Dù sao thì không ai muốn ai tốt hơn ai.
Hứa Tri Ý đứng cách đó mấy chục mét, quay đầu nhìn người đàn ông bên đường vào xe, một tay người đàn ông chống lên thân xe, tay còn lại nắm lấy tay nắm cửa. Không thấy anh mở cửa xe, có lẽ tài xế của anh trai đã khóa ở bên trong, anh không mở được.
“Anh bảo tài xế mở cửa xe cho Tưởng Ti Tầm đi.” Cô quay người nói với anh trai: “Muốn tính sổ hai người quay về rồi tính.”
Bây giờ em gái không đeo kính cận, đương nhiên không nhìn thấy biểu cảm bây giờ của Tưởng Ti Tầm, không đoán nhầm thì Tề Chính Sâm tối nay không kinh sợ nữa, không bảo tài xế khóa xe, hai người gặp mặt chính diện.
Hứa Hành vỗ vai em gái, “Em ở đây đợi anh, anh qua đó nói với Tưởng Ti Tầm hai câu.”
Anh vừa nhấc chân lên định đi thì bị em gái kéo cánh tay lại, “Aiya, anh à.”
“Sao, em thật sự cho rằng anh đánh cậu ta à?”
Hứa Tri Ý nắm lấy cánh tay anh trai không buông, “Là em tỏ tình với anh ấy, em thích anh ấy sáu năm rồi. Anh, anh ấy không phải Lộ Kiếm Lương, càng không phải Lộ Kiếm Ba.”
Hứa Hành ngạc nhiên: “Mấy năm?”
“Sáu năm.”
Hứa Hành không dám tin: “Hai mươi tuổi em đã thích cậu ta?”
Hứa Tri Ý thoải mái thừa nhận: “Lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm tình.”
Hứa Hành không nói nên lời, thời gian em gái có tình cảm với Tưởng Ti Tầm còn dài hơn cả thời gian quen biết người anh trai này, anh đẩy tay em gái ra, lại dặn dò: “Ở đây đợi anh.”
Sợ cãi vã, Hứa Hành nhanh chân bước qua, kiếp trước có lẽ là anh đã tạo nghiệp gì đó.
Bên này kính đơn của xe đã được hạ xuống hoàn toàn.
Tưởng Ti Tầm buông tay nắm cửa ra, từ từ đứng thẳng lên.
Hứa Hành đi đến gần, lặng lẽ đẩy Tưởng Ti Tầm về phía sau, anh dựa lại gần cửa xe, dùng thân thể mình chắn giữa hai người, thấp giọng nói: “Nếu như đã gặp nhau rồi thì nhanh chóng giải quyết ở đây luôn đi. Hiện tại sự thật đang bày ra trước mắt chính là một người đã kết hôn, một người có cảm tình với sếp của mình ngay ngày đầu tiên đi thực tập, một người không hiểu ra sao đột nhiên có hứng thú với nhà họ Lộ. Hai người tự nghĩ cách đi.”
Nói xong liền đi, đi tìm em gái.
Tề Chính Sâm vẫn đang mắc kẹt trong câu ‘Một người có cảm tình với sếp của mình ngay ngày đầu tiên đi thực tập’ chưa hoàn hồn lại được.
Tưởng Ti Tầm vẫn nhớ ngày đó, ở trong thang máy anh nhìn một cái đã nhận ra cô, hôm đó cô mặc áo sơ mi trắng thắt nơ phối với váy kaki dài.
Hai bên im lặng một lúc, Tề Chính Sâm lùi vào chỗ ở giữa, “Có lên không?”
Tưởng Ti Tầm liếc nhìn về phía Hứa Tri Ý, có Hứa Hành trì hoãn, tạm thời cô sẽ không qua đây, nhưng cũng không có ý định vào xe.
Tề Chính Sâm đưa cho anh một điếu xì gà qua cửa sổ xe, “Tối qua tôi cũng giống như cậu bây giờ, đến đêm mới bình tĩnh được.”
Tưởng Ti Tầm nhận lấy xì gà, gõ gõ lên mu bàn tay, không hút.
Đã cai thuốc, không định có ngoại lệ nữa.
Mấy phút trôi qua, suy nghĩ không còn rối loạn như vừa rồi nữa, “Hứa Hành xúi giục cậu đến à?”
“Coi như là vậy.” Tề Chính Sâm giải thích thay Hứa Hành, “Trước khi đến Hứa Hành cũng không biết em rể mình là ai. Là tối qua bắt gặp cậu và Tri Ý ở trên đường.”
Trước đây vì còn có tình bạn từ nhỏ mơ hồ ở giữa, nhắc đến Tri Ý đều giữ kín như bưng, bây giờ lớp giấy đó đã bị xuyên thủng, lần nữa nhắc đến Tri Ý ai cũng có tính chiếm hữu mạnh mẽ như nhau.
Tưởng Ti Tầm nghịch điếu xì gà, “Cậu có gì muốn hỏi, tối nay có hỏi bắt buộc trả lời.”
“Không có.” Tề Chính Sâm không cầm lấy xì gà, trong tay chỉ có chiếc bật lửa màu xanh đen, ngón tay vô tình châm lửa lên, bây giờ anh ta một nửa là ghen tị, một nửa là yên tâm.
Yên tâm vì cô đã gặp được người thiên vị cô.
Ghen tị vì Tưởng Ti Tầm sẽ là người sẽ đồng hành cùng cô cả đời.
Tề Chính Sâm nhìn vào khung cửa sổ, ánh mắt không tập trung, một mảng hư vô, “Trước tiên cậu đừng nói với Tri Ý, nếu không cô ấy đến hẹn hò cũng không ổn định được. Cô ấy sẽ luôn xem những người đối xử tốt với mình còn quan trọng hơn cả chính bản thân mình. Đợi sau này tôi hoàn toàn buông bỏ được cô ấy rồi, tôi sẽ đích thân nói chuyện này với cô ấy.”
Về mặt lý trí, anh ta biết mình nên buông bỏ cô.
Nhưng trong lòng sao có thể nỡ được chứ.
“Tôi thật sự có một vấn đề, vốn dĩ muốn nhờ Hứa Hành đi điều tra, nhưng đoán là cậu ta cũng quên mất rồi.”
“Vấn đề gì?”
“Cặp cốc cà phê đó của cậu là tặng cho Tri Ý sao?”
Tưởng Ti Tầm có hơi im lặng, cuối cùng gật đầu, “Ừ.”
“Mua lúc nào?”
“Chiều ngày 12 tháng 9 sáu năm trước, khoảng hơn 3 giờ.” Ngày này rất tùy ý, cho dù trí nhớ của Tề Chính Sâm có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không có ấn tượng, Tưởng Ti Tầm nhắc nhở, “Hôm cậu gọi điện thoại cho tôi, hai ngày trước khi cậu nói thích Tri Ý.”
Tề Chính Sâm choáng váng, thân thể giống như đột nhiên bị rút hết sức lực, không chống đỡ được, ngã người ra sau ghế. Đây rõ ràng chính là đáp án mà anh ta muốn nghe, là liều thuốc cứu m ạ n g của anh ta, nhưng lại là đáp án anh ta sợ nghe phải nhất.
Bởi vì anh ta, hai người đã bỏ lỡ nhau sáu năm.
Môi anh ta hơi cử động: “Sao đột nhiên cậu có hứng thú với nhà họ Lộ?’
Tưởng Ti Tầm: “Không đi tranh giành tài sản, ở lại tranh người với cậu?”
Tề Chính Sâm im lặng hồi lâu, lâu đến mức chiếc bật lửa trong tay cũng nóng lên.
Cuối cùng anh ta ngẩng đầy nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, nhát d a o này nhất định phải đ â m, nếu không những kìm nén, đau khổ, và tự trách tích tụ lâu dần sẽ không có chỗ nào trút bỏ, “Đúng rồi, Tri Ý từng nói với tôi, sau này tôi và chồng cô ấy có mâu thuẫn, cô ấy cũng sẽ kiên trì đứng về phía tôi, cho dù tôi đúng hay sai. Cho dù bây giờ cô ấy và tôi cắt đứt liên lạc, nhưng lỡ ngày nào giữa tôi và cậu có mâu thuẫn, cô ấy vẫn sẽ đứng về phía tôi.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Đ â m xong nhát d a o này trong lòng có lẽ sẽ thoải mái hơn chút, anh cũng không khách sáo nữa: “Wechat của Tri Ý, bây giờ người ghim đầu duy nhất là tôi.”
Tề Chính Sâm: “……”
Nhát d a o này đ â m càng sâu hơn.
“Cho dù không ghim tôi ở đầu, vậy tôi…..” chắc chắn cũng là người xếp đầu tiên trong danh sách người nhà cô ấy, trong lòng cô sẽ luôn có một vị trí cho anh ta.
Lời nói phía sau kịp dừng lại, “Bỏ đi, bao nhiêu năm nay đều là cậu nhường tôi, hôm nay tôi nhường cậu một lần.”
Tưởng Ti Tầm cũng không đ â m thêm nữa, ném trả lại điếu xì gà qua cửa sổ, “Để lại cho Hứa Hành hút. Hôm nay cứ như vậy trước đi, cậu về dưỡng thương đi, tôi cũng phải quay về dưỡng, gặp nhau ở Bắc Kinh.”
Tề Chính Sâm cũng chẳng còn sức lực nói tiếp, nâng cửa kính lên.
Cách một lớp cửa kính màu đen, không ai nhìn thấy ai.
Tưởng Ti Tầm nói với hai anh em vẫn đang nói chuyện phiếm, “Tri Ý, đi thôi.”
“Em qua ngay đây.” Hứa Tri Ý vẫy tay với anh trai, “Về nhà rồi nói.”
“Rốt cuộc em có đi xem Công thức 1 với anh không?” Hứa Hành phàn nàn.
“Yên tâm, chắc chắn sẽ đi cùng anh.” Dứt lời Hứa Tri Ý đã đi đến bên cạnh chỗ Tưởng Ti Tầm.
Nói là yên tâm, anh rất là không yên tâm.
Hứa Tri Ý chỉ chỉ chiếc xe màu xám bạc với Tưởng Ti Tầm, “Không ngồi xe anh em sao?”
“Bây giờ anh ấy chê chúng ta, có chút khí phách lên, chúng ta ngồi tàu điện ngầm về.”
Hứa Tri Ý cười, “Được.”
Hai người sánh vai nhau đi về trạm tàu điện ngầm.
Đi rồi đột nhiên Hứa Tri Ý quay đầu lại.
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Em nhìn gì vậy?”
Hứa Tri Ý quay người lại, lắc đầu: “Không có gì.”
Trong chiếc xe màu xám bạc, Tề Chính Sâm tựa trán nhìn người quay đầu lại, sống mũi anh ta cay cay, hít thở sâu mấy lần mà trong lòng vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Tình thân hơn hai mươi năm giữa anh và cô, có những lúc vô cùng kỳ lạ, có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương ở xung quanh một cách kỳ lạ.
Giống như hôm cô đi xem mắt ở trong con hẻm, anh ta quay người lại, đằng sau trống không không có gì.
…
Về đến khách sạn, việc đầu tiên Hứa Tri Ý làm là pha mì, tranh thủ mấy phút pha mì buộc mái tóc dài lên, dùng tốc độ nhanh chóng tẩy trang.
Khuôn mặt thoải mái nhẹ nhõm, bưng hộp mì pha xong đi gõ cửa phòng người đối diện.
Tưởng Ti Tầm vừa định cởi cúc áo đi tắm, chuông cửa kêu.
Đang đoán giữa Hứa Hành và Tề Chính Sâm xem là ai, ngàn lần không ngờ lại là Hứa Tri Ý, còn mang đồ ăn đêm đến cho anh.
Cài cúc áo lại, mở cửa ra, Hứa Tri Ý bảo anh cách xa ra chút, “Đừng động vào em, có hơi nóng.”
“Để anh.” Tưởng Ti Tầm giơ tay muốn đỡ lấy.
“Không sao, anh đừng động vào em là được.” Cô cẩn thận để hộp mì nóng bỏng lên trên bàn.
Không có ai cần phải chú ý, Tưởng Ti Tầm cười, kéo cô vào trong lòng, cúi đầu hôn cô: “Muốn hỏi gì cứ hỏi thẳng anh, không cần pha mì cho anh.”
Hứa Tri Ý ôm lấy eo anh, “Đoạn tiếng Quảng Đông anh nói với em lúc xem concert, anh nói cho em biết ý nghĩa là gì đi, em nghe không hiểu.”
“Mấy chữ cuối cùng cũng nghe không hiểu sao?”
“Cái đó chắc chắn nghe hiểu rồi, em muốn biết đoạn trước cơ.”
Cô vòng qua eo anh, lắc lắc, “Nói lại lần nữa cho em nghe đi mà.”
Từ đầu đến cuối trên mặt Tưởng Ti Tầm đều mang ý cười, suýt chút nữa không chống đỡ được sự dịu dàng của cô, lại hôn xuống môi cô: “Anh đi ăn mì.”
Hứa Tri Ý không buông anh ra: “Anh không nói thật à?”
“Đoạn phía trước đều là anh nói bừa, quên rồi.”
Sao Hứa Tri Ý có thể tin chứ, “Nói ý đại khái là được.”
“Ý đại khái cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ phía sau, anh thích em.”
“…..”
Cô vẫn không muốn buông anh ra, Tưởng Ti Tầm cúi đầu, chặn lấy môi cô, Hứa Tri Ý theo bản năng ngẩng đầu lùi lại, có chuyện muốn nói với anh. Người đàn ông không cho cô cơ hội, cánh tay siết chặt sau lưng cô, môi và lưỡi lại áp xuống môi cô, cạy mở răng cô ra.
Không hề xông xáo vội vàng, dẫn dắt cô thả lỏng, bắt lấy đầu lưỡi của cô, gần như không dám dùng sức, chỉ m út nhẹ.
Ở trong vòng tay vừa mạnh mẽ lại dịu dàng của người đàn ông, Hứa Tri Ý nhắm mắt thử đáp lại anh, mũi cô tràn ngập hơi thở của anh.
Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, một cảm giác tê dại truyền từ tim đến đầu ngón tay.
Chiếc áo phông đen chỗ eo của cô bị nhăn và biến dạng trong lòng bàn tay anh.
Trong phòng, tiếng thở đan xen nhau dần trở nên gấp gáp hơn.
Hơi thở của cô hoàn toàn bị chiếm lấy, Hứa Tri Ý lùi lại, tạm thời rời khỏi môi anh, sau khi có mấy giây lấy lại hơi thở, còn chưa thở được mấy hơi người đàn ông lại ngậm lấy môi cô, không cho phép cô rời đi.
Hai người lại hôn nhau.
Lần này Hứa Tri Ý thăm dò cạy mở môi anh.
Bụng của anh đột nhiên co thắt lại, cố gắng ổn định hơi thở.
Môi tách ra, rất không nỡ buông cô ra, “Anh còn có cuộc điện thoại chưa trả lời.” Nói rồi anh nắm lấy vai cô, xoay người cô lại, chỉ ghế ở bàn, “Em ăn mì trước đi, để lại cho anh một nửa là được.”
Có phản ứng uống nước đá cũng không có tác dụng, sau đó Tưởng Ti Tầm lấy lý do gọi điện thoại cầm điện thoại đi vào phòng ngủ.
Khóa trái cửa, vừa cởi cúc sơ mi vừa đi vào phòng tắm.
Người đàn ông vì lý do gì mà đi vào phòng ngủ, trong lòng Hứa Tri Ý biết rõ, ngồi xuống trước tiên ăn hộp mì sắp nguội lạnh.
Vừa ăn vừa nghĩ, chả mấy chốc đã ăn hết hộp mì.
Trong phòng của mình vẫn còn, cô quay lại phòng lấy một hộp nữa, đoán là Tưởng Ti Tầm phải mất một lúc nữa mới tắm xong, mở ra pha.
Mì còn chưa pha xong người đàn ông đã từ trong phòng ngủ đi ra, vẫn mặc bộ quần áo trước đó, nhìn kĩ là có thể phát hiện tóc vừa mới được gội sấy xong.
Mùi sữa tắm mát lạnh trên người anh cho dù có cách một hai mét vẫn có thể ngửi được.
Tưởng Ti Tầm nhìn mì ở trên bàn, “Em không ăn sao?”
“Em ăn hết rồi, pha cho anh một hộp khác.” Hứa Tri Ý coi như không có chuyện gì, ngồi xuống bên cạnh anh, chống cằm nhìn chiếc áo sơ mi đen trên người anh, “Anh mặc màu đỏ rất đẹp.”
Tưởng Ti Tầm: “Màu đỏ nào cơ?”
Anh có các loại màu đỏ.
Hứa Tri Ý: “Màu đỏ rượu. Ngày đầu tiên em đi thực tập anh mặc màu đó.”
Tưởng Ti Tầm hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp mặt sáu năm trước, chỉ nhớ khi đó cô mặc gì, còn hôm đó mình mặc gì không có chút ấn tượng nào.
“Em đợi anh chút.” Anh đứng dậy quay lại phòng ngủ.
Hứa Tri Ý nói với bóng lưng anh: “Anh lại đi gọi điện thoại sao?”
Tưởng Ti Tầm không quay đầu lại: “Không gọi, em nhìn trên bàn đi.”
Lúc này Hứa Tri Ý mới chú ý điện thoại ở trên bàn anh không mang theo, ở bên cạnh hộp mì.
Rất nhanh anh đã quay trở lại, trên tay cầm ba chiếc áo sơ mi, tất cả đều là màu đỏ rượu.
“Có muốn không? Tặng em một chiếc, đều mới cả.”
“…..” Hứa Tri Ý không hiểu: “Một màu mà anh mua nhiều cái vậy sao?”
Tưởng Ti Tầm để áo lên ghế bên cạnh, “Sơ mi của anh đều đặt một tá.”
Hứa Tri Ý nói: “Áo của anh rộng, em lấy về cũng không mặc được.”
Tưởng Ti Tầm: “Ở nhà lúc trời lạnh có thể mặc thoải mái, cũng có thể làm đồ ngủ.”
Người bên cạnh không nói chuyện, lặng lẽ đẩy hộp mì đã pha xong đến trước mặt anh.
Tưởng Ti Tầm vô thức nhận ra hình như nửa câu sau anh vừa nói có không thỏa đáng, anh cầm nĩa lên ăn mì.
Lần trước ăn mì hộp là lúc học đại học, đấy là cái được gọi là bữa ăn thịnh soạn do Hứa Hành chuẩn bị cho anh, há miệng mắc quai, ăn xong còn phải làm việc thay người khác, còn không cách nào từ chối.
Hai anh em nhà này đúng là giống nhau, bỏ ra số tiền ít nhất để đạt được mục đích của chính mình.
Hứa Tri Ý nhìn đồng hồ, sắp 2 giờ sáng, cơn hưng phấn sau buổi concert vẫn còn, không buồn ngủ chút nào nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu.
Cô cầm lấy chiếc áo sơ mi ở trên cùng, “Tặng em cái này nhé.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Ừ.”
Chỉ hai câu đối thoại ngắn ngủi nhưng lại như có dòng nước chảy ngầm.
Hứa Tri Ý đứng dậy, “Em về đây.”
Vừa đi được mấy bước lại quay lại, cúi người hôn xuống tai anh, thấp giọng nói hai câu tiếng Tây Ban Nha, nói xong lại chuyển sang tiếng phổ thông: “Ngủ ngon.”
Tưởng Ti Tầm kéo cô lại: “Hai câu em vừa nói dịch lại cho anh xem ý là gì?”
Hứa Tri Ý cười: “Lấy đoạn tiếng Quảng Đông của anh đến tìm em đổi.”
“Ngủ ngon.” Cô thoát khỏi tay anh, cầm theo chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu rời đi.
Thật ra cô hoàn toàn không biết tiếng Tây Ban Nha, hai câu vừa rồi là bắt chước người ta nói, bởi vì đột nhiên quên mất một số chỗ phát âm nên cô đã thêm một số từ vào để cho câu dài hơn.
Sau khi đi xem concert về, cô đi vào cửa hàng tiện lợi mua mì hộp, vị cô yêu thích chỉ còn lại một hộp, cô hỏi người bán hàng xem có còn hay không.
Người bán hàng lại hỏi một người khác, đại khái ý là vị mì đó không còn nữa, phải nhập hàng.
Nếu như bày tỏ tình cảm của mình cô sẽ không dùng ngoại ngữ anh nghe không hiểu để tỏ tình.
…
Sáng hôm sau bọn họ bay lại London.
Hai hôm nay thời tiết ở Bristol đẹp, buổi sáng có thể ngắm được mặt trời mọc, Tưởng Ti Tầm nói còn chưa nhìn thấy mặt trời mọc ở Bristol bao giờ, cô quyết định đi cùng anh một lần.
Trên máy bay trở về nhận được điện thoại của bố.
Hứa Hướng Ấp ôn hòa cười hỏi: “Đang ở đâu chơi mà không gọi điện thoại về nhà.”
Hứa Tri Ý: “Xem concert xong rồi, đang trên đường bay về London ạ. Hai hôm nay không gọi điện là vì có hơi vui quên lối về.” Cô cười dỗ bố vui vẻ, “Con đang định gọi điện cho bố mẹ đây ạ.”
“Con mang quà về cho bố mẹ.”
“Mẹ đâu ạ? Đang ở cạnh bố ạ?”
“Không có, lại đến nhà cô Tưởng con ăn cơm xem phim rồi, ngày mai chúng ta về Thượng Hải.” Hứa Hướng Ấp vào thẳng vấn đề, “Gọi điện thoại là muốn nói với con, gần đây Thẩm Thanh Phong đều ở London, bà ta hẹn Ngưng Vi, tiếp sau đó có tiếp xúc với con không cũng khó nói.”
“Con đang đợi bà ta đến tìm con, cho dù là bà ta không tìm còn, đợi kỳ nghỉ này kết thúc con cũng sẽ đi tìm bà ta.”
Hai bố con nói chuyện nửa tiếng mới cúp máy.
Cất điện thoại, một tay khác của cô bị Tưởng Ti Tầm nắm lấy.
“Em nói lại lần nữa mấy câu tiếng Tây Ban Nha tối qua đi.”
“Em quên rồi.” Là thật sự quên nói như nào, tỉnh dậy đột nhiên quên hoàn toàn phát âm mấy câu đó.
Tưởng Ti Tầm cười không nói gì đương nhiên không tin cô, đặt ngón tay thon dài của cô lên môi, hôn xuống.
Đầu ngón tay như bị điện giật, Hứa Tri Ý muốn rút về nhưng không rút được.
Sau khi hạ cánh xuống London, Tưởng Ti Tầm nhận được điện thoại của vệ sĩ, hôm nay Thẩm Thanh Phong lại đi tìm Lộ Kiếm Ba uống trà chiều.
Tưởng Ti Tầm: “Cậu ở đấy đợi tôi.”
Cúp điện thoại, anh nói với Hứa Tri Ý mình có chút chuyện, tối đón cô đi ăn cơm.
Hứa Tri Ý không hỏi nhiều: “Được, anh bận đi.”
Vào khu nội thành, Tưởng Ti Tầm xuống xe trước, tài xế đưa cô về nhà.
Đi gần hết một quảng trường Tưởng Ti Tầm mới tập hợp với vệ sĩ.
Vệ sĩ chỉ quán cà phê trước mặt mà Lộ Kiếm Ba thường đến, “Người đang ở trong đó.”
Tưởng Ti Tầm giơ tay: “Đưa máy ảnh cho tôi.”
Vệ sĩ: “…..”
Không cử động.
Chụp ảnh bố mình và tình nhân cũ ngoại tình, đó là cảm giác gì chứ, “Sếp Tưởng, để tôi chụp.”
“Không cần.”
Vệ sĩ chỉ đành đưa máy ảnh chuyên dụng cho sếp.
Tưởng Ti Tầm đẩy cửa quán cà phê, đi thẳng về phía bàn bố mình, cách bọn họ năm sáu mét điều chỉnh khoảng cách tìm góc độ.
Hai người cảm giác những người xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt đánh giá, còn thì thầm to nhỏ. Họ quay đầu nhìn về phía cửa, lúc nhìn rõ người đàn ông đang cầm máy ảnh là Tưởng Ti Tầm, khoảnh khắc kinh ngạc đó được chụp lại.
Tưởng Ti Tầm đưa máy ảnh cho vệ sĩ, vẻ mặt lạnh lùng, sải bước đi về phía quầy bar.
Thẩm Thanh Phong không thèm nhìn máy ảnh, căn bản không quan tâm đối phương chụp mấy tấm, chọn góc độ nào, vừa rồi bà ta ngạc nhiên vì Tưởng Ti Tầm lại đích thân chụp ảnh. Ảnh chụp hôm nay và hôm trước nếu như bây giờ đều cùng chuyển cho Lộ Kiếm Lương mới tốt, trùng hợp kích động ông.
Chồng bà, người này đố kị với em Tư của mình nhất, cái gì cũng muốn so sánh với Lộ Kiếm Ba nhưng đều bị đánh bại.
Nếu không thì ngay từ đầu sao bà ta có thể gả vào nhà họ Lộ thuận lợi như vậy.
Thẩm Thanh Phong lấy gương trang điểm từ trong túi ra, không lo lắng bị chụp, chỉ lo lắng lớp trang điểm không đủ tinh xảo, nhìn người ở trong gương, đương nhiên không có cách nào so sánh được với lúc còn trẻ, may mắn thời gian đã đối xử tốt với bà ta.
Cất gương đi, bà ta thấp giọng nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Lần thứ hai hai chúng ta bị chụp, sao ông không có một chút phản ứng gì thế?”
“Bà cảm thấy tôi nên có phản ứng gì?”
“Ở chỗ con trai ông bây giờ ông có mười cái miệng cũng không nói rõ được.”
Lộ Kiếm Ba vẫn nói câu đó: “Đây là chuyện của tôi và con trai tôi.”
Thẩm Thanh Phong: “Nếu như nói với cậu ta chúng ta ở bên nhau rồi, ông nói xem, con trai ông sẽ có phản ứng gì?”
Người đàn ông uống cà phê, mí mắt cũng không thèm nhấc lên.
Thẩm Thanh Phong coi như không có chuyện gì, cười, đeo kính râm lên: “Ông vẫn chưa biết con trai ông thích ai nhỉ.” Lại liếc nhìn Tưởng Ti Tầm, ngoại hình không chỉ giống Lộ Kiếm Ba mà đến khí chất ở trong xương đó cũng giống.
Lộ Kiếm Ba thật sự không để ý nhiều thứ, cũng có mấy phần ở nhà họ Lộ, mấy phần đó còn đem theo tính toán, nhưng lại đặc biệt quan tâm đ ến con trai mình. Nếu như năm đó bà ta có con của ông, có lẽ mọi chuyện đều đã khác.
Thu hồi tầm mắt, bà ta nói với người đàn ông: “Hai cha con ông nói chuyện đi.”
Cầm túi, nho nhã rời đi.
Tưởng Ti Tầm gọi cà phê mang đi, trong lúc đợi làm cà phê ngồi xuống ghế trống ở bên cạnh.
Lộ Kiếm Ba cầm cốc cà phê lên uống, liếc nhìn nghịch tử ngồi xuống bên cạnh, “Nếu như tiện gửi cho bố một phần, bố giữ làm kỉ niệm.”
Tưởng Ti Tầm: “Chuyển qua chuyển lại phiền biết bao, một tiếng sau bố lên mạng lưu thẳng đi.”