Hắn vỗ tay ra hiệu mấy cái, một lát sau một bóng người cao lớn đi vào động phủ.
Kia là một lão giả tóc màu hung mũi khoằm như mỏ chim ưng, mắt nhỏ như hạt đậu, nhìn qua tướng mạo có chút hung ác.
"Tham kiến môn chủ."
"Vương sư đệ không cần đa lễ. Ngươi xe, này, một trong mười hai con bổn mạng thú này đã tìm được ký chủ, xem ra kế hoạch này của chúng ta rất khả thi"
"Ừm, lấy chức vị trưởng lão bổn môn ra mà dụ, còn sợ bọn tiểu tử Ngưng Đan Kỳ không đổ xô vào tranh giành sao. Hơn nữa trong quá trình đấu giá bổn môn có thể kiếm thêm một lượng lớn tinh thạch. Kế nhất tiễn hạ song điêu này của sư huynh thật là tuyêt diệu." Trên mặt lão giả tóc hung đỏ lộ vẻ bái phục. Người này cũng là một lão quái Nguyên Anh kỳ.
"Sư đệ quá khen, vi huynh làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng không thể nhẫn tâm mà lấy bổn môn đệ tử mà tế kỳ. Tuy nhiên đấu giá hội truyền đưa tin Hồn Viên lão quái đã mua lệnh phù khiến ta có chút lo lắng. Bổn mạng thú mặc dù thần kỳ nhưng cũng không có bản lãnh thu lấy hồn phách của tu sĩ Nguyên anh Kỳ, nhưng không hiểu về sau lệnh phù lại rơi vào tay một Ngưng Đan Kỳ tu sĩ?"
"Việc này quả thật có chút kì lạ, có lẽ Hồn Viên lão quái đưa lệnh phù cho bọn tử tôn của hắn, nhưng như vậy thì sẽ lưu lại tai họa. Nếu đem hồn phách tu sĩ kia thu lấy thì lão có thể tìm cửa đến bổn môn. Ta nghe nói hắn vô cùng bao che cho hậu nhân."
"Sư đệ lo ngại cái gì, Hồn Viên mặc dù cũng đạt tới Nguyên Anh kỳ nhưng chỉ thân cô thế cô, chẳng lẽ dám đến Ma U môn chúng ta sinh sự sao. Huống chi chuyện này chúng ta chuẩn bị vài chục năm, dùng bổn mạng thú thu mười hai vị Ngưng Đan Kỳ tu sĩ hồn phách luôn một lần cho tiện. Ít nhất còn bảy tám năm nữa mới tiến hành nghi thức thu hồn, lúc đó thì còn lo lắng cái gì?" Trung niên nho sinh như đã tính trước nở nụ cười.
"Sư huynh nói cũng đúng." Lão giả tóc hung đỏ xoay chuyển đôi mắt chuột: "Vậy ta tiếp tục bố trí thuộc hạ đem mười một khối lệnh phù còn lại cầm đi đấu giá. "
***
Lâm Hiên tự nhiên không biết trong tay hắn là một củ khoai lang cực nóng có thể gây bỏng mồm khi ăn. Sau khi tiến hành nhận chủ hắn đem thần thức nhập vào trong đó.
Một lát sau hắn ngẩng đầu lên. Trong này có một số tin tức Ma U môn.
Là một trong hai đại thế lực ở Toàn Không đảo, môn phái này thực lực hùng hậu, có ba vị tu sĩ nguyên anh, mà trong đó môn chủ đã đạt tới Trung kỳ.
Cũng giống như U Châu, tự nhiên có không ít tiểu tông môn cùng gia tộc dựa vào. Ma U môn trở thành cây đại thụ chống trời của Ma đạo trên đảo.
Lúc này dù trên danh nghĩa đã là trưởng lão Ma U môn nhưng Lâm Hiên chưa có ý định về tổng đàn. Dù chưa thấy có gì bất ổn nhưng hắn cũng không muốn chui đầu vào đó cho phức tạp.
Hắn nhắm mắt lại suy tính một hồi. Một lát sau khóe miệng lộ vẻ tươi cười hóa thành một đạo độn quang bay về phía đông bắc.
Ở phía đông Toàn Không đảo có một tòa thành lớn là Thiên Thành giao thông tiện lợi. Cư dân giàu có và đông đúc. Số lượng phàm nhân ở đây không dưới ba bốn mươi vạn.
Ở phía tây thành có một tòa đại sơn kéo dài quanh co khúc khuỷu, bên trong nhiều loài kỳ điểu dị thú. Trước kia có không ít thợ săn ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, nhưng hễ là tiến vào thì tám chín phần không thấy quay lại. Số ít gia hỏa may mắn thoát được khi hỏi đến chuyện trong đó thì mặt mày thất sắc. Nói rằng nơi đó mãnh thú có thể nuốt vân nhả vụ lộng thủy đạo hỏa, phàm nhân đương nhiên không đối phó nổi, dần dà không người nào dám đặt chân tới nơi đây.
May là chỉ cần không tiến vào núi sâu thì quái thú cũng chưa từng đi ra, năm tháng chậm rãi trôi qua cuộc sống của phàm nhân ở chân núi vẫn bình an.
Tuy nhiên trái lại thường thấy thần tích nơi này. Truyền kỳ rằng một số cao nhân tiên phong đạo cốt ngự gió mà đi, thậm chí thi triển đại thần thông khiến nhật nguyệt biến sắc.
Thực ra ở Nhân giới này làm gì có thần tiên. Những truyền thuyết kia chỉ là thỉnh thoảng có tu tiên giả đi ngang qua nơi đây.
Chính vì nơi đây có một linh mạch bị một gia tộc tu tiên họ Mã chiếm cứ. Nói đến Mã gia này thực ra chỉ là tiểu gia tộc cấp thấp, cả gia tộc tu sĩ chỉ có hơn trăm người.
Linh mạch trong Hoàng Kỳ sơn này vốn không tầm thường, còn có thêm một ít tài nguyên tinh khoáng khiến không ít thế lực tông phái gia tộc mạnh hơn đều đỏ mắt muốn chiếm đoạt.
Nhưng đã nhiều năm chưa từng có thế lực nào dám hành sự. Nguyên nhân chính là ở Mã gia gia chủ.
Người này là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kì, tư chất linh căn tầm thường nhưng có một khuê nữ dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, Ma U môn chủ tuy là một thân kiêu hùng nhưng sinh ra một nam nhi vốn tham hoa háo sắc. Mã lão nhi đem khuê nữ dâng lên cho Thiếu môn chủ, trở thành một trong những cơ thiếp sủng ái nhất của hắn.
Có quan hệ này tông môn gia tộc khác cũng đành nuốt nước miếng mà nhịn. Dù sao bọn họ đều phải dựa vào Ma U môn.
Nhưng sách lược dựa vào nử tữ để duy trì sự phồn vinh của gia tộc dù sao không thể lâu dài. Gần đây vì chuyện này mà Mã lão nhi đang mặt ủ mày chau.
"Thiên Minh, Trương gia đã dâng cho thiếu chủ một ả nử tử xinh đẹp có thể tranh chấp cảm tình của thiếu chủ với tỷ tỷ ngươi sao?" Lúc này trong chánh điện của Mã gia có hai người. Người đang ngồi chừng ngoài ngũ tuần dáng người ục ịch nhìn qua tựa như một viên ngoại phú ông, người này chính là Mã gia chủ.
"Đúng vậy phụ thân, tỷ tỷ mặc dù chưa thất sủng nhưng cũng chỉ ngang ngửa cùng ả hồ ly kia. Thiếu chủ đã có lời, bất kể hai nhà tranh đấu thế nào người cũng không can thiệp vào." Đang đứng là một thiếu niên tướng mạo khá anh tuấn, thân mặc một bộ trường bào màu vàng đất, cũng mặt ủ mày chau nói.
"Nếu không có thiếu chủ ủng hộ. Chúng ta không có khả năng đấu lại Trương gia kia". Mã lão thở dài nói.
"Phụ thân, hay là..." Mã Thiên Minh do dự một chút cuối cùng mở miệng:" Hay là chúng ta để bọn chúng vào đây, dù sao nơi này linh mạch khá rộng đủ để cho hai gia tộc cùng tồn tại."
"Ngươi thật quá ngây thơ, cái gọi là một núi không thể chứa hai cọp. Trương gia thế lực mạnh hơn chúng ta. Ngươi cho là bọn hắn còn cho phép chúng ta ở chỗ này sinh tồn sao?" Mã lão nhi lắc lắc đầu.
"Vậy..."
Phụ tử nhà này đang ưu phiền bất lực thì đột nhiên một đạo Truyền Âm Phù bay vào trong. Mã lão nhi có chút ngạc nhiên, đưa tay bắt lấy rồi đem thần thức nhập vào, trong nháy mắt vẻ mặt của lão trở nên cực kỳ cổ quái.
"Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ma U môn trưởng lão giá lâm đến đây."
"Cái gì?" Mã Thiên Minh nhảy dựng lên, trên mặt đầy kinh ngạc. Ma U môn chính là tông chủ của bọn họ.
Môn chủ cùng hai vị Thái thượng trưởng lão là Nguyên anh tu sĩ.
Ngưng Đan Kỳ cao thủ có hơn trăm người. Nhưng trong đó chỉ có chín người được giao chức vị trưởng lão. Ngoài ra thì chỉ là hộ pháp hoặc chấp sự.
Nghe nói muốn được ghế trưởng lão thì không chỉ tu vị phải là ngưng đan hậu kỳ mà còn đã từng vì môn phái hạ lập đại công. Từ đó có thể thấy vị trí trưởng lão Ma U môn có uy danh và quyền lợi lớn đến thế nào.
Lúc này với Mã gia, chỗ dựa vững chắc nơi chắc nơi thiếu chủ đã như thùng rỗng kêu to. Một trưởng lão tôn quý bỗng nhiên giá lâm tới đây. Mã lão nhi mặc dù là lão hồ ly nhưng cũng không hiểu ra sao. Tuy nhiên cơ hội tốt trời ban thế này, lão tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Như bắt được một cây tiên thảo cứu mạng. Ánh mắt lão đỏ ngầu vỗ đùi bất ngờ đứng lên:
"Thiên Minh. Ngươi tới bảo khố xem còn bao nhiêu linh thảo tinh thạch. Thuận tiện lại kêu tiểu muội ngươi qua đây. Mặc dù không được như đại tỷ của ngươi diễm lệ áp hồng quần nhưng thị cũng là mỹ nữ khó cầu."
"Phụ thân. Thế này là..."
"Tiểu tử ngốc, chúng ta nếu không nhân cơ hội này thì không lẽ ngươi muốn toàn gia phải bôn ba khắp chốn sao. Mau đi nhanh cho ta".
Đạo truyền âm phù kia quả thực là của Lâm Hiên.
Theo tin tức trong lệnh phù, Lâm Hiên định tới nơi Hoàng Kỳ sơn này tu hành. Trong lệnh phù có nói linh mạch ở đây không tầm thường. Xung quanh lại có một số thế lực nhỏ của U Ma Môn như Trương gia, Mã gia.
Lâm Hiên một mạch phi hành đến đây, không bao lâu đã gặp Mã gia đệ tử đi tuần sơn. Muốn bọn họ dẫn đường hắn tùy tiện lấy lệnh phù ra. Đâu biết hai tên kia lại quì xuống dập đầu như tế sao. Xem ra lệnh bài trưởng lão này chứng thực uy phong cũng không nhỏ.
Hai đệ tử cung kính dẫn Lâm Hiên dẫn tới một căn chòi giữa sườn núi nghỉ tạm rồi hắn đem Truyền Âm Phù phát ra.
Chưa đầy một khắc sau hào quang rực rỡ chợt hiện. Có mười mấy tên tu sĩ dắt tay nhau mà đến.
Lâm Hiên có chút bất ngờ đem thần thức thả ra. Dẫn đầu là một lão giả có tu vị Trúc Cơ hậu kì nhưng cũng đã là cao nhất ở đây. Xem ra người này chính là Mã gia gia chủ.
Rất nhanh những người này dừng độn quang hạ xuống. Mã lão nhi liếc mắt nhìn Lâm Hiên. Ngay lập tức sắc mặt cung kính thi lễ một cái: "Tiền bối giá lâm bổn sơn thật là tam sinh hữu hạnh cho bổn gia tộc. Vãn bối không kịp nghênh đón thừa mong tiền bối bỏ quá cho."
Lâm Hiên gật đầu tùy tiện khoát tay áo một cái nhưng Mã lão nhi lại không hề phật ý, cẩn thận nói tiếp: "Nghe nói tiền bối chính là trưởng lão Ma U môn. Không biết người..."
"Ngươi xem đi." Lời của đối phương còn chưa dứt, Lâm Hiên phất tay một cái. Lệnh bài màu lam u kia lập tức bay vút ra.
Mã lão nhi vội vàng đón lấy rồi đem thần thức nhập vào trong. Rất nhanh vẻ mặt lão giãn ra. Đây chính tín vật do bổn môn dùng bí pháp chế thành, có lưu lại nguyên thần khắc ấn của Môn chủ, ngoại nhân tuyệt đối không có cách nào giả mạo được.
Mặc dù vị trường lão trước mắt này còn rất trẻ nhưng chắc chắn hàng thật giá thật. Mã lão nhi hai tay cung kính đưa trả lệnh phù: "Hóa ra là trưởng lão giá lâm. Thuộc hạ có chút vô lễ xin người bỏ qua. Nếu trưởng lão không chê xin tới hàn xá để thuộc hạ làm tròn ngôi chủ."
"Được rồi, làm phiền ngươi vậy." Lâm Hiên tự nhiên là không khách khí đi theo nhóm người Mã gia.
Lúc này tại khách phòng Mã gia. Sau khi thị nữ dâng lên hương trà những người khác đã lui xuống. Ngoài Mã lão nhi và Lâm Hiên nơi đây thì có thêm một nam nữ vừa mới tiến vào. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Hai người này là..."
"Thiên Minh, Vận Nhi. Hai ngươi còn không mau tham kiến trưởng lão."
Hai người này vội vàng bái xuống, Mã lão thì mỉm cười giải thích: "Đây là khuyển tử cùng tiểu nữ."
Lâm Hiên gật đầu. Hai người này đại khái đều vừa mới Trúc cơ thành công. hắn chỉ sơ lược đảo qua Mã Thiên Minh. Còn thiếu nữ vận hắc y kia thì khiến hắn có vài phần chú ý.
Tướng mạo tự nhiên là vô cùng xinh đẹp, những đường cong nhấp nhô trong bộ y phục bó chẽn màu đen.
Vừa rồi khi nàng bái lễ còn cố ý dùng ánh mắt khiêu khích. Thì ra là có luyện mị công. Lâm Hiên mặc dù không bị ảnh hưởng nhưng trong lòng bắt đầu phỏng đoán dụng ý đối phương.
Qua một tuần trà Mã lão nhi cuối cùng nhịn không được mở miệng: "Không biết trưởng lão giá lâm nơi đây là có chuyện gì quan trọng. Nếu như cần dùng gia tộc thuộc hạ, chúng ta nhất định ra sức khuyển mã."
"Mã gia chủ khách sáo rồi. Ta cũng không có công sự gì trong bổn môn. Chỉ là du ngoạn ngang qua nơi này." Lâm Hiên tự nhiên đã nhìn ra một chút dụng ý đối phương thủng thẳng đáp lời.
"Thì ra là thế." Mã lão nhi gật đầu, đối phương thân là trưởng lão ngưng đan hậu kỳ, nếu không phải vô tình ngang qua nơi này thì đến hoang sơn làm gì.
Tu vị của lão không cao nhưng cũng là gia tộc chi chủ, luận bàn tâm cơ cũng là nhân vật hồ ly, suy nghĩ trong lòng thay đổi thật nhanh nói: "Thật là hữu duyên, nếu trưởng lão không chê thì có thể ở trong này một thời gian, Hoàng Kỳ sơn mặc dù là nơi hẻo lánh nhưng phong cảnh mỹ lệ tuyệt trần, Linh mạch nơi đây bất phàm, rất thích hợp cho người tĩnh tâm tu luyện."
"Ồ, thế sao..?" Lâm Hiên khẽ gật đầu nhưng chưa nói gì.
"Ha ha, trưởng lão nếu bằng lòng ở nơi này, gia tộc vãn bối nhất định đem hết toàn lực phụng dưỡng, linh thảo tinh thạch nhất định cung phụng cho người vừa lòng."
Bây giờ vớ được một vị trưởng lão làm cọc cứu mạng gia tộc, Mã trưởng lão cũng không còn suy tính thiệt hơn cái gì nhanh nhảu nói.
Lâm Hiên vừa nghe trong lòng khẽ động, hắn còn chưa mở miệng mà đối phương đã nhanh nhảu mời mọc. Chẳng lẽ thân phận Ma U môn trưởng lão thật sự tốt đến thế sao?
Nhưng hắn thầm lắc đầu, đối phương dùng lợi ích thế này nhất định là có chuyện cầu làm chứ không đơn giản như thế.
"Đạo hữu đã tỏ hảo ý như thế, chắc chắn là sự tình cần tới ta, không cần quanh co lòng vòng. Thẳng thắn nói là được."
Lâm Hiên nhấp một ngụm hương trà thản nhiên nói.
Mã lão nhi cũng hiểu, nếu còn dấu diếm sẽ khiến vị thiếu niên trưởng lão này nghi ngờ thì không ổn. Lão đem tâm tình ổn định lại, sau đó chậm rãi đem ân oán cùng Trương gia nói ra.
Lâm Hiên nghe xong thì không lộ hỉ nộ, trầm ngâm không nói gì.
Nghĩ là Lâm Hiên còn chê chưa đủ, Mã lão nhi lại cắn răng nói.
"Tiền bối, người nhìn tiểu nữ của ta có thuận mắt không?"
"Ồ?" Lâm Hiên sửng sốt không hiểu đối phương muốn làm gì.
"Nếu như là tiền bối không chê, vãn bối nguyện đem tiểu nữ kính dâng người, chỉ cần không phải làm lô đỉnh, hàng ngày sẽ hầu hạ chăn gối khiến tiền bối vui lòng."
Thiếu nữ áo đen nghe xong thì sắc mặt trắng nhợt rồi lại đỏ ửng lên, bộ dáng xinh đẹp thêm vài phần.
"Đa tạ hảo ý của Mã gia chủ nhưng công pháp tu luyện của Lý mỗ vốn kiêng kỵ nữ sắc, bỏ qua chuyện này đi, không biết một năm đạo hữu có thể cung cấp cho ta bao nhiêu tinh thạch?"
"Cái này...... Không dối gạt trưởng lão, Mã gia ta nhân số ít ỏi, may mà Hoàng Kỳ sơn còn có một mỏ tinh khoáng nhỏ, nhiều thì không dám nói nhưng hàng năm có thể được hai vạn tinh thạch." Mã lão nhi dường như có chút đau lòng nói.
"Được rồi, Mã gia chủ đã tâm thành như vậy thì ta đáp ứng điều này."
"Đa tạ trưởng lão."
Trong lòng Mã lão nhi đại hỉ, hai nam nữ nhi tử của lão cũng khom lưng bái xuống, như vậy là nguy cơ trước mắt của Mã gia đã được hóa giải.
Bởi vậy không khí trong Mã gia nhất thời trở nên hưng phấn. Mã lão nhi dặn dò người hầu dọn tiệc rượu chiêu đãi Lâm Hiên.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hiên cùng Mã lão nhi rời Hoàng Kỳ sơn tiến thẳng tới Trương gia.
Sự tình phía sau, gia tộc họ tu tiên Trương cũng là một thế lực phụ thuộc Ma U môn làm sao dám đắc tội với vị trưởng lão quyền cao chức trọng đại thần thông này, Dù không vừa lòng biểu hiện ra cũng chỉ cách thần phục.
"Ha ha, tiền bối quả nhiên là cao thủ thâm tàng bất lộ " Trên đường trở về Mã lão nhi tự nhiên nịnh hót một câu, vẻ mặt càng cung kính với vị trưởng lão này.
"Mã gia chủ cũng không cần như thế khách sáo, hiện tại ta muốn đi xem linh mạch một chút".
"Tuân mệnh"
Mã lão nhi tự nhiên nào dám chậm trễ, hai người chuyển hướng về phía đông nam mà bay đi.
Nửa canh giờ sau đã tới một tòa sơn cốc, Mã lão nhi dừng độn quang, Lâm Hiên đem thần thức phát ra quan sát, rất nhanh đôi mày nhíu lại.
Linh khí nơi đây tuy không kém nhưng không hơn nơi khác nhiều lắm. Mã trưởng lão đã nhìn ra dị trạng của hắn những vẫn mỉm cười hạ xuống.
Toàn thân Lâm Hiên chợt tắt linh quang cũng từ từ hạ xuống.
Cách mặt đất khoảng hai ba mươi trượng đột nhiên xuất hiện một tầng sáng gần như trong suốt. Lâm Hiên có chút ngạc nhiên nhưng thân hình Mã trưởng lão đã nhẹ nhàng xuyên qua.
"Ơ, đây là..."
Lâm Hiên mở to hai mắt, trên mặt lộ vẻ rúng động, xuyên qua tầng sáng này thì linh khí bỗng chốc nồng đậm hơn bên ngoài tới mấy lần, hiện giờ như đang ở trong một linh mạch nhất đẳng.
Lâm Hiên hạ xuống bên cạnh Mã lão nhi lúc này đang cười nhẹ, hắn quan sát một hồi rồi mở miệng: "Mã gia chủ, linh khí nơi đây không phải tự nhiên mà có, là bị người thiết hạ Cấm chế cương cường đem tụ lại?"
"Ha ha, nhãn lực của tiền bối quả nhiên như đuốc, nơi này đúng là do cổ tu sĩ thiết hạ Cấm chế."
Lâm Hiên thả ra thần thức tiếp tục quan sát, cả sơn cốc rộng chừng hơn mười mẫu được một tầng sáng hình như cái bát bằng pha lê cực lớn úp lên, linh khí trong này vô cùng nồng đậm. Tình cảnh này Lâm Hiên cũng đã thấy qua, có phần tương tự cấm đoạn đại trận Linh Dược Sơn. Đều là thủ bút của cổ tu sĩ. Một là để thu thập hỏa, một cái là dùng để tụ linh khí nhưng về nguyên lý cơ bản là như nhau.
"Không biết tiền bối có vừa lòng nơi này?"
"Ừm được rồi." Lâm Hiên hai tay để sau lưng, tìm nơi thích hợp khai mở động phủ.
Mã lão nhi cũng rất nhanh nhẹn, thấy vẻ mặt Lâm Hiên tự nhiên biết hắn muốn đuổi khách thế là chắp tay cáo từ.
"Thiếu gia, lần này ngươi chiếm lợi ích không nhỏ a" Tiếng cười khúc khích đáng yêu của Nguyệt nhi truyền vào tai.
"Nói vậy cũng đúng, nơi này quả thật thích hợp ta cho yên tĩnh tu luyện." Lâm Hiên nói tới đây phất tay áo một cái.
Ngay lập tức mấy đạo kiếm khí màu xanh bay vút ra chém ngang bổ dọc, rất nhanh đã khai thác ra một tòa động phủ trong vách núi. Tuy không rộng lắm nhưng cũng có đủ phòng luyện công, phòng sinh hoạt, linh thú phòng...
Theo sau Lâm Hiên lấy ra một bộ trận kỳ ung dung bố trí bên ngoài.
Lại nghỉ ngơi thăm thú cảnh vật chung quanh sơn cốc một ngày, Lâm Hiên và Nguyệt Nhi bắt đầu chia ra tu luyện. Lúc này hắn đem mấy con tiểu ma phong thu được ở Ngọc Huyền Tông tiến hành nghi thức nhận chủ rồi xếp chúng ở linh thú phòng.
Uy lực của loại độc trùng này Lâm Hiên đã từng nếm qua. Tất cả ấu trùng này nếu như bồi dưỡng một khi trưởng thành thì hắn có thêm một thần thông khắc địch không nhỏ.
Đương nhiên chuyện này không phải một sớm một chiều, Lâm Hiên trở về tới phòng luyện công.
Bây giờ hắn đã là ngưng đan hậu kỳ, việc cấp bách là tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn sau đó nghĩ biện pháp ngưng thành Nguyên anh. Nói thì đơn giản nhưng không biết tới tháng ngày nào mới có thành tựu. Lâm Hiên khẽ thở ra rồi vỗ trên trên túi trữ vật, một cái bình ngọc từ bên trong bay ra.