Bắt đầu từ khi nào không đúng?
Hà Nghi An cẩn thận nghĩ lại, vô số chi tiết dần dần xuất hiện trong đầu bà.
Lần uống trà chiều ở quán cà phê trong con hẻm với Tưởng Nguyệt Như, điện thoại của hai đứa chồng lên nhau, Ti Tầm còn giúp Tri Ý cầm áo sơ mi khoác ở bên ngoài.
Tri Ý nghỉ phép đi xem concert, tối đó Ti Tầm ở lại, nói hôm sau tiện đưa Tri Ý ra sân bay.
Có bạn gái chỉ có Tri Ý gặp qua.
Trước đây không thể nào kéo được đi mua sắm, lấy cớ ‘bạn gái’ đi mua sắm cùng bọn họ.
Mua quần áo cho bạn gái hoàn toàn tham khảo ý kiến của Tri Ý, mà ý kiến của riêng mình thì được giữ lại.
Còn dẫn Tri Ý đến tiệc gia đình nhà họ Lộ.
Bà và chồng sơ suất rồi.
Hứa Hướng Ấp hoàn hồn lại nói với con gái: “Tri Ý, con đến chỗ bố đi.”
Tưởng Ti Tầm thả người xuống, giải thích với bố mẹ vợ tương lai: “Con vẫn đang theo đuổi Tri Ý ạ.”
“Không phải, Ti Tầm, hai đứa…..” Lần đầu tiên trong đời Hứa Hướng Ấp nói năng lộn xộn.
Hứa Hành lặng lẽ ngồi lại chỗ, hỏi bố mình: “Nhà mình bị trộm cảm giác thế nào?”
Hứa Hướng Ấp: “Chỉ con nhiều lời.”
Hứa Hành: “Có lẽ bởi vì trong nhà có thêm một người, con trở nên cởi mở hơn, cởi mở cái là nói nhiều.”
Hứa Hướng Ấp: “…..”
Vốn dĩ đã mất tập trung, bây giờ trong lòng càng khó chịu hơn.
Hứa Tri Ý vừa rồi đá dép, không đi dép, đi chân trần ngồi xuống giữa bố và mẹ.
Cô nhìn Tưởng Ti Tầm, anh đi về phía cửa.
Hà Nghi An suy nghĩ kỹ lại, hỏi con gái: “Người đó ở trong lòng con bao nhiêu năm nay là Ti Tầm?”
Hứa Tri Ý gật đầu, “Vâng.”
Hà Nghi An luôn thích xem con gái mình như trẻ con, muốn ôm nhiều hơn, giơ hai tay ra ôm người vào trong lòng, xoa xoa đầu con gái, cuối cùng cũng có được thứ mình muốn.
Hứa Hướng Ấp uống nửa cốc nước, miễn cưỡng chấp nhận sự thật con gái mình đã có bạn trai, vừa rồi nhìn thấy Ti Tầm cõng Tri Ý đi vào, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là chính ông còn chưa từng cõng con gái mình bao giờ.
Nếu như con gái nhỏ, ông có thể cõng con gái đi mấy kilomet ở trong khu vui chơi cũng không mệt.
Bây giờ, cõng lâu sợ là cũng không cõng được.
Tưởng Ti Tầm từ bên huyền quan đi qua, trong tay cầm một đôi dép lê kiểu nữ.
Hứa Tri Ý từ trong lòng mẹ ngồi dậy, ngồi thẳng.
Người đàn ông cúi người, đặt dép xuống trước mặt cô.
Hứa Hướng Ấp chỉ vào sô pha bên cạnh: “Ti Tầm con ngồi đi.”
Hứa Hành quay mặt nói với Tưởng Ti Tầm: “Những ngày tháng tốt đẹp của cậu ở nhà tôi, hôm nay hết rồi.”
Ở trước mặt bố mẹ vợ Tưởng Ti Tầm trở nên trầm ổn hơn, không tức giận với người anh vợ tương lai, chỉ liếc đối phương một cái.
Hứa Hướng Ấp khôi phục lại vẻ mặt khiêm tốn nhã nhặn thường ngày, ra hiệu Tưởng Ti Tầm uống trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Con cái tìm đối tượng, có thể tìm được người mà hai bên tâm đầu ý hợp, làm bố mẹ cầu còn không được. Nhưng làm bố, luôn sợ con gái mình chịu tủi thân, ấm ức. Năm đó theo đuổi bác gái con, bác phải theo đuổi ba tháng.”
Có vẻ như mở đầu không khớp với kết thúc.
Hứa Hành đưa cốc trà cho em vợ tương lai: “Hiểu ý bố vợ cậu chưa, theo đuổi em gái tôi cho kỹ. Ba mươi mấy năm trước, bố tôi theo đuổi mẹ tôi hơn ba tháng, bây giờ vật giá leo thang nhiều như vậy, cậu cứ theo tiêu chuẩn trước đây theo đuổi thì không có ý nghĩa gì.”
Anh thong thả hỏi bố mình: “Ít nhất nửa năm?”
Không đợi Hứa Hướng Ấp nói, Tưởng Ti Tầm đã bày tỏ thái độ: “Bao lâu cũng được.”
Hứa Hành: “Thái độ được đấy.”
Hứa Hướng Ấp không có yêu cầu cụ thể về thời gian: “Làm bố chắc chắn sẽ không dễ gì để con gái mình gả đi, cho dù bác nhìn con trưởng thành từ nhỏ nhưng cũng không thể nào có ngoại lệ.”
Nói rồi ông nhìn con gái: “Sao con không nói chuyện?”
Hứa Tri Ý ôm lấy cánh tay bố mình, thân thiết lại ngoan ngoãn: “Bố, con nghe bố ạ.”
Hứa Hướng Ấp cảm thấy nhẹ nhõm, trái tim trống rỗng của ông lại được những thứ này lấp đầy.
Hứa Hành hơi nhổm nửa người dậy lấy quả quýt xanh ở trong đ ĩa hoa quả bóc, thấp giọng nói: “Vẫn là bố cậu hiểu bố tôi, biết cửa của bố tôi khó qua. Bác Lộ thiên vị Tri Ý, chặn cậu thay con bé, đợi bố tôi biết rồi có lẽ sẽ nể mặt bác Lộ, xem xét tình hình rồi miễn cho cậu ba đến năm ngày.”
Bóc quýt xong, thử một múi, bả vai rụt lại, răng suýt chút nữa rụng vì chua, đưa chỗ quýt còn lại cho Tưởng Ti Tầm, “Giúp cái.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”
Hứa Hành hỏi mẹ: “Sau này Tưởng Ti Tầm muốn ở lại, con vẫn cho cậu ta ở lại sao?”
Hà Nghi An dịu dàng cười nói: “Trước khi đính hôn chắc chắn không thể nào ở lại.”
“Mấy người nói chuyện trước đi.” Bà đứng dậy đi vào phòng bếp.
Tưởng Ti Tầm gửi tin nhắn cho Hứa Hành: 【Sao tối nay cậu nói nhiều thế?】
Hứa Hành dùng tốc độ nhanh chóng gõ chữ, châm biếm lại: 【Trong nhà có thêm cậu, tôi trở nên hoạt bát cởi mở hơn.】
Tưởng Ti Tầm: 【Nếu đã hoạt bát như vậy thì kéo tôi vào nhóm gia đình nhà cậu đi.】
Hứa Hành không trả lời, thoát ra khỏi cuộc trò chuyện.
Bên này, Hứa Tri Ý xoa bóp cánh tay cho bố, từ trên xuống dưới, lực vừa phải.
Hứa Hướng Ấp cười ôn hòa: “Sợ bố tính sổ sau sao? Cùng với Ti Tầm, hai đứa diễn kịch trước mặt bố mẹ, đúng là tệ hết sức.”
Hứa Tri Ý nhịn cười: “Con đây là hiếu thảo với bố. Bố không cảm nhận được lòng hiếu thảo của con sao?”
“Cảm nhận không được, áo bông nhỏ không nghe lời rồi.”
Hứa Tri Ý cười, đặt bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay bố mình, hơi dùng lực, gõ liên tiếp mấy cái xuống, “Đây mới là không nghe lời ạ.”
Lần đầu tiên Hứa Hướng Ấp hưởng thụ với việc con gái trêu đùa như vậy, trước đây vẫn luôn dè dặt.
Hứa Tri Ý nhỏ giọng hỏi: “Bố, bố có hài lòng với con rể tương lai không?”
Hứa Hướng Ấp trêu con gái: “Bố nhìn ai cũng không hài lòng, cảm thấy không ai hợp với con. Mẹ con có lẽ rất hài lòng.”
Hà Nghi An bê một cốc nước mật ong đến, tiếp lời: “Tôi rất hài lòng cái gì?”
Bà đưa cốc nước cho con gái, “Con uống chút đi.”
Tối Hứa Tri Ý uống không nhiều rượu, vẫn nhận lấy, âm lượng nói chỉ ba người có thể nghe được: “Bố nói mẹ rất hài lòng với con rể tương lai.”
Góc độ nhìn con rể của Hà Nghi An và chồng không giống nhau: “Chắc chắn là hài lòng, Ti Tầm mẹ nhìn lớn lên, nhân cách mẹ hiểu rõ. Sau này đến cả mâu thuẫn giữa mẹ chồng con dâu cũng không có, cô Tưởng con là người rất thoáng, không bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện của con cái, hai đứa sinh hay không sinh con bà ấy cũng sẽ không nói nhiều một câu.”
Điểm quan trọng nhất, “Ti Tầm ở nhà chúng ta quen rồi, sau này bọn con kết hôn có thể thường xuyên quay lại đây ở.”
Thời gian bà và chồng ở cùng con gái quá ngắn, hy vọng con gái có thể thường xuyên ở nhà.
Hà Nghi An dùng âm lượng bình thường, Tưởng Ti Tầm ngồi đối diện có thể nghe được, anh nuốt múi quýt chua đến khó ăn cuối cùng xuống, nói với Hà Nghi An: “Bác gái, sau này con và Tri Ý sống ở nhà, không chuyển ra ngoài.”
Anh đã suy nghĩ từ lâu, không phải là vì để lấy được tình cảm nhất thời của bố mẹ vợ.
Hứa Hành lại nói chen vào: “Cậu đang chỉ ngôi nhà nào? Bắc Kinh hay là?”
Suy cho cùng thì sau khi bọn họ kết hôn cũng không thể nào thường xuyên sống ở cùng một chỗ, đều bay đi bay lại tùy theo dự án và công việc.
Tưởng Ti Tầm: “Bắc Kinh, Thượng Hải, Manhattan, tôi và Tri Ý đều ở nhà.”
Hứa Hành gật đầu, lại nói: “Đừng quên trả tiền ăn uống. Các loại chi phí quản lý và thuế đất căn nhà ở bên Manhattan, đều tính cho cậu.”
Hứa Tri Ý cười hỏi: “Vậy con trả tiền ăn uống nhé?”
“Con không cần trả, Ti Tầm và anh con hai đứa nó trả.”
Hứa Hành: “…..”
Nghe Tưởng Ti Tầm nói sau khi kết hôn sống ở nhà, thái độ rõ ràng chuyển biến.
Tưởng Ti Tầm lấy khăn lau tay, định quay về, bây giờ thân phận có thay đổi, ngồi đây cũng ảnh hưởng bọn họ nói chuyện.
Anh đứng dậy, “Bác Hứa, bác gái, con về trước đây ạ.”
Hứa Tri Ý đứng dậy khỏi sô pha: “Bố, con tiễn Tưởng Ti Tầm.”
Trong lòng Hứa Hướng Ấp thoải mái hơn, thả người: “Đi đi.”
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa đi đến sân Tưởng Ti Tầm mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thân phận anh không giống mọi khi, không khỏi căng thẳng hơn mấy phần.
Anh nhìn Hứa Tri Ý: “Em vào nhà đi, bên ngoài nóng.”
Vừa rồi Hứa Tri Ý ra ngoài tiện tay cầm hai thanh socola, tối nay anh ăn hết một quả quýt, quýt lần này quản gia mua vô cùng chua, hợp khẩu vị cô, nhưng những người khác không chịu được chua như vậy.
Cô đưa socola cho anh: “Không phải socola đen, không đắng.”
Tưởng Ti Tầm lấy socola từ lòng bàn tay cô: “Cảm ơn em.”
Hứa Tri Ý nghiêng đầu im lặng nhìn anh, không cần phải lo lắng bị bố mẹ bắt gặp nữa.
“Sau này anh đến nhà em, phạm vi hoạt động chỉ giới hạn ở tầng 1 thôi.”
“Không sao. Tranh thủ đính hôn với em sớm.” Tưởng Ti tầm bóc socola, mình không ăn, đưa đến miệng cô.
Hứa Tri Ý hơi hé môi, cắn lấy socola.
Ngày hôm nay, mở đầu từ hoa hồng, kết thúc bằng socola.
…
Hôm cuối tuần, Tưởng Ti Tầm bay đến Bắc Kinh một chuyến.
Trong mấy người bác, vì chuyện bệnh viện, anh từng tiếp xúc nhiều nhất với bác Hai, qua lại ít nhất chính là bác Ba.
Bác Ba ít nói, tính cách tương đối ôn hòa, trong số những người nhà họ Lộ, quả thật là hiếm thấy.
Cũng có lẽ bởi vì con người ôn hòa, nên ông nội mới không nhìn thấy năng lực của con trai mình.
Ra khỏi sân bay, Tưởng Ti Tầm đi thẳng đến công ty tìm bác Ba.
Biết hôm nay anh đến, bác Ba đã pha sẵn trà trước.
Mấy người anh em trong nhà chỉ có bác Ba đeo kính, nửa gọng kính bạc rõ ràng khiến con người ta trở nên nho nhã hơn.
Chính tay rót trà cho cháu, cũng nói thẳng: “Lão Tứ nói cháu từ bỏ phiếu bầu đó của nhà họ Ngu.”
Tưởng Tầm: “Cháu có từ bỏ hay không, ông nội đều sẽ nghĩ cách làm khó cháu.”
Bác Ba cười: “Nghĩ xấu cho ông nội rồi, muốn làm khó cháu chính là bác cả cháu.”
“Nếu như ông nội không dung túng, bác cả không có gan đó, bác ấy vẫn muốn tài sản của ông nội.”
“Vẫn vì chuyện l y hôn của bố mẹ cháu, trách ông nội bênh vực bác cả cháu?”
Tưởng Ti Tầm không muốn nhắc nhiều, cầm trà lên uống.
Năm đó mẹ l y hôn chỉ muốn thanh tịnh, kết quả sau khi bọn họ l y hôn Lộ Kiếm Lương vẫn không dừng tay, sợ bọn họ phục hôn. Thẩm Thanh Phong và bố dây dưa không dứt hai năm đều là do bác cả đổ thêm dầu vào lửa, nghĩ cách thêm mắm thêm muối vào để mẹ biết.
Đến hiện tại mẹ phải đi gặp bác sĩ tâm lý, có lẽ không chỉ bởi vì l y hôn, hai năm sau khi l y hôn cũng là thời điểm nhạy cảm.
Bác Ba: “Không phải bác nói thay lão Tứ, năm đó chú ấy thực sự không muốn cưới Thẩm Thanh Phong, làm ầm lên với ông cụ, giận dỗi.”
“Cái đó không quan trọng. Mẹ cháu nghe được là ông ấy cố chấp muốn cưới Thẩm Thanh Phong, còn không ngại làm ầm lên với ông nội. Bác Ba, bác không biết điều đó tổn thương đến mẹ cháu nhiều như thế nào. Không nói cái này nữa.”
Bác Ba dừng lại, nói chuyện hai lần bệnh viện đổi chủ: “Người nắm giữ quyền sở hữu cổ phần ở bệnh viện nhà chúng ta ban đầu là do nhà họ Ngu chuyển nhượng lại, bệnh viện ở trong tay nhà họ Ngu bao nhiêu năm, chắc chắn phải có một bác sĩ vô cùng đáng tin cậy, sau đó lại tra ra được chuyện ôm nhầm, có lẽ nhà họ Ngu hiểu rõ nội tình nhưng một bên là bác cả con, người nắm quyền nhà họ Lộ, một bên là người giàu nhất Hứa Hướng Ấp, ai cũng đều không muốn đắc tội, cho dù có biết cũng chỉ có thể sống để bụng ch ế t mang đi. Đổi lại là cháu, có lẽ cũng có thể sẽ làm như vậy, tự bảo vệ bản thân là bản tính của con người.”
“Bây giờ giữa cháu và Ngu Duệ có chút không vui, bọn họ sẽ càng không nói. Nếu như cần, bác sẽ hẹn thay hai đứa, thể diện này Ngu Duệ vẫn cho bác.”
Tưởng Ti Tầm: “Cảm ơn bác Ba, không cần nữa.” Chứng cứ là Hứa Hành phụ trách, lúc cậu ta muốn nắm thóp Thẩm Thanh Phong, có lẽ căn bản không cần chứng cứ gì. Cháu chỉ cần tranh giành quyền kiểm soát.” Đến lúc tìm Lộ Kiếm Lương và Thẩm Thanh Phong tính sổ, đảm bảo tất cả dự án hợp tác hơn ba mươi năm giữa bác Hứa và nhà họ Lộ sẽ không bị ảnh hưởng.”
Hứa Hướng Ấp và nhà họ Lộ bắt đầu hợp tác từ đời ông cụ Lộ, kéo dài ba mươi năm, từ trong nước đến Hồng Kông rồi lại ra nước ngoài, liên quan đến quá nhiều lĩnh vực, rút dây động rừng.
Đây cũng chính là lý do mà năm đó Thẩm Thanh Phong gả cho bác cả, nghĩ rằng Hứa Hướng Ấp sẽ bởi vì lợi ích của công ty mà không có cách nào với bà ta.
Quan tâm đ ến lợi ích không phải bác Hứa mà là Hứa Tri Ý.
Hứa Tri Ý không hy vọng bố mẹ đã mất đi tình thân hai mươi năm, còn vì đi báo t h ù Thẩm Thanh Phong mà phải trả giá thêm lợi ích khổng lồ của công ty. Thẩm Thanh Phong không đáng, vậy nên muốn tự mình báo t hù.
Hứa Hướng Ấp vừa tìm được con gái về chưa được bao lâu, vô cùng yêu con gái, chuyện gì cũng đều thuận theo ý của Hứa Tri Ý, vậy nên đồng ý.
Bây giờ KEVE dưới danh nghĩa của Hứa Tri Ý, hơn hai mươi năm của Thẩm Thanh Phong phí công vô ích, kiểu báo t h ù như này không chỉ không có bất cứ tổn hại nào mà còn khiến bản thân đạt được cả sự nghiệp và của cải.
Nhưng những thứ mà Thẩm Thanh Phong mất đi, trong mắt Hứa Hành và bác Hứa không đủ.
Tưởng Ti Tầm nói rõ mục đích hôm nay mình đến: “Sau này chuyện công ty vẫn phải làm phiền bác Ba, một năm cháu ở Hồng Kông nhiều nhất cũng chỉ mười ngày nửa tháng.”
Bác Ba ngạc nhiên không kiểm soát được biểu cảm: “Sau khi cháu lấy được quyền kiểm soát tập đoàn cháu không đến quản lý?”
Tưởng Ti Tầm: “Cháu chỉ cần quyền quyết định sách lược ở các mục tiêu chung.”
Cho dù là Vốn Viễn Duy hay là Tập đoàn Viễn Duy, đều không có chi nhánh ở Hồng Kông, Hứa Tri Ý không có cơ hội đến Hồng Kông công tác, anh cũng không suy nghĩ đến việc thường xuyên ở Hồng Kông.
Nói chuyện với bác Ba hơn hai tiếng, lúc rời đi trùng hợp nhận được email, cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức trong hai tuần.
Quay về căn hộ nhìn ra biển trời đã tối, Tưởng Ti Tầm chỉ mở đèn sàn.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, vùng vịnh được chiếu sáng rực rỡ.
Lời giải thích viết bằng tay tối đó vẫn ở dưới mấy bình hoa, Tưởng Ti Tầm cầm lên đọc lại một lần, đọc xong lại viết thêm một câu cuối, sau đó lại gấp gọn lại, dùng góc bình đè lên.
Bên cạnh có điện thoại cố định, anh cầm ống nghe lên, ấn từng số một xuống, cảm giác giống như quay lại lúc còn nhỏ, mỗi lần dùng điện thoại cố định để lại lời nhắn cho bố.
Kỳ nghỉ hè năm bốn tuổi rưỡi, sau khi cùng bố chia tay không vui, sau này anh cũng muốn gọi điện thoại cho bố, nhưng bởi vì bản thân đã nói câu ‘Con sẽ không gọi điện thoại cho bố nữa!’, không bỏ được lòng tự trọng, vậy là không gọi nữa.
Chuông kêu mười mấy giây, Hứa Tri Ý nghe máy, là điện thoại cố định từ Hồng Kông, đối phương chưa lên tiếng cô đã biết là Tưởng Ti Tầm.
Cô nói: “Không có chặn điện thoại anh.”
Tưởng Ti Tầm: “Anh biết. Trùng hợp ngồi bên cạnh điện thoại.” Nói với cô, “Hơn chục ngày sau đó anh đều không bận, cùng em đến London ngắm mặt trời mọc.”
Hứa Tri Ý: “Thứ 4 em mới bận xong.”
Người đàn ông hỏi cô: “Thứ 5 qua đó?”
“Có thể, sáng bay qua đó.”
Lần đầu tiên Hứa Tri Ý đến Bristol ngắm mặt trời mọc là năm mười mấy tuổi, anh Hai dẫn cô đến đó check-in.
Năm 20 tuổi cùng Ninh Dần Kỳ qua đó, sau đó lại tự mình đến một lần nữa, bước đi vô định dọc bờ biển, khi đó cô và Tưởng Ti Tầm đã không còn liên lạc nhiều.
Cô chỉ chung tình với biển và bãi cát đó, bởi vì ở đó có quá nhiều hồi ức.
Hôm thứ tư ở công ty tăng ca đến mãi hơn 8 giờ mới về nhà, ăn tối đơn giản, Hứa Tri Ý bắt đầu thu dọn hành lý, Hứa Hành mang sữa chua lên cho cô.
Đặt sữa chua xuống, người không đi.
Hứa Hành vô tình nhìn thấy chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu của đàn ông ở trong tủ quần áo của cô: “Cái áo đó chính là cái mà em nói với mẹ đó là đồng phục của công ty bọn em đấy à?”
“…..”
Cô cúi đầu thu dọn đồ, giả điếc.
Chiếc áo sơ mi đó, lần đầu tiên đi du lịch không mang theo.
Trước khi rời đi Hứa Hành lại dặn dò: “Nếu như Tưởng Ti Tầm lại lấy cớ đi ngắm mặt trời mọc bày tỏ lời thật lòng gì đó, em bình tĩnh chút, có nghe thấy không?”
“Em biết rồi.”
Hạ cánh xuống London là 4 giờ chiều giờ địa phương, hai đêm đầu tiên ở lại Bristol, sau khi rời khỏi sân bay lại đi thẳng đến đó.
Tưởng Ti Tầm đặt phòng nhìn ra biển, phòng của cô và anh ở cạnh nhau, bãi cát và biển ở trước mặt, đi qua con đường dưới tầng là đến.
Cô đang thu dọn hành lý, Tưởng Ti Tầm đi qua tìm cô.
Người đàn ông đứng ở cửa không vào, nói với cô: “Đi ăn cơm trước, quay về anh thu dọn giúp em.”
Hứa Tri Ý đặt một đống đồ cá nhân lên bồn rửa mặt, cầm túi theo anh ra ngoài.
Tưởng Ti Tầm đứng ở cửa không cử động, nói với cô: “Em mặc váy anh cõng em không tiện, thay đi.” Nói xong câu này, người đi vào, đóng cửa phòng lại.
Hứa Tri Ý: “Em thay quần áo.”
Người đàn ông nói: “Anh ra ban công.”
Lưng anh đối diện với phòng, ở ban công trả lời email.
Nhớ đến lần mình và Tưởng Ti Tầm từng thân mật ở Hồng Kông, mới bắt đầu hai người còn ngăn cách nhau một lớp quần áo, sau đó không còn có gì ngăn cách. Hứa Tri Ý không còn do dự anh có ở trong phòng hay không, tìm quần dài và áo gile thay.
“Thay xong rồi.” Cô vén mái tóc dài lên, nói với phía bên ban công, “Đi thôi.”
Áo gile kiểu ngắn, vòng eo thon gọn thoắt ẩn thoắt hiện.
Tưởng Ti Tầm nhìn quần áo trên người cô, lại quay về phòng mình cầm áo vest, đề phòng sau khi mặt trời lặn cô sẽ lạnh.
Ra khỏi khách sạn, gió có hơi lớn.
“Tri Ý.” Anh gọi người đi nhanh hơn mình hai bước.
Hứa Tri Ý quay đầu, người đàn ông sải bước qua, khoác áo vest lên người cô: “Em mặc vào đi.”
Ngay lập tức được bao bọc bởi hơi thở của anh, “Em không lạnh.” Cô sợ nóng, anh không phải không biết.
“Tối lạnh em lại mặc.”
Tưởng Ti Tầm cúi đầu hôn xuống môi cô, lúc này mới cầm lấy áo vest của mình.
Nụ hôn này không kịp phòng bị, hô hấp của Hứa Tri Ý dừng lại mấy giây.
“Ăn món Trung hay là món Tây?” Anh hỏi cô.
Hứa Tri Ý và anh đi ngang nhau, cánh tay của hai người thỉnh thoảng sẽ cọ vào nhau, cô nói: “Hải sản.”
“Tri Ý.”
Cùng lúc cô vừa mới dứt lời, một tiếng gọi Tri Ý ở đằng sau vang lên, là giọng nói của Tề Chính Sâm, còn tưởng bản thân xuất hiện ảo giác, nghe nhầm.
Tưởng Ti Tầm quay đầu trước cô, cô nhanh chóng xoay người lại.
Một chiếc xe thể thao mui trần chầm chậm lái qua, trong xe chỉ có một mình anh.
Lần trước gặp mặt bởi vì có Thương Uẩn ở bên cạnh, cô gọi một tiếng sếp Tề, hôm nay chỉ có ba người bọn họ, không thể nào gọi như vậy nữa.
“Anh Hai.” Cách hai năm, cô buồn bã gọi một tiếng.
Tưởng Ti Tầm hỏi: “Đến London công tác?”
Tề Chính Sâm: “Qua đây cùng mẹ tôi.” Từ khi đăng ký kết hôn, quan hệ của anh ta và mẹ vẫn luôn giằng co, mẹ thậm chí còn nói coi như không có đứa con trai là anh ta.
Vì để hoà hoãn quan hệ, bản thân chủ động cùng mẹ qua đây, mẹ vẫn không muốn để ý đến anh ta, nhưng thái độ tốt hơn trước. Hôm nay mẹ hẹn bạn, một mình anh ta lái xe đi, bất chi bất giác lại lái đến đây.
Anh ta nhìn Hứa Tri Ý, đề xuất: “Khó khăn lắm mới gặp nhau, cùng nhau ăn cơm đi, lần sau không biết khi nào mới có thể gặp nhau.”
Trong quán hải sản, bọn họ chọn bàn tròn, ba người lần lượt ngồi xuống.
Biết hai người còn lại thích ăn gì, Tề Chính Sâm một mình cầm thực đơn gọi món.
Tưởng Ti Tầm rót mấy cốc nước, để đến cạnh tay mỗi người.
Trên bàn yên lặng, không ai nói gì.
Hứa Tri Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ bị kéo về sáu năm trước.
Khi đó cô và anh Hai nói không hết chuyện…..
Hôm đó là ngày 22 tháng 9, cô về bên bố mẹ ruột được hơn một tháng, Tề Chính Sâm đ ến Manhattan thăm cô, buổi tối đặt chỗ ở nhà hàng Tây Ban Nha.
Chỗ bốn người, cô và Tề Chính Sâm ngồi cùng nhau, Tưởng Ti Tầm ngồi đối diện anh.
Tề Chính Sâm gọi món cho cô: “Bánh mì sốt cà chua, có ăn không?”
Hứa Tri Ý nhớ đến nhà hàng ở trên biển, cùng Tưởng Ti Tầm nhúng bánh mì vào sốt cà chua, gật đầu: “Có, hai phần.”
Tề Chính Sâm bất lực nói: “Được, hai phần. Ăn không hết anh ăn cho em.”
Anh lại hỏi: “Xin thạc sĩ chuẩn bị như nào rồi?”
Hứa Tri Ý: “Sếp Tưởng viết giúp em một bức thư giới thiệu, lại nhờ ông nội Cohen viết một bức thư khác.”
Đối diện, Tưởng Ti Tầm uống nước, im lặng nhìn hai người.
Một tuần trước, Tề Chính Sâm ở trong điện thoại nói với anh câu “Đợi chút nữa rồi tỏ tình với Tri Ý”, vẫn còn văng vẳng bên tai.
Tề Chính Sâm gọi món xong, nhìn đối diện: “Sao cậu không nói chuyện?”
Tưởng Ti Tầm cười nhàn nhạt: “Nói cái gì?”
Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông đối diện, không dám nhìn anh quá lâu, anh nhìn qua, trùng hợp cô thu hồi tầm mắt, sau đó rất thản nhiên và thoải mái nói với Tề Chính Sâm: “Im lặng là vàng. Giống em và anh nói quá nhiều, không có tiền như sếp Tưởng.”
Tưởng Ti Tầm: “…..”