Mục lục
Bách Luyện Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, Lâm Hiên và Tần Nghiên đã tiến vào lòng núi, khi nghĩ đến bản thân đang ở trong cơ thể quái vật, khuôn mặt Vân Trung tiên tử trở nên khó coi.
Tuy nói tu tiên giới muôn vàn quái sự nhưng cự quái thân cao vạn trượng, khiến người có cảm giác như trong mộng.
"Sư đệ, rốt cuộc ngươi là có chủ ý gì, chẳng lẽ muốn đánh bại quái vật từ trong cơ thể nó sao?" Tần Nghiên nhịn không được mở miệng.
"Đánh bại?" Lâm Hiên lắc đầu: "Đâu dễ như thế, thân thể nó quá lớn, lại có thể tự hồi phục..."
"Vậy phải làm sao?"
"Chẳng lẽ sư tỷ đã quên rồi sao, cự quái từng nói có người từng giải khai phong ấn cho nó". Lâm Hiên vừa nói vừa đánh giá xung quanh, chỉ thấy trên vách núi bốn phía là đá tảng màu trắng, phát ra ánh sáng u ám lành lạnh.
"Ý đệ là từng có người tiến vào đây, giải trừ phong ấn?" Trên mặt Tần Nghiên lộ vẻ trầm tư.
Lâm Hiên đang định nói thì đã tới cuối thông đạo hẹp kia, phía trước xuất hiện một cái động rộng khoảng hai ba mươi trượng vuông có các vách lồi lõm, ở bên trái còn có một thông đạo khác không biết kéo dài tới đâu.
"Quả nhiên..." Ánh mắt Lâm Hiên nhìn vào trong nham động thì tay áo phất một cái, một vầng thanh hà bay vút ra, cuốn về một lá trận kỳ đã bị hư hại.
Lâm Hiên để nó trước mắt cẩn thận quan sát, phía trên còn lưu lại một ít linh lực, xem ra thời gian cấm chế bị hủy diệt chưa tới nửa canh giờ.
Trong mắt hắn hiện dị sắc, chần chừ trong chốc lát thì hóa thành một đạo kinh hồng bay vào trong thông đạo phía trước.
Tần Nghiên không chút do dự, toàn thân nổi linh quang, cũng theo sát phía sau.
***
Về bên kia.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, mấy quang đoàn cùng máu huyết bạo nổ ở giữa không trung, lần này ngã xuống chừng hơn bảy tu tiên giả Ngưng Đan kỳ. Mắt thấy đối kháng không nổi, bọn họ định chạy trốn nhưng ngược lại rơi vào cạm bẫy của cự quái. Ngay cả Khương Nhị cũng bị thương nặng.
Hai huynh đệ giao tình cùng Tuyết Minh môn không tệ nhưng địch nhân quá mạnh, bọn họ đương nhiên không ngu ngốc ở lại chỗ này cùng bồi táng, hai huynh đệ vốn muốn từ mặt bên chạy ra, nào biết từ lòng núi lại bắn ra mấy ngạn cây đá sắc nhọn. Đám này như cường cung phóng nỏ, mạnh mẽ phá vỡ cổ bảo phòng ngự do hai huynh đệ tế ra.
Mắt thấy Khương Đại sắp bị bạo thể, Khương Nhị không màng nguy hiểm mà đẩy huynh trưởng, bị một cây đá cỡ đùi người lớn đâm sâu vào bụng. Thương thế như vậy, dù là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ chắc chắn cũng sẽ bị hủy thân thể.
Khương Nhị trợn tròn hai mắt nhưng trên mặt không có điểm hối hận, hai huynh đệ không phụ không mẫu, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, mấy trăm năm qua họa phúc cùng hưởng, cảm tình gắn bó người thường không thể nào hiểu được.
Ở một mặt nào đó thì chẳng khác gì Nguyệt Nhi và Lâm Hiên.
Cũng may đối với tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, thân thể dù mất cũng không có nghĩa là chết.
Khóe miệng Khương Nhị lộ nụ cười quỷ dị, đưa tay sờ trên đỉnh đầu một cái, một anh nhi chợt xuất hiện.
Sau đó bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Anh bấm niệm pháp quyết, trong nháy mắt chui vào trong thân thể đại ca.
Đương nhiên, không phải là đoạt xá nhưng điều này tựa hồ phá vỡ kiến thức thông thường của giới tu tiên.
Đừng thấy cự quái tướng mạo hình dáng ngu ngốc, thọ nguyên của nó cơ hồ là vô hạn, kiến thức hết sức uyên bác, thấy tình cảnh này không khỏi ngừng động tác.
Khi nguyên anh đệ đệ nhập vào cơ thể, Khương Đại lại không chút do dự. Hai tay múa may như hồ điệp xuyên hoa, thần sắc ngưng trọng đánh ra một đạo pháp quyết.
Một tiếng "bùm", thi thể của Khương Nhị bạo nổ thành một màn mưa máu, sau đó đón gió biến thành một bộ áo giáp, bay đến mặc ở trên người Khương Đại.
Hai mắt Khương Đại biến thành đỏ thẫm, trên người phát ra lệ khí ngút trời, tu vị lại bạo tăng đến Nguyên Anh hậu kỳ.
Mà kiểu dáng bộ áo giáp kia càng thêm kỳ lạ sau lưng có bốn cái cánh.
Huyết Diễm Ma Giáp!
Trên mặt cự quái mơ hồ lộ vẻ sợ hãi.
Trong tu tiên bách nghệ, chế giáp thuật còn khó khăn hơn pháp bảo rất nhiều, dù ở thời thượng cổ lưu truyền cũng không nhiều. Hiện giờ đã thất truyền, dù là ở Linh giới Ma giới hoặc Âm Ti giới cũng sót lại không bao nhiêu. Có điều uy lực bảo giáp lại không thể nghi ngờ, có thể tăng thêm thực lực thần thông cho chủ nhân.
Do thuật luyện giáp suy tàn, một số yêu ma thần thông cường đại, còn có một số quái vật trong Âm Ti giới cũng đã nghĩ ra phương pháp thay thế.
Bọn họ sáng tạo ra một vài công pháp có thể bắt chước bảo giáp.
Huyết Diễm Ma Giáp này chính là công pháp do một Ma tổ thần thông cường đại của Ma giới sáng lập ra. Lấy máu thịt làm vật dẫn.
Huyết diễm ma giáp này tuy rất mạnh nhưng chỉ dùng được một lần. Hơn nữ yêu cầu hết sức hà khắc, nghe nói cần có máu của kẻ cùng huyết thống với thi thuật giả.
Khi xưa Ma giới cùng Âm Ti giới xảy ra một trận đại chiến, Huyết Diễm Ma Hiáp tà ác ngập trời, vô số đại yêu quỷ và cự quái đều chết trong tay ma tổ, cho nên ấn tượng của Cự quái sơn đối với Ma giáp này rất sâu sắc.
Lúc này trông thấy công pháp này do một tu sĩ nhân tộc, cự quái theo bản năng trở nên sợ hãi.
Thật ra đây không phải Huyết diễm ma giáp chân chính. Mấy ngàn năm trước, một tu sĩ ma đạo đại thần thông lợi dụng bí thuật câu thông với ma giới, sau khi thất bại vô số lần lại may mắn liên lạc được với Huyết Diễm Ma Tổ, thu được một số chỉ giáo mà tạo ra bộ công pháp này.
Năm tuần trăng trôi đi, công pháp này qua tay nhiều người rồi rơi vào trong tay Khương Thị Song Hùng.
Sau khi mặc Huyết diễm ma pháp, thực lực bạo tăng mạnh hơn so với tưởng tượng, Khương Đại mừng như điên, bốn cánh sau lưng khẽ vỗ, thân hình quỷ dị biến mất ngay tại chỗ.
Thuấn di!
Không... không phải là thuấn di.
Thuấn di thuật của Nguyên anh, kể cả Cửu Thiên Vi Bộ của Lâm Hiên, một lần di động nhiều nhất chỉ được khoảng hơn hai mươi trượng.
Nhưng lúc này Khương Đại lại xuất hiện cách xa bảy mươi trượng, dù chưa bằng Phá Không Thiểm của tu sĩ Ly Hợp kỳ nhưng đã đủ kinh thế hãi tục.
Cự quái bị dọa hoảng sợ, nhất thời cũng có điểm do dự. Không biết có nên ngăn cản không.
Khương Đại tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt trước mắt, truyền pháp lực vào những cái cánh sau lưng, di động cực mau, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời xa xa.
Đôi huynh này đã thoát hiểm mà sâu trong lòng núi vào lúc này, hai người Lâm Hiên đã tiếp cận dạ dày của quái vật.
Trên đường đi có rất nhiều lối rẽ, còn ẩn linh thạch ngoại trừ hấp thụ pháp lực cùng hạn chế thần thức nhưng Lâm Hiên lại không không hề sai đường.
Phong ấn quái vật? Chẳng qua là nói ngoài miệng. Cự quái này mặc dù khủng bố nhưng muốn trốn thì hông thành vấn đề gì.
Sở dĩ hắn còn lưu lại là vì bảo vật.
Bảo vật có thể phong ấn quái vật khổng lồ này chắn chắc không tầm thường, hơn nữa Nguyệt Nhi còn cho hắn biết. Nàng cảm giác trong lòng núi có một vật có liên lạc khó hiểu với bản thân.
Lúc hắn gặp Nguyệt Nhi là ở U Châu hai trăm năm trước, sao vật ở Tuyết Minh Sơn này lại có liên quan với nàng?
Có điều Nguyệt Nhi cảm ứng rất rõ ràng, dường như có thứ gì hết sức quan trọng kêu gọi bản thân. Tiểu nha đầu hơi do dự, liền cầu xin hắn mang nàng vào trong xem thử một lần.
Sự tình có liên hệ với tiểu bảo bối Nguyệt Nhi, Lâm Hiên không hề so đo được mất. Vì nàng hắn còn có dũng khí đối mặt với lão quái Ly Hợp kỳ.
Lúc này hai người tới chỗ cuối của thông đạo. Phía trước không còn đường.
Có điều màu sắc vách núi lại khác trở nên đen như mực.
Tần Nghiên giơ bàn tay thon nhọn, một đạo kiếm khí màu xanh bắn nhanh ra. Vù một tiếng đánh lên vách đá nhưng chẳng chút dấu vết.
Thiếu nữ thầm rúng động. Vách đá này cứng rắn như thế, chỉ sợ Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng cũng không phá được, vô tình nhìn về phía Lâm Hiên nàng càng thêm bội phục sau đó yên lặng lui về sau một bước.
Trên mặt Lâm Hiên vẫn bộ dạng hờ hững, có điều trong đầu lại trao đổi với Nguyệt Nhi.
"Thiếu gia, chính là ở trong này" Ánh mắt Nguyệt Nhi có điểm mê hoặc.
"Nàng chắc chứ?"
"Vâng".
Hai tay Lâm Hiên phiên chuyển, một khối hỏa cầu bay lên trước ngực, ban đầu chỉ bằng bằng quả trứng nhưng rất nhanh đã tăng vọt lên cỡ một tấc. Một luồng khí tức quỷ dị phát ra từ bên trong.
Tần Nghiên rùng mình một cái, chỉ sợ hỏa diễm quỉ dị này có uy lực còn trên cả Anh hỏa của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ.
Lâm Hiên cũng không định giấu dốt trước mặt nàng, đánh ra một đạo pháp quyết. Trong tiếng hót trong trẻo, một con hỏa điểu dài hơn tác phóng vút về phía vách núi đen kịt.
Theo sau hỏa diễm xanh biếc lan tràn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vô số vết rạn đồng thời xuất hiện trên vách núi.
Lâm Hiên duỗi tay, kiếm khí màu xanh lại từ ngón giữa bắn ra.
Tiếng ầm ầm truyền vào tai, đá vụn rơi rào rào. Vách núi màu đen kia không ngoài dự đoán sụp đổ. Cự quái đang giao chiến cùng tu sĩ Tuyết Minh môn đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy vẻ khổ.
"Nó làm sao thế?" Chu Thiên Vân ngẩn ngơ, Khương Thị Song Hùng chạy rồi nhưng vẫn còn Lâm Hiên và Tần Nghiên đang ở trong thân thể của cự quái.
Cơ hội tốt như vậy tất nhiên y sẽ không bỏ qua, truyền pháp lực vào Toái Nguyệt Câu đồng thời điều động môn nhân đệ liều với cự quái.
Lâm Hiên đương nhiên không rõ chiến cuộc bên ngoài, lúc này hắn đang cau mày. vách núi trước mắt bị phá vỡ thì lộ ra một gian phòng lớn màu đen chừng hai mươi trượng.
Trên vách đá bốn phía cùng đỉnh đầu và dưới chân đều có những cái khe hơn trượng, bên trong vô số những chiếc răng đá sắc nhọn, nhìn qua như miệng của yêu ma.
Ngoài ra còn có vô số đầu lưỡi màu đen ngọ nguậy, dường như đang truy đuổi cái gì đó.
Thần thức Lâm Hiên quét qua, liền phát hiện có hai Nguyên Anh lớn hơn tấc, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ đang thi triển thuấn di thuật không ngừng chạy trốn.
Nguyên Anh hình thể quá nhỏ, hơn nữa di chuyển thần diệu nên những đầu lưỡi kia nhất thời không làm gì được, có điều điều này chứng minh thân thể hai người đã bị hủy.
Cầm cự được đến giờ thì thế suy sức yếu, thuấn di rất hao tổn pháp lực.
Hai Anh nhi cơ hồ tuyệt vọng, chạy trời không khỏi nắng, vách tường phía trước đột nhiên sụp đổ quỷ dị khiến hai người mừng rỡ, không chút chần chờ bay vút ra ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khóe miệng Lâm Hiên lộ tia cười nhạt, tay áo phất một cái, một đạo quang hà bay vút ra bao phủ cả hai.
"Ngươi..."
Tu sĩ họ Trần vừa sợ vừa giận nhưng Lâm Hiên nào để thời gian cho bọn họ giải thích gì, đánh ra mấy đạo pháp quyết liên tiếp, các Nguyên Anh liền bị giam cầm. Sau đó hắn lấy ra một hộp ngọc nhét cả hai vào trong.
"Sư đệ, ngươi..."
Tần Nghiên ngẩn ngơ.
"Hai người này đã giải trừ phong ấn cự quái, tạm giam chúng lại".
Lâm Hiên vừa nói vừa quét mắt về thạch thất phía trước, những đầu lưỡi cảm giác được sựu uy hiếp của hắn, mặc dù ngọ nguậy nhưng không dám nhào qua.
Khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười, toàn thân chợt lóe thanh quang mở ra Cửu Thiên Linh Thuẫn Bích Huyễn U hỏa biến thành tiểu điểu bay tới, xoạt một tiếng dung nhập vào trong, mặt ngoài vòng bảo hộ lập tức có thêm một tầng hỏa diễm quỷ dị.
Lâm Hiên chậm rãi đi vào.
Không ngờ những đầu lưỡi từng khiến ba tu tiên giả Nguyên Anh kỳ phải chật vật không chịu nổi lại rối rít thối lui, nơi Lâm Hiên đi qua cả bầy đều dạt ra.
Tần Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, trong ánh mắt chớp lên tia sáng khó hiểu.
Với trí thông minh của Vân Trung tiên tử hiển nhiên đã đoán được Lâm Hiên tiến vào lòng núi là có mục đích khác, nhưng nàng lại chẳng hay biết gì.
Có điều nàng không phải là nữ tử bình thường. Không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn thầm khen ngợi.
Nếu Lâm Hiên là loại nam nhi vừa thấy mỹ nữ liền hồn bay phách lạc thì nàng sao có để trong mắt. Một người không có tiền đồ làm sao xứng làm song tu đạo lữ của nàng.
Có dũng có mưu, hơn nữa ở trước sắc đẹp còn giữ sự tỉnh táo. Tần Nghiên cảm thấy rất hài lòng.
Lâm Hiên không biết Vân Trung tiên tử đang nghĩ gì, tới góc trong cùng của gian phòng. Trên mặt đất có một hộp ngọc dài hơn một tấc, trong đó có chứa thứ khiến Nguyệt Nhi có cảm ứng khó hiểu.
Lâm Hiên cầm lên cho trong túi trữ vật. Bây giờ không có thời gian xem xét.
Hai người theo đường cũ mà về. Tốc độ nhanh hơn nhiều, thời gian tìm cũng chỉ một bữa cơm, nhưng khiến hai người thất kinh là tu sĩ Tuyết Minh môn cơ hồ đã toàn quân bị diệt.
Đám đệ tử Ngưng đan kỳ không cần phải nói, lão quái Nguyên Anh kỳ cũng ngã xuống hai người.
Chỉ còn lại phu phụ Chu Thiên Vân, Cơ Huyền Sanh và Chu Thiến Như.
Bởi vì có phụ mẫu liều mạng bảo vệ, đến lúc này nàng vẫn còn sống sót.
Thấy Lâm Hiên và Tần Nghiên trở ra, trên mặt Chu Thiên Vân đầy vẻ vui mừng. Y chỉ còn lại một cánh tay, hiện đã quyết tử cùng cự quái.
"Lâm đ*o hữu, chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?" Chu Thiên Vân chậm rãi mở miệng.
"Giao dịch?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, thở dài: "Chu huynh không phải muốn..."
"Ha ha, không sai, phu phụ ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ không yên lòng về nhi nữ này, xin Lâm đ*o hữu chiếu cố một chút, chúng ta sẽ liều mạng giữ lấy cự quái tạo thời cơ cho đạo hữu trốn đi".
"Mang tiểu cô nương này đi thì không có vấn đề, nhưng Lâm mỗ sẽ không thu đồ đệ, cũng không thích có thị nữ bên người". Lâm Hiên nhìn ra ý khẩn cầu trong mắt đối phương, chỉ là có một số chuyện hắn không thể miễn cưỡng.
Chu Thiên Vân trở nên lo lắng. Ái nữ đã thành kim đan, tu vị không thấp nhưng vẫn còn chất phác, nếu không có người trông nom thì làm sao sống sót đây?
Ngay lúc này thanh âm của Tần Nghiên truyền ra: "Đạo hữu không cần làm khó sư đệ, cũng không cần lo lắng cho ái nữ, để ta mang nha đầu kia về Thiên Nhai Hải Các, thỉnh một vị sư tỷ thu làm môn hạ là được rồi."
"Cảm tạ tiên tử, đại ân đại đức nà, phu phụ ta kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp"
Chu Thiên Vân cùng hồng y mỹ phụ liếc nhau, trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng. Cầu xin Lâm Hiên chiếu cố nữ tử chỉ là bất đắc dĩ. Không ngờ ái nữ lại có thể bái nhập vào Thiên Nhai Hải Các. Ngày sau còn có Tần tiên tử này chiếu cố, không cần lo lắng bị khi dễ mà có thể kết thành Nguyên Anh.
Trong mắt Chu Thiên Vân hiện tia do dự, nhưng rất nhanh đã bị vẻ kiên quyết thay thế, vươn tay tới vỗ bên hông, một cái hộp gỗ tinh xảo hiện trong tay.
"Đại ân đại đức của tiên tử, ngu phu phụ không có gì có thể báo đáp, lễ vật nho nhỏ này xin vui lòng nhận cho, đối với ngươi có thể sẽ hữu dụng."
Chu Thiên Vân cảm kích nói, tay áo run lên. Một tầng quang hà nâng hộp gỗ như chậm mà nhanh bay đến trước mặt Tần Nghiên.
"Sư huynh, thứ đó, môn quy. . ." Mỹ phụ áo đỏ ngẩn ngơ.
"Ha ha, sau hôm nay thì Tuyết Minh Môn không còn tồn tại trên thế gian nữa, còn để ý tổ sư gia dặn dò làm cái gì, môn quy thì làm sao?"
Chu Thiên Vân đầy bi thương mở miệng, quay đầu nhìn ái nữ. Chợt bấm tay bắn ra một đạo thanh quang vào giữa mi tâm của nàng, toàn thân Chu Thiến như mềm nhũn, ý thức bắt đầu mơ hồ.
"Ta xin nhờ tiên tử cùng Lâm đ*o hữu."
Đem nữ tử trong tay giao cho Tần Nghiên. Chu Thiên Vân, hồng y mỹ phụ cùng Cơ Huyền Sinh không hề nhiều lời, liều mạng vọt tới.
***
Khoảng hai canh giờ sau.
Quan Ninh Phủ cũng ở Lũng Nam nhưng cách Tuyết Minh Sơn chừng hơn mười nghìn dặm.
Vụ Ẩn Hạp Cốc!
Nơi này là một vùng núi nhỏ trải dài tạo thành, uốn lượn tới trăm dặm, khí hậu ẩm ướt nên có rất nhiều dị thú độc trùng. Phàm nhân không dám đi sâu vào trong nhưng tu tiên giả thường lui tới. có điều là tu vị của bọn họ kỳ thực rất thấp, linh vật bên trong cũng chỉ phù hợp cho hạng thái điểu mới vừa bước vào tiên đạo mà thôi.
Hai nam một nữ Linh Động Trung Kỳ trẻ tuổi trang phục giản dị, đang cẩn thận dọc theo sơn đạo gồ ghề.
Xem chừng là tới nơi này hái thuốc, với tu vị của bọn họ, cho dù chạm phải yêu thú cấp một, cũng rất nguy hiểm.
Lúc này vẻ mặt ba người rất cảnh giác, tìm tòi ở phụ cận mong thấy linh thảo có giá trị.
"A, Thanh Khoa Thảo" Thiếu nữ có vóc dáng thon thả chừng mười bảy mười tám thở nhẹ một tiếng, trên mặt đầy vẻ vui mừng, chầm chậm hướng tới phía trước.
"Ha ha, Tam muội thật cẩn trọng. Mấy cây Thanh Khoa Thảo này ẩn trong lùm cây, linh khí cũng bị ngăn cản, thật không dễ dàng phát hiện." Một gã thanh niên mặc bố y sam màu đất gãi i đầu, trên mặt cũng lộ mười phần vui vẻ.
"Một cây Thanh Khoa Thảo đến phường thị, đủ đổi được ba khối hạ phẩm tinh thạch, cho dù hôm nay không tìm được linh thảo khác thì thu hoạch cũng không nhỏ." Một thanh niên vóc người cao gầy, mặc trang phục thư sinh mỉm cười.
"Được rồi, chúng ta mau hái linh thảo xuống, nơi này cách đường lớn không xa, nếu có tu tiên giả khác đi qua thì phiền phức."
"Dạ, đại ca."
Thiếu nữ đang muốn hái linh thảo, vô tình ngẩng đầu thì không nhịn được chợt hô nhẹ một tiếng.
"Tam muội, làm sao vậy?"
Hai gã nam tu sĩ ngẩn ngơ, theo ánh mắt của nàng nhìn qua. Chỉ thấy ở chỗ chân trời xa xa, hai đạo kinh hồng như những vệt sao băng nhanh chóng bay tới bên này.
"Trời, thật nhanh."
"Cho dù là Ngự Phong Thuật của Trầm đại môn chủ cũng thua xa, chẳng lẽ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ ?"
Bố y thanh niên lẩm bẩm tự nói. Trầm đại môn chủ trong miệng hắn là Trầm Hồng, là tu tiên giả Trúc Cơ hậu kỳ tông chủ của một tiểu phái, khống chế chừng hai nghìn dặm quanh đây. Xem như là tu sĩ thần thông cực mạnh của vùng này.
Ba người đang hít thở không thông thì hai đạo kinh hồng đã hiện trước mắt, lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ.
Quang hoa thu liễm lộ ra hai nữ một nam.
Ba người lại lần nữa chấn động, hoài nghi thiếu nữ ở trên không kia là cửu thiên huyền nữ hạ phàm. Vân Trung Tiên Tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, hơn nữa khí chất xuất trần không giống đám nữ thế tục phàm trần.
Hai người Lâm Hiên đương nhiên skhông để ý tới đám tiểu tu sĩ phía dưới.
"Lâm sư đệ, lần này gặp lại ta thực rất vui mừng. Nếu không có việc bên người, còn dự định cùng sư đệ phiêu lãng nơi Vân Châu gió ngàn này. Chỉ có điều sư tôn đã gửi Vạn Lý Phù, tỷ tỷ cũng đành tạm thời rời xa, không biết sư đệ có định cư chỗ nào, sau này rảnh rỗi ta sẽ tới một chuyến."
Tần Nghiên thở ra yếu ớt nói. Với tính cách của nàng, có thể nói những lời này cho thấy hảo cảm với đối phương không nhỏ.
Đáng tiếc Lâm Hiên không nghe được thâm ý trong đó:
"Cái này. . . Tiểu đệ không ở nơi nào cố định, sợ rằng sư tỷ không tìm được, hơn nữa tiểu đệ gần đây quả thực còn sự tình quan trọng, chỉ sợ không có bồi tiếp sư tỷ được chu đáo"
Tên ngốc tử này, rốt cục là giả ngu hay không hiểu việc đời, cho dù thực sự như thế cũng không nên nói ra miệng.
Vẻ mặt Tần Nghiên cứng đờ, không nhịn được giẫm chân. Cũng may qua tiếp xúc, nàng hiểu được Lâm Hiên ở phương diện cảm tình giống như một khối đầu gỗ, hoàn toàn không thông minh giảo hoạt như khi đối địch, bằng không khẳng định nàng đã tức giận đến phất tay áo bỏ đi.
Chẳng lẽ ta sai cái gì?
Lâm Hiên vốn không để tâm, lúc này thấy Tần Nghiên lộ vẻ mất hứng thì không khỏi gãi đầu, vẻ mặt vô tội.
Bộ dáng này của hắn khiến Vân Trung Tiên Tử có giận cũng không cách nào phát tác, ngầm thở dài, chẳng lẽ kiếp trước nàng thiếu nợ tiểu gia hỏa này?
Nàng hít sâu một hơi hồi phục tâm tình, đôi môi anh đào mê người cong lên lộ nụ cười hàm tiếu: "Sư đệ, ngươi bận cũng không sao, chờ lúc rảnh rỗi tới Thiên Nhai Hải Các tìm ta, lệnh phù ta đưa ngươi tối hôm qua, nhất định phải giữ cẩn thận."
"Ừm, sư tỷ yên tâm, khi nào có thời gian, nhất định tiểu đệ sẽ đến bái phỏng." Mấy lời này, Lâm Hiên rất khẳng khái nói, Vân Trung Tiên Tử tự nhiên thầm vui mừng.
"Được, sau này còn gặp lại, ta ở môn phái chờ ngươi." Tần Nghiên nói xong, toàn thân nổi lên thanh quang hóa thành một đạo kinh hồng, mang theo Chu Thiến vẫn hôn mê hướng phương xa phá không bay đi.
Nhìn bóng dáng Vân Trung Tiên Tử tan biến, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ suy nghĩ. Bình tâm mà nói, hắn rất có hảo cảm với nàng, có điều cũng không vì cảm tình mà ngừng tu luyện. Lắc đầu Lâm Hiên quyết định phải đợi khi hắn trở thành đại tu sĩ.
Qua một lát bình ổn tâm tư, Lâm Hiên nhìn qua ba tu tiên giả phía dưới rồi hạ xuống trước mặt bọn họ.
Lúc này trên người hắn không tản ra linh áp nhưng ba tu tiên giả Linh Động Kỳ vẫn cảm thấy khó thở, cùng nhau bái lạy tới: "Tham kiến tiền bối, xin hỏi người có phân phó gì, chúng vãn bối nhất định sẽ hết sức đi làm."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK