Đệ tam nhãn! Nó mang màu xanh biếc song lại trong veo như nước, nhìn qua phảng phất như mang ma lực quỷ dị nào đó.
"Không tồi, ngoài có một chút truyền thừa Phượng Hoàng lại thêm huyết mạch Khổng Tước tinh khiết như thế. Thiên phú này cho dù yêu tộc ở Linh giới cũng coi như không tệ, ăn ngươi thì còn đại bổ hơn hai tên tu sĩ khi trước."
Xuân Ky ngẩn ra nhưng không chút sợ hãi, trên mặt vui mừng khôn xiết.
Khổng Tước tiên tử hừ lạnh một tiếng, yêu lực bắn ra bốn phía rồi ngưng kết thành một tầng chiến giáp ngũ sắc mỏng manh.
Đây vốn cùng loại thiên phú với Hắc Hổ yêu vương nhưng chiến giáp này còn mỹ lệ hơn nhiều, đem thân thể thướt tha yêu kiều của nàng bao lại, càng phát ra vẻ đẹp động lòng người.
Diệu U mở to mắt kinh ngạc, hai nàng biết nhau đã một năm nhưng không ngờ thần thông của Khổng Tước lại đạt tới độ kinh người thế này.
Có điều Xuân Ky vẫn chẳng thèm để ý. Ngược lại yêu thú thượng giới hàng lâm này nhìn chăm chú vào đạo kinh hồng đang từ xa bay đến.
Lúc này hai nữ tử cũng phát hiện ra, trên mặt lộ vẻ giật mình. Chỗ này lệ khí tận trời mà kẻ nào dám lớn mật qua đây?
Đạo kinh hồng kia tuy còn ở xa nhưng vẫn có thể cảm ứng được bên trong linh khí sung mãn, hiển nhiên là một lão quái Nguyên Anh.
Tại Thương Minh sơn nho nhỏ này hôm nay lại phong vân tế hội, cao thủ tới nhiều như vậy.
"A.." Khổng Tước tiên tử khẽ kêu một tiếng kinh hãi, trên mặt lộ ra vài phần cổ quái, khí tức của đạo kinh hồng này vốn vô cùng quen thuộc với nàng, hình như là...
Không có khả năng, nàng cũng đã từng vì hắn mà rời khỏi Khuê Âm Sơn thăm dò tin tức. Nhưng sau khi hai người từ biệt không lâu thì hắn liền biến mất một cách khó hiểu, chưa từng một lần xuất hiện tại U châu.
Thậm chí không ai biết sống hay chết, tại sao hắn có thể tiến giai Nguyên Anh kỳ nhanh như vậy?
Khổng Tước tiên tử thầm thở dài, đang đối mặt với hiểm cảnh mà nội tâm của nàng lại vì hắn mà trở nên rối bời.
Khách không mời mà tới, đại chiến đang hết sức căng thẳng tạm thời trở nên hòa hoãn đôi chút.
Đạo kinh hồng kia tốc độ rất nhanh, lóe lên vài cái xuất hiện trước mắt, quang hoa thu liễm hiện ra một thiếu niên vận thanh bào.
"... Lâm Hiên!"
Khổng Tước tiên tử lấy tay che miệng, trên mặt đầy vẻ giật mình vô cùng khó tin:" Thật sự là ngươi?"
Lúc này nàng giống như nằm mộng vậy. Cách biệt hơn sáu mươi năm. Hắn không chỉ kết Anh thành công mà còn đạt tới trung kỳ khiến người không thể tin nổi.
Nhưng có phải chỉ mỗi vì điều này mà khiến nàng như đang trong mộng chăng? Sắc mặt Khổng Tước tiên tử vừa mừng vừa sợ nhưng rất nhanh liền trở nên ảm đạm.
Sau nụ hôn mê người đó. Không phải lúc nào nàng cũng mong hắn tới đây sao, sao không phải là như trong ý nghĩ, tươi cười đón tiếp hắn!
Không phải tu tiên giới vốn ích kỷ sao, hắn tới đây tám chín phần là để giúp nàng nhưng Khổng Tước khẽ nhấp nháy đôi môi truyền âm: "Ngươi mau đi cho ta, tới nơi này làm gì. Trước mắt là quái vật Xuân Ky đó"
Xuân Ky?
Trong mắt Lâm Hiên hiện vẻ kinh ngạc nhưng tâm cơ của hắn vốn vượt xa Khổng Tước tiên tử.
Trước khi đến nơi này, Lâm Hiên đã cảm giác ngoài thiên địa linh khí dị biến còn có sát khí vô cùng hung ác. Cơ hồ có thể so sánh với Già La Cổ Ma trên Yêu Linh đảo,
Một thoáng trước thấy Khổng Tước tiên tử bình an vô sự trong lòng Lâm Hiên như tìm lại được cái gì đó đã mất. Có điều hiện tại không phải là lúc hàn huyên. Đại bộ phận tinh lực của hắn đều chú ý trên người quái vật dung ác dữ tợn trước mặt.
Lâm Hiên có chút quen mắt nhưng nhất thời không nghĩ ra. Lời của Khổng Tước tiên tử khiến hắn thất kinh tỉnh mộng.
Đây không phải là cùng Cùng Kỳ, Hỗn Độn và Xan Xan hợp thành tứ hung của Linh Giới sao, pháp thuật thần thông của chúng có thể so sánh với Phượng hoàng và Chân long, đương nhiên ít nhất cảnh giới cũng phải là Động Huyền Kỳ.
Lâm Hiên kinh qua nhiều phong ba, lá gan cực kỳ lớn. Cảm giác toàn thân vô lực nhưng rất nhanh hắn đã trấn tĩnh lại. Cảnh giới càng cao thì khi xuyên qua các giới diện càng khó khăn. Kẻ có tu vị Động Huyền Kỳ đều không thể đi xuống Nhân giới, đây có lẽ chỉ một phân hồn mà thôi
Lâm Hiên hít vào một hơi vẻ mặt bình tĩnh trở lại, ánh mắt nhấp nháy nhìn quanh xem có nguy hiểm khác không.
"Hừ! Kể cũng hơi lạ là ngươi lại muốn hắn trốn. Nếu chạy thì đem Nguyên Anh lưu lại đây là được." Âm thanh trầm thấp khàn khàn truyền ra, Xuân Ky gàn rỡ cười lớn.
"Cái gì?" Khổng Tước biến sắc: "Ngươi nghe được ta truyền âm sao?"
"Hừ! Chỉ là truyền âm thì tính là gì, thần thức phân hồn này của bổn tôn cường đại hơn đám tiểu bối các ngươi, thức thời thì ngoan ngoãn làm đồ ăn cho ta, nếu không…"
"Các hạ có phải là thần trí bất minh đang lảm nhảm hay không, muốn chúng ta bó tay chịu trói sao? Có bản lãnh thì bắt Lâm mỗ lại rồi nói, khoe khoang bằng miệng lưỡi thì tính là cái gì. Lát nữa có khi các hạ bị sát hại cũng không chừng." Khóe miệng Lâm Hiên hiện nụ cười châm chọc, thản nhiên mở miệng.
"Ơ!…Được" Xuân Ky giận quá hóa cười: "Chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh trung kỳ mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, các ngươi có biết ở Thượng giới đã có không biết bao nhiêu tu sĩ Ly Hợp kỳ, Động Huyền kỳ đã bị ta thôn phệ chưa".
"Nếu là bản thể của ngươi thì ta tin tưởng, song các hạ chỉ là một phân hồn mà thôi. Có gì mà khoa trương như thế. Hiện tại nếu đến một cao thủ Ly Hợp kỳ tiền bối tới đây, đừng nói thôn phệ đối phương mà ngươi có chạy trối chết cũng không kịp."Lâm Hiên hết sức âm độc mở miệng.
"Ngươi..." Xuân Ky tức giận đến nghẹn họng nói không nên lời, toàn thân rung rẩy lông mao hung hăng dựng đứng lên. Thân là tứ hung Linh Giới há từng phải chịu vũ nhục như vậy, trong đôi mắt màu đỏ của nó hiện vẻ thập phần bạo nộ.
Vẫn là cái thái độ trời không sợ đất không sợ đó! Không phải năm xưa khi mới chỉ là một tiểu tu sĩ Ngưng Đan Kỳ mà hắn vẫn dám ngoan cường đối đầu với nàng sao? Nếu không phải vì khí chất đặc biệt này thì sao từ khi chia biệt, trong lòng nàng lại nhớ hắn nhiều như vậy!
Đại địch lâm đầu mà biểu tình Khổng Tước tiên tử như xuất thần còn Diệu U tiên tử mở to mắt không khỏi hoảng sợ, không hiểu sao Khổng Tước tiên tử lại có thể quen người này.
Lâm Hiên tuy mặt ngoài ra vẻ ngang ngược song trong lòng hết sức cảnh giác, hắn làm vậy không phải muốn so miệng lưỡi lợi hại hơn. Theo như lời trong cổ thư, Xuân Ky tàn bạo hung dữ có tiếng, vậy trước tiên cứ chọc cho nó cuồng nộ thì khi chiến đấu sẽ có lợi thế một chút.
Mắt thấy đối phương không nhịn nổi muốn lao tới, Lâm Hiên giơ tay phải lên một đạo hỏa diễm xuất hiện, tỏa ra bích quang lóng lánh vô cùng quỷ dị.
"Bích Huyễn U Hỏa!"
Diệu U tiên tử kinh hô một tiếng, hiển nhiên nhận ra đây là bí thuật hàng đầu trong truyền thuyết của bổn tộc.
Ngoài sự kinh ngạc nàng còn có vài phần nghi hoặc, hắn cũng là vu sư sao, như thế vì sao nàng chưa từng gặp mặt?
Trong mắt Xuân Ky lóe ra hung quang. Tựa hồ không coi ma hỏa quỷ dị này vào mắt. Lâm Hiên nhíu mày, vỗ nhẹ vào bên hông tế ra một tấm thuẫn bài to cỡ bàn tay.
Mặt ngoài thuẫn bài lóe ra ô quang mà còn có hoa văn cổ xưa, nhìn qua tương tự như long giáp. Không cần phải nói chính là Ô Kim Long Giáp thuẫn.
"Ngươi cẩn thận cho ta một chút có được không, vừa rồi đã có hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngã xuống trong tay tên gia hỏa này. Hơn nữa bọn họ hợp lại cũng không địch nổi nó" Thanh âm nhè nhẹ của Khổng Tước tiên tử truyền vào tai Lâm Hiên, chỉ thấy thân ảnh nàng lóe lên một cái đã che trước người hắn, ngữ khí có chút lo lắng cùng sốt ruột: "Ngươi tới nơi này làm gì, ta sẽ ngăn cản hắn trong chốc lát, ngươi mau rời đi là được".
Trong lòng Lâm Hiên như có luồng điện chạy qua, nhất thời nhiệt huyết cuồn cuộn hào khí can vân.
Lâm Hiên đương nhiên quý trọng mạng nhỏ của mình, nhưng hiện tại sao có thể để một nữ nhân che trước mặt? Hung thú thì sao, ngay cả Già La Cổ Ma hắn cũng dám đối đầu!
Trong vô thức hắn nhẹ nhàng vươn tay ra đặt lên vai của Khổng Tước tiên tử, thiếu nữ chỉ cảm thấy như toàn thân vừa có một cỗ nhiệt khí chạy qua.
"Yên tâm, ta đã tới đây thì sao có thể rời đi, cô nghĩ là ta có thể lâm trận bỏ chạy để mình cô đối mặt với hung thú đáng sợ này sao?"
Thấy hai người thân đang ở trong hiểm cảnh mà lại còn tâm tình để ý chuyện khác, Diệu U thầm hoảng sợ.
Nàng biết Khổng Tước tiên tử là nhân vật kiêu ngạo tới cỡ nào, mà nam nhân này dung mạo rất bình thường. Nhưng qua mấy lờiđã biết quan hệ giữa hai người rõ ràng không bình thường.
Là cao thủ Nguyên Anh trung kỳ nhưng thiếu niên này còn quá trẻ, hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Diệu U thầm hít vào sâu một hơi, chậm rãi đi tới hai người phối hợp tác chiến.
Lúc này toàn thân Xuân Ky phát ra một cỗ lệ khí hung ác, hồng quang chợt lóe đột nhiên thân hình của nó biến mất tại chỗ.
Thuấn di!
Lâm Hiên không khỏi kinh hãi, quả nhiên không hổ là phân hồn hung thú Thượng Giới, từ linh khí phát ra thì tu vị của ác thú chỉ là Nguyên Anh kỳ nhưng lại có thể thi triển thần thông thuấn di chân chính của lão quái vật Ly Hợp kỳ.
Hai mắt Lâm Hiên nhíu lại, tay phải chợt lóe linh quang. Không chút do dự đẩy thân hình mềm mại của Khổng Tước tiên tử ra xa, đồng thời thân hình chợt lóe thi triền Cửu Thiên Vi bộ liền biến mất ngay tại chỗ.
Mục tiêu của đối phương là hắn, Lâm Hiên đương nhiên không muốn Không Tước bị liên lụy.
Thuấn di của đối phương thần diệu vô cùng song bí thuật của hắn cũng không kém, sau khi tu luyện Phượng Vũ Cửu Thiên quyết thì chỉ kém một chút.
Âm thanh vù vù truyền vào tai, không gian chấn động như sóng cuộn. Xuân Ky đột nhiên xuất hiện tại nơi Lâm Hiên vừa đứng, lợi trảo hung ác lại đánh hụt vào khoảng không.
Trên cái mặt xấu xí của ác thú lộ ra thần sắc kinh ngạc, đối phương cũng có bí thuật cao thâm, tuy không phải thuấn di nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nó đem thần thức phóng ra tập trung tìm khí tức của Lâm Hiên, thiếu niên kia đã xuất hiện bên trái đó cách hơn mười trưọng.
Thần thông không gian sao! Có chút ý tứ nhưng trước mặt nó chỉ vô dụng mà thôi.
Trên mặt Xuân Ky hiện vẻ tà ác lạnh như băng, mở mồm ngửa đầu rống lên, có điều quỷ dị là không có âm thanh phát ra.
Thần sắc của Lâm Hiên khẽ động, hai tay nhanh chóng bắt quyết, toàn thân cuồng thiểm linh quang, thần thức tập trung quát lớn một tiếng rồi phóng ra, lập tức lập tức phát hiện ngăn cản một đạo sóng âm vô hình đang truyền qua đây.
Bùng bùng mấy tiếng truyền vào tai, khoảng không trước người Lâm Hiên ba trượng nổ tung.
Lúc này Xuân Ky có chút kinh hãi, đòn tập kích của nó đã bị phát hiện.
Thần thông dùng thần thức để công kích vốn vô hình vô ảnh, khi trước cung trang nữ tu kia cũng bị trúng đòn này nên nó mới dễ dàng sát diệt được ả.
Đối phương cũng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sao lại khó chơi hơn mấy kẻ xui xẻo kia vậy?
Nhưng ác thú này đâu có biết, Lâm Hiên có thể sinh tồn tới hôm nay. Linh nghiệm đấu pháp vô cùng phong phú, tu sĩ cùng cấp có cưỡi ngựa đuổi cũng không kịp.
Trên Yêu Linh đảo, Lâm Hiên từng lãnh giáo thần thông Sư Tử hống của Già La Cồ Ma, có chút tương tự như bí thuật của hung thú này.
Đánh lén không có hiệu quả. Trong mắt Xuân Ky lóe lên hung quang, thân hình thoáng một cái biến mất tại chỗ. Thần thông của đối phương dù huyền diệu nhưng thuấn di vẫn nhanh hơn, muốn thoát khỏi tay nó chỉ là tâm si vọng tưởng.
Lâm Hiên nhíu mày, đã mơ hồ đoán ra ý niệm của đối phương nhưng sắc mặt không chút bối rối.
Hắn phất tay áo một cái, một thanh trường mâu cổ xưa bay vút ra. Lâm Hiên cầm trong tay đem pháp lực truyền vào, sau đó hung hăng cầm bảo vật này chém xuống phía dưới.
Bùng!
Một âm thanh trầm thấp truyền ra rồi thanh quang chói mắt, trước người Lâm Hiên khoảng hai mươi trượng không khí trở nên mơ hồ, thân hình hung thú lảo đảo hiện ra.
Lúc này Xuân Ky vô cùng hoảng sợ, ngay cả thuấn di mà đối phương cũng có thể phá giải.
Không thể! Nó sống hơn trăm vạn năm nhưng chưa từng thấy có tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào lại lợi hại thế này, chẳng lẽ là tầm nhìn cùng kiến thức của nó hạn hẹp sao?
Thấy Ác thú có chút ngây ngốc, cơ hội tốt như vậy Lâm Hiên sẽ không bỏ qua, tay trái vung lên. Bích Huyễn U Hỏa lưu chuyển bay vút ra giữa không trung, nổ tung hóa thành một con mãng xà to như cánh tay đớp về phía đối thủ.
Song phương đại chiến cơ hồ có thể dùng điện quang hỏa thạch dể hình dung, hơn nữa khiến người kinh ngạc chính là Lâm Hiên chiếm chút thượng phong.
Hai nữ tử không khỏi liếc nhau, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, nhất là Khổng Tước tiên tử khi xưa có ân oán khúc mắc cùng Lâm Hiên, bản lãnh thiếu niên này lớn đến cỡ nào nàng rất rõ ràng.
Đối với tu tiên giả cao cấp mà nói sáu mươi năm trôi qua chỉ là trong nháy mắt. Khoảng thời gian này chỉ đủ để một tu sĩ Trúc Cơ thành công, song hắn không chỉ tiến giai lên Nguyên Anh trung kỳ mà lại có thần thông kinh thiên động địa như vậy.
Thần thông của Xuân Ky như thế nào hai nàng đều đã tận mắt thấy, cung trung nữ tu và đại hán đầu trọc không phải là kẻ yếu nhưng trước mặt hung thú này không trụ được một hiệp. Còn thiếu niên này …
Hai nàng không khỏi nửa mừng nửa lo, đang chuẩn bị phối hợp với Lâm Hiên nhưng hiện tại quyết định xem xét tình huống một chút.
Khổng Tước tiên tử vốn tưởng hôm nay sẽ chết chắc nhưng Lâm Hiên đột nhiên xuất hiện lấy thần thông khó ngờ ngăn cản hung thú.
Không lẽ đây là do trời cao an bài sao? Nguy hiểm chưa giải trừ nhưng ánh mắt của nàng lại có chút mê ly.
Lại nói Bích Huyễn U Hỏa đã xuất hiện trước mặt, hung thú vừa vội vừa giận há miệng ra phun ra một đạo hắc vụ.
Trong sương mù cuồn cuộn, một con cự ưng chừng nửa trượng xuất hiện, Vuốt như móc câu, toàn thân có hắc điện quỷ dị quấn quanh hung hăng chụp lấy hỏa mãng.
Lấy ưng đấu xà muốn khắc chế đối thủ. Có điều đây là do bí thuật biến ra, con nào mạnh hơn thì còn xem thần thông chủ nhân của chúng như thế nào.
Hung thú mặc dù hung ác nhưng hắc vụ này chỉ là do nó thuận miệng phun ra. Còn Bích Huyễn U Hỏa chính là bí thuật trấn tộc của Mặc Nguyệt tộc, lai lịch kỳ lạ xuất hiện từ thời kỳ hồng hoang, là trên Linh giới truyền xuống.
Lâm Hiên từ khi Ngưng Đan đã bắt đầu tu luyện, nhiều năm như vậy chưa hề lười biếng, thỉnh thoảng hắn cũng phục dùng Tuyệt độc đan hoặc dùng kỳ độc khác luyện hóa thêm vào nên uy lực cực mạnh. Mắt thấy lợi trảo của con cự ưng chụp tới, hỏa mãng xà không thèm để tâm ngửa đầu đớp vào chân đối phương.
Chỉ thấy cự ưng phát ra tiếng gào thét, lợi trảo của nó không xuyên được hỏa mãng xà mà còn bị một đạo hỏa diễm màu xanh biếc thiêu đốt hoàn toàn. Hỏa mãng rít lên rồi tiếp tục lao sang Ác thú.
Thần sắc Lâm Hiên vô kinh vô hỷ. Ban nãy là lợi dụng đối phương khinh địch nên hắn chiếm được chút tiện nghi. Song ác thú này thân là một trong tứ hung, không dễ dàng đối phó như vậy.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một luồng thanh quang từ tay áo như cá bơi ra.
Thanh quang chỉ dài nửa tấc nhưng ẩn chứa lượng linh lực kinh người. Lâm Hiên điểm ta một chỉ.
Thanh Hỏa Kiếm lập tức lóe lên chém tới trước mặt đối phương, cùng lúc với Bích Huyễn U Hỏa tạo thành hai thế giáp công.
Khổng Tước cùng Diệu U mừng rỡ, đây chính là thời cơ tốt diệt địch. Khổng Tước phất tay, một cái một cái vòng tay cổ xưa tinh xảo bay vút ra, trên thân ẩn ẩn có phù văn của yêu tộc. Bảo vật này vừa rời tay lại bay thẳng lên bầu trời từ trên đỉnh đầu nàng, bắn ra những quang trụ màu sắc khác nhau phân bố đều vây Xuân Ky vào trong.
Vật này...
Hai mắt Lâm Hiên nhíu lại. Thay vì pháp bảo thì vật này có chút giống như khí cụ bày trận.
Không dùng trận kỳ mà chỉ dựa vào một kiện pháp khí đã có thể bày cấm chế, việc này Lâm Hiên chưa từng gặp qua, bách nghệ tu tiên quả thật đúng là bao la như đại hải.
Mà lúc này pháp bảo của Diệu U tiên tử đã bay tới, là một thanh kiếm tiên phát ra hàn quang lóng lánh, bổn mạng pháp bảo của tu sĩ Nguyên Anh uy lực hẳn không nhỏ.
Xuân Ky bị giáp công, không khỏi có chút sự kinh sợ nhưng vẫn không chút úy kỵ. Nó ngửa mặt rống to một tiếng, bên ngoài cơ thể bao phủ bởi một quang cầu đỏ như máu.
Lâm Hiên hừ lạnh một tiếng, thao túng hỏa xà cùng kiếm tiên hung hăng chém xuống.
Khổng Tước tu vị là trung kỳ đỉnh phong lại dùng bí thuật gia tăng thêm một chút, toàn thân yêu lực mênh mông khiến người có cảm giác dường như muốn tuôn trào ra. Lúc này hai tay huy vũ. Thân hình như ảo ảnh còn mỹ lệ hơn so với Khổng Tước xòe đuôi, từ trên bầu trời bắn xuống năm cột sáng bành trướng tăng vọt lên nửa trượng, ép xuống Xuân Ky.
Lâm Hiên tuy lần đầu liên thủ cùng hai nàng nhưng ba người đều là tu sĩ Nguyên Anh, công kích vô cùng ăn ý, cơ hồ đều cùng lúc đánh vào quang cầu đỏ như máu kia.
Chỉ thấy linh khí bốn phía chấn động, mặt đất quanh nơi bọn bọn họ đấu pháp vài dặm rung lên dữ dội. Công kích cuồng bạo vẫn chưa phá được quang cầu nhưng Xuân Ky thân ở bên trong cũng không thoải mái cho lắm, đã không còn dám coi thường ba người.
Đặc biệt là tiểu tử vận thanh bào, có hỏa xà quỷ dị cùng đoản kiếm uy lực cường đại đến mức biến thái. Mặc dù cảnh giới của nó cực cao nhưng vừa mới thoát khỏi cấm chế, khả năng thao túng linh lực cũng chỉ là ở cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, nếu như không phải nó thông hiểu một số pháp tắc thiên địa không chừng đã trọng thương.
Trong mắt Xuân Ky hiện một tia phẫn nộ, âm thanh trầm thấp truyền ra: "Tốt, rượu mời không uống thích uống rượu phạt, các ngươi nếu đã không chịu ngoan ngoãn đem Nguyên Anh giao ra thì đừng trách bổn tôn không khách khí, ta sẽ cho tiểu bối hạ giới các ngươi thưỡng lãm thần thông của Linh Giới". Lời còn chưa dứt quang cầu kia đột nhiên nổ tung.
"Không ổn!"
Sắc mặt Lâm Hiên đại biến không chút nghĩ ngợi liền bắt quyết, đem Bích Huyễn U Hỏa cùng Thanh Hỏa Kiếm triệu hồi, phản ứng của hắn hết sức nhanh chóng nhưng vẫn chậm một bước.
Chỉ thấy huyết quang như thủy triều cuốn lấy bảo vật của ba người, một mùi máu tanh phát tán ra khiến người muốn ói.
"Có độc!"
Sắc mặt Khổng Tước cũng đại biến, toàn thân yêu lực cuồn cuộn, chiến giáp yêu khí đột nhiên quỷ dị phát ra thêm một vòng bảo hộ đem khuôn mặt xinh đẹp của nàng bao phủ vào trong, chỉ lộ ra ánh mắt sáng long lanh.
Diệu U tiên tử thực lực yếu nhất. Nhưng vu sư Mặc Nguyệt tộc vốn am hiểu dụng độc, khuôn mặt thanh tú hơi chuyển, từ trong lòng ngực móc ra một cái bình ngọc lấy ra vài viên đan dược bỏ vào miệng.
Về phần Lâm Hiên thì coi như không. hắn cũng đã luyện hóa qua Tuyệt Độc đan, lại dùng vô số linh đan diệu dược, trừ vài loại độc vật quỷ dị trong truyền thuyết ra thì không cần quan tâm.
Nhưng mà độc chỉ là phụ mà thôi, mục đích chính của Xuân Ky chính là hủy đi bảo vật của đối phương.
Lâm Hiên phản ứng nhanh chóng mà Bích Huyễn U Hỏa cùng Thanh Hỏa Kiếm đều huyết quang màu đỏ như máu đó nuốt hết thì hai nữ tử không cần phải nhắc.
Diệu U tiên tử đưa tay chặn ngực suýt phun một ngụm máu tươi, tâm thần liên hệ với Mặc Hoàng Kiếm đã mất, không cần phải nói bảo vật bổn mạng đã bị phá hủy.
Thần sắc KhổngTước tiên tử tốt hơn một chút song cái vòng tay trên đầu đã rơi xuống, mặt ngoài có vô số vết nứt.
Có điều trên mặt Xuân Ky không chút vui mừng. Vì trong huyết quang tịch diệt, Bích Huyễn U Hỏa cùng Thanh Hỏa Kiếm quỷ dị hợp lại thành một, trên thân kiếm được bao bọc mới một tầng sáng xanh biếc đỡ lấy bí thuật công kích.
Thần niệm Lâm Hiên vừa động, Thanh Hỏa Kiếm đã bay trở về xoay quanh trước người mà tầng sáng xanh biếc có chút ảm đạm.
Thấy thế Xuân Ky trợn mắt há mồm.
Đây mà là một tu tiên giả Nguyên Anh trung kỳ sao! Cho dù là tu sĩ hậu kỳ cũng khó có được bảo vật như thế, thần thông tầng tầng lớp lớp. Thiếu niên cổ quái này mới thật sự là đại địch của nó.
Song đối phương thần thông càng mạnh thì nghĩa là chân nguyên bên trong Nguyên Anh rất nhiều, khi thôn phệ thì sẽ được lợi rất lớn.
Xuân Ky mặc dù tàn bạo nhưng linh trí cũng đã mở, phát ra một tiếng hừ lạnh: "Ngươi quả nhiên không phải tu sĩ bình thường. Tương lai có khả năng tiến giai Ly Hợp kỳ, bất quá gặp phải bổn tôn chỉ có thể nói là mạng người không tốt, tuy ta phải tốn thêm chút khí lực nhưng các ngươi tuyệt đối không thoát khỏi kết cục nằm xuống tại nơi đây." Lời còn chưa dứt trên mặt ác thú hiện vẻ thống khổ, hung quang lệ khí lần nữa bao phủ thân hình nó.
Đối phương muốn làm gì? Lâm Hiên cảm thấy nghi hoặc, phất tay áo một cái hai cái ngân hoàn tinh xảo bay vút ra. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nói về uy lực công kích cường hãn tự nhiên là Thanh Hỏa, nhưng công thủ toàn diện lại là Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn. Đối thủ trước mặt không dễ tiêu diệt, Lâm Hiên chuẩn bị khổ chiến một phen.
Pháp bảo xoay tròn xung quanh trên đỉnh đầu, hắn đang muốn tế ra ngoài thì đột nhiên một trận vút vút xé gió từ bên hông truyền tới. Thần niệm Lâm Hiên vừa động nhanh chóng đem pháp lực truyền vào trong Ô Kim Long Giáp thuẫn trước người.
Linh thuẫn đại phóng hào quang nhanh chóng bạo tăng, sau đó một tiếng ầm lớn truyền vào tai, Lâm Hiên liên tục lùi về phía sau ba bước.
Ô Kim Long Giáp thuẫn rung lên một hồi nhưng cuối cùng đã ngăn cản được công kích.
Trên mặt Lâm Hiên đầy vẻ lo lắng đánh ra một đạo pháp quyết. Cửu Thiên Minh Nguyệt Hoàn rugn lên một cái, xuất hiện vô số Hoàn Ảnh, cùng lúc một thân ảnh lao tới cực nhanh,
"Ồ?"
Hồng quang chợt lóe, thân ảnh dừng giữa không trung, hai tay huy vũ đem vô số đạo Nguyệt Nha Nhận quỷ dị xuất hiện đối đầu cùng Hoàn Ảnh.
Tiện tay mà có thể ngăn công kích của Cửu Thiên Minh Nguyệt hoàn, tên gia hỏa này thực lực đáng sợ khiến Lâm Hiên nheo mắt nhìn qua.
Chỉ thấy y cao gần hai thước. Vóc người thon dài hơn nữa hết sức cân đối. Tóc hồng dài tới thắt lưng che cả khuôn mặt, nhìn qua thì đúng là một mỹ nam tử.
Nhưng tròng mắt Lâm Hiên lại khẽ co rút:" Xuân Ky?"
"Khặc khặc!"
Người đó mở miệng thanh âm cực kỳ khó nghe, phất tay một cái lập tức lộ ra mặt mũi, Lâm Hiên còn đỡ một chút còn hai nữ tử thì không khỏi hít vào một hơi lạnh, nếu nói người kia có khuôn mặt rất xấu xí thì vẫn chưa đủ, kỳ thật đây là mặt quái thú chứ đâu phải người.
Khi trước thân hình của Xuân Ky vốn rất hung ác, có khuôn mặt như vậy không tính là gì, nhưng hiện tại hắn đã có vóc dáng của một nhân tộc nhưng lại có gương mặt của quái thú khiến người ta phát lạnh.
"Ngươi...ngươi biến thành nhân tộc chúng ta?"
Thân thể mềm mại của Diệu U tiên tử run lên song lập tức tỉnh ngộ, nhận ra vừa hỏi một vấn đề ngu ngốc, yêu thú tới Hóa Hình kỳ có thể bỏ đi thú thân biến thành nhân tộc, với tu vị của Xuân Ky muốn hóa thành người hiển nhiên rất dễ dàng.
Hai nữ tử lại nhìn về phía trước, chỉ thấy bên trong huyết vụ vẫn có một thân hình quái thú, hiển nhiên là đối phương sử dụng bí thuật thân ngoại hóa thân che mắt ba người, rồi sau đó ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó công kích.
Thuật ẩn nặc của Xuân Ky huyền diệu vô cùng, không biết Lâm Hiên sao lại có thể nhận ra, nếu vừa rồi bị công kích là các nàng thì đã lành ít dữ nhiều. Nghĩ tới đây, hai nữ tử liền vội vàng đem pháp bảo phòng ngự lấy thêm ra, được chút nào hay chút đó.
Đánh lén thất bại vẻ mặt Xuân Ky có chút khó coi, ngẩng đầu lên nhìn đôi ngân hoàn đang xoay quanh trên đỉnh đầu Lâm Hiên:
" Đây là pháp bảo song thuộc tính chỉ ở Linh giới mới có, không lẽ người là hậu nhân của tu sĩ trên đó xuống dưới này. Hoặc là đạt được truyền thừa của người đó?"
"Xuống Nhân giới này?"
Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ đăm chiêu, vấn đề này hắn đã từng nghĩ qua, thiên địa nguyên khí tại Linh giới nồng đậm hơn Nhân giới nhiều, các loại tài nguyên tu tiên phong phú hơn hẳn. Tu sĩ Nhân giới khi nào cũng chỉ nghĩ tới phi thăng đi Linh giới, còn bọ họ sao phải xuống Nhân giới này để tu luyện làm gì? Trong đó có bí mật gì?