• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người từ nhà hàng về, bố mẹ và anh trai đều ở nhà.

Hứa Tri Ý đứng ở cửa thay giày một lúc lâu, Tưởng Ti Tầm đã đi vào phòng khách rồi cô vẫn ngồi trên ghế thay giày.

Hứa Hành không thấy cô đâu, hỏi Tưởng Ti Tầm: “Con bé đi đâu rồi?”

Tưởng Ti Tầm: “Cởi dây giày.”

“Lại đi giày thể thao? Không phải nói với con bé thời gian này phải đi dép sandal sao?”

“Dép sandal đấy.”

Hứa Hành: “?”

Đột nhiên phản ứng lại, sandal còn có kiểu có các loại dây, dây đai phức tạp lại cầu kỳ.

Anh nhìn về phía mẹ: “Mẹ không mua sandal giống với dép lê sao? Cái đó đi tiện hơn.”

Hà Nghi An: “Trong nhà kiểu nào cũng có, con gái thích xinh đẹp, sandal dây có lẽ hợp với váy hôm nay hơn.”

Tưởng Ti Tầm nhìn Hứa Hành, bây giờ đến em gái mình đi giày gì cũng hỏi rồi.

Người thay xong dép cuối cùng cũng đi đến, tâm trạng vui vẻ, ánh mắt sáng ngời.

Hứa Hành nhìn em gái nhà mình: “Ra ngoài ăn cơm có thể vui như vậy sao?”

Tưởng Ti Tầm chủ động giải vây cho cô: “Cô ấy lấy được hai bức thư giới thiệu nên vui.”

Hứa Tri Ý ngạc nhiên, sao lại biến thành hai bức thư rồi?

Tưởng Ti Tầm nói với Hứa Hành: “Tôi lại nhờ ông nội Cohen viết thêm một bức thư nữa.”

Thực lực của gia tộc Cohen đương nhiên Hứa Tri Ý biết, đợi về trường cô phải mời anh thêm mấy bữa cơm, tiện gọi cả Cohen.

Hà Nghi An vẫy tay với con gái, cười: “Đến chỗ mẹ này.”

Hứa Tri Ý ngồi sát vào mẹ, cọ cọ cằm vào vai mẹ, niềm vui đó không thể diễn tả được.

Hà Nghi An cắn lỗ tai con gái, thấp giọng nói: “Xem ra thu hoạch không nhỏ nhỉ.”

Hứa Tri Ý dựa vào gần tai mẹ, giống như nghẹn ngào nói: “Đợi có tin tốt con sẽ nói với mẹ đầu tiên.”

Hứa Hướng Ấp ở bên cạnh rất bất lực, cười hỏi: “Nói chuyện gì thế?”

Hứa Tri Ý quay đầu cười nói với bố: “Bí mật ạ.”

Cô lại nói với bố mẹ ngày kia về trường, đột nhiên lại không nỡ rời ngôi nhà này, “Mẹ, tối nay mẹ có thể ngủ cùng con không ạ?”

Hà Nghi An trìu mến nói: “Đương nhiên được, cuối tháng 9 mẹ có thời gian qua đó ở cùng con.”

Chiều hôm sau cô và Tưởng Ti Tầm cùng nhau bay về.

Những ngày sau khai giảng không giống như lúc đi thực tập, ngày nào cũng có thể gặp được Tưởng Ti Tầm.

Thứ 6 đó, Hứa Tri Ý không có tiết, lúc từ thư viện về trời đã tối, bạn cùng phòng không có nhà, cô trộn nửa đ ĩa salad, nướng hai miếng bánh mì ngồi khoanh chân trên ghế ăn, vừa ăn vừa lật lại nhật ký trò chuyện với Tưởng Ti Tầm trong khoảng thời gian này. Từ tối ở nhà hàng Tây Ban Nha nói muốn xin anh lời khuyên làm sao để theo đuổi người khác, mỗi ngày sau đó gần như đều liên lạc.

6 tháng 9:

Hứa Tri Ý:【Làm thế nào để đối phương biết được tấm lòng của mình?】

Tưởng Ti Tầm:【Hôm nay không có bài tập?】

Hứa Tri Ý:【……………】

Hứa Tri Ý:【Có.】

Tưởng Ti Tầm:【Làm bài tập đi.】

7 tháng 9:

Tưởng Ti Tầm:【Cả ngày hôm nay tôi đều phải họp, có chuyện gì thì để lại tin nhắn, nhìn thấy trả lời em.】

Hứa Tri Ý:【Chào buổi sáng.】

Tưởng Ti Tầm:【Chào.】

Hứa Tri Ý:【Vậy đợi anh bận xong anh gọi điện thoại cho tôi.】

Tưởng Ti Tầm:【Được.】

Cuộc điện thoại tối đó kéo dài 19:32, nói này nói kia gần hai mươi phút.

8 tháng 9:

Hứa Tri Ý:【Tối nay không có chuyện gì cần xin anh lời khuyên, tự mình suy nghĩ một chút.】

Tưởng Ti Tầm:【Đừng suy nghĩ mù quáng. Nói không chừng em còn hiểu nhầm ý của đối phương.】

Hứa Tri Ý:【……】

Ngày 9 tháng 9 không liên lạc.

10 tháng 9:

Tưởng Ti Tầm:【Vì một người em chưa chắc đã theo đuổi được lại tức giận với tôi.】

Hứa Tri Ý:【Không có.】

Hai tiếng sau.

Tưởng Ti Tầm:【Tan học đến đây tìm tôi.】Gửi định vị cho cô.

Hôm đó anh đến trường học của bọn cô, lần đầu tiên cô gặp anh sau khi từ nhà về trường học.

Tưởng Ti Tầm cùng cô đi ăn cơm trưa ở căng tin trường học, đưa cho cô thư giới thiệu đã viết xong.

12 tháng 9:

Hứa Tri Ý:【Vừa mới phát hiện còn hơn một tháng nữa là đến sinh nhật tôi rồi.】Đây chỉ đơn thuần là không có chuyện gì để nói nên tìm cái để nói.

Tưởng Ti Tầm:【Hôm sinh nhật tặng em một món quà đặc biệt.】

Hứa Tri Ý:【Đặc biệt như thế nào?】

Tưởng Ti Tầm chuyển chủ đề:【Hôm nay không có tiết?】

Hứa Tri Ý:【Có. Full luôn.】

Tưởng Ti Tầm:【Tối nay dẫn em đi ăn một bữa thịnh soạn nhé?】

Hứa Tri Ý:【Cảm ơn sếp.】

Chỉ một ngày không gặp nhau nhưng lại cảm giác đã trôi qua rất lâu rồi.

Hôm đó cô chọn một nhà hàng Quảng Đông, anh thích ăn món Quảng Đông, bởi vì cô Tưởng chỉ biết nấu món Quảng Đông. Lúc nhỏ anh thường xuyên ăn, sau này rất ít khi được ăn đồ ăn mẹ đích thân xuống bếp làm nữa.

13 tháng 9:

Hứa Tri Ý:【I’m waiting.】

Tưởng Ti Tầm:【?】

Hứa Tri Ý:【Dịch sát nghĩa là yêu thích không ngừng.】

Cô lại hỏi anh:【Lúc tỏ tình dùng câu tiếng Anh này thế nào?】

Tưởng Ti Tầm:【Em muốn tỏ tình?】

Hứa Tri Ý:【Ừ.】

Tưởng Ti Tầm:【Tri Ý, em đừng bốc đồng.】

Hứa Tri Ý:【Không phải tỏ tình bây giờ, đợi ngày tôi chính thức tỏ tình với anh ấy, tôi sẽ gửi câu này cho anh ấy, nói với anh ấy tôi thích anh ấy rất lâu rồi, không bao giờ dừng lại.】

Anh không trả lời tin nhắn nữa, năm phút sau gọi điện thoại đến.

Cuộc điện thoại đó kéo dài 16:19, cô tưởng anh gọi điện đến là muốn dội cho cô một gáo nước lạnh, kết quả anh lại hỏi cô, năm tư có phải là ít tiết, nếu như không nhiều thì cuối tuần đến làm trợ lý cho anh.

“Lúc rảnh rỗi dễ suy nghĩ lung tung.” Anh nói như vậy trong điện thoại.

Hôm nay là ngày 14 tháng 9, cô vẫn chưa trả lời có đến làm trợ lý cho Tưởng Ti Tầm hay không.

Cơ hội hiếm có khó tìm, đương nhiên là phải đi rồi.

Hứa Tri Ý ăn salad, lục lại nhật ký trò chuyện hai lần.

Cô bỏ nĩa xuống, dùng hai tay gõ chữ:【Sếp, sau khi suy nghĩ, cuối tuần làm thêm trợ lý cho anh, anh xem xét trả lương cho tôi. 】

Lúc này Tưởng Ti Tầm vẫn chưa tan làm, Hứa Hành cũng ở văn phòng của anh.

Thời gian này Hứa Hành vẫn luôn điều tra Thẩm Thanh Phong, điều ra được đầu mối liên quan đến chuyện ôm nhầm của em gái.

Hai mươi hai năm trước Thẩm Thanh Phong đã đổi tên, một thầy bói nổi tiếng ở Hồng Kông có nói tên trước đây của bà ta không vượng với chính mình, đổi lại là trước đây Thẩm Thanh Phong sẽ không tin những chuyện này. Thế nào mà lúc đó bà ta lại thất cơ lỡ vận, giấc mộng gả vào nhà giàu quyền quý bao năm tan vỡ, vậy là đổi tên thành Thẩm Thanh Phong.

Sau khi Lộ Kiếm Ba l y hôn, Thẩm Thanh Phong lại làm phiền gần hai năm, trong hai năm đó bà ta cũng thay đổi tác phong của mình, đến cả những bữa tiệc của người nổi tiếng cũng đều rất ít lộ mặt, không để mình trở thành chủ đề bàn tán.

Hồi còn trẻ Lộ Kiếm Ba chính là tên cặn bã kh ố n n ạ n điển hình trong giới công tử ở Hồng Kông, phong lưu lại bạc tình. Sau khi l y hôn với vợ cũ, ông vò mẻ chẳng sợ nứt, cố ý chống đối lại gia đình, nhất quyết phải cưới Thẩm Thanh Phong cho bằng được. Khi đó nhà họ Tưởng và nhà họ Hứa chỉ có một yêu cầu duy nhất với nhà họ Lộ, đối tượng Lộ Kiếm Ba tái hôn là ai cũng được nhưng không thể nào là đối tượng ngoại t ì nh.

Nhà họ Lục có hợp tác không thể nào tách rời với hai nhà ở đại lục, bên nào nặng bên nào nhẹ đến cả bọn trẻ cũng biết.

Thẩm Thanh Phong vốn tưởng rằng ván này mình sẽ thắng, gả cho Lộ Kiếm Ba chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng kế hoạch của bà ta vẫn thất bại. Lộ Kiếm Ba tuyên bố rằng mình không kết hôn, hơn nữa còn rời xa trung tâm quyền lực của nhà họ Lộ, từ Hồng Kông chuyển đến phố Wall, thống lĩnh thị trường vốn, thành lập Vốn Viễn Duy, cùng tên với công ty của vợ cũ.

Sau hai mươi mấy năm, vốn tưởng chuyện n g o ại t ì nh năm đó đã được giải quyết, vậy mà quay trở lại với nhà họ Lộ bằng cách bùng nổ nhất, Thẩm Thanh Phong gả cho người nắm quyền hiện nay của nhà hộ Lộ, Lộ Kiếm Lương.

Thẩm Thanh Phong đổi tên sau khi c ắ t đ ứ t với Lộ Kiếm Ba, sau đó gả cho một người đàn ông giàu có đã l y hôn, định cư ở London, thỉnh thoảng về Hồng Kông. Đám tiểu bối nhà họ Lộ, thậm chí ngay cả chính Lộ Kiếm Ba cũng không biết vợ mới cưới của anh cả lại là t ì n h n hân cũ của ông, mãi đến khi anh cả dẫn theo vợ đến bệnh viện thăm ông cụ.

Đối với tình cảm trước đó của vợ và em Tư, Lộ Kiếm Lương chỉ nói một câu: Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.

Ý ngoài lời nói, ông không để ý.

Vẻ đẹp của Thẩm Thanh Phong hồi đó có tiếng ở Hồng Kông, bây giờ 48 tuổi vẫn quyến rũ như vậy, dựa vào nỗ lực của mình đã hoàn toàn vấy bẩn dòng nước vốn dĩ đã không trong xanh của nhà họ Lộ.

Vốn dĩ thời gian lâu rồi, bệnh viện hai lần đổi chủ, rất khó tìm được chứng cứ Thẩm Thanh Phong hoán đổi hai đứa trẻ, bây giờ lại gả cho người nắm quyền của nhà họ Lộ, chuyện này càng khó xử lý hơn.

Tưởng Ti Tầm nghe xong chỉ nói một câu: “Thẩm Thanh Phong có liên quan đến chuyện của Tri Ý, không thể nào để cho bác cả tôi biết.” Bác cả sẽ không chỉ không tin, còn cảm thấy gia đình bọn họ đang chia rẽ hai vợ chồng nhà ông, vu oan giá hoại cho Thẩm Thanh Phong.

Hứa Hành: “Bây giờ bác Lộ thế nào?”

“Lát nữa cậu tự mình nhìn.”

“Bác Lộ qua đây?”

“Ừ.” Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ: “Khoảng 7 rưỡi.”

Lộ Kiếm Ba đã đến Manhattan, nửa tiếng trước ông gọi điện cho nghịch tử, bảo nghịch tử ở công ty đợi ông.

Trong thời gian đợi người, Tưởng Ti Tầm mới chú ý đến trên điện thoại có tin nhắn chưa đọc, Hứa Tri Ý đồng ý làm trợ lý parttime cho anh, anh trả lời:【Bây giờ qua đây không? Anh em cũng đang ở văn phòng của tôi, tối nay cùng nhau đi ăn.】

Hứa Tri Ý trả lời anh nhãn dán OK, sau đó lật tủ quần áo lên bắt đầu thay quần áo.

Tưởng Ti Tầm tiện tay nhấn vào vòng bạn bè của cô, chữ ký của cô không biết đã đổi thành I’m waiting từ lúc nào. Chữ ký không thể nào like, anh đành like ảnh bìa của cô, nhắc nhở cô, đừng có quá xem trọng tình yêu, sau này còn rất nhiều gia sản phải kế thừa.

“Lát nữa Tri Ý qua đây, tối nay dẫn em ấy đi ăn.” Anh ngẩng đầu nói với Hứa Hành.

Hứa Hành do dự: “Bác Lộ sắp qua đây rồi, bảo con bé đến có thích hợp không?” Anh tạm thời không muốn để em gái mình biết chuyện ôm nhầm năm đó là có người làm, “Bảo con bé ở nhà đợi đi, bên này nói chuyện xong qua đó đón con bé.”

Suy nghĩ của Tưởng Ti Tầm trùng hợp lại ngược với cách nghĩ của anh: “Cậu định giấu bao lâu? Không xác định được ai đổi, giấu được cứ giấu, xác định được rồi không cần thiết phải giấu nữa.”

Hứa Hành do dự một lúc: “Vậy nói với con bé.”

7 giờ 41 phút Lộ Kiếm Ba mới thong dong đến, tắc đường, đến muộn hơn dự tính mười phút.

Đẩy cửa thấy Hứa Hành cũng ở đây, ông không hề ngạc nhiên.

“Hai đứa đúng là bất hiếu, việc điều tra đổ lên đầu bác.”

Sau khi kiểm tra kỹ hồ sơ của hơn hai mươi năm trước, không còn lại một cái gì.

Hứa Hành giải thích: “Liên quan đến Tri Ý phải điều tra kỹ một chút.”

Tưởng Ti Tầm rót cho bố mình một cốc cà phê, thêm tám gói đường, suýt nữa không khuấy được.

Lộ Kiếm Ba: “…..”

Nghịch tử đang chế nhạo ông trong lòng đau khổ.

Tưởng Ti Tầm để cà phê đến trước mặt bố mình, chạm vào nỗi đau: “Không phải ngày nào bố cũng nói quan hệ của bố với bác cả là tốt nhất sao?”

Lộ Kiếm Ba xì hơi, cầm cốc cà phê không lên tiếng, cà phê quả thật quá nóng, không uống được.

“Không cần phải chọc vào nỗi đau của bố. Bác cả con nói đúng, quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại. Bố qua đây là muốn nói cho hai đứa, Công nghệ y tế KEWE, Lý Khả chẳng qua chỉ là người phụ trách bên ngoài, ông chủ thật sự đứng đằng sau chính là Thẩm Thanh Phong, nếu không con cho rằng Lý Khả thật sự có năng lực như vậy sao?”

Chỉ vì lý do là ông mà Tri Ý không thể nào lớn lên bên cạnh cha mẹ ruột của mình, bây giờ con bé lại nhìn trúng in 3D của Công nghệ KEWE, không thể nào để sự nghiệp của con bé thất bại nữa, ông đã dốc hết sức lực điều tra Thẩm Thanh Phong.

“Có nên đầu tư vào Công nghệ KEWE hay không tùy thuộc vào con và Tri Ý.”

Tưởng Ti Tầm vẫn đang tiêu hóa tin tức ông chủ thật sự của KEWE là Thẩm Thanh Phong, lúc này điện thoại kêu, Tề Chính Sâm gọi điện đến.

Anh cầm điện thoại ở trên bàn lên nghe, đối phương hỏi anh Tri Ý và gia đình bác Hứa sống chung như nào.

“Vẫn ổn, nhưng không thân như vậy.”

“Được, tôi có tính toán, vậy tôi lại đợi thêm.”

Tưởng Ti Tầm hỏi thêm một câu: “Đợi cái gì?”

Tề Chính Sâm không định giấu bạn từ thuở nhỏ của mình: “Đợi tỏ tình với Tri Ý.”

“… Cậu nói cái gì?”

“Tín hiệu bên đó của cậu không ổn à?” Tề Chính Sâm không khỏi nghi ngờ, “Tôi vẫn luôn thích Tri Ý, đợi cô ấy hòa nhập được với gia đình mới tôi lại quyết định thời gian tỏ tình với cô ấy.”

Nếu như thời gian dừng lại ở lúc cô gửi cho Tưởng Ti Tầm tin nhắn ‘Yêu thích không ngừng’ đó thì tốt biết bao, hoặc lùi về trước đó một chút, dừng lại ở lúc anh Hai đi đánh cầu lông cũng được.

Đáng tiếc đều không có.



Điện thoại rung, đối tượng xem mắt gọi điện thoại đến, suy nghĩ của Hứa Tri Ý bị kéo ra khỏi hồi ức sáu năm trước.

Trước mắt là những bước tường đỏ son, những cây hoa hòe nở rộ tươi tốt, giày giẫm lên những viên gạch xanh vừa mới mưa xong, đế giày dính mấy bông hoa hòe vừa mới rơi xuống.

‘Tri Ý, em đi sát vào lề đường đi’ dường như vẫn như giọng nói ngày hôm qua.

“Có phải cô tìm sai chỗ không?” Đối tượng xem mắt hỏi cô trong điện thoại.

Hứa Tri Ý ngẩng đầu nhìn trước sau, “Xin lỗi, tôi đi qua rồi.” Vừa rồi thất thần, đã đi ngang qua cửa của nhà hàng tư nhân mà không chú ý.

Đối phương: “Tôi ra ngoài đón cô.”

Hứa Tri Ý quay người đi ngược lại, “Không cần phiền phức, tôi tìm được.”

Đối phương không nói nhiều, cúp điện thoại.

Nhà hàng tư nhân mở ở trong một tứ hợp viện yên tĩnh, bố thường xuyên đến đây ăn cơm, giới thiệu cô đến thử. Trong điện thoại bố nói, “Xem mắt là nhân tiện, chủ yếu là ăn cơm.”

Bước vào tứ hợp viện, báo số phòng, nhân viên phục vụ dẫn cô đến đó.

Cây xanh trong sân đa số đều là hoa hải đường, thời kỳ nở hoa đã qua.

Đi qua cây cầu nhỏ, băng qua dòng nước chảy, đàn cá trong ao sen đang thong thả bơi lội.

Xuống cầu, băng qua cổng hoa leo lên cầu thang, rẽ vào góc bước lên hàng hiên dài mang nét cổ kính, các ô cửa sổ lưới ở trên tường trang nhã nối liền nhau, mang một nét duyên dáng cổ kính.

“Hứa tiểu thư, mời cô đi bên này.”

Trước cửa phòng bao cô định vào có hai người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng nói chuyện, người đàn ông lịch lãm mang theo mấy phần phong lưu nho nhã ở bên phải cô không quen.

Cặp đôi bổ mắt ở bên trái chính là Tề Chính Sâm và vợ anh.

Chân của Hứa Tri Ý lập tức cứng đờ, không thể nào cử động được nữa.

Tề Chính Sâm lướt mặt qua, chỉ nhìn một cái, trái tim giống như bị ai đó nắm chặt lại.

Vừa rồi lúc ở trong con hẻm anh đột nhiên quay đầu, không biết khi đó có phải là cô đang ở trong chiếc xe nào đó ở bên kia đường không.

Chung Nghiên Nguyệt và Thương Uẩn không hẹn mà cùng nhau nhìn theo ánh mắt anh.

“Hứa Tri Ý?” Từ đôi lông mày và mắt của đối phương, Thương Uẩn có thể nhìn ra mấy phần giống Hứa Hành, anh ta tự giới thiệu, “Thương Uẩn.”

Thương Uẩn, nhị công tử nhà họ Thương, cũng là đối tượng xem mắt ngày hôm nay của cô.

Hứa Tri Ý cười dịu dàng, “Xin chào.” Cho dù có không muốn cũng phải bước qua.

Đều quen biết, không ai chủ động chào hỏi.

Sóng ngầm dâng trào, nỗi đau đan xen.

Thương Uẩn thay cô giới thiệu với hai người đối diện, lại nói với Tề Chính Sâm: “Con gái chủ tịch Hứa, mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài.”

Tề Chính Sâm giơ tay: “Rất vui được gặp nhau.”

Anh ta quên mất, ở tình huống này con gái nên giơ tay ra trước.

Hứa Tri Ý nhẹ nắm lấy tay anh, giọng khàn khàn: “Rất vui được gặp anh.”

Tình cảm hai mươi tư năm, bây giờ lại giống như người lạ qua đường, tốt nhất đừng bao giờ gặp lại.

Lần trước Tề Chính Sâm tiếp xúc gần cô như này là hai năm trước, sau khi anh tỏ tình bị từ chối, lúc rời đi lướt qua vai cô lại dừng lại ở bên cạnh, xin lỗi với khuôn mặt tràn đầy nước mắt của cô.

“Xin lỗi, là anh không tốt. Tri Ý, có thể nào tha thứ cho anh được không? Không phải anh không trân trọng tình thân bao nhiêu năm qua giữa hai chúng ta, nếu như em không bị ôm nhầm, dì Tiêu vẫn là mẹ em, anh sẽ không tỏ tình, lỡ như tỏ tình không thành công, anh sợ sau này ngay đến cả một người bộc bạch tâm sự cũng không còn nữa. Bây giờ không giống nữa, bác Hứa và bác gái đối xử tốt với em như vậy, trong nhà có rất nhiều người thiên vị em, anh liền ích kỷ muốn đấu tranh một chút. Thật ra anh cũng sợ, sợ giữa hai chúng ta không có kết quả, vậy nên trì hoãn từ lúc em hai mươi tuổi đến lúc hai mươi tư tuổi.”

Anh cố chấp hỏi đi hỏi lại cô: “Tri Ý, có thể nào tha thứ cho anh không? Coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra.”

Cô chưa từng trách anh.

Đây không phải vấn đề có thể tha thứ hay không, làm sao cô có thể biết anh thích cô mà vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra, lấy danh nghĩa tình thân trói chặt anh ở bên cạnh mình, tiếp tục tận hưởng anh đối xử tốt với cô.

Anh không biết rằng, mãi đến giây phút này anh vẫn là người duy nhất được ghim trên đầu ở wechat của cô.

Bao nhiêu năm nay vẫn luôn như vậy.

Sáu năm trước, cô đẩy hai hành lý chứa toàn bộ đồ đạc của mình đi trong sảnh lớn sân bay, lúc chưa biết nhà mình ở đâu anh đã vội vàng chạy đến. Giây phút quay đầu lại nhìn thấy anh đó, cho dù là quan hệ tình thân của cô rất mỏng, sẽ không được luân hồi, không có kiếp sau nhưng cô cảm thấy chuyến đi đến nhân gian lần này vẫn rất đáng.

Lời của tác giả:

Quyển hai kết thúc.

Mong chờ quyển sau.

Yêu thích không ngừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK