Mà ở trong quang trận, trôi nổi mấy chữ vàng lớn như cái đấu: “Ngũ Long Tỷ”
" Không ngờ bảo vật này đã xuất thế."
Trên khuôn mặt không chút biểu cảm, thiếu nữ lạnh lùng như băng chợt mở to đôi mắt lấp lánh, lộ chút giật mình rồi lát sau lại âm trầm xuống.
Ngọc thủ huy vũ đánh ra vài pháp quyết huyền diệu đến cùng cực. Nương theo chú ngữ cổ xưa, từ trên người nàng ào ào toát ra ma khí không thể dùng ngôn ngữ hình dung, kinh người đến cùng cực.
Ngay cả không gian Tu Du cũng chấn động như muốn sụp xuống. Tuy nhiên Băng Phách Ma Tổ chỉ đưa tay ấn một cái, tất cả liền lại lần nữa an tĩnh lại.
Tất cả ma khí đều bị nàng dùng bí thuật, như cá kình hút nước chú nhập vào trận pháp trước người.
Ông . .
Dường như gió núi thổi qua, theo sau còn có tiếng gào khóc thảm thiết. Trận pháp chợt tắt, theo sau ma quang đen thùi ào ào bốc lên.
Linh Giới!
Lại hai chữ rất lớn ánh vào mi mắt, theo sau mặc cho nàng thi pháp thế nào cũng không thu thêm được tin tức.
"Chẳng lẽ Ngũ Long Tỷ bị cái gì che đậy? Cũng tốt, bổn Ma Tổ không biết thì mấy người lão quái vật Linh Giới cũng không hiểu ra sao. Chỉ cần Ngũ Long Tỷ không rơi vào tay bọn họ, đã là may mắn đối với Ma giới chúng ta."
Băng Phách Ma Tổ lại thì thào: "Chỉ là sự tình thế đại, không thể mặc kệ. Linh Giới có tới mấy trăm tiểu giới diện, muốn tìm chẳng phải như tìm kim đáy bể sao. Hừ, hiện tại thời cơ xâm lấn Linh Giới còn chưa chín muồi. Bất quá một khi Ngũ Long Tỷ xuất thế chắc chắn huyết lưu phiêu xử, nói vậy lúc này mấy lão gia hỏa Âm Ti Giới cũng đang lo lắng không thôi."
***
Băng Phách Ma Tổ dự liệu không chút sai lầm. Sau khi Ngũ Long Tỷ xuất thế, Ngũ Vương Âm Ty liền có manh mối. Tu La Vương ngã xuống đã trăm vạn năm qua nhưng Âm Ti Giới vẫn có truyền lưu, rằng người không có hồn phi phách tán, một ngày nào đó lại lần nữa hàng lâm. Cho nên Tu La tộc cũng không lập tân vương, chỉ là có một vị tộc trưởng thay mặt.
Sau khi vị Tộc trưởng này mật hội cùng Ngũ Vương một lần. Linh Giới phát hiện một lượng lớn thám tử tới Âm Ti Giới ngụy trang thành nhân yêu lưỡng tộc xâm nhập vào.
Bất quá đám này đều bị hạ bí thuật phòng ngừa sưu hồn, một khi bị bắt thì tin tức về nhiệm vụ lần này trong đầu sẽ tự phá huỷ.
Các tiểu giới diện Linh Giới như lâm đại địch, dù sao số đại năng tồn tại biết Ngũ Long Tỷ xuất thế chỉ rất ít.
Âm Ti Giới hành động như thế, mùi vị khiêu khích đã phi thường nồng nặc. Chẳng lẽ bọn họ tính toán phát động đại chiến giữa hai giới?!
Nhất thời bên tu sĩ thần hồn nát thần tính, không biết mục đích thực sự của Âm Ti Giới, huống còn không biết có bao nhiêu thám tử Âm Ti Giới đã như cá lọt lưới.
Giông tố sắp tới, bất quá không có liên quan nhiều cùng Lâm Hiên.
Sau khi xác định hóa thân của Độc Long Lão Tổ ngã xuống, thân hình chợt lóe liền hiện trên tiểu đảo.
Tầm bảo lần này cục diện biến đổi bất ngờ. Ngẫm lại những gì vừa trải qua, Lâm Hiên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, nào còn dám trì hoãn. Thần thức hắn đảo qua, rất nhanh liền xác định vị trí động phủ. Ngọn đồi bằng thiết tinh đã bị san phẳng, bất quá bảo vật vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo quang hà ngũ sắc bay vút ra cuốn qua đống loạn thạch, bảy tám cái túi trữ vật căng phồng liền xuất hiện trước mặt.
Hắn nhanh chóng đeo chúng bên hông, sau đó lấy ra đan dược điều thương.
***
Một tuần trăng sau, tại một hải vực không biết tên.
Tiếng yêu cầm huyên náo thanh truyền vào tai, bên trong còn lẫn tiếng kêu cùng quát mắng của tu sĩ.
Lúc này đang là buổi sáng, sương mù dày đặc đã tan dần nhưng biển động dữ dội. Lại không ngừng có máu tươi nhỏ xuống, vùng hải vực nhỏ này đã bị nhuộm thành màu đỏ.
Liền tại trên không là một trường kịch chiến hừng hực khí thế. Tiên kiếm tung hoành, linh quang bay múa.
Chỉ thấy có mấy chục tu sĩ cấp thấp liều mạng tế xuất pháp khí phù triện, đương cự với một đám quái điểu trên đầu có sừng.
Đầu lĩnh là một trung niên tầm tứ tuần tu vị Trúc Cơ sơ kỳ, nam nữ còn lại chỉ là đệ tử Linh Động Kỳ.
Đám quái điểu tướng mạo hung ác nhưng thần thông cũng tầm thường. Có chừng ba trăm con, số lượng áp đảo nên tình thế đối với đám nhân tộc rất bất lợi.
Nếu đánh tiếp, tám chín phần toàn bộ bọn họ sẽ ngã xuống.
Đột nhiên một tiếng hét thảm truyền vào tai, một nam đệ tử ngã xuống. Thi thể của hắn bị hơn mười con hung cầm thi nhau cắn xé, huyết vũ đầy trời. Chúng đệ tử trong lòng đều kinh hãi.
Trung niên tu sĩ thở dài, dường như một màn này khiến hắn hạ quyết tâm, trong mắt hiện tia quyết tử”
"Nhạn nhi."
"Tam sư thúc, người có gì phân phó, nếu không mau có chủ ý, toàn bộ chúng ta sẽ phải ngã xuống ở chỗ này." Một thiếu nữ tầm mười bảy mười tám, mái tóc đen nhánh buông dài như thác nước, trên khuôn mặt trái xoan là chiếc mũi ngọc nhỏ nhắn, đôi mắt có thần khiến người để ý.
Một tiểu mỹ nữ mà lại lộ vẻ hiên ngang. Nàng chỉ là tu sĩ Linh Động Kỳ đại viên mãn nhưng ở đây tu vị cũng được xếp hàng thứ hai.
"Ta rõ điều này. Nhạn nhi, mau mang đám sư huynh đệ rời khỏi nơi này."
" Sư thúc, còn người thì sao?"
"Ta sẽ ở chỗ này ngăn trở, nếu không sao các ngươi có thể thoát thân?" Trung niên nam tử cười khổ nói.
"Không được, sư thúc. Chúng ta sao có thể để người ở chỗ này, muốn đi mọi người cùng đi, muốn chết cùng chết." Thượng Quan Nhạn chưa còn mở miệng, một thanh âm kinh hoàng nhưng rất trong trẻo truyền tới. Lên tiếng là nữ tử mười sáu bảy tuổi, diện mạo cùng có vài phần tương tự Thượng Quan Nhạn, bất quá khuôn mặt có vài phần trẻ thơ.
"Linh nhi, dù ở đây thì toàn bộ cũng ngã xuống, chạy được một người tốt một người." Trung niên nam tử bi ai nói: "Nếu đám tỷ muội các ngươi ngã xuống hết ở nơi này. Dù sư thúc có trở về, biết hồi báo với chưởng môn ra sao?"
"Không thể. . ."
Thiếu nữ còn muốn cãi nhưng thanh âm kiên quyết của Thượng Quan Nhạn đã truyền đến: "Linh nhi, sư thúc nói có lý, chúng ta khỏi nơi này."
"Tỷ. . ." Thượng Quan Linh khẩn trương.
"Không được, chúng ta sao có thể để sư thúc ở lại?" Một nam tử mặt mũi trung hậu cũng đỏ mặt lên tiếng.
"Muốn đi thì mình muội cứ đi, chúng ta tuyệt không thể không có nghĩa khí như thế”
"Đúng vật, cho dù may mắn còn sống thì cả đời lương tâm bất an."
Thanh âm hào hùng truyền ra, ai nói tu tiên giả đều tự tư tự lợi. Nôn phái trước mắt tựa hồ là trường hợp đặc biệt.
"Các ngươi. . ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nhạn lập tức không còn huyết sắc. Những sư đệ sư muội quá mức trẻ người không hiểu chuyện, như vậy toàn bộ chỉ có thể chết ở chỗ này.
Trung niên nhân cũng liên thanh trách mắng, những tiểu tử này là nghé mới sinh không sợ hổ, cả đám ánh mắt đỏ nhau máu không chịu rời đi, muốn chết cùng chết.
"Ai…Các ngươi!" Hắn thở dài cảm động: "Được rồi, chúng ta liền cùng sinh cùng tử."
Đấm yêu cầm công kích càng thêm mãnh liệt, đúng lúc này một tiếng thở dài lại truyền vào tai: "Xem ra đám tiểu tử các ngươi có tình có nghĩa nhỉ? Lâm mỗ còn chưa từng gặp qua tiểu môn phái thế này "
Thanh âm kia truyền tới đột ngột, hơn nữa như mang theo ma lực nào đó. Không ngờ đám yêu cầm hung mãnh lập tức liền ngừng công kích.
Đám tu sĩ ngạc nhiên không thôi, trung niên tu sĩ phản ứng nhanh hơn một chút, vội hướng về hư không xa xa vái chào: "Không biết là vị tiền bối nào giá lâm nơi này, còn xin xuất thủ tương trợ, Bách Thảo Môn ta cảm tạ đại đức, liền lập bài vị trường sinh cho tiền bối."
"Bài vị trường sinh? Không cần, thọ nguyên tu tiên giả chúng ta sao phải cần đến bài vị trường sinh, có nó thì lão phu có thể tăng thêm trăm năm thọ nguyên sao?"
Tiếng cười lạnh lùng vô tình truyền vào tai. Sắc mặt trung niên nam tử có điểm khó coi:
"Vậy phải sao tiền bối mới bằng lòng tương trợ?"
"Ha ha, xem bộ dáng các ngươi này đói rách thế này, tinh thạch trong túi cũng không đủ lão phu nhét khẽ răng. Bất quá hai nữ tử này nhan sắc không tồi, nếu đồng ý ký kết huyết khế chủ tớ làm thị nữ của ta, lão phu có thể xuất thủ một lần" Thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên.
"Cái gì. . ."
Tất cả đám người trợn mắt hốc mồm, sắc mặt Thượng Quan Nhạn thì trắng bệch. Nói làm thị nữ nhưng dụng ý của đối phương rất rõ ràng. Đến lúc đó làm nô là tỳ, thậm chí làm đỉnh lô.
Bất quá nào có lựa chọn khác, rất nhanh trên mặt Thượng Quan Nhạn hiện tia kiên quyết: "Tiền bối, nếu người bỏ qua cho muội muội của ta, tiểu nữ nguyện chung thân phụng dưỡng người, tuyệt không đổi ý."
"Ha ha, ngươi có tư cách gì cùng ta nói điều kiện, muốn cứu những kẻ này hay không đều ở một ý niệm ta, không chỉ là ngươi, muội muội ngươi cũng muốn phải ký kết huyết khế”
"Điều này. . ." Trên mặt Thượng Quan Nhạn đầy vẻ do dự. Thượng Quan Linh đã từ trong đám người kia đi ra: "Được, người buông tha tỷ tỷ của ta, ta đáp ứng người."
"Linh nhi, ngươi còn nhỏ, phải phụng dưỡng phụ mẫu. Tiền bối, van cầu người buông tha muội muội của ta, để một mình vãn bối làm ngươi thị nữ. . ."
"Không, tỷ. . ."
"Được rồi, không cần đôi co nữa."
Hai tỷ muội đang một bộ sinh ly tử biệt thì cuồng phong đột nhiên nổi lên. Thổi qua một cái liền bao bọc tất cả yêu cầm bên trong, theo sau huyết vụ đầy trời.
Chỉ thấy ở hơn ba mươi trượng xa chợt lóe thanh quang, một thiếu niên vận thanh bào chợt hiện ra.
"Đa tạ tiền bối tương trợ."
Trung niên nam tử ôm quyền hành lễ, vái chào thật sâu. Trên mặt đám người đều kinh hãi, trên người đối phương không chút linh áp, chẳng lẽ là cao nhân Ngưng Đan kỳ.
"Đa tạ tiền bối."
Thượng Quan tỷ muội cũng bái xuống. Hai nữ tử này tuy khí chất khác nhau nhưng đều như cây cỏ tràn sức sống trong xuân phong.
Mấy thiếu nữ cũng nhao nhao hành lễ, ánh mắt đầy vẻ hiếu kỳ. Nhìn bề ngoài thì niên kỷ của vị tiền bối này chỉ lớn bọn họ một chút.
Trung niên nam tử thấy thì ho nhẹ một tiếng. Thiếu niên tiền bối này tính tình cổ quái, đừng xem đối phương vừa xuất thủ tương trợ, nếu chúng đệ tử vô lễ chọc giận hắn thì không thể tưởng tượng nổi.
"Các ngươi là đệ tử Bách Thảo Môn, nơi này là hải vực phương nào?" Lâm Hiên lạnh lùng lên tiếng. Một tuần trăng qua hắn cưỡi trên linh thuyền chạy vòng vo không ngừng nghỉ, trong tay không có hải đồ nên không biết đã tới nơi nào.
"Chẳng lẽ tiền bối ngoại xuất vân du mới tới chỗ này?" Trung niên nam tử dè dặt mở miệng: "Cũng khó trách tiền bối không biết, Đại Hoang hải vực chúng ta là chỗ hẻo lánh. Số người biết rất ít ỏi không có mấy"
"Đại Hoang hải vực?"
Lâm Hiên ngạc nhiên. Hắn tới Linh Giới đã bốn trăm năm, rất quen thuộc với Đông Hải mà còn chưa nghe nói qua hải vực này.
"Đại Hoang hải vực là giáp giới của thế lực Nhân tộc cùng Cuồng Sa Vương"
"Cuồng Sa Vương?"
Lâm Hiên khẽ nhíu mày. Người này nằm trong Hải Tộc Lục Vương, nghe nói thực lực không phải mạnh nhất nhưng thiên sanh hung tàn vô cùng.
"Vậy các ngươi đang làm gì ở đây" Lâm Hiên lại hỏi.
" Diện tích của Đại Hoang hải vực rất rộng nhưng tài nguyên kém nhất trong Đông Hải. Là chỗ của các tiểu phái cùng tán tu. Các vùng hải vực tốt một chút đều bị các cao nhân chiếm giữ, chúng ta ở chỗ này chỉ là kiếm ăn mà thôi" Trung niên nhân thở dài, ngữ khí lộ vẻ lạc tịch: "Khổ sở của đám tu sĩ cấp thấp, tiền bối không sẽ rõ."
"Ta sao lại không hiểu! Lâm mỗ cũng là tán tu, bắt đầu từ tu sĩ cấp thấp, cố gắng từng bước mới có thực lực hôm nay."
"Tiền bối cũng là tán tu?" Trung niên nhân chưa còn mở miệng, thiếu nữ có khuôn mặt bầu bĩnh như trẻ con không khỏi vui mừng:"Chẳng lẽ tiền bối đến Đại Hoang hải vực an cư lạc nghiệp. Không dấu người, nơi đây tuy hoang vu nhưng có một số loại tài liệu đặc biệt, tiền bối nếu muốn ở lại chỗ này. Không cần đi đâu xa, Bách Thảo Môn chúng ta chính lựa chọn không tồi, mặc dù linh mạch của bổn môn phẩm chất hơi thấp nhưng diện tích đủ rộng.. ."
Thanh âm ríu rít của thiếu nữ truyền ra. Trung niên nhân muốn ngăn cản nhưng không kịp, không khỏi cười khổ.
Linh Nhi nha đầu không biết nhân tâm hiểm ác. Theo đối thoại ban nãy thì đối phương xuất thủ tương trợ chưa chắc đã có ý tốt. Vạn nhất lại dẫn sói vào nhà.
Lâm Hiên thấy vẻ biến hóa trên mặt đối phương thì cười nhạo: "Sao, đạo hữu có cảm thấy khó khăn, vậy không cần."