD. Tri Ý là cổ đông đằng sau lớn nhất của công ty.”

Ông cụ nói: “Tên là gì thế? Đợi hôm nào lên sàn rồi ông phải đi cổ vũ.”

“Cảm ơn ông nội ạ.” Hứa Tri Ý đích thân trả lời, “Công ty tên là Công nghệ y tế KEVE ạ.”

Chỉ nghe ‘choang’ một tiếng, chiếc ly vỡ tan tành thành từng mảnh trên phiến đá hoa màu vàng đen cổ điển, rượu vang bắn tung tóe khắp nhà.

Thẩm Thanh Phong cố gắng hết sức để duy trì biểu cảm, “Xin lỗi, không cẩn thận làm vỡ.”

Trên đùi cũng dính rượu, bà ta nói với Lộ Kiếm Lương: “Tôi vào nhà vệ sinh.”

Cầm túi lên, đã không thể nào bình tĩnh được.

Đến nhà vệ sinh xa nhất ở tầng 1, gần như đá cửa, phải móc mấy lần mới móc được điện thoại ra.

Điện thoại kêu chưa đến hai giây, đối phương nghe máy.

Lý Khả: “Tôi vẫn luôn đợi điện thoại của bà.”

Thẩm Thanh Phong không dám tin, giọng nói có hơi run: “Cô có ý gì?”

“Tôi đã chuyển nhượng phần lớn cổ phần trong tay cho Hứa Tri Ý, ngoại trừ Viễn Duy, còn có cổ phần của mấy tổ chức đầu tư mạo hiểm khác, đầu năm nay cũng chuyển hết vào dưới danh nghĩa sếp Hứa.”

Lý Khả đặc biệt nhấn mạnh, “Là danh nghĩa cá nhân của cô ấy. Tiền tiêu vặt mà Hứa Hướng Ấp cho cô ấy hai mươi năm trước đó, cộng thêm tiền mừng tuổi Hà Nghi An cho cô ấy hai mươi năm trước đó, đều lấy toàn bộ đầu tư mua cổ phần của KEVE.”

Bình thường Thẩm Thanh Phong là người bình tĩnh, nhưng lúc này không thể nào bình tĩnh được, KEVE là thứ mà bà ta phải vất vả nửa đời người mới có được, sao có thể nào nhường cho người khác, còn rơi vào trong tay Hứa Tri Ý!

Sáu năm qua, bà ta vì có thể để KEVE thuận lợi mở rộng vào thị trường trong nước, chạy đông chạy tây, kết quả lại làm váy cưới cho Hứa Tri Ý*.

(Ý chỉ bản thân vất vả nhưng cuối cùng lại không nhận lại được lợi ích gì, giúp đỡ người khác)

Thẩm Thanh Phong h ậ n không thể b ă m Lý Khả ra thành trăm mảnh, mở vòi nước, nghiến răng tức giận nói: “Lý Khả, sao cô dám!”

Lý Khả đã chả quan tâm đ ến hậu quả, nên đến cũng không ngăn được nữa.

Sáu năm qua đi trên một lớp băng mỏng, bây giờ coi như là có thể ngủ ngon được rồi.

Thẩm Thanh Phong nắm lấy đầu vòi nước, móng tay mới làm bị xước, nước từ lòng bàn tay lặng lẽ chảy ra.

“Món nợ hôm nay tôi sẽ từ từ tính với cô.”

Lý Khả bình tĩnh nói: “Có một số người xử lý thủ tục, còn có thư ký của bà. Còn việc Hứa Tri Ý bỏ ra bao nhiêu tiền để thư ký của bà phản bội tôi không biết, nhưng chắc chắn là con số trên trời.”

“Đúng rồi, là Lộ Kiếm Ba và thư ký Thái tra ra được quan hệ của bà và KEVE, nếu như không phải ông ấy hiểu bà, chỉ dựa vào chút xíu dấu vết đó, đổi lại là người khác sẽ không tra ra được.”

Từng chữ giống như con dao đ â m về phía bà ta, Thẩm Thanh Phong đột nhiên bật cười, nhìn bản thân quen thuộc lại xa lạ trong gương. Rốt cuộc Lộ Kiếm Ba h ậ n bà ta nhiều như nào, sao ông có thể nỡ xuống tay.

Mở túi ra, lấy giấy từ trong túi, xử lý sạch sẽ vết rượu ở trên đùi.

“Cô chuyển lời cho Hứa Tri Ý, tôi sẽ không để cô ta sống tốt đâu.”

Lý Khả: “Câu này cũng là sếp Hứa bảo tôi chuyển lời cho bà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK