Mục lục
Bách Luyện Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhẹ nhàng giơ lên, lập tức một đạo hồng quang từ trong lệnh phù bay vút ra.

Ba...

Một tiếng vang rất nhỏ.

Nhưng lại kích xạ bắn đến một nơi không hề thu hút trong hư không. Chỉ một thoáng, không gian đột nhiên chấn động, giống như bị hòa tan một mảnh, một thông đạo đường kính hơn trượng hiện ra trước mắt.

Lâm Hiên không hề do dự, trực tiếp bay ra ngoài.

"Ngươi, ngươi sao lại ở đây, Chung...Chung sư thúc đâu rồi?"

Đáng tiếc là vừa hiện thân, thậm chí còn chưa kịp đứng vững, bên tai đã truyền đến tiếng thét kinh hãi. Thanh âm kia dường như có chút quen tai, Lâm Hiên kinh ngạc, ngẩng đầu lên.

Trước mắt có đến hơn trăm Tu Tiên giả đang chen chúc nhau mà đứng.

Tất cả đều đã ngoài Động Huyền kỳ, thậm chí còn có bảy tám tu sĩ Phân Thần kỳ. Người cầm đầu là một lão giả tóc bạc trắng, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt, chẳng khác gì đang trông thấy quỷ.

Mà biểu lộ của những người khác cũng chẳng sai biệt lắm.

Nguyên một đám trừng lớn hai mắt, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa quả trứng vịt.

"Tại sao ngươi vẫn còn sống, chẳng phải đã hồn phi phách tán sao?"

Lão giả tóc bạc trắng trên mặt tràn đầy vẻ cay đắng, thanh âm khô khốc. Kỳ thực trong lòng hắn đã tưởng tượng ra kết cục, nhưng vô luận thế nào cũng không muốn tin đó là sự thật. Bất quá nói gì thì nói, Lâm Hiên đáng sợ thế nào, một trận chiến ở Thiên Diễn sơn mạch vẫn in sâu trong tâm trí hắn. Chẳng phải lúc đó, bọn hắn vẫn tin tưởng mười phần, nhưng kết quả thì thế nào?

"Hồn phi phách tán? Hắc hắc, các ngươi cho rằng, chỉ là một Chung lão quái, đã có thể đối phó được Lâm mỗ sao?"

Lâm Hiên cười lạnh một tiếng. Sự tình đã phơi bày ra trước mắt, sao hắn lại không hiểu được đối phương đang trông cậy vào cái gì.

"Ngươi đã gặp qua Chung sư thúc, vậy lão nhân gia đang ở đâu?"

Bên cạnh, một lão giả vận áo bào đen, mặt mũi tràn đầy vẻ hoảng sợ. Sự tình đã đến nước này, hắn rút cục cũng không còn kiên nhẫn nữa.

Những tu sĩ khác đều nín thở chờ đợi. Bọn hắn tập trung ở đây, vốn là tính đợi Chung lão quái đi ra thì nịnh nọt vài câu. Không ngờ kết cục lại thế này, cả đám chưa từng nghĩ tới sự tình lại như vậy, biểu lộ tự nhiên là khó coi đến cực điểm.

"Chung lão quái?"

Lâm Hiên cười quỷ dị. Hắn muốn chính là kết quả này, cho nên không cần thừa nước đục thả câu nữa.

"Các ngươi đang nói về kẻ này?"

Lời còn chưa dứt, tay áo Lâm Hiên phất lên, một đạo lam mang từ bên trong kích xạ bắn ra. Sau đó quang hoa thu liễm, một bức tượng băng lớn bằng hài nhi hiện ra.

Không...Không phải tượng băng mà căn bản chính là một Nguyên Anh, bị đại thần thông phong ấn bên trong, sống động vô cùng.

"Chung sư thúc!"

Con ngươi lão giả tóc bạc trắng co rút lại, sau đó dùng sức dụi mắt, chỉ mong là mình nhìn lầm. Nhưng khuôn mặt đó, chẳng phải Chung lão quái thì là ai?

Trước một khắc còn ai Tu Tiên giả danh tiếng lẫy lừng, nhân vật thiên tài của bổn môn vạn năm qua, cường giả Tiểu Độ Kiếp kỳ. Giờ khắc này, thân thể đã bị hủy, còn lại Nguyên Anh cũng bị băng phong.

Cũng chẳng khác gì hồn phi phách tán.

Nơi này là tổng đà Linh Quỷ tông, có không dưới mười vạn tu sĩ, chỉ riêng số Tu Tiên giả đẳng cấp cao trước mắt đã hơn trăm người.

Mà Lâm Hiên lại chỉ có một mình.

Nhưng giờ khắc này, trên mặt Lâm Hiên lại lộ vẻ ngang tàn kiêu ngạo, còn đám tu sĩ Linh Quỷ tông, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có. Sắc mặt xám như tro tàn, có kẻ hai mắt láo liên, ánh mắt dao động, lộ vẻ trốn tránh. Cũng không biết rốt cục trong nội tâm đang suy tính điều gì.

Thậm chí, còn có tiếng "lộp cộp" vang lên, ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, đã thấy đối phương rùng mình một cái, toàn thân run rẩy như người bị phong hàn.

Người tuy đông, nhưng lại là một đám ô hợp.

Nhưng tất cả đều thế sao?

Cũng chưa hẳn!

Linh Quỷ tông truyền thừa từ thời thượng cổ, chính là tông môn đứng đầu quận Bạch Phàm.

Thế lực như vậy, sao lại thiếu những kẻ trung thành.

Chẳng hạn như lão giả tóc bạc trắng.

"Các vị sư huynh đệ, mọi người không cần phải sợ. Nơi này là tổng đà bổn môn, bẫy rập cấm chế nhiều vô số kể. Uy lực của đại trận hộ phái hơn xa Linh Quỷ Ngũ Hành đại trận. Bổn môn lại có thể điều động đến hơn mười vạn nhân thủ. Từng đó đã đủ khiến hắn tiêu hao đến chết rồi. Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể đánh bại Lâm tiểu tử...Mã sư đệ, ngươi làm gì vậy?"

Lời của hắn còn chưa dứt, đột nhiên chuyển thành kinh sợ.

Mà Lâm Hiên cũng nghẹn họng trân trối. Thấy lão giả tóc bạc trắng đang khích lệ tinh thần đám tu sĩ đồng môn, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ cảnh giác. Không ngờ Chung lão quái đã vẫn lạc, nhưng rõ ràng đối phương vẫn một mực trung thành với tông môn, trong lòng Lâm Hiên cực kỳ bội phục. Nhưng đứng ở hai chiến tuyến, lão giả tóc bạc trắng này không thể không giết. Hắn định sẽ thi triển đại thần thông, đem lão giả kia diệt trừ, không ngờ lại có người động thủ trước rồi.

Lâm Hiên đơn thương độc mã đến đây, kẻ ra tay đương nhiên không phải tu sĩ Vân Ẩn tông, mà lại chính là đệ tử Quỷ Linh tông. Kết quả như vậy, quả thực khiến Lâm Hiên quá mức kinh ngạc. Vì vậy, hắn cũng ngừng động tác, quyết định xem trước rồi mới tiếp tục định đoạt.

"Mã sư đệ, ngươi muốn làm gì?"

Lão giả tóc bạc trắng quay đầu lại, râu tóc dựng đứng, biểu lộ cực kỳ đáng sợ, hai mắt như muốn nứt ra.

Tí tách, tí tách, máu tươi theo vạt áo lão chảy xuống.

Ngực trái cắm một thanh chủy thủ, ngập đến tận chuôi, trái tim đã bị đâm thủng. Nhưng dường như lão không hề cảm thấy đau đớn, hai mắt trừng lớn, nhìn về lão giả áo bào đen phía trước. Trên mặt tràn đầy vẻ kinh sợ, nhưng ngoài kinh sợ, còn thêm vẻ không thể tưởng tượng nổi...

Thái Thượng trưởng lão Linh Quỷ tông tuy nhiều, nhưng giao tình của hắn cùng Mã sư đệ này là sâu đậm nhất. Không thể ngờ được, giờ khắc này, chính hắn lại đâm lén mình một đao sao?

"Vì sao, vì sao ngươi lại làm như vậy?"

Trái tim bị đâm một đao ngoan độc như vậy, thân thể khẳng định sẽ phế bỏ. Nhưng lúc này, lão đã bất chấp tất cả, hai mắt lồi ra, không màng tới khóe miệng đang rỉ máu, chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, vì sao đối phương lại làm như vậy.

Nếu không, lão chết không nhắm mắt.

Mà tu sĩ họ Mã kia, sau khi ám toán đồng môn, lập tức lui ra phía sau chừng trăm trượng, đồng thời đem bổn mạng pháp bảo tế ra. Trên mặt tràn đầy vẻ cảnh giác, lo sợ lão giả tóc bạc trắng phản kích.

Không ngờ sự tình lại phát triển ngoài sức tưởng tượng của hắn. Đối phương bị trọng thương, rõ ràng không vội vã phản kích, mà lại muốn tìm hiểu nguyên do.

Tu sĩ họ Mã trong nội tâm trấn định, bên khóe miệng hiện lên nụ cười trào phúng: "Sư huynh, ngươi đã biết rõ sao còn cố truy hỏi. Sư đệ làm như vậy, chỉ là không muốn cơ nghiệp bổn môn bị hủy hoại trong tay ngươi."

"Hủy trong tay ta?"

Lão giả tóc bạc trắng vừa sốt ruột vừa giận dữ. Chính mình luôn một lòng với Linh Quỷ tông, thậm chí còn không màng đến tính mạng. Hôm nay tự dưng bị chỉ trích như vậy, quả thực tức giận đến nổ phổi.

Nhưng đối phương lại là kẻ vô liêm sỉ, ngược lại còn bày ra bộ mặt hiên ngang lẫm liệt: "Đúng vậy, sư đệ làm như vậy là cam tâm tình nguyện nhận lấy tiếng xấu mưu hại đồng môn, nhưng đều là một lòng vì bổn tông. Lâm Tiền bối thần thông thế nào, sư huynh sớm đã hiểu rõ trong lòng. Chung lão quái không biết sống chết, đã phải đền tội. Nếu như chúng ta còn không thức thời, chắc chắn sẽ khiến bổn môn lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hay sao?"

"Hắc, theo lời ngươi nói, ngược lại là do lão phu không thức thời, làm bổn tông liên lụy?"

Đối phương vô liêm sỉ như thế, trong lòng lão giả tóc bạc trắng vô cùng tức giận. Ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc, nhưng tu sĩ áo bào đen lại coi như không thấy: "Tiểu đệ cũng không nói như vậy, người xưa có câu: Khổ hải vô biên, quay đầu là bở. Nếu lúc này sư huynh chịu tỉnh ngộ thì vẫn chưa phải là quá muộn."

"Tỉnh ngộ? Ngươi muốn lão phu tỉnh ngộ như thế nào? Theo ý ngươi, bổn tông nên làm thế nào?"

"Làm thế nào, chẳng phải đã quá rõ ràng sao?"

Tu sĩ áo bào đen mỉm cười, sau đó biến thành bộ dáng nịnh nọt, khom lưng xuống, hướng về Lâm Hiên thi lễ, thanh âm tràn ngập vẻ cung kính: "Lâm tiền bối thần thông vô địch, uy chấn Linh giới. Chúng ta không biết phân biệt tốt xấu, lại dám đối địch cùng tiền bối. Tội này không thể tha, kính mong tiền bội đại nhân đại lượng, bỏ qua cho lỗi lầm của chúng ta. Linh Quỷ tông nguyện ý quy phục, trở thành một phần thế lực của Vân Ẩn tông. Từ nay về sau nguyện cho tiền bối tùy ý ra roi, xông pha khói lửa, tuyệt không nhăn mặt nhíu mày."

"Ah?"

Đối phương tỏ thái độ như vậy, lại khiến Lâm Hiên cảm thấy bất ngờ vô cùng. Tục ngữ có câu, giết địch một ngàn, tổn thất tám trăm. Dựa vào thực lực mà nói, nếu không tính chính mình, thực lực Linh Quỷ tông căn bản là hơn xa Vân Ẩn tông. Cho dù hôm nay đến cả chiến ý cũng không có, nhưng vẫn còn một số Tu Tiên giả tận tâm tận lực với cai phái. Những kẻ này mặc dù chỉ là thiểu số, nhưng nếu dựa vào địa thế hiểm yếu để chống đỡ...Nhất định sẽ khiến Vân Ẩn tông đau đầu.

Huống chi cho dù chính mình dùng thủ đoạn lôi đình đánh bại bọn hắn. Vậy thì sao? Linh Quỷ tông tan đàn xẻ nghé, đối với chính mình, ngoài trừ kết thù với một số người, căn bản không có chỗ tốt gì.

Nhưng nếu như bọn hắn nguyện quy phục, thì mọi chuyện lại khác. Thực lực bổn môn bỗng nhiên tăng vọt, cũng đồng nghĩa trở thành cánh tay đắc lực của Lâm Hiên. Đối với hắn quả thực là vô cùng có lợi.

Đương nhiên, tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc: "Các ngươi muốn quy phục?"

"Vâng, lúc trước đều tại chúng ta có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, rõ ràng dám động thổ trên đầu thái tuế, tội không thể tha. Kính xin tiền bối đại lượng, dang tay tiếp nhận, để chúng ta có cơ hội chuộc lại lỗi lầm."

Tu sĩ áo bào đen dè dặt nói, thỉnh thoảng còn lén nhìn sắc mặt Lâm Hiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK